Xuân Khởi

Chương 12



Chu Dương lườm cô, tuy không mắng thô tục, nhưng giọng điệu cũng rất hung dữ: “Mới sáng sớm cô chạy tới đây làm gì? Tham gia góp vui à?!”

Triệu Hằng lần đầu tiên thấy người này đối xử không khách sáo với mình như thế, nhưng đối phương vừa mới kéo cô tránh bị đụng, vì vậy cô đành nhịn nói: “Tôi có việc… Ở đây xảy ra chuyện gì thế?” Cô nói xong, rút cổ tay bị túm đau ra.

Lúc này Chu Dương mới nhớ tới mình còn nắm cổ tay đối phương, anh đúng lúc buông ra. Triệu Hằng sững sờ, vừa muốn thoáng hoạt động cổ tay một chút, cổ tay tay kia lập tức lại bị cầm.

Chu Dương dắt Triệu Hằng, mang người đến một góc, tránh khỏi chiến trường, vừa đi vừa nói chuyện: “Người nhà Quản lý Ôn đến gây chuyện, vừa mới om sòm một trận.”

Triệu Hằng vô thức quay đầu lại, nhìn vào cáng cứu thương phủ vải trắng, nói khẽ: “Trên cáng cứu thương là…”

“Ừ, đứa bé kia.” Chu Dương đi đến một góc, mới bỏ tay ra, rũ mắt nhìn Triệu Hằng.

Triệu Hằng sớm đã có suy đoán, nhưng lúc này trong lòng vẫn hơi nặng nề, “Quản lý Ôn đâu?” Cô hỏi.

Chu Dương nói: “Sau khi gặp chuyện không may anh ấy cũng chả tốt chút nào, suýt chút nữa vợ anh ấy đòi cùng đồng quy vu tận, hiện tại hai vợ chồng đều suy sụp.”

“Vậy ở đây vừa có chuyện gì?”

Chu Dương nhìn về phía chiến trường, ánh mắt âm trầm, “Chuyện xảy ra vào thứ năm, vào lúc ban đêm mẹ và anh chị quản lý Ôn chạy đến, đây chính là chủ ý của anh trai và chị dâu anh ấy.”

Triệu Hằng hỏi: “Quản lý Ôn để mặc kệ như vậy sao? Để cho con bé bị đối xử như vậy?”

Chu Dương cười lạnh: “Mẹ anh ấy trọng nam khinh nữ, nghe nói có thể làm cho công ty đền bù tổn thất 180 vạn, khóc đến mức như cả nhà chết trước mặt anh ấy.”

Có lẽ là cảm thấy câu ví von kia quá ác độc, cũng mắng cả vợ chồng quản lý Ôn, Chu Dương dừng một chút, nhanh chóng nói tiếp: “Quản lý Ôn vốn cũng đã suy sụp, bên tai lại không được yên tĩnh, hiện tại anh ấy cũng đang đờ hết cả người.”

Chuyện này có kiện tụng cũng khó mà truy cứu được trách nhiệm, căn hộ là do quản lý Ôn phụ trách, nếu truy cứu nguyên nhân cũng có thể nói là bởi vì công ty lắp đặt thiết bị luôn trì hoãn, kéo dài quá trình lắp đặt, công nhân cũng lười biếng, không làm tốt biện pháp phòng hộ.

Mà ngay cả chuyện quản lý Ôn đến đó cũng là bởi vì lãnh đạo công ty đưa đẩy đến đối phó với đối phương, nhưng anh ta không nên mang theo con cái.

Cuối cùng dẫn đến bi kịch.

“Không phải là người.”

Bốn chữ này nói nhỏ đến mức không thể nghe thấy, Chu Dương nhìn về phía người nói chuyện. Đối phương nhìn qua chiến trường, trên mặt không có biểu cảm gì, nắm chặt quai túi, mơ hồ có vết máu.

“Vậy anh tới đây làm gì?”

Chu Dương nghe thấy câu hỏi, thu ánh mắt lại, thấy Triệu Hằng nhìn về phía mình, anh nói: “Tôi đến xem một chút.”

Anh nhìn chằm chằm vào cáng cứu thương nói: “Bảy tám năm trước quản lý Ôn mắc bệnh nặng, sau khi khỏi bệnh mới có cô bé này, mấy năm nay vô cùng yêu thương.”

Cô bé vừa xinh đẹp vừa hiểu chuyện, quản lý Ôn ham hư vinh, thích mang cô bé đi khoe khoang, nhưng vợ con đều ở quê, cho dù anh ta muốn khoe, quanh năm suốt tháng cũng chỉ khoe được một hai lần.

Lần này cuối cùng anh ta đã mua được nhà, không thể chờ đợi được mong muốn cả nhà đoàn tụ, vất vả lắm mới sắp xếp xong trường học cho hai đứa bé, tiếp đó có thể ổn thoả, nhưng cô bé con đã không còn rồi. Quản lý Ôn áp lực chồng chất, lúc nào cũng luôn tự trách, cả người đều suy sụp rồi.

Chu Dương không thể can thiệp vào chuyện nhà quản lý Ôn, nhưng dù sao cũng có nhiều năm tình cảm, anh cũng không thể hoàn toàn khoanh tay đứng nhìn.

Anh muốn hút điếu thuốc, vừa sờ trên người, hộp thuốc lá không mang theo. Chu Dương nói: “Cô ngồi ở đây một lát đi, không đánh được đến nơi này đâu.”

“Anh đi đâu?” Triệu Hằng hỏi.

“Ngồi đi.”

Bên ngoài trời còn đang mưa, cửa kính thủy tinh trở nên mơ hồ không rõ. Triệu Hằng nhìn đối phương chạy đi, dần dần đã không thấy tăm hơi bóng dáng. Cô ôm cánh tay đứng nguyên tại chỗ, lúc này cuối cùng đã thấy rõ chiến trường xung quanh.

Người gây chuyện là người nhà quản lý Ôn, người đập vỡ đèn chính là anh trai của quản lý Ôn.

Còn có một số người ồn ào cùng với gọi điện thoại, giọng địa phương, tuổi tác khác biệt.

Không bao lâu, Chu Dương đi hút thuốc trở lại rồi, Triệu Hằng nhìn anh, đang muốn mở miệng, đối phương đi đến trước mặt cô, đột nhiên đưa qua hai miếng băng dán cá nhân.

“Này.” Chu Dương nhả ra ngụm khói, nói, “Trên xe vừa vặn có, cô dán vào tay đi.”

Mu bàn tay hơi đau, miệng vết thương chỉ dài khoảng 1cm, có lẽ vừa rồi bị mảnh vỡ quẹt gây ra vết thương. Triệu Hằng không coi là chuyện quan trọng, thậm chí không chú ý, nhưng không nghĩ tới Chu Dương lại đưa cho cô hai miếng băng dán cá nhân.

Cô cám ơn, xé một miếng ra, miếng còn lại bỏ vào túi áo khoác ngoài.

Chu Dương cầm điếu thuốc, chỉ vào túi in dòng chữ công ty lắp đặt thiết bị LOGO hỏi: “Cô cầm cái này đến làm gì?”

Triệu Hằng không giấu diếm: “Muốn nhìn một chút xem có khả năng giải trừ hợp đồng hay không. Ngày hôm qua nghe xong điện thoại của anh, tôi cảm thấy công ty không thể tín tưởng.”

Chu Dương thoáng quan sát cô, hôm nay cô không trang điểm, khí sắc hơi tái nhợt.

Anh hất cằm về phía đám người, nói: “Những người kia đều có chung ý nghĩ với cô, cô cũng đừng phí công, từ đầu đến giờ ông chủ chưa từng xuất hiện.”

Triệu Hằng hỏi: “Xảy ra chuyện lớn như vậy, ông ta cũng không đến?”

Chu Dương lắc đầu, đột nhiên hỏi: “Cô đã thanh toán bao nhiêu cho công ty lắp đặt thiết bị rồi?”

Vẻ mặt Triệu Hằng không tốt lắm, “Hơn tám vạn, còn chưa kể một số khoản lẻ tẻ.”

Căn hộ lúc trước mua là muốn dùng làm phòng cưới, diện tích tương đối rộng, 130 mét vuông, Triệu Hằng cố gắng dự toán lắp đặt thiết bị đến mức thấp nhất, nhưng cô đã bỏ qua chất liệu lắp đặt thiết bị, cho nên số tiền kia cũng không hề nhỏ.

Hiện tại mới chỉ xong điện nước, nói cách khác tám vạn này, thực tế mới chỉ mất phần nhỏ.

Chu Dương ném đầu lọc thuốc lá xuống mặt đất, nhìn về phía cửa lớn cảnh sát ra vào, không ôm hi vọng gì nói: “Xem tình hình sao đã.”

Lúc này đám người chia thành hai tốp, một bên là quần thể chủ nhà, một bên là người nhà quản lý Ôn.

Công ty lắp đặt thiết bị năm nay mắt xích tài chính xảy ra vấn đề, vốn là đang chặt đầu cá, vá đầu tôm, miễn cưỡng đối phó với chủ nhà. Hiện tại con gái quản lý Ôn xảy ra sự cố, đã đè ép nốt cọng rơm cuối cùng của công ty này.

Cảnh sát không khống chế được đám người cảm xúc kích động, lại để cho công nhân liên lạc với người phụ trách công ty, tranh cãi nửa giờ, vẫn không liên lạc được với người phụ trách.

Chủ nhà không nhượng bộ, ai cũng không chịu rời đi, mọi người tập trung lại, Triệu Hằng cũng gia nhập vào, sau đó cô lại trở về bên cạnh Chu Dương.

Chu Dương đẩy cái ghế phía dưới: “Ngồi một lát.”

Triệu Hằng ngồi xuống.

Không bao lâu, lại một nhóm người đến, lúc này có người tinh mắt trông thấy Chu Dương.

“A Dương!”

“Anh Chu!”

Chu Dương hỏi chuyện bọn họ, Triệu Hằng mới biết được những người này đến lấy lương đấy.

Chu Dương không giữ họ lại, bọn họ đi rồi, anh lại ngồi trở lại vị trí.

Triệu Hằng hỏi: “Công ty nợ anh tiền lương sao?”

Chu Dương gật đầu, châm điếu thuốc, nói: “Ừ.” Anh khom lưng xuống, nghiêng đầu nhìn đối phương. Sắc mặt cô vẫn không cải thiện, môi khô sắp nứt cả ra rồi, anh nói: “Cô có uống…”

Nói còn chưa dứt lời, đột nhiên bị đẩy bả vai.

“Chu Dương ——” Triệu Hằng kêu lên một tiếng, vội vàng đứng lên.

Chu Dương thoáng kinh ngạc, nhìn theo, chỉ thấy anh trai và chị dâu quản lý Ôn xô đẩy với người khác, đã đụng vào cáng cứu thương.

Chu Dương nhanh chóng đi ra, chiếc ghế bị anh đụng đổ, nhưng vẫn chậm một bước, anh trai quản lý Ôn đã ngã lên tấm vải trắng kia.

Triệu Hằng nhìn thấy sau một giây gã đàn ông kia ngã xuống đã bị Chu Dương xách như gà, ném sang một bên.

Chu Dương thân hình cao lớn, sức cũng cực lớn, Triệu Hằng chỉ bị anh hơi túm tay một chút đã cảm thấy đau nhức, người đàn ông kia bị quăng như vậy, lập tức đụng vào bậc thang cách đó không xa, không bò dậy nổi.

Vợ gã lập tức kêu to, muốn đi đánh Chu Dương, lúc này Triệu Hằng cũng không có cách nào bỏ qua, cô chạy vội qua dùng sức đẩy người ra.

Trên mặt đất vải trắng sớm đã bị cọ lệch ra, Triệu Hằng mơ hồ nhìn thấy một đám tóc, sau một khắc, vải trắng được Chu Dương kéo lại, một lần nữa che khuất cô bé.

Triệu Hằng không dám nhìn, cô nhắm mắt lại.

Chợt nghe thấy Chu Dương quát lên: “Lão Tưởng, Tiểu Vương, tới đây!”

Triệu Hằng lại nhìn sang, chỉ thấy hai người lúc trước chào hỏi với Chu Dương từ nơi không xa nghe tiếng đi tới, lại nghe thấy Chu Dương nói với mình: “Điện thoại tôi hỏng rồi, cô cho tôi mượn điện thoại với.”

Triệu Hằng đưa cho anh.

Chu Dương giơ điện thoại Triệu Hằng lên, quay toàn bộ hiện trường đập phá, quay được mấy giây, đột nhiên có một tin nhắn đến ——

Tưởng Đông Dương: “Buổi tối xem phim, tớ đến nhà đón cậu nhé?”

Chu Dương trượt tin nhắn qua, tiếp tục quay, quay xong trực tiếp gửi cho quản lý Ôn, lại thu âm giọng nói gửi qua: “Là em, nếu anh không chết thì xem cho em!”

Anh nhét di động trả cho Triệu Hằng, gọi đám bạn: “Khênh cô bé theo anh.”

Hai người kia không nói hai lời nghe theo.

Không ai dám ngăn cản Chu Dương, vừa rồi tất cả mọi người đã nhìn thấy sức lực của anh, bản tính có thể bắt nạt kẻ yếu, sợ hãi kẻ mạnh vào lúc này được phát huy vô cùng tinh tế, chị dâu quản lý Ôn khóc một tiếng, bổ nhào qua túm tóc Triệu Hằng.

Chu Dương đã đi mấy bước, anh nghe thấy tiếng quay đầu, nhanh chóng lộn trở lại, túm Triệu Hằng, ôm cô rời khỏi công ty lắp đặt thiết bị.

Mưa to ào ào, tiếng mưa rơi cùng tiếng dòng xe cộ ầm ĩ, Chu Dương cầm lấy cánh tay Triệu Hằng, ghé vào tai cô lớn tiếng nói: “Trước tiên đi khỏi đây đã, rồi hãy nói sau.”

Anh đưa Triệu Hằng lên ghế cạnh tài xế, nâng cáng cứu thương lên xe cùng với hai người khác.

Trở lại xe, cả người anh đã dính đầy nước mưa. Khởi động xe, anh mang người rời khỏi chỗ quỷ quái này.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.