Xuân Hoa Thu Nguyệt Liễu Bất Liễu

Chương 11



Sáng sớm đứng lên, Bắc Thần Quang Vũ cảm thấy được trừ bỏ trên người bởi vì xuống ngựa ngã có chút đau nhức, cánh tay phải cũng phi thường đau. Thương cân động cốt, không đau mới là lạ. Này còn phải đau mấy trận nữa. Hơn nữa tối hôm qua ngủ không dám đụng cánh tay bị thương, không dám lộn xộn, ngủ có chút cứng người, rời giường còn tựa hồ nghe thấy khớp xương trên người phát ra tiếng khách lạp khách lạp.

Được Hàn Mai cùng Đông Tuyết hầu hạ, Bắc Thần Quang Vũ chậm rãi mặc quần áo, rửa mặt xong, cùng tối hôm qua giống nhau, không để cho người khác hỗ trợ, chậm rãi dùng tay trái ăn xong điểm tâm, không nhìn Bảo công công ở một bên vẻ mặt không dám gật bừa.

Rất nhanh đến lúc nhổ trại xuất phát. Cùng Bảo công công đi ra khỏi doanh trướng, Bắc Thần Quang Vũ liền thấy được nhuyễn kiệu hôm qua ở cửa chính, nghĩ đến chạng vạng ngày hôm qua, nhất thời mặt tối sầm, nói: “Ta không đến chỗ phụ hoàng.”

Bên cạnh cỗ kiệu chính là một nội thị bên người Bắc Thần Mặc Hoàn kêu Mạc công công với khuôn mặt tươi cười tiến đến, làm lễ, nói: “Tham kiến Trữ quận vương. Vương gia, Hoàng Thượng ban thưởng ngài hôm nay vào xa giá đồng hành, cùng tiểu nhân đến?”

Bắc Thần Quang Vũ mặt nhăn, nghĩ đến ánh mắt tà mị của Bắc Thần Mặc Hoàn, trong lòng run lên, do dự hỏi han: “Ta có thể không đi được không?” Ánh mắt nhìn về phía Mạc công công cùng Bảo công công, thấy hai thái giám vẻ mặt “Ngươi nói thử đi.”, lại chỉ vào một nhuyễn kiệu khác nói, “Ta xem cỗ kiệu này cũng tốt, ta ngồi cỗ kiệu này được rồi.”

“Ách, này……” Mạc công công ánh mắt thoáng nhìn, khó xử nhìn về phía Bảo công công.

Bảo công công tiếp thu tín hiệu, đi lên một bước nói bên tai Bắc Thần Quang Vũ: “Vương gia, này không ổn. Đừng nói Hoàng Thượng truyền nói bảo ngài đến xa giá, ngài không đi chính là kháng chỉ a. Nói sau ngồi nhuyễn kiệu này đi, dọc đường đi cỗ kiệu xóc nảy, không nói ngài trên người có thương tích, cả người bình thường cũng không chịu nổi sức ép này.”

Lời này nghe được có chút đạo lý, bất quá, Bắc Thần Quang Vũ vẫn là trừng đôi mắt nhỏ của Bảo công công, giãy dụa nói: “Thật sự là như vậy?”

Bảo công công mặt vừa nhíu, ủy khuất nhìn thấy Bắc Thần Quang Vũ, vừa muốn nói chuyện, Bắc Thần Quang Vũ bị ánh mắt hắn làm một trận nổi da gà, vội vàng khoát tay, nói: “Thôi thôi, ta tin.” Thở dài, nhận mệnh cọ cọ vào nhuyễn kiệu.

Mạc công công nhẹ nhàng thở ra, vẫn đang cầm giá tử của đại thái giám nhìn Bảo công công liếc mắt một cái, xem như tạ ơn gã giải vây, sau đó vội chạy theo phía sau nhuyễn kiệu.

Nhuyễn kiệu lắc lắc lắc lắc đến phía sau xa giá minh hoàng dừng lại. Bắc Thần Quang Vũ cũng không đợi Mạc công công gọi, bá một tiếng liền tự mình xốc kiệu liêm chậm rãi xuống kiệu. Mạc công công không biết gì, đứng ở tại chỗ ngẩn người, thấy Bắc Thần Quang Vũ mặt không chút thay đổi liếc ông một cái, mới làm bộ ho khan thanh thanh giọng nói, đối xa giá cao giọng nói: “Khởi bẩm Hoàng Thượng, Trữ quận vương đến ——”

“Đi lên đi.” Xa giá lý truyền đến thanh âm Bắc Thần Mặc Hoàn, là nói với Bắc Thần Quang Vũ.

Nội thị hầu hạ một bên đưa đến ghế nhỏ, vén màn của xa giá, khom người chờ. Bắc Thần Quang Vũ cọ cọ đi qua, từng bước một chậm rãi bước lên ghế nhỏ hai cấp, đứng ở mặt trên lại chà giày trong chốc lát mới mang theo một tia không tình nguyện vào xa giá.

Dẫm lên thảm da lông dày mềm mại, Bắc Thần Quang Vũ cúi đầu đang muốn hành lễ, chỉ nghe Bắc Thần Mặc Hoàn cười nhạo một tiếng, chậm rãi nói: “Miễn. Lại đây.”

Bắc Thần Quang Vũ nghiêng đầu ngẩn người, mới chậm rãi đi từng bước đến trước nhuyễn tháp. Cảm giác được áp lực quen thuộc kia dừng lại trên người mình, cũng không dám ngẩng đầu nhìn đế vương có gương mặt xinh đẹp kia, chỉ nhìn chằm chằm góc áo màu tím vân văn tơ vàng.

Bỗng nhiên một trận trời đất quay cuồng, đợi phục hồi tinh thần lại, bản thân đã bị Bắc Thần Mặc Hoàn ôm ngồi trên đùi, tựa vào kia vòm ngực tản ra hương tùng mộc thanh nhã kia.

Bắc Thần Quang Vũ thân thể cứng đờ, không được tự nhiên chấn động, ngập ngừng nói: “Ách, cái kia…… Phụ hoàng…… Nhi thần vẫn là……” Tự ngồi…… Vừa tiếp xúc với đôi mắt hẹp dài màu vàng lợt, Bắc Thần Quang Vũ cảm thấy thật vô phương đem lời còn lại nuốt trở về.

Bắc Thần Mặc Hoàn ôm Bắc Thần Quang Vũ tà tà tựa vào đệm lớn trên nhuyễn tháp, thưởng thức sợi tóc mềm mại như tơ tằm đen kia, thản nhiên hỏi han: “Thương còn đau đớn?”

Thân thể dán trên thân hình thon dài cứng cỏi, nhìn thấy ngón tay cũng thon dài xuyên qua tóc hắn, chiếc nhẫn ngọc bích dưới ánh sáng xuyên qua mành lóe ra quang mang oánh nhuận, nghe tiếng nói trầm thấp, cảm nhận được trong ngực ấm áp rắn chắc truyền đến chấn động rất nhỏ, Bắc Thần Quang Vũ không khỏi bắt đầu có chút tâm viên ý mã, hắn lắc lắc đầu, trong lòng phỉ nhổ một phen chính mình không kiên định lập trường, mới trả lời: “So với ngày hôm qua tốt hơn nhiều.”

Bắc Thần Mặc Hoàn không nói gì nữa, Bắc Thần Quang Vũ lẳng lặng tựa vào trước ngực y, cảm giác xa giá động một cái rất nhỏ liền bắt đầu tiến lên. Bên ngoài xa giá trừ bỏ tiếng vó ngựa đạp trên đá, chỉ là tiếng quát xa xa sau đội ngũ ngẫu nhiên truyền đến thúc giục đội ngũ đi nhanh.

Cứ như vậy đi hơn nửa canh giờ, ánh mặt trời xuyên thấu qua liêm mạc màu vàng nhợt nhạt trên nhuyễn tháp, gió nhẹ xuyên qua mành mang vào hương cỏ xanh cùng bùn đất, thân thể dưới thân hảo ấm áp, dần dần, Bắc Thần Quang Vũ bắt đầu có cảm giác buồn ngủ.

Bắc Thần Mặc Hoàn cúi đầu thấy đôi mắt Bắc Thần Quang Vũ chậm rãi nheo lại, liên quan lông mi như cánh chim cũng run lên, đôi môi chậm rãi gợi lên một ý cười, ánh mắt màu vàng lợt hơi hơi chớp động, y vươn ngón tay lạnh lẻo chạm đến cái cổ bóng loáng tinh tế lộ ra dưới cổ áo Bắc Thần Quang Vũ.

Một cái giật mình, Bắc Thần Quang Vũ có chút mờ mịt mở to mắt, lại bị Bắc Thần Mặc Hoàn bỗng nhiên tới gần làm hoảng sợ.

Nhìn thấy cặp mắt hoa đào kia ướt sũng trợn tròn, Bắc Thần Mặc Hoàn trầm thấp cười lên tiếng, cúi đầu ngửi mùi của sữa nhàn nhạt trên thân mình nhỏ nhắn tản ra, thanh âm khàn khàn nói: “Vẫn còn là đứa nhỏ……”

Bắc Thần Quang Vũ cương cứng một cử động cũng không dám, cũng không nghe tiếng Bắc Thần Mặc Hoàn đang lẩm bẩm cái gì, trừng mắt nhìn, không xác định hỏi: “Phụ hoàng đang nói cái gì?” [nói cưng còn nhỏ quá, chưa mần được, nuôi lớn rồi thịt sau =3=]

Bắc Thần Mặc Hoàn đối vành tai mềm mại mượt mà kia thổi khí vào, thấy bên tai đỏ ửng dần dần lan tới hai gò má, đôi mắt tà mị bỗng nhiên hơi hơi tối sầm lại, ngón tay thon dài phất qua cặp mắt đen lúng liếng, trong thanh âm trầm thấp lại chứa vài phần mất tiếng, nói: “Ngủ một hồi đi.” Nói xong, chính mình cũng nhắm hai mắt lại.

Bắc Thần Quang Vũ thấy lông mi vừa dài lại đậm che đi cặp mắt vàng lợt, trên mặt Bắc Thần Mặc Hoàn trông như những phiến quạt nhỏ. Hắn trộm tinh tế xem xét gương mặt tà khí xinh đẹp này, cảm giác trong lòng có một loại tình cảm giống như xa lạ lại quen thuộc chậm rãi chảy ra, ý niệm trong đầu vừa chuyển, lại nhẹ nhàng mà thở dài, cũng chậm rãi nhắm hai mắt lại, nằm trong ngực có hương tùng mộc thơm ngát ấm áp dần dần chìm vào mộng đẹp.

Đôi mắt vàng lợt bỗng nhiên mở, yên lặng nhìn mặt bé đang ngủ, trong mắt lóe một tia phức tạp cùng hứng thú, sau một lúc lâu, mới lại ôm lấy thân mình nhỏ bé có hương sữa thoang thoảng, một lần nữa nhắm hai mắt lại.

Hết chương thứ mười một


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.