Xuyên Không: Phải Lòng Vương Gia Phúc Hắc

Chương 15



Ái Linh vẩn giử tư thế dựa vào lòng ngực Vĩnh Thuần nhìn hắn một cách u mê.miệng còn nở nụ cười hài lòng. Vĩnh Thuần thấy cô cứ nhìn mình như vậy khỏi khỏi cười trong lòng. nử nhân này không biết giử hình tượng gì cả. hắn ho nhẹ một tiếng rồi hỏi.

– “Đại tiểu đả nhìn đủ chưa?”

– “Vẩn chưa.” cô trả lời mà chính cô củng không biết mình đang nói gì.chỉ biết cô không thể rời mắt khỏi nam nhân này.hắn đúng là yêu nghiệt mà.bàn tay cô đặt trên lòng ngực rắn chắc không quên xoa nắn. miệng thầm xuýt xoa cảm thán.” mẹ ơi hắn sức khỏe yếu ớt mà cơ bắp lại rắn chắc thế này.thật khiến người ta không thể không ngưỡng mộ mà.” Tống Vĩnh Thuần chụp lấy đôi bàn tay không an phận của cô kéo ra hỏi.

– “Sờ đủ chưa?”

Ái Linh giật mình nhìn hắn.ôi trời ạ. cô đả làm chuyện gì xấu hổ gì thế này?mất mặt quá đi mất.cô cúi mặt úp vào hai bàn tay để che đi sự xấu hổ. Tống Vĩnh Thuần thấy cô như vậy không nhịn được nhếch môi cười nhẹ. Phong Nhất nhìn thấy mà không dám tin vào mắt mình. diêm vương mặt lạnh chủ nhân của hắn vừa cười ư.hắn không nằm mơ chứ? chủ nhân cười.Vĩnh Thuần thấy Phong Nhất nhìn mình với vẻ kinh ngạc thì ho nhẹ một cái, gương mặt lạnh băng đả trở lại rồi nhìn Ái Linh nói.

– “Dường như Liễu đại tiểu thư quên mất là mình được hoàng thượng ban hôn cho ai thì phải. giữa thanh thiên bạch nhật ôm ôm ấp ấp nam nhân khác ngoài đường.Sao?Tình củ còn chưa dứt được sao?”

Ái Linh giờ mới ngẩng đầu lên không ngừng xua tay giải thích.

– “Điện hạ ngài đừng hiểu lầm. ta và đại điện hạ trước đây hiện tại và cả sau này tuyệt đối không có gì cả. ngày phải tin ta.”

– “Tin nàng?Tin một người từng tự sát vì huynh ấy sao?”

Tống Vĩnh Thuần nhớ đến trước đây cô từng vì đại hoàng huynh mà tự sát thì thấy rất khó chịu.nử nhân của hắn mà lại vì nam nhân khác không cần mạng. hỏi có tứt không chứ.Ái Linh không phản bác lời hắn mà khẳng đinh.

– “Điện hạ,ta từng có khoảng thời gian đơn phương thích đại điên hạ. nhưng chỉ là trước đây thôi. hiện tại ta không có chút tình cảm nào với hắn cả. ngài tin hay không thì tùy.thời gian sẻ chứng minh lời ta nói.Ta xin phép đi trước.”

Ái Linh vừa đi.Vĩnh Thuần phát hiện có người đang theo dỏi mình.hắn liền giả vờ ôm ngực đau đớn. Phong Nhất vội chạy tới đở lấy hắn. nhận được ánh mắt ám hiệu của Vĩnh Thuần Phong Nhất vừa đưa tay lấy một lọ thuốc nhỏ vừa nói lớn.

– “Điện hạ, có phải bệnh củ lại tái phát không?người mau uống thuốc vào. thuộc hạ đưa người về phủ.”

Phong Nhất nhanh chóng đưa Tống Vĩnh Thuần lên xe ngựa rời đi. trên tầng hai tửu lâu đối diện xuất hiện hai tên bị mặt. bọn chúng nhìn chiếc xe ngựa vừa đi rồi lặng lẻ theo sao.Tống Vĩnh Thuần biết bọn chúng đang theo phía sau nên cố ý cho xe đi về phía rừng trúc. Hai tên bịt mặt thấy thời cơ tốt liền động thủ. rút kiếm bay tới đâm thẳng vào bên trong xe ngựa. không để chúng đạt được mục đích. Phong Nhất dùng kiếm đở lấy mũi kiếm của tên thích khách. đồng thời tung cước đá bay tên đó ra ngoài rồi rút kiếm tấn công lại hai tên thích khách.Phong Nhất chỉ kiếm vào bọn chúng hỏi.

– “Nói, ai phái các ngươi hành thích điện hạ?”

– “Đi gặp diêm vương mà hỏi.” một tên trả lời rồi lại cả hai tên cùng lúc tấn công Phong Nhất.Sau một lúc giao chiến. biết không thắng được Phong Nhất, bọn chúng liền dùng ám khí nhắm thẳng hưởng xe ngựa nơi Vĩnh Thuần phóng thẳng.Phong Nhất không kịp trở tay vộ hô lớn.

– “Điện hạ cẩn thận.” Tống Vĩnh Thuần nghiên ngưởi tránh né.Phong Nhất tung cước đá bay hai tên thích khách rồi chạy đến bên xe ngựa nơi Vĩnh Thuần đang ngồi lo lắng hỏi.

– “Điện hạ, người không sao chứ.?”

– “Ta không sao, thân thủ của ngươi từ lúc nào lại kém đi rồi.”

– “Thuộc hạ sơ xuất. điện hạ tha tội.”

– “Ta không trách ngươi.lôi bọn chúng đến đây.”

Phong Nhất nhận lệnh bước đến kéo hai tên thích khách đến trước xe ngựa rồi ném xuống.Vĩnh Thuần vén màn bước ra.phong thái âm lảnh tỏa ra lạnh lẻo. không giống với hình tượng yếu ớt lúc nãy bọn chúng thấy. cất giọng sắc lạnh hỏi.

– “Là ai phái các ngươi theo dỏi ta?”

– “Ngươi không hề phát bệnh. ngươi giả bệnh?”

– “Ngươi muốn câu trả lời thế nào?”Tống Vĩnh Thuần hỏi.

Phong Nhất chỉ kiếm vào bọn chúng nói.” Nói là ai sai khiến các ngươi?”

Tống Vĩnh Thuần nhận thấy điều kì lạ ở hai tên thích khách vội cuối xuống dùng tay giử cầm chúng lại nhưng không kịp. bon chúng đả cắn lưỡi tự sát.Tống Vĩnh Thuần chửi thầm một tiếng” chết tiệt” rồi quay lại nói với Phong Nhất.

– “Hồi phủ”

– “Vâng.”

…..

Ái Linh trở về thừa tướng phủ với tâm trạng khó tả. phu quân tương lai của cô không ngờ lại là một mỹ nam anh tuấn như vậy. ông trời đúng là không bạt đãi cô mà.Tiểu Trúc thấy chủ nhân của minh vui vẻ cô củng vui lây. cô chăm một bình trà nóng vừa rót cho Ái Linh vừa hỏi.

– ” tiểu thư, em thấy người dường như rất vui. có thể nói cho em nghe được không?”

– “Ta.. Ta có vui gì đâu chứ. chẳng qua là mua được thứ mình cần nên tâm trạng tốt một chút thôi.”

– “Em thấy không phải người chĩ vui vì mua được thứ mình cần đâu. mà còn gặp phải…. người mình thích nửa cơ.”

– “Em nói linh tinh gì đó? Cái gì mà người mình thích chứ? Ta không có.”

– “Tiểu thư người còn muốn dấu em sao? Ánh mắt người nhìn Nhị điện hạ một cách si mê. không chỉ muội nhận ra đâu. không chừng cả nhị điện hạ củng thấy điều đó.”

– “Ta… ta nhín hắn si mê từ khi nào chứ?ta chỉ là thưởng thức vẻ đẹp trước mắt thôi.”

– “Tận hưởng vẻ đẹp trước mắt mà người nhìn đến cả quên trời đất như thế sao? còn sờ ngực của điện hạ một cách thoải mái như vậy. tiểu thư, cô là đang cố tình chiếm tiện nghi của điện hạ sao?”

– “Tiểu Trúc, hôm nay em ngứa đòn rồi sao? dám trêu chọc ta. xem ta xử lý em thế nào.”

Ái Linh bước đến cùng Tiểu Trúc đùa giỡn. tiếng cười vang động cả tây viện. Vừa lúc Tô Yên Hà đẩy cửa bước vào thì bị tiểu Trúc đụng phải khiến bà ta va mạnh vào cửa. tiếng cười chợt tắt.bà ta quắc mắt nhìn Tiểu Trúc mắng.

– “Ngươi không có mắt nhìn đường sao? chủ tớ đùa giỡn náo loạn còn ra thể thống gì?”

– “Phu nhân, nô tì bất cẩn.xin phu nhân tha tội.” Tiểu Trúc vội quỳ xuống nói.

Ái Linh bước đến chắn trước mặt tiểu Trúc nhìn Tô Yên Hà hỏi.

– “Người của ta, bao giờ đến lượt kế mẫu lên tiếng dạy dổ vậy?”

– “Ngươi…. được lắm Liễu Ái Linh. Ngươi dạo này lớn gan rồi nhỉ. dám ăn nói với ta giọng điệu đó sao? hay là ngươi củng ngứa đòn rồi?”

– “Câu này là ta hỏi bà mới đúng. bà lấy thân phận gì mà đứng đây lớn tiếng với ta?”

– “Ta là phu nhân của thừa tướng. việc lớn nhỏ trong phủ này đều một tay ta cai quản. ngươi là tiểu bối mà lại dám ăn nói với ta như vậy sao?”

– “ồ,.. phu nhân thừa tướng. nhưng ta nhớ không lầm. bà chỉ là thiếp của cha ta.ta là đích nử thừa tướng. thiếp chỉ là hàng tôi tớ. hai chử trưởng bối này bà xứng sao?” Ái Linh ánh mắt sắc lạnh nhìn bà ta hỏi khiến bà ta.Tô Yên Hà hai mắt mở lớn trừng Ái Linh mà không nói được lời nào.bà ta siết chặt nắm đấm tứt giận nói.

– “Được lắm, ta chống mắt chờ xem ngươi lên mặt được bao lâu.”

Tô Yên Hà tứt giận quay ra định đi thì nhớ việc chính vẩn chưa làm bèn quay lại gọi người hầu.

– “Người đâu, mang vào đây đi.”

Một tiểu nha hoàn manh vào bộ hỉ phục. Tô Yên Hà nhìn Ái Liên nói.

– “Đây là hỉ phục của ngươi. ” rồi quay lưng đi.Ái Linh nhìn bộ hỉ phục nghi hoặc. bà ta chuẩn bị hỉ phục cho mình?chắc chắn là không có gì tốt đâu.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.