Phương công công từ trong ngự thư phòng đi ra, nhìn xem Trần Minh Quân cùng Chu lão đang đợi ở bên ngoài liền cao giọng hô: ” Hoàng Thượng cho truyền Phò Mã Trần Minh Quân vào bên trong.”
Trần Minh Quân đang muốn đi tới lại bị Chu lão kéo lại ống tay áo nhỏ giọng dặn dò một phen sau đó mới thả hắn tiến vào trong. Bước vào trong phòng cái gì cũng chưa kịp nhìn hắn lập tức cảm nhận được một cỗ kinh khủng áp bách khiến cho hít thở cũng trở nên khó khăn, trọng lực giống như gia tăng không biết bao nhiêu lần làm cho hắn cảm thấy trên đỉnh đầu như có một ngọn núi lớn đè xuống muốn đem hắn trấn áp trên mặt đất.
Hắn trong lòng quá sợ hãi, vội vàng vận chuyển Hồng Mông Nguyên Thủy Kinh đem hai chân khó khăn mở thành thế trung bình tấn khiến cho lực áp bách thuận theo thân thể truyền xuống mặt đất chia sẻ bộ phận áp lực mới có thể miễn miễn cưỡng cưỡng đứng vững.
“Hóa ra lúc trước mẹ ngươi đưa cho trẫm bộ kia Đại Trần Thiên Đế Kinh cũng không phải Trần gia cao cấp nhất kinh thư bí điển.” Một đạo hùng hậu mang theo hoàng giả đặc thù uy nghiêm thanh âm vang lên, ngay sau đó cảm giác khủng bố uy áp cũng tan biến không thấy gì nữa.
Trần Minh Quân cảm nhận được uy áp giải trừ, hai tay chống lên hai bên đầu gối khom người thở hổn hển, sau lưng hắn bây giờ đã bị mồ hôi ướt sũng. Nghe được giọng nói này, hắn khó khăn ngẩng đầu nhìn về phía ngồi tại bảo tọa bên trên nam tử.
Người này thân hình cao lớn, thân mặc màu vàng cửu cửu chí tôn long bào, trên đầu đội lấy một chiếc Hoàng Thượng mũ miện , toàn bộ gương mặt bao phủ bởi một tầng sương mù nhìn không rõ dung mạo. Hắn lúc này tay phải cầm lấy một quyển cổ thư giống như đang đọc dở, tay phải đặt tại trên chiếc bàn bên cạnh nhẹ nhàng gõ gõ năm đầu ngón tay tựa như đang suy nghĩ cái gì.
Trần Minh Quân chắp hai tay phía trước, khom người cúi đầu hô: “Con rể Trần Minh Quân bái kiến phụ hoàng!”
— QUẢNG CÁO —
“A! Tiểu tử ngươi hôm nay không sợ ta?” Đại Lê hoàng thượng giọng nói mang theo một tia kinh ngạc nhìn xem Trần Minh Quân.
Trần Minh Quân chỉ cảm thấy trong chớp mắt mình giống như bị một đôi kinh khủng tuyệt luân con mắt nhìn chằm chằm toàn thân, thâm chí không biết do lòng tự sinh ra ảo giác hay thực sự như vậy, hắn cảm thấy toàn bộ thân thể, bí mật như bị nhìn xuyên thấu. Lại nghe lão cha vợ bình thản thanh âm vang lên
“Ngươi đến Đại Lê đến nay cũng đã được ba năm a.”
Trần Minh Quân vội gật đầu đáp: “Khởi bẩm phụ hoàng, ta đến Đại Lê đến nay đã được ba năm hai tháng chín ngày.”
Đại Lê hoàng thượng chậm rãi nói: “Nhiều thời gian như vậy, ngươi chắc hẳn hiểu rõ tội của chính mình a?”
Trần Minh Quân đánh cái giật mình, không lẽ…..
Quả nhiên Đại Lê hoàng thượng tức giận thanh âm vang lên như lôi đình nở rộ: “Mẹ ngươi năm đó lừa trẫm, nể tình hai nhà quan hệ giao hảo mấy trăm năm trẫm cũng không muốn tính toán thế nhưng ngươi dám cả gan ăn trộm bảo vật trong Quốc Khố. Người tới, lôi hắn ra ngoài chém đầu thị chúng!”
Tiếng nói vừa dứt, một đám Ngọc Diện Tú Y Vệ như lang như hổ lao vào, trong đó hai người mỗi người một bên đem bên hông bội đao rút ra kề vào hai bên cổ Trần Minh Quân uy hiếp dọa Trần Minh Quân một trái tim đập mạnh. Trước lúc bị lôi ra ngoài hắn vội vã kêu to: “Phụ hoàng chẳng lẽ không muốn lưu bảo vật cho người nhà dùng mà muốn lưu cho người ngoài dùng?” — QUẢNG CÁO —
Đại Lê hoàng Thượng giọng nói không còn như vừa rồi tức giận mà đổi thành như trước đó bình thản: “Nực cười, bảo vật vốn ở trong Quốc Khố không có trẫm cho phép tên người ngoài nào dám nhúng chàm?”
Trần Minh Quân phản bác: “Phụ hoàng hà tất lừa mình dối người? Tử Vi Đế Kiếm vốn là vật vô chủ, đặt tại Đại Lê quốc khố chẳng qua là tứ đại hoàng triều mặt khác tam đại hoàng triều không muốn mở quốc khố cho kẻ khác vào tham quan mà thôi.”
Ban nãy, trên đoạn đường đi bộ vào trong Hoàng Cung hắn đã nghe ngóng các loại tin tức liên quan đến Tử Vi Đế Kiếm, dù sao chính mình vô ý đem kiện bảo vật này ký kết khế ước nếu nắm không rõ tin tức tương lai chỉ e chết như thế nào cũng không biết.
Lịch sử Côn Lôn Giới ghi chép, ba trăm vạn năm về trước đồng thời cũng là lần đầu tiên diễn ra Thiên Mệnh Chiến. Một vị siêu cấp yêu nghiệt hoành không xuất thế lấy vô địch thực lực đánh bại hết thảy thiên kiêu thế hệ này, thế hệ trước, giẫm lên vô số cường giả thi hài vấn đỉnh thiên mệnh.
Về sau, hắn trước khi phi thăng thượng giới đã chế tạo ra siêu cấp quái vật khổng lồ thế lực đem chọn vẹn cả hành tinh này thống nhất lấy tên Đại Việt Thiên Thần Quốc. Tử Vi Đế Kiếm vốn cũng là vị này yêu nghiệt bội kiếm, đồng thời cũng là Đại Việt Thiên Thần Quốc trấn quốc bảo kiếm.
Đại Việt Thiên Thần Quốc trải qua một trăm vạn năm hưng thịnh cho đến Thượng Cổ Côn Lôn Lịch năm 1493 Đại Việt Thiên Thần Quốc – Phế Tông Hoàng Đế trầm mê nữ sắc không quản triều chính, loạn trong giặc ngoài, quan lại mục nát tham ô hối lộ, mua chức bán quyền.
Bốn nhà Ngô, Lý, Trần, Lê đứng lên khởi nghĩa lật đổ Đại Việt Thiên Thần Quốc trăm vạn năm thống trị, đem Côn Lôn Giới phân chia thành tứ phương đại vực do bốn nhà chia nhau xưng hoàng.
— QUẢNG CÁO —
Tử Vi Đế Kiếm trải qua trận chiến tranh này rơi vào bốn nhà trong tay, tất cả mọi người đều thử qua nhưng không một ai có thể đem thanh bảo kiếm này thuần phục. Sau cùng bất đắc dĩ bốn nhà đành phải đưa ra quyết định đem thanh bảo kiếm này đặt tại một trong bốn nhà bên trong quốc khố để đảm bảo không bị ngũ đại thánh tông, tứ đại thánh địa, thập tông ma giáo nhúng chàm.
Sau đó cách mỗi mười năm mỗi nhà sẽ phái một nhóm con em trẻ tuổi tới nơi này thử nghiệm đem Tử Vi Đế Kiếm kí kết khế ước. Bất quá Quốc Khố là trong nhà tư mật lớn nhất người nào nguyện ý để ngoại nhân đến nơi này ‘tham quan’ ? Chỉ có Đại Lê Hoàng Thượng đứng lên nhận việc này, ba nhà còn lại tự nhiên ra sức ủng hộ.
Dù sao Tử Vi Đế Kiếm một khi chưa nhận chủ so với vật chết không có giá trị không có gì khác nhau, mà trong nhà cất giữ Tử Vi Đế Kiếm tự nhiên dẫn đến chính đạo tông môn, ma đạo tông môn, một đám đạo chích nhìn chằm chằm. Thực tế cũng vậy, Đại Lê từ đó tới này vì thanh bảo kiếm này mà ăn không ít quả đắng.
Thế nhưng Đại Lê cũng không phải kẻ ngu, bọn hắn chấp nhận các loại rủi ro tự nhiên cũng nhận được đặc quyền riêng của mình. Tứ đại Hoàng Triều chỉ duy nhất có Đại Lê không cần chờ đợi mười năm thời hạn mới được đi thu phụ Tử Vi Đế Kiếm, bọn hắn có thể làm điều đó bất cứ lúc nào.
Việc này nhìn như Đại Lê ăn thiệt thòi lớn bởi vì Tử Vi Đế Kiếm xưa nay ngoại trừ vị kia siêu cấp yêu nghiệt ra cũng chưa từng chịu cúi đầu trước bất luận kẻ nào, bất luận tu vi ra sao. Thế nhưng đây cũng là một cách để Đại Lê gia tăng xác xuất người mình có được Tử Vi Đế Kiếm tán thành cơ hội.
Đại Lê hoàng thượng bình thản nói: “Tử Vi Đế Kiếm can hệ trọng đại, nếu như thiên hạ biết được nó đã bị ngươi hàng phục Đại Lê sẽ có thể lâm vào vạn kiếp bất phục tình cảnh. Trẫm thấy vẫn nên chém ngươi, biến Tử Vi Đế Kiếm trở lại làm vật vô chủ, như vậy càng tốt hơn.”