Xuân Như Cựu

Chương 27



Chuyến đi Vệ phủ lần này thu hoạch được rất nhiều điều.

Bộc Dương trở lại trong phủ, lập tức đến sân của Vệ Tú.

Vệ Tú trước giờ vẫn chỉ ở trong nhà, không có việc gì thì rất ít khi ra ngoài. Lúc Bộc Dương tới, Vệ Tú đang ở trong viện của mình, đang đọc sách.

Gió thu thổi qua, có tiếng quạ kêu, khung cảnh mùa thu nhìn thật hiu quạnh. Vệ Tú như một vệt màu sắc duy nhất trong bức tranh đó. Nàng hơi gầy, ngồi một mình một chỗ, chăm chú đọc sách, khi nghe ngoài cửa có tiếng vang thì mới nghiêng đầu nhìn qua. Đôi mắt sáng ngời, trong suốt yên ổn nhìn Bộc Dương, bình thản không hấp tấp, không kiêu ngạo không nông nỗi, luôn luôn một dạng tâm bình khí hòa.

Bộc Dương cảm thấy sự tức giận không tên lúc ở Vệ phủ một lần nữa lại tràn lên, hơn nữa còn có một cảm giác khiến nàng rối rắm hơn, là đau lòng.

Phất tay để hạ nhân ở bên ngoài viện chờ, Bộc Dương một mình tiến vào trong. Vệ Tú nhìn nàng tới gần, hơi mỉm cười, đóng sách lại để qua một bên, khom người hành lễ.

“Điện hạ.”

“Tiên sinh không cần đa lễ.” Bộc Dương vừa lên tiếng, giọng nói theo phản xạ nhẹ giọng lại một chút.

Bộc Dương vừa dứt lời đã thấy một cơn gió lạnh thổi tới sau lưng nàng, khiến nàng khẽ run lên. Lại thấy Vệ Tú tuy đã mặc thêm áo nhưng lại vì gió thu thổi qua mà hai má hơi hồng, chân mày Bộc Dương nhíu chặt.

“Sao tiên sinh lại ngồi trong vườn? Ngồi đây hứng gió không lạnh sao?” Nàng vừa nói vừa tiến lên đẩy xe lăn của Vệ Tú vào phòng.

Nàng ân cần lại tình cảm, không lời nào có thể miêu tả được. Vệ Tú hai tay để trên tay vịn, cười nói.

“Không cần làm vậy! Ta cũng không phải kẻ yếu đuối.” Nói thì nói như vậy nhưng Vệ Tú cũng không có ngăn cản Bộc Dương.

Tới cuối thu thì khí trời mát mẻ cũng dần chuyển lạnh, hơi lạnh thấm dần vào da thịt. Gió thổi qua không phải quá lạnh nhưng không khí trong phòng thì lại hơi lành lạnh, không có một chút ấm áp. Thời tiết này với công chúa thì không sao nhưng thân thể tiên sinh không tốt, không thể chịu lạnh. Bộc Dương thấy bên cạnh có một tấm chăn bông thì tới lấy rồi khoát trên chân Vệ Tú.

Bộc Dương cẩn thận như vậy, hơi thở Vệ Tú hơi chậm lại một chút, chỉ một chút, sắc mặt của nàng cũng lập tức trở lại như thường, tự mình giữ lấy góc chăn, quấn lại kĩ hơn chút nữa.

“Trời càng lúc càng lạnh, chỗ tiên sinh nên đốt chậu than lên đi.” Bộc Dương vẫn không an tâm. . truyện tiên hiệp hay

“Nghe theo điện hạ.” Vệ Tú đáp ứng. Những việc nhỏ này không cần phải làm trái ý của điện hạ khiến người không vui, nàng phất tay cho A Dung đi đốt một chậu than mang tới.

Bộc Dương thấy nàng nghe lời, không phải kiểu bằng mặt không bằng lòng, trong lòng cũng yên tâm.

“Đã nhiều ngày không gặp điện hạ, điện hạ đang bận sao?” A Dung vừa đi, Vệ Tú thuận miệng hỏi.

Bộc Dương nghe nàng nói vậy thì có chút không được tự nhiên, nàng bận rộn mấy ngày nay là vì xác nhận thân phận của Vệ Tú. Nghĩ đến việc mình nghi ngờ Vệ Tú, Bộc Dương trong lòng có áy náy, qua loa đáp lời.

“Chỉ là việc nhỏ thôi, không cần quan tâm.”

Nghe nàng nói như vậy, Vệ Tú vẫn không thoải mái mà ngược lại càng nghiêm túc hơn.

“Nếu điện hạ có việc không thể giải quyết, không ngại có thể nói với ta, ta theo điện hạ vào kinh là vì điện hạ phân ưu.”

Lời nói của nàng thành khẩn khiến Bộc Dương vốn chỉ là hơi áy náy hiện tại cảm giác áy náy lại nhiều hơn bảy phần. Là nàng mời tiên sinh vào kinh, tiên sinh cũng không quên nhiệm vụ là giúp nàng giải quyết mọi chuyện, mà nàng thì lại nghi ngờ tiên sinh có dụng ý khác. Bộc Dương hơi mất tự nhiên nhưng cuối cùng cũng kiềm lại được. Nàng biết rõ việc nàng sinh nghi như vậy không thể để cho Vệ Tú biết, một khi nàng ấy biết thì đây sẽ trở thành rào cản giữa hai người. Quân thần nếu nảy sinh hiềm khích thì làm sao có thể mưu đại sự?

“Chuyện không thể giải quyết thì không phải, chỉ là ta nghĩ không ra một chuyện.” Nàng nhanh chóng tìm ra lý do ứng đối. “Mong nhờ tiên sinh giúp ta giải thích nghi hoặc.”

Công chúa có nghi hoặc, thân là mưu sĩ của công chúa, Vệ Tú đương nhiên phải chia sẻ giúp đỡ cho nàng. Vệ Tú có chút hăng hái nói.

“Mời điện hạ nói.”

Sự tình liên quan đến vụ cá cược của hai người, Bộc Dương ra tay can thiệp tưởng rằng sẽ nắm chắc phần thắng nhưng cuối cùng thì tình thế đảo ngược hoàn toàn. Bây giờ còn muốn thỉnh giáo tiên sinh, Bộc Dương cũng hơi chột dạ. Nhưng nàng cũng không phải là người hay ngại ngùng, suy nghĩ một chút cũng nói hết mọi chuyện nàng thấy được trong cung kể lại.

“Lý phi là mẫu thân Kinh Vương, triều đình và hậu cung cũng có thể coi là một, phụ hoàng bạn thưởng Lý phi chính là để mắt đến Kinh Vương. Nhưng tình thế trong triều bây giờ, rõ ràng là Đại Vương có ưu thế, vì sao phụ hoàng…”

Hoàng đế có ý muốn thu lại thế lực của Tấn Vương đã quá rõ ràng, nâng đỡ một vị vương gia khác là chuyện quan trọng hiện tại. Bộc Dương biết rõ chuyện sau này, trong mắt nàng, Kinh Vương hay Đại Vương cũng như nhau cả thôi. Đến cuối cùng, được tiện nghi là một vị Đông Hải quận vương vô danh. Nàng sở dĩ khăng khăng chọn Đại Vương chẳng qua là hắn có ưu thế hơn, làm gì cũng nhanh gọn hơn thôi. Nhưng hiển nhiên là bệ hạ không nghĩ như vậy.

Vệ Tú nghe vậy, chân mày hơi nhướn lên dường như rất hứng thú.

“Thời điểm này, việc bệ hạ ban thưởng hoa, có lẽ trong một ngày sẽ truyền ra khỏi cung.”

Tấn Vương tháng trước đã trở lại tham chính. Tuy nhiên Hoàng đế đã không còn để ý đến hắn như trước, ngược lại nhiều lần khen Triệu Vương, thỉnh thoảng còn khuyến khích Kinh Vương cố gắng. Gió đã có xu hướng đổi chiều vì vậy nhất cử nhất động của Hoàng đế lúc này đều rất quan trọng.

Bộc Dương không phải là không biết chuyện này, nàng nhìn thấy ý cười trong mắt Vệ Tú, ngoài ra cũng không có chút biểu hiện ngoài ý muốn, cũng có chút tò mò.

“Tiên sinh biết rõ tại sao như vậy?”

“Điện hạ có thể khéo léo dẫn dắt, nhắc nhở Đại Vương, điều này rất tốt.” Vệ Tú nhẹ giọng lên tiếng, nhất châm kiến huyết(1).

(1) Chỉ châm một mũi là thấy máu. Một câu ngắn mà chỉ được chỗ trọng yếu.

Vệ Tú nói lời này rất nhẹ nhàng lại khiến cho Bộc Dương giật mình hoảng sợ.

“Làm sao tiên sinh biết được?”

Nàng tự thấy bản thân làm việc kín đáo, cũng không để ai bắt thóp được mình. Tiên sinh khi đó vẫn còn ở Mang Sơn, làm sao biết được?

Lúc này A Dung bưng chậu than đi vào, đặt ở giữa Bộc Dương và Vệ Tú. Bộc Dương thu hổi vẻ khiếp sợ của mình, khôi phục lại vẻ mặt trầm tĩnh.

Vệ Tú không lập tức trả lời mà phất tay cho A Dung lui xuống.

Chậu than đã đốt tới đỏ hồng mà vẫn không xua tan được khí lạnh trong phòng. Bộc Dương đẩy chậu than qua chỗ Vệ Tú, muốn để nàng ấy gần hơi ấm hơn một chút.

Sự ấm áp vì hành động của công chúa mà tới gần hơn, hơi ấm của lửa than chầm chậm xuyên qua tấm chăn nhỏ, bao lấy đôi chân của nàng. Sự ấm áp này như là sự quan tâm của công chúa, bá đạo không để người khác cự tuyệt.

Vệ Tú thở dài trong lòng, đưa tay ra trên chậu than để sưởi ấm, lúc này mới trả lời công chúa.

“Ta biết điện hạ ra tay can thiệp là vì tác phong của Đại Vương trước nay đều không quyết đoán. Hiện tại lại luôn nhắm vào Kinh Vương, tất nhiên có người chỉ điểm. Điện hạ ở gần bệ hạ nhất, tin tức linh thông, nếu người lên tiếng thì hắn đương nhiên không cần lo lắng như bình thường. Mà điện hạ cùng ta vốn có một vụ cá cược, điện hạ dò xét trước cũng hợp tình hợp lý.”

Nàng rõ ràng là vì giành thắng lợi mới ra tay, tiên sinh lại nói là thử, để cho nàng một bậc thang. Bộc Dương cũng không khách sao, nương theo bậc thang này mà đi xuống.

“Kinh nghiệm và sự quan sát tỉ mỉ của tiên sinh, ta không bằng.”

Vệ Tú chậm rãi lắc đầu, nàng nhìn Bộc Dương tựa như là một chú nghé con mới sinh, khoan dung mà dịu dàng.

“Điện hạ có thể nắm rõ tình thế, lại tìm đúng chỗ mà đánh xuống, rất là cơ trí. Nhưng điện hạ quên rằng có một số việc thuận thế thay đổi, có một số việc lại không thể nghịch chuyển.”

Bộc Dương yên lặng nghiền ngẫm lời nói của Vệ Tú. Vệ Tú thở dài, sự trào phúng trong mắt toát ra không hề có sự kiềm chế.

“Trên đời này chuyện mà không bao giờ có thể thay đổi được chính là tâm ý của bệ hạ.”

Trong lòng của Bộc Dương, Hoàng đế là minh quân từ phụ. Ngài thống trị thiên hạ thì cẩn trọng và tận tụy, đối với con gái thì lại thả lỏng nhiều hơn. Nàng tính kế người ngoài, cũng không muốn vì lợi ích bản thân mà tính kế Hoàng đế. Nghe Vệ Tú nói như vậy giống như là nói Hoàng đế bảo thủ, Bộc Dương nhíu mày, theo bản năng bảo vệ, biện hộ cho phụ hoàng của mình.

“Phụ hoàng có nghe lời trung thần, đối với những quan thần có lời trực tiếp can gián cũng rất quý trọng. Rất nhiều lần người biết sự việc không tốt cũng đổi tâm ý. Lời của tiên sinh nói vậy không phải bất công sao?”

“Quả thật như thế. Nhưng nếu là việc liên quan đến lập trữ, liên quan đến vận mệnh quốc gia của Tiêu gia? Làm sao bệ hạ có khả năng thay đổi tâm ý?” Sắc mặt Vệ Tú lạnh lùng, gật đầu.

Hô hấp Bộc Dương hơi khựng lại, rất không được tự nhiên lên tiếng.

“Tiên sinh quả thật rất thẳng thắn.”

“Vận mệnh của một nhà cũng rất quan trọng, huống chi là vận mệnh quốc gia. Bệ hạ đương nhiên thận trọng trong mọi chuyện, làm sao có thể dễ dàng thay đổi? Điện hạ phải hiểu rõ ý nguyện của bệ hạ để chia sẻ và giúp đỡ cho bệ hạ.” Vệ Tú cũng phát hiện bản thân hơi nóng nảy, giọng nói lập tức dịu lại.

“Mong tiên sinh nói rõ hơn.” Lời nói của Vệ Tú rất có lý, Bộc Dương cũng nghiêm túc hơn.

“Vừa rồi, điện hạ có hỏi, rõ ràng trong triều Đại Vương chiếm thượng phong, vì sao bệ hạ lại luôn xem trọng Kinh Vương? Nguyên nhân thật ra rất đơn giản, chỉ là điện hạ là người trong cuộc, chưa từng thật sự quan sát.” Vệ Tú nhìn thẳng Bộc Dương. “Bệ hạ coi trọng Kinh Vương, chỉ vì Kinh Vương có tài đức hơn Đại Vương.”

Bộc Dương ngẩn ra, lập tức sáng tỏ. Nàng biết rõ thế cuộc sau này, biết được trong các vị vương gia, cuối cùng không có một người lên ngôi chí tôn thì cũng không để bọn họ trong lòng, tưởng rằng phụ hoàng chỉ là muốn giữ thế cân bằng trong triều đình. Nhưng nàng đã quên, trước khi quyết định lập Tiêu Đức Văn là Hoàng Trưởng Tôn, phụ hoàng cũng từng cho chư vương cơ hội. Vì Kinh Vương có tài năng hơn Đại Vương, cho nên tuy hiện tại hắn yếu thế, nhưng phụ hoàng vẫn coi trọng bản lĩnh của hắn, vì hắn mà phí công phí sức nâng hắn lên.

Trước đây duy trì Triệu – Tấn hai vị Vương gia tranh chấp cũng là như vậy. Đáng tiếc là Tấn Vương khiến cho phụ hoàng thất vọng, thủ đoạn ngoan độc, chỉ có một chút thông minh mà lại xuống tay với thủ túc. Phụ hoàng không thể không loại bỏ hắn, quan sát những vị hoàng tử khác.

Thấy Bộc Dương hiểu được vấn đề, Vệ Tú mới tiếp tục.

“Thiên hạ bây giờ, nhìn như thái bình, nhưng một khi xảy ra chiến tranh thì sẽ nhanh chóng biến lớn như lửa cháy lan đồng cỏ. Bệ hạ hùng tài vĩ lược, chính trị trong nước rất tốt, sao lại không muốn đánh xuống phía nam? Đại Ngụy bình hùng tướng mạnh, lương thảo sung túc, mà Tống, Tề hai nước hoặc là phóng túng hưởng lạc, hoặc là bạo ngược bất nhân đều từ từ suy tàn. Đó là thời cơ để Đại Ngụy xuất binh, nhưng bệ hạ lại không để tâm chuyện này, điện hạ có hiểu là vì sao?”

Nàng ấy nói không sai, Hoàng đế thật sự có lòng Nam chinh, ngài thường ngầm xem xét địa đồ, một lần xem cũng rất lâu. Nhưng cũng chỉ như vậy, ngài chưa từng nhắc tới việc này trên triều, cho dù võ tướng dâng tấu muốn đưa quân xuôi Nam, Hoàng đế cũng nhiều lần cho qua, không hề có ý định xuất binh. Bộc Dương không thể không tán thưởng sự sâu sắc của Vệ Tú.

Ánh mắt nàng dường như sáng lên, nhìn Vệ Tú muốn nàng nói tiếp. Vệ Tú cũng không chối từ mà tiếp tục.

“Chỉ vì chư vương không có đủ tài đức, không người đủ sức nối nghiệp. Hiện nay trong quân đều là những thế gia có thế lực, một khi xảy ra chiến tranh, thế gia lần lượt lập công đương nhiên sẽ phát triển thế lực. Nếu sau đó có một người đủ tài đức kế vị, có năng lực áp chế thì không sao, nhưng trong các vị vương gia không người nào có đủ khí phách và khả năng như vậy. Nếu Nam chinh đánh Tống, Tề mà đổi lại là giang sơn Đại Ngụy đổi chủ, chẳng phải là mất nhiều hơn được hay sao?”

Ngụy có thể thay Chu cũng là nhờ nhân sĩ Tiêu gia lập nhiều công trạng trong thời kì chiến tranh của ba nước, uy vọng ngày càng cao vượt qua hoàng thất. Có lịch sử trước mắt, Hoàng đế sao dám mạo hiểm chứ?

“Như vậy, người kế vị là lập tài không lập trưởng.” Vệ Tú tổng kết lại bằng một câu nói. “Chuyện này sẽ có lợi cho điện hạ làm việc.”

Từ trước đến nay nếu lập tài không lập trưởng thì đều có nhiều sóng gió, mà tình thế của chư vương hiện tại lại càng phức tạp, Hoàng đế lại không có quyết định rõ ràng, tương lai xoáy nước trong triều sẽ càng khuấy càng đục. Mà nàng thì sẽ có thể chiếm được lợi thế trong đó.

Về phần được lợi cái gì thì Vệ Tú không nói rõ, Bộc Dương cũng không hỏi lại, hai người tự hiểu nhau.

Hai tay đã ấm lại, Vệ Tú thấy Bộc Dương đã suy nghĩ cẩn thận thì dịu dàng cười.

“Điện hạ cũng biết có nhiều vị hoàng tử, hoàng tôn, vì sao Tú lại nhận điện hạ làm chủ?”

Bộc Dương bất giác khựng lại, không hiểu sao trong lòng có chút mong đợi, mong đợi nhiều thì lại hơi khẩn trương. Nàng luôn tự nghĩ là do sự thành tâm của mình lay động tiên sinh, nhưng tiên sinh lại nhìn thấu thời thế, tất nhiên sẽ không chỉ vì sự thành tâm của nàng mà chọn một người khó có thể thắng nhất là nàng. Trở thành người của nàng cũng không có chỗ tốt.

Trong lòng âm thầm có chút chờ đợi, sắc mặt Bộc Dương nghiêm túc hẳn.

“Tiên sinh coi trọng ta, có lẽ là ta có chỗ nào tốt.”

Vệ Tú gật đầu.

“Kinh Vương có tài đức hơn Đại Vương, mà tài đức của điện hạ đã vượt qua chư vương.” Nàng dứt lời, mỉm cười. “Chư vương vô năng, còn điện hạ là người có thể chia sẻ cùng với bệ hạ.”

– ————-

Tác giả có lời muốn nói:

Công chúa rất may mắn, gặp gỡ đúng người đúng thời điểm.

Kỳ thật là ta đau lòng cho nàng.

– ————-


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.