Hiểu Linh múc xong cháo, để vào tủ rồi ra chồi nước xem ba huynh đệ làm cá tới đâu. Số cá thu được cũng không hẳn là quá nhiều, nhưng với điều kiện nóng ẩm của đầu xuân khá nhanh hỏng. Hiểu Linh vắt óc suy nghĩ xem có cách nào giữ cá được lâu không, nhưng thực sự thì rời cái tủ lạnh ra, cô chỉ biết nấu chín tất cả chúng lên.
Vừa nhìn thấy bóng Hiểu Linh đi ra, không hiểu tại sao cả ba huynh đệ đều giật mình, quay lại chăm chú làm cá. Có lẽ là không muốn để nàng thấy sự thèm ăn của ba huynh đệ a. Nhưng với món ăn thơm nức như vậy, có lẽ nàng ấy đã dùng nhiều mỡ để nấu rồi. Món ăn này… bọn họ không có phúc phận được đụng đến. Số cá bắt được làm cũng xong, giờ chỉ cần để ráo là có thể muối, ăn được một thời gian. Cơm tối còn chưa có xắp ra nữa, vừa làm, Tiểu Đông vừa miên man nghĩ.
Hiểu Linh thấy ba huynh đệ cũng gần xong liền trở vào bếp dọn cơm. Xong xuôi đâu đó, cô gọi:
– Ba người vào ăn cơm thôi.
Mọi người ngồi ngay ngắn vào bàn cơm như hồi sáng. Hiểu Linh tự mình lấy một chén cháo ăn trước. Cháo nấu lẫn khoai lang nên khá đặc lại dậy mùi thơm của cá. Nó không giống món cháo cá mẹ cô vẫn thường làm cho cô ăn: hai phần nhân, ba phần nước; khi ăn bẻ thêm bánh đa khô vào ăn cùng. Sự mềm mại của cháo, sự giòn giòn của bánh khô kèm theo hương thơm của cá và hành phi. Ở nơi này cô phải nấu đặc một chút vì dù sao cũng là món ăn chính, nếu nấu kiểu kia cũng chỉ là lót dạ mà thôi, mọi người sẽ không đủ no. Chậm chạp ăn từng chút từng chút cháo, lòng cô nặng trĩu, suy nghĩ miên man nên cũng không để ý đến bàn ăn. Tới khi giật mình tỉnh lại, chợt nhận ra ba huynh đệ đều chọn ăn cơm độn khoai trước. Có lẽ vậy sẽ chắc bụng hơn nên cô cũng không buồn lòng vì món cháo của mình không được hưởng ứng. Nhưng ngay sau đó cô nhận ra điều không đúng. Món cá hấp thì là vẫn còn nguyên. Ba huynh đệ thay phiên nhau chỉ gắp hai món rau và canh.
– Tại sao mọi người không ăn cá? Là không thích?
Hiểu Linh cố gắng dùm giọng nói bình thản nhất để hỏi, tránh cho ba huynh đệ lại sợ hãi. Ba huynh đệ dừng đũa, nhìn cô. Tiểu Đông ngập ngừng một lát, trả lời:
– Thê chủ… món cá ngài chưa động. Chúng ta làm sao có thể ăn trước ngài được.
Hiểu Linh ngẩn người trong chốc lát rồi lại cười khổ. Làm sao cô có thể quên nơi này là phong kiến nữ tôn a. Ngày hôm qua, cái thân thể này còn một mình một bàn cơm rau thịt còn mặc kệ huynh đệ bọn họ, đã bao năm như vậy thì làm sao chỉ một lời nói của cô ban sáng mà thay đổi được. Cô im lặng kéo đĩa cá lại gần, gắp một gắp lớn phần lườn cá quả dày thịt, nhặt sơ qua chút xương rồi đặt vào bát Tiểu Đông:
– Cẩn thận xương cá.
Cô tiếp tục gắp và nhặt xương, lần này cô cố gắng nhặt thật sạch xương rồi thả vào bát Lập Hạ, vẫn câu nói đó:
– Cẩn thận xương cá.
Tới lượt Tiểu Hàn, Hiểu Linh không dám sơ xuất, cô nghiền luôn miếng cá ra để kiếm xương dăm. Tiểu hài tử mà bị mắc xương không phải là chuyện nhỏ. Đặt cá lên bát Tiểu Hàn, cô nhẹ giọng:
– Từ giờ, mọi ngươi ăn không phải chờ ta làm gì. Thích ăn cái gì thì ăn.
Cô chỉ nói vậy rồi lại tiếp tục ăn. Lặng đi một chút cô nghe được tiếng trả lời “uh” nhỏ xíu từ cả ba. Cô mỉm cười hài lòng. Rồi đột nhiên Tiểu Hàn ngập ngừng hỏi:
– Tỷ tỷ, ta … có thể… nếm món cháo cá tỷ nấu được không?…. chỉ… một chút thôi.
– Không phải ba người không ăn vì nghĩ món này ta nấu cho riêng ta ăn đấy chứ?
Hiểu Linh ngạc nhiên hỏi lại. Lần này Tiểu Đông không dám trả lời, nhìn sang Lập Hạ. Lập Hạ bối rối nói:
– Khi nãy… tỷ xào nhân cá rất thơm. Chắc hẳn phải cho rất nhiều mỡ để nấu. Vậy nên… vậy nên… chúng ta nghĩ vậy.
Hiểu Linh dở khóc dở cười. Một bữa cơm thôi mà làm cô ngạc nhiên vài lần như vậy. Thôi thôi, cô rút kinh nghiệm: lần sau bữa cơm, không cần nói nhiều, trực tiếp chia đồ ăn ngon cho cả nhà là được.
– Lát nữa mọi người đều phải ăn cháo ta nấu đấy. Không thể không ăn đâu. Vẫn còn dưới bếp. Nhưng phần đó ta để cho nhạc phụ, lát người tỉnh, Tiểu Đông nhớ cho người ăn. Ăn ít một thôi để dạ dày thích ứng.
Cả ba huynh đệ gật đầu như mổ thóc, tiếp tục bữa ăn. Hiểu Linh cũng làm chén cơm với cá và canh bầu nấu tôm. Cá tôm đều là đồ tươi nên thực ngọt. Chợt nhớ ra vấn đề xử lý cá, cô nói:
– Tiểu Đông xem làm sao giữ số cá kia. Chọn mấy con lát kho một nồi với tiêu và mắm đi. Đun chín rồi cất đi là được. Số còn lại ngươi xem xử lý. Ta thực không biết phải làm thế nào.
– Ân. Thê chủ. Lát nữa ta sẽ kho cá. Số còn lại ướp muối kỹ một chút, mấy hôm nữa làm cá muối chua hoặc phơi khô sẽ ăn được lâu hơn.
Tiểu Đông đáp lời. Hiểu Linh gật đầu:
– Ân. Lát ta phụ mọi người làm. Xong sớm còn nghỉ. Tiểu Đông tối ngủ còn phải trông chừng nhạc phụ nữa.
Liếc nhìn thấy Tiểu Hàn đang đánh mắt về phía tô cháo cá, ngập ngừng. Tên nhóc này đã muốn ăn lắm rồi nhưng còn sợ. Hiểu Linh điềm nhiên cầm lấy bát trên tay Tiểu Hàn, múc đầy một bát, đưa lại:
– Ăn từ từ kẻo nóng.
– Tiểu Đông, Lập Hạ… hết cơm chưa, ta múc cháo. Để nguội sẽ không ngon nữa.
Cô cầm muôi múc chờ cho tới khi cả hai huynh đệ ngập ngừng đưa bát về phía cô. Múc cho cả hai thật đầy mà trong tô vẫn còn.
– Muốn ăn thì lấy nữa nhé. Ăn hết mới được dừng đấy.
Cô cười cười nhìn ba huynh đệ chậm rãi nhấm nháp bát cháo cá thơm nức mùi cá phi hành mỡ. Thịt cá xao qua dai dai ngọt ngọt. Cháo nhừ mềm mại dễ dàng nuốt xuống. Gia vị vừa đủ. Cả ba huynh đệ đều không ngờ thê chủ, tỷ tỷ của họ lại có thể nấu ngon đến vậy.