Xuy Bất Tán Mi Loan

Chương 12: Chương 11



Chương 11: Đỡ đầu khóa tâm sự
Mời không ít thầy lang uống không ít thuốc, thế nhưng bệnh tình của Bạch Thế Phi chẳng những không chuyển biến tốt đẹp, ngược lại càng nặng thêm, ban ngày cơm nước không vào, đêm đến thì khó ngủ, người gặp năm bước bên ngoài đã nghe thấy hắn ho nhẹ không thôi.
Tin tức hắn bị phong hàn nặng, rốt cục cũng vào thời điểm thích hợp truyền đến tai Lưu Nga cùng Triệu Trinh.
Lúc đó y quan hàn lâm thanh dật tuấn nhã Nhậm Phiêu Nhiên đang theo lệ xem mạch cho Thái hậu trong nội cung điện Khánh Thọ, trùng hợp Triệu Trinh dẫn theo nội thị Diêm Văn Ứng đến thỉnh an, trông thấy Nhậm Phiêu Nhiên ở bên trong, liền thuận miệng nói, “Nghe Văn Ứng nói hôm qua Hoàng hậu bị đau đầu, là có bệnh gì?”
“Thần đã đến khám và chữa bệnh cho Hoàng hậu rồi, chỉ là có chút dấu hiệu của bệnh phong hàn nhẹ, tối qua sau khi uống thuốc xong đã sai người truyền lời tới nói là không sao nữa”. Nhậm Phiêu Nhiên đáp.
“Không sao là tốt rồi”. Triệu Trinh gật đầu, nhìn về phía Diêm Văn Ứng. “Gần đây trong cung có nhiều người bị nhiễm phong hàn không?”
“Hồi Hoàng thượng, ngoại trừ Hoàng hậu ra, Dương Thục Phi và Vương Mỹ Nhân quý thể cũng có chút không khỏe”. Dừng một chút, Diêm Văn Ứng lắm miệng nói thêm, “Nô tỳ có nghe Công tử Bạch gia ở bên kia bệnh tình vẫn còn nặng lắm, nghe nói đã mời tất cả các thầy lang nổi danh trong thành Khai Phong đến xem rồi, nhưng vẫn chưa thấy khởi sắc”.
Ánh mắt Lưu Nga liếc qua, thân người cũng hơi nghiêng về phía trước, có chút quan tâm mà nói, “Bệnh tình của Thế Phi nặng vậy sao?”
Diêm Văn Ứng vội vàng quỳ sát, “Hồi Thái hậu, nô tỳ cũng không biết tình hình thực tế, chỉ là trước đó trong lúc vô tình nghe được bọn thị vệ xuất cung trở về nói chuyện tán gẫu với nhau thôi”.

Triệu Trinh nhíu mày, “Người ở ngoài cung đều là mấy loại lang băm gì đó thôi!” Trong giọng nói dường như có chút lo lắng.
Lưu Nga mang ý cười nói, “Nếu Hoàng thượng thật sự cảm thấy không yên lòng, chi bằng hãy cho Nhậm y quan qua đó nhìn Thế Phi một chút, kê ra một đơn thuốc thật tốt trừ khử bệnh phong hàn đi”. Lai quay đầu sang phía Nhậm Phiêu Nhiên hạ khẩu dụ, “Ngươi đến Ngự Dược Viện lấy một ít linh chi nhân sâm thượng đẳng đem qua bên đó thưởng cho Thế Phi”.
“Thần cẩn tuân thánh ý của Thái hậu.” Nhậm Phiêu Nhiên ấm giọng trả lời.
Tin tức rất nhanh truyền về Bạch phủ, trong thư phòng, Bạch Thế Phi nghe xong lời Đặng Đạt Viên tường thuật lại, khẽ thở dài, “Những ân huệ nhỏ này của bà ta trước sau vẫn là rất hào phóng”.
Đặng Đạt Viên chần chừ một chút mới nói, “Chẳng lẽ Thái hậu không lo lắng Hoàng thượng và Công tử qua lại thân mật hay sao?”
Bạch Thế Phi cười cười, “Hoàng thượng và ta thân thiết với nhau từ hồi tóc còn để chỏm, chuyện qua lại thân thiết cả thiên hạ đều biết từ lâu, tuy rằng trong lòng Thái hậu chắc cũng có cách nghĩ khác, nhưng thứ nhất Hoàng thượng đối với ta còn chưa có chân chính kiêng dè, thứ hai Hoàng thượng hiện nay bất quá chỉ là con rối cho bà ta giật dây, trên triều đình bà ta đã không chút lưu tình mà tận lực chặt đứt mặt mũi của ngài ấy, nên ra khỏi điện Sùng Chính tự nhiên cũng sẽ giả vờ chút ít sắc thái, trước mặt ngài ấy ngẫu nhiên cũng phải diễn một chút vai trò của từ mẫu chứ”. Cái này gọi là vừa đấm vừa xoa, cũng để các sử quan đương triều đối với bà ta dễ dàng thuận bút phong thêm nhiều công đức.
“Ngươi lại gửi vào cung thêm chút ít châu báu vàng bạc, khen thưởng thật tốt đám người liên quan đi”.
Nói xong Bạch Thế Phi đứng dậy, cùng Đặng Đạt Viên rời đi, nhưng mà vừa mới bước ra khỏi cửa thư phòng, thì gặp Bạch Kính thần sắc khác thường đang chờ đợi ở bên ngoài, đôi mắt lướt nhanh qua, nhìn thấy Thượng Trụy đứng ở gần cuối hàng lang, hắn ngẩn người.
“Tiểu Trụy tử đã ở đằng kia ước chừng hơn một canh giờ rồi”. Bạch Kính thấp giọng nói.

Bên kia Thượng Trụy nghe tiếng quay đầu lại, ánh mắt đầu tiên là rơi vào trên người Đặng Đạt Viên, gương mặt hiện ra sắc thái vui mừng, nháy mắt tiếp theo tầm mắt nhìn đến bóng dáng của Bạch Thế Phi, chỉ cùng hắn nhìn nhau, đôi mắt lại có chút nghiêng đi.
Sắc mặt Bạch Thế Phi ẩn giấu ý cười ấm áp, nghiêng đầu qua nói với Đặng Đạt Viên, “Chuyện gì vậy?”
“Hôm qua cái khóa vàng* của Trụy cô nương không cẩn thận bị hư móc khóa, có nhờ tiểu nhân đưa đến chỗ thợ kim hoàn sửa chữa mang về”.
((*một loại trang sức chúc may mắn dành cho em bé mới sinh ở các nhà giàu có))
“A?” Bạch Thế Phi dường như cảm thấy hứng thú, “Khóa vàng?” Món đồ đó quý giá đến mức nào mà được nàng coi trọng như vậy, lại có thể làm cho nàng sốt ruột bất đắc dĩ phải đứng đợi ngoài cửa ra vào gần nửa ngày.
Đặng Đạt Viên từ trong vạt áo lấy ra một cái vòng cổ bằng vàng tinh xảo, Bạch Thế Phi nhận lấy, nhẹ ồ lên một tiếng, cái vòng cổ bằng vàng trừ tà hộ thân này bất quá chỉ lớn cỡ bàn tay, chỗ móc khóa lộ ra một miếng vàng nho nhỏ hợp thành cái khóa trường mệnh, rõ ràng đây là vật đeo của trẻ nhỏ, phía dưới khóa trường mệnh còn có sáu cái chuông dài khoảng hai ngón tay tượng trưng cho sự tốt lành, nhìn có chút đặc biệt.
Hình dạng phú quý, chạm trổ tinh xảo, tuyệt không phải món đồ mà gia đình bình thường có thể có được.
Quái dị chính là hắn lại có một loại cảm giác quen thuộc mơ hồ dường như đã từng thấy qua cái vòng cổ này rồi.

Bạch Thế Phi lật mặt khóa qua, sau lưng quả nhiên có khắc tên người đỡ đầu cùng với ngày tặng, mắt nhìn kỹ tên kia, cảm giác quái dị càng nhiều, lại lướt mắt nhìn người hầu đứng ở hành lang, trên mặt nàng đã lộ ra vẻ hoảng sợ, hắn cười cười, nói với Đặng Đạt Viên cùng Bạch Kính, “Lui xuống hết đi”. Cầm khóa trường mệnh đi tới chỗ Thượng Trụy.
Người của hắn vẫn còn cách ngoài một trượng, Thượng Trụy đã rũ xuống chân mày và mi mắt, quỳ gối hành lễ.
Bạch Thế Phi đứng lại trước mặt nàng, vỗ nhẹ nhẹ cái vòng cổ trong lòng bàn tay, “Của ngươi sao?”
“Vâng.”
“Ở đâu có?”
Vẻ mặt Thượng Trụy cứng lại, có chút lãnh đạm, “Khi còn bé được một người thân thích tặng”. Rõ ràng là không muốn nói rõ nguyên nhân cho hắn biết.
Ánh mắt Bạch Thế Phi nhìn vào cổ nàng tuy là bị trang phục mùa đông bao lấy nhưng vẫn có thể nhìn thấy một đoạn mềm mại nhỏ nhắn xinh đẹp, mở cái móc khóa vàng trên tay ra, bước về phía trước một bước đứng gần trước mặt nàng, nhẹ nhàng cười cười nói nói, “Cái vòng vàng này làm thật đẹp mắt, ngươi đeo lên cho ta xem thử thế nào”.
Thượng Trụy lúc này vội lui về phía sau, lưng chạm vào cây cột trụ hành lang, cử chỉ thân mật của hắn chẳng những dọa nàng nhảy dựng, mà hành động kia cũng khiến nàng từ sâu trong lòng có một chút xấu hổ cùng hỗn loạn, cuống quít mở miệng từ chối, “Nô tỳ không dám làm phiền Công tử!”
Bạch Thế Phi không nói gì nữa, chỉ cầm cái vòng cổ trong tay chậm rãi đưa tới.
Thần sắc nàng khó hiểu mà đưa tay ra đón, hắn lại không buông tay, hai người đều tự nắm lấy một bên nho nhỏ của cái vòng vàng, khoảng cách rất gần chỉ cần ai hơi chút nhúc nhích đầu ngón tay sẽ chạm vào da thịt của đối phương, gần ngay dưới đáy mắt hắn một tấc, vành tai trắng nõn của nàng ở phía sau nổi lên màu hồng nhạt, chuyện này không biết làm sao tránh khỏi mà khẩn trương không thôi, ánh mắt không dám chuyển động chỉ dám rủ xuống nửa con mắt vừa buồn bực vừa xấu hổ.
Một loại cảm giác kỳ diệu từ trong tim hắn dâng lên, đôi mắt rơi vào chân mày và hàng mi của nàng, chiếc mũi thon, môi hồng nhạt, có chút si ngốc nhưng lại không chịu dời đi.

Đầu ngón tay đang nắm vòng vàng phát ra một chút lực, tuy rằng rất nhẹ nhưng lại có một chút không cho phép làm trái ý, cuối cùng, khiến nàng buộc phải khuất phục ngẩng đầu lên, lập tức cùng nghênh đón với ánh mắt của hắn, đáy mắt hắn không chút nào che dấu lóe lên như ánh sao, như lửa nóng lại giống như thâm sâu không thấy đáy, khiến lòng nàng bối rối đập loạn cả lên, xấu hổ kia không khống chế được xông thẳng tới cái gáy, khiến ặt phấn thêm rực rỡ như hàm chứa ý xuân.
Bất quả chỉ trong chớp mắt nàng đã tự giác nhận ra sự lúng túng của mình, quá xấu hổ đồng thời buồn bực trong đầu càng tăng thêm, bất chấp tất cả trợn mắt liếc hắn một cái, lực ở trên tay cũng mạnh hơn lên.
Bạch Thế Phi có chút không nỡ cũng đành buông tay ra, nàng nhanh chóng nhận lấy cái khóa vàng, muốn rời đi lại bị hắn đứng trước mặt ngăn cản, muốn lui ra thì sau lưng cũng đã chạm vào cột trụ hành lang rồi, lúc nãy trừng hắn một cái, ánh mắt của hắn chợt lóe lên như chứa đựng loại hy vọng trông mong nào đó trực tiếp muốn diễn đạt đáy lòng với nàng, mà bực mình là hoàn cảnh xấu hổ cùng cái người khó chơi trước mắt này, quả thực nàng từ lúc chào đời tới nay chưa bao giờ trải qua.
Hắn mỉm cười thấy nàng đang không biết làm thế nào, ôn nhu nhẹ dỗ, “Tiểu Trụy, nói chuyện với ta một chút nhé”.
“Nói… Cái gì?” Nàng bất an nắm chặt đai lưng bằng lụa.
“Nói cái gì cũng được”. Hắn cúi đầu tìm đôi mắt nàng, bắt buộc nàng không thể không một lần nữa nghênh đón ánh mắt của hắn, “Ví dụ như ta bị bệnh lâu như vậy, nàng một chút cũng không quan tâm đến ta”. Rất có chút bất mãn cùng ai oán.
Dung nhan yêu kiều của nàng trở nên đỏ thẫm, nhanh chóng nghiêng đầu đi, “Trong phủ có ai dám không quan tấm đến ngài đâu? Mấy ngày nay Đại quản gia đã mời bao nhiêu là thầy lang, Tam quản gia chẳng những xuống bếp tự mình sắc thuốc còn hầm thuốc bổ nữa, cũng nghiêm khắc dặn dò Bạch Kính ở cạnh bên người một tấc không rời không phải sao?” Mở miệng nói chuyện, giọng điệu không cho là đúng của nàng cứ thế tuôn ra, nhanh chóng liếc nhìn hắn một cái, “Còn có mấy nha đầu kia, có cái miệng nào là không mỗi ngày nhắc đi nhắc lại, cầu xin bồ tát phù hộ ngài mau mau khỏe lên?”
Cái người đại phú đại quý này so với bình dân dân chúng quả thật khác biệt, chủ tử bất quả là nhiễm phải phong hàn thôi, lại điều động binh lực giống như trời sắp sập tới nơi rồi, nói nào là mời rất nhiều thầy lang đến uống rất nhiều thang thuốc mà vẫn không có chuyển biến tốt đẹp, nhưng lúc này thấy hắn trước mắt rõ ràng là dáng vẻ tinh thần sảng khoái, ở đâu giống như người đang mang bệnh chứ? Thật không biết hắn ở trước mắt người khác ho khan là thật hay giả bộ nữa.
Bạch Thế Phi bỗng nhiên cúi đầu, chóp mũi nhẹ cọ vào tóc mai của nàng, ở chỗ tai nàng nhẹ nhàng thổi khí, “Ta còn nói sao nàng không quan tâm gì đến ta cả, thì ra Tiểu Trụy vẫn luôn nhìn ở trong mắt, ghi tạc trong tim”. Nói xong người đã xoay lại, ống tay áo như mây bay phất qua đến sau lưng, bên môi có một chút ý đùa nghịch đạt được mục đích mà vui sướng, sau đó ý cười càng thêm sâu.
Thượng Trụy đứng thẳng bất động tại chỗ, cắn môi hung hăng trừng mắt nhìn Bạch Thế Phi bỏ xuống một câu như pháo nổ trêu người, sau khi nói xong thì xoay lưng nghênh ngang rời đi, gương mặt thoáng chốc giống như bị lửa đốt mà đỏ lên, lại nhất thời bởi vì tức giận đến cực điểm mà lúc trắng lúc xanh.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.
Xuy Bất Tán Mi Loan

Chương 12



Ngày hôm đó lúc hoàng hôn, vị khách nhân đã đến bên trong Bạch phủ, Thiệu Ấn hướng tới cung nghênh đưa vào phòng khách, nhìn bãi trà thơm, liền phân phó một đám hạ nhân tản đi.

[…] (lại tả cảnh – giản lược)

Trước một tấm bình phong trang trọng hùng hậu án ngay trung tâm, trên bàn bày biện một ấm và chén trà nhỏ bằng bạc khắc hoa, Bạch Thế Phi cùng Nhâm Phiêu Nhiên ngồi ở hai bên bàn sơn hình chim ưng cùng với ghế rộng có tay nắm.

Bưng lên chén nhỏ nhấp một ngụm trà, lúc che lại thì Bạch Thế Phi thoáng ho nhẹ một phát.

Nhâm Phiêu Nhiên nghẹn ngào mà cười, chế nhạo nói, “Ngươi hoặc là đừng giả bộ, hoặc là muốn giả bộ thì phải có chút khạc nhổ, âm thanh ‘khụ khụ’ thanh thúy này, ý vị miên nhu (mềm mại), có điểm nào như là người mắc bệnh?”

“Ngươi đây ‘tiên thủ y đồng’ có thể đổi tên gọi ‘tiên nhĩ y đồng’ rồi.” Bạch Thế Phi cười hắc hắc, “Hôm nay tình hình trong triều như thế nào?”

“Quan viên bị thái hậu đuổi ra triều đình trước sau gộp lại đã có tầm mười vị.”

“Những người được an bài bù vào chỗ thiếu thì như thế nào?”

“Nói chung theo như kế hoạch của ngươi tiến hành, thông qua người trong kinh thành dẫn kiến ( giới thiệu gặp mặt ) cùng với cho người ngoài giả trang, trong đám người mới vào triều có năm người đứng đầu trong danh sách của ngươi, ngoài ra trong đám môn hạ, Xu Mật Viện, Tam Ti, Ngự Sử Đài cùng Gián Viện Lí, Hoàng Thượng cũng đã âm thầm an bài.”

Bạch Thế Phi nhẹ gật đầu, “Nghe nói thủ lĩnh bộ tộc Đảng Hạng ở Tây Bắc Triệu Đức Minh bởi vì bệnh trên người, cuối năm dự định phái kỳ nhi tử vào kinh diện thánh, chúc mừng năm mới cùng với áp vận vật tư tặng cho triều đình tặng?”

“Vâng, đến lúc đó đến sẽ là con thứ hai của hắn Triệu Nguyên Hoan.”

Bạch Thế Phi khẽ giật mình, “Chấp sự không phải con trai trưởng Triệu Nguyên Hạo của hắn sao?”

“Phụ trợ Triệu Đức Minh cai quản bộ tộc vẫn là Triệu Nguyên Hạo, nhưng lễ hàm nói người tới lần này không phải hắn mà sẽ là Triệu nguyên hoan.”

Bạch Thế Phi trầm tư suy nghĩ, bên môi dần dần trồi lên một chút hứng thú.

“Thế nào? Ở đây còn có huyền cơ hay sao?” Nhâm Phiêu Nhiên hiếu kỳ hỏi.

Bạch Thế Phi lắc đầu, “Chỉ là có chút nhận xét, bất quá hiện tại nói còn quá sớm.”

Triệu Nguyên Hạo kia tựa hồ vẫn chưa thượng vị đã có ý định không cùng triều đình giao hảo, nếu như một ngày kia Triệu đức minh chết bệnh mà để cho quyền hành của Đảng Hạng rơi vào tay hắn, đã hơn hai mươi năm giáp trụ biên phòng Tây Bắc ‘ hữu canh vô chiến’, nói không chừng sẽ vén mở một vòng khói lửa mới.

Nhâm Phiêu Nhiên che dấu vui vẻ, bắt đầu trao đổi chuyện chánh sự.

“Thái hậu ngày trước từng lệnh Tập Hiền Viện cùng lễ quan thỏa thuận kỹ càng nghi chú phục sức khi vào yết kiến thái miếu, sau đó lễ quan tấu thỉnh thái hậu khi hành lễ mặc chỉ có Hoàng thượng mới mặc áo long cổn, đeo trang sức có mười sáu chu long hoa cùng mười hai lưu châu buông xuống trước sau nghi thiên quan (mũ vua).”

“Nàng muốn khoác trên người cổn miện (áo long cổn cùng vương miện hoàng đế)hướng thái miếu tế tổ?” Bạch Thế Phi tuy nhiên hơi kinh ngạc, sắc mặt lại không có bao nhiêu là bất ngờ, tựa hồ là cử động này của Lưu Nga hoặc nhiều hoặc ít cũng nằm trong dự liệu của hắn.

“Hoàng Thượng hy vọng có thể ngăn cản nàng.” Nhâm Phiêu Nhiên nói, chính là bởi vì đang mang trọng đại, cho nên Triệu Trinh mới có thể chênh lệch hắn tới thân truyền lời nhắn.

Nếu như lúc tế tổ thái hậu khoác trên vai chính là đế phục, vị hoàng đế Triệu Trinh này bản tôn mặc cái gì? Đường đường nam nhi sáu thước, còn có mặt mũi nào đi theo nàng cùng nhau thăm viếng liệt tổ liệt tông Triệu gia.

Khuôn mặt Bạch Thế Phi chậm rãi trầm ngưng, “Việc này thực không dễ làm.”

Bao nhiêu năm rồi Lưu Nga vẫn muốn hưởng thụ đãi ngộ của thiên tử, bây giờ quyền thế của nàng trong triều đình rốt cục như mặt trời ban trưa, trong lễ mừng yết kiến long trọng nhất trong năm, đúng là cơ hội thật tốt cho nàng hướng các quan lại chứng minh rõ ràng bản thân, muốn ngăn cản việc làm lần này của nàng nói dễ vậy sao.

“Ngay cả ngươi cũng không có biện pháp sao?” Nhâm Phiêu Nhiên hỏi.

“Biện pháp cũng không phải nhất định không có.” Liều mạng đổi ra một hai vị trọng thần trong triều ra sức can gián, biết đâu nhiều ít gì có thể kiềm chế nàng, “Ta lo lắng chính là sau khi nghi điển chấm dứt.”

“Ngươi sợ nàng lại đối phó lại?”

“Xem thái độ tôn vinh của nàng bây giờ một tay che trời, làm sao có thể cho người ngoài nửa điểm làm trái, huống chi là tại nghi lễ long trọng vô cùng trọng yếu này kéo chân sau của nàng, sau đó chỉ sợ ngươi cùng ta còn có Hoàng Thượng đều lại không có một ngày tốt lành.”

Nhâm Phiêu Nhiên cười khẽ, “Khó trách ta trước khi đi Hoàng Thượng nói một câu nói.”

“Cái gì?”

“Hoàng Thượng nói lúc này hắn quyết tâm, cho dù ngươi buông tay đi làm, không cần để ý hậu quả như thế nào.”

“Hắn đương nhiên nói như vậy?” Bạch Thế Phi bắt đầu khẽ cười, tinh mâu nhấp nhoáng khác thường.

“Tự nhiên thật đúng.” Loại lời này ai dám bịa đặt nửa câu, Nhâm Phiêu Nhiên nhẹ giọng thở dài, “Cũng không thể trách Hoàng Thượng hung ác muốn đập nồi dìm thuyền, thái hậu đối với hắn càng lúc càng khinh mạn rồi.” Có thể nhẫn nại, không có thể nhẫn nhục .

“Đã Hoàng Thượng đã lòng dạ kiên định, không thể nói trước ta và ngươi cần trợ hắn một hồi.” Dừng một chút, Bạch Thế Phi nhìn về phía Nhâm Phiêu Nhiên, con mắt sáng lên hiếm thấy mà trở nên nghiêm túc mà sắc bén như dao bạc, giọng nói lạnh mà trầm đến cực độ, “Nghi điển từ đầu đến cuối, ngươi trong cung bình thường chăm sóc hắn.”

Khuôn mặt Nhâm Phiêu Nhiên giật mình, ngay cả âm thanh cũng thay đổi, “Ý của ngươi là — “

Trầm mặc hồi lâu, Bạch Thế Phi mới trì chậm chạp nói, “Ngươi suy nghĩ một chút, thái hậu vốn là đem Sở Vương Triệu Nguyên Tá – cháu Triệu Tông Bảo nuôi dưỡng một thời gian dài trong nội cung, bây giờ lại một mực thủ sẵn con trai của Kinh Vương Triệu Nguyên Nghiễm trong cung làm thư đồng cho Hoàng Thượng…”

Có lẽ nàng không nhất định có tâm tư hiểm ác như vậy, nhưng hôm nay muốn xung đột chính diện, hắn lại không thể không phòng ngừa vạn nhất.

Khuôn mặt Nhâm Phiêu Nhiên cả kinh trắng bệch, trên trán cơ hồ chảy ra mồ hôi lạnh.

Lưu Nga muốn bất quá chỉ là một con rối, nếu như ngày nào đó Triệu Trinh này làm Hoàng Thượng không nghe lời, làm cho nàng cảm thấy không hề hài lòng thuận ý, khi cần thiết, đem một người niên kỷ nhỏ hơn thao túng dễ dàng là con nỗi dõi nâng lên long ỷ đến mà cướp lấy, chuyện cũng không phải toàn bộ không có khả năng.

Có câu nói: hổ dữ không ăn thịt con, nhưng mà nói thế nhưng lại chưa bao giờ áp dụng cho trong cung, chỉ cần xem tiền triều Võ Tắc Thiên là đối đãi con trai ruột của mình như thế nào, liền biết đấu tranh vương quyền tàn khốc như thế nào, cốt nhục tình thân tình không hề tồn tại, mà chỉ có là ‘được làm vua thua làm giặc’.

Sau khi Nhâm Phiêu Nhiên rời đi, Bạch Thế Phi gọi Đặng Đạt Viên đến.

“Có vài chuyện tình sáng sớm ngày mai ngươi thay ta đi xử lý, trước hướng chỗ ngồi bọn người náo nhiệt ở Câu Lan tửu quán thả ra tin tức, nói y thuật Phiêu Nhiên siêu quần ta đã ‘thuốc đến bệnh trừ’, sau đó an bài ta cùng phu nhân ở hồi Yến phủ thăm viếng, ta cần cùng Yến đại nhân gặp mặt một lần, còn có, lệnh cho người của các châu phủ vùng Tây Bắc quan sát chặt chẽ, chỉ cần Triệu Nguyên Hoan tộc Đảng Hạng vừa vào quan lập tức truyền thư hồi phủ.”

Đặng Đạt Viên lĩnh mệnh sau vội vàng đi an bài.

Thần sắc Bạch Thế Phi trong trẻo nhưng lạnh lùng, một mình một người đã ngồi trong sảnh thật lâu, cuối cùng mới chậm rãi đứng dậy.

Chậm rãi trở lại Đệ Nhất Lâu, hơi nghiêng thủ đối với Bạch Kính ở sau lưng mà nói, “Đi hâm nóng một bình Tiên Lao đến đây.” Tự mình đi vào trong hành lang gấp khúc.

Lâm Uyển ở bên trong cành khô thưa thớt, nguyên lai mặt hồ Bích Lục đã kết thành miếng băng mỏng, tầng mây u ám lộ ra bầu trời không trăng không sao, không có cành ấm che lấp mà lộ ra con đường đá đầy tuyết, chẳng qua là sau này sương tuyết trở nên vô cùng ẩm ướt cùng lầy lội.

Bạch Kính đem rượu đến, hắn như cũ là vô thanh vô tức mà ẩn tại trong phù đình Thủy Các, lẳng lặng nhìn mặt hồ băng cách đó không xa ánh lên chút ánh sáng, lắng nghe tiếng sáo cô lạnh u thanh vang lên giữa đêm tối mênh mông, trong bóng tối một người chậm rãi tự rót uống một mình.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.