Sau khi dọn dẹp đâu vào đấy, chuẩn bị cho mình một chỗ ngủ tạm ổn và dặn dò nếu có chuyện cần nàng giúp thì cứ việc gọi, Hiểu Linh lăn ra ngủ say như chết.
Nếu là với thân thể này, chừng ấy công việc không tính là mệt mỏi, nhưng tinh thần của cô thì thực đã tới giới hạn rồi. Nơi này các nhà cũng đi nghỉ sớm để tiết kiệm dầu đèn nên khi cô đi ngủ cũng chỉ chừng 7, 8 giờ tối ở hiện đại. Vì thế gần về sáng, giấc ngủ của cô lơ mơ dần. Tiếng ho khan phát ra từ phía giường làm Hiểu Linh hoàn toàn tỉnh giấc. Ngay lúc đó, Tiểu Đông cũng đã dậy.
– Phụ thân… người thấy trong người thế nào?
Giọng nói nam tử khàn khàn, mệt mỏi pha lẫn ngạc nhiên:
– Là Tiểu Đông sao? Đã là giờ nào rồi? Trời mới tối sao?
– Phụ thân, là con. Người đỡ sốt rồi, con lấy cháo cho người ăn nhé.
Tiểu Đông xuống giường, vừa nói vừa thu dọn lại cho Lưu thị một hồi. Phụ thân hắn đã cắt sốt. Hắn định xuống bếp lấy cháo thì bị Lưu thị kéo lại:
– Giờ này là giờ nào rồi? Ta không sao. Con nhanh chân về đi. Để thê chủ con biết thì lại khổ a. Lát đỡ mệt ta xuống lấy cháo ăn là được.
Lưu thị lo lắng. Hắn biết Hiểu Linh không ưa gì Tiểu Đông nhà hắn, luôn kiếm cớ không đánh thì mắng. Trước đây, khi thê chủ cùng con gái lớn lần lượt qua đời, chỉ có hắn và Tiểu Đông nương tựa nhau mà sống. Tới năm 16 tuổi, vẫn không có một gia đình nào đánh tiếng làm mai, hắn sốt ruột đi hỏi thăm mấy mối công nhờ để ý. Họ nói thẳng với hắn: con trai ngươi trừ khi đi làm thị tỳ hoặc bán cho lầu xanh may ra mới có người nhận. Cái thứ tai tinh khắc mẫu khắc tỷ như vậy, nhà nào dám lấy về nhà. Hắn không tin. Nhưng đến năm Tiểu Đông 18 tuổi, mọi thứ vẫn như vậy. Lưu thị hắn bất lực, con hắn ngoan hiền là thế, xinh đẹp là thế, tại sao kẻ nào ác miệng lại gắn cho hắn cái tai tiếng kia. Rồi một ngày khi Phạm gia đột nhiên tới cửa đặt vấn đề cưới xin, hắn đồng ý gả Tiểu Đông qua bên này cũng vì đứa bé đó không có gì là không tốt, mẫu thân nàng ta lại là một người mẫu mực. Tiểu Đông gả sang sẽ không ăn khổ bao nhiêu. Nào ngờ đâu chưa được một năm thì Phạm Vân cũng mất. Tiểu Đông càng khổ sở hơn vì bị coi là tai tinh khắc chết mẹ và đại tỷ, giờ khắc luôn cả mẫu thân nhà vợ. Nếu để thê chủ Tiểu Đông biết nó trốn sang đây thăm ông, chỉ sợ không tránh khỏi một trận đòn roi mất. Nghĩ lại sót con làm bàn tay nắm tay Tiểu Đông run lên, con ông thật khổ a.
Tiểu Đông vỗ về tay phụ thân:
– Phụ thân, người không phải lo. Để con đi lấy cháo cho người.
– Tiểu Đông, con trốn về nhà khuya như vậy, để nhà kia biết, nó đánh con chết mất. Mau mau về đi thôi.
Lưu thị gấp gáp ngồi dậy làm Tiểu Đông phải đè vội hắn xuống.
– Phụ thân, chúng ta đang ở Phạm gia. Thê chủ sang thấy người bệnh nên đã cõng người về đây. Ta không có trốn về. Người yên tâm chưa?
Lưu thị ngẩn người, không phải ông bệnh nên nghe lầm đấy chứ:
– Đây thực sự là Phạm gia?
– Phụ thân, người sờ thử… cái giường này không phải là giường ở nhà mình đi. Con không dối ngài.
Lưu thị lần sờ thanh giường, rồi đầu giường cẩn thận. Quả nhiên, không phải giường nhà hắn. Vì mắt kém, xúc giác đã quá quen thuộc với các đồ vật trong nhà nên hắn không thể lầm lẫn được. Khi nãy Tiểu Đông còn nói gì đó nữa mà hắn không để ý nên không rõ tại sao mình lại sang dây. Hắn hỏi:
– Vậy sao ta lại ở bên này?
– Phụ thân… là thê chủ qua thăm người, thấy người bệnh liền cõng người về đây. Còn mời đại phu đến xem và nấu cháo cho người nữa.
Lưu thị ngạc nhiên:
– Thực là Hiểu Linh làm?
– Ân. Thực là ngài ấy làm. Để con xuống lấy cháo cho phụ thân.
Trong khi Tiểu Đông xuống lấy cháo, Lưu thị xoay người ngồi dựa vào thành giường. Ông không rõ Tiểu Đông có giấu ông điều gì không, đột nhiêu Hiểu Linh đối với nhà ông lại tốt như vậy. Ông ngoài cái nhà cũ nát nhỏ xíu kia, thực không còn cái gì a. Hay thực sự con bé đã hồi tâm chuyển ý, nhận thấy Tiểu Đông tốt nên cũng đối xử tốt với ông. Hay có khi, Tiểu Đông có tin vui rồi cũng nên. Đột nhiên nghĩ tới đó làm ông vui rạo rực. Lát phải hỏi ngay thằng bé mới được.
Tiểu Đông thắp chút đèn le lói đi xuống nhà bếp tìm nồi cháo. Thê chủ đặt cả nồi cháo vào lớp tro nên cháo vẫn còn ấm. Múc lên một lưng bát, hắn mở tủ bếp lấy nhân cá. Hắn lưỡng lự: nên lấy nhân cá hay không a. Buổi chiều thê chủ nói để phần cháo cho phụ thân hẳn là có cả nhân cá. Ngài ấy còn cho phép cả nhà ăn cháo, vậy hẳn là hắn lấy nhân cá cho phụ thân được đi. Nhưng hắn lại sợ, nhỡ đâu đây là thê chủ thử thách hắn. Nếu hắn dám tự tiện lấy thì sẽ lãnh đủ. Cắn môi lưỡng lự một hồi, Tiểu Đông vẫn xúc một thìa to nhân cá cho vào cháo. Thôi kệ, nếu bị phạt, cùng lắm là một trận đòn mà thôi. Phụ thân bệnh như vậy, được ăn một bát cháo ngon thì hắn chịu đòn cũng đáng. Hắn bê bát cháo lên nhà.
– Phụ thân… ăn cháo cho lại sức.
Ngồi xuống chiếc ghế đẩu bên cạnh giường, Tiểu Đông cẩn thận múc từng thìa cháo đưa lên miệng Lưu thị. Tuy người rất mệt, miệng đắng ngắt thực không muốn ăn gì, nhưng mùi vị của cháo làm Lưu thị ngạc nhiên: thơm, ngọt lại dai dai. Hắn chưa từng ăn loại cháo này bao giờ:
– Tiểu Đông… đây là cháo gì? Con nấu sao?
– Là cháo cá. Không phải con nấu… là… thê chủ nấu ạ.
Lưu thị ngạc nhiên:
– Hiểu Linh nấu? Tiểu Đông, sao con lại để thê chủ vào bếp?
– Con lúc đó thấy người sốt cao không ngừng. Thê chủ lại nói con ở trên này chăm sóc người. Khi đó con thực không có tâm trí để ý chuyện khác nữa.
Tiểu Đông bối rối đáp. Nghe con trai mình nói vậy, Lưu thị càng tin chắc, hẳn là do Tiểu Đông đã có tin mừng nên Hiểu Linh chăm sóc thằng bé hơn. Ông nhỏ giọng hỏi:
– Tiểu Đông, có phải con có tin mừng rồi không?
Trời đang tối nên không ai thấy vẻ mặt đỏ bừng của Tiểu Đông lúc này. Sao phụ thân lại nghĩ tới chuyện đó vậy, hắn gắt nhẹ:
– Phụ thân, không có. Sao người lại nghĩ như vậy?
Lưu thị ngẩn người:
– Thực không có sao? Nhưng tại sao Hiểu Linh đột nhiên lại đối xử tốt với con như vậy?
Tiểu Đông im lặng một hồi:
– Phụ thân. Con cũng không rõ thê chủ là thực thay đổi hay giả vờ. Chiều hai hôm trước, ngài ấy say khướt về nhà đòi tiền, con không đưa. Nàng như phát điên, đem trói hai tiểu đệ rồi rút đòn gánh đánh con, nói: đánh chết con rồi đem hai tiểu đệ đi bán. Trận đòn này không đơn giản như những lần trước, thê chủ xuống tay rất tàn độc, thực muốn giết con. Con quá sợ hãi nên vơ bừa thứ gì đó đánh trả lại. Ngờ đâu ngài ấy bất tỉnh. Khi tỉnh lại thì nói không có nhớ gì hết và dường như trở thành một người khác vậy. Ánh mắt nhìn con và hai tiểu đệ không hề ghét bỏ mà còn có áy náy, thương xót. Trên bàn ăn cho phép chúng con ăn cùng và chia đồ ăn ngon cho chúng con. Hôm nay cá là do thê chủ tát nước bắt được.
Hai cha con rơi vào im lặng. Suy nghĩ hồi lâu, Lưu thị đáp:
– Nếu thê chủ con giả vờ mất trí, sớm muộn cũng sẽ bộc lộ ra những hành động, bản chất của nàng ta thôi. Chẳng ai đóng kịch mãi được. Nếu nàng ấy mất trí mà thay đổi âu cũng là chuyện tốt. Con cứ thản nhiên mà đón nhận là được rồi.
– Ân….. con đã hiểu.