Xin Lỗi, Phải Là Em!

Chương 15: Dừng lại đúng lúc cũng là yêu thật đậm sâu



Sau khi tạm biệt Mỹ Kim và Minh Hào trong sự xót xa, nuối tiếc, đoàn công tác đài truyền hình lên đường đi tỉnh H với lời hẹn ước, khi hoàn thành chương trình họ sẽ quay về thăm cô ấy. Thư cũng đi theo họ, vì cô cũng muốn hoàn thành nhiệm vụ lần này. Cô nói quyết định của mình với Sâm Phol vào đêm trước khi xe bắt đầu lăn bánh.

Sau khi cô cùng với anh ăn bữa tiệc chia tay dì Sơrai và Sâm Châu thì hai người cùng nhau quay về khách sạn của cô. Khách sạn cô ở cách nhà của hai anh em Sâm Phol chỉ có một đoạn. Khi chuẩn bị vào khách sạn, cô xoay người lại nhìn anh, vẻ nghiêm túc:

– Anh đi dạo với em một lát nhé.

Anh nhìn cô dịu dàng rồi gật đầu. Tay trong tay đi dạo ở bờ kè. Hồi lâu, cô mới nói:

– Em quyết định ngày mai sẽ theo đoàn đi tỉnh H. Khi hoàn thành nhiệm vụ công tác lần này em sẽ được nhận làm nhân viên chính thức của đài truyền hình thành phố Đ đấy. Cô nói với anh bằng giọng vui vẻ.

Nhưng ngay lập tức anh quay sang, nắm lấy tay cô, hành động của anh hơi mạnh bạo khiến cô thấy đau, chưa kịp hỏi thì anh đã trầm giọng:

– Em định trở lại thành phố Đ tiếp tục? Còn anh thì sao? Bao nhiêu điều anh đã nói cùng em chẳng lẽ không quan trọng gì sao?

– Em? Anh phản ứng nhanh quá khiến cô không kịp trả lời.

– Anh thật sự tức giận!

Sâm Phol buông lỏng tay đứng im lặng sau đó anh quay lưng đi. Vừa đi anh vừa đếm: Một.. hai..

– Đứng lại! Anh đứng lại đó cho em.

Thư nhào tới chụp lấy tay anh. Giọng cô ùy khuất:

– Em chưa nói hết, anh dám bỏ đi sao hả?

Sâm Phol dừng lại nhưng vẫn không quay đầu. Cúi xuống nhìn bàn tay nhỏ bé, xinh xắn đang níu cánh tay mình, anh mím mím môi, khóe miệng cong cong, anh đợi, anh biết cô chắc hẳn có lí do. Anh biết mình tin tưởng cô nhưng anh vẫn phải giả vờ tức giận. Anh thích nhìn biểu hiện của cô. Quả thật hai người yêu nhau mà toàn do anh kiếm cớ gần gũi cô thôi, ít khi anh thấy cô chủ động thân mật với anh. Anh cảm thấy không thỏa mãn lắm. Ừm, nếu cô hiểu được suy nghĩ của anh thì chắc chắn cô sẽ cảm thấy anh thật lưu manh. Anh nghe giọng cô run run:

– Em nói là em sẽ được nhận làm nhân viên chính thức nhưng mà em không có nói là em sẽ ở lại đó. Em sẽ về huyện B, nơi đó có gia đình em, bạn bè em. Quan trọng hơn là, là ở đó.. còn có anh nữa.. Càng về sau giọng cô càng nhỏ xíu.

* * * Sâm Phol vẫn im lặng.

– Em cam đoan không bỏ mặc anh nữa vì thế anh đừng thờ ơ với em như vậy! Cô thấy tủi thân.

Sâm Phol quay mặt lại vừa kịp nhìn thấy cô cúi đầu, vẻ mặt đầy ủy khuất, nước mắt sắp tràn ra rồi. Anh lại thấy không đành lòng. Anh nhìn cô, xoa xoa mấy sợi tóc trên trán cô:

– Ừm. Giờ thì anh nghe thấy rồi.

Anh trả lời ngắn củn khiến Thư thêm rối rắm:

– Anh không giận em chứ?

– Ừm.

– Thật? Cô vẫn không tin.

– Thật! Sâm Phol trả lời chắc như đinh đóng cột.

– Vậy sao? Anh.. anh không nói gì nữa hết vậy? Thư ngẩng đầu nhìn gương mặt trầm tĩnh của anh, cô hỏi nhỏ.

– Vậy em muốn anh nói gì?

– Em.. Thư ngập ngừng. Ít ra anh phải giữ cô lại chứ nhỉ, Thư tự hỏi, sao anh biết mọi chuyện mà vẫn bình tĩnh thế kia?

Anh nắm tay cô kéo cô đi theo anh:

– Về thôi, tối rồi, nghỉ sớm mai còn đi xa. Anh sẽ đợi em về mà.

Bây giờ Thư mới thở phào nhẹ nhõm, líu ríu bước chân nhanh chóng theo kịp anh. Anh đưa cô lên phòng:

– Em xếp đồ đạc hết chưa? Đừng để quên gì đó. Có gì thì nhớ gọi cho anh. Anh đứng ở cửa phòng, nhìn cô mở khóa, nhắc nhở cô.

– Ừm, em nhớ rồi. Thư mở cửa bước vào.

– Khoan đã, không có gì cũng phải gọi điện cho anh. Mỗi ngày đều gọi! Anh chặn cánh cửa, lại tiếp tục nhìn cô không muốn đi.

– Ừm.. em thật không sao đâu, anh đừng lo. Thư đứng ở cửa, xoay người đối diện với Sâm Phol, nhìn anh chăm chú. Thật sự có nhiều điều muốn nói nhưng giây phút này không thể nói thành lời. Lời nói cũng không thể diễn tả được tâm trạng của những người yêu nhau khi chuẩn bị xa cách.

Thư biết anh lo lắng cho cô nhiều lắm. Bây giờ cô bỗng thấy bịn rịn không muốn chia xa anh. Chưa đi mà đã thấy nhớ không chịu được rồi. Nhìn ánh mắt nồng nàn của anh, Thư bỗng thấy không muốn đi nữa, nhưng.. cô chưa kịp lên tiếng thì Sâm Phol đã nắm lấy tay cô, dùng chân mở cửa, đẩy cô vào bên trong. Tay anh chống lên bức tường phía sau, tay kia anh thuận tiện khóa luôn cửa. Thư vẫn chăm chú nhìn anh không rời như không để tâm đến hành động khác lạ của anh. Cô vẫn nhìn anh, vừa day dứt, vừa lưu luyến, vừa khao khát. Đối diện với ánh mắt này của cô, Sâm Phol không thể nào mà rời đi được. Anh nhanh chóng cúi người đến hôn lên môi cô, một tay giữ gáy cô, một tay anh ghì chặt lấy eo cô để cô áp sát vào người, cảm nhận được thân thể cô, hương vị trên người cô. Đôi môi anh trằn trọc trên môi cô. Cái hôn nồng nàn mãnh liệt không muốn rời ra, anh bế cô lên giường, sau đó nằm đè lên người cô, tiếp tục hôn cô. Đến một lúc, khi mà cả hai cảm thấy từng tế bào máu đang chạy rần rần trong người thì họ mới buông nhau ra. Anh yêu cô nên tôn trọng cô. Anh hi vọng sẽ giữ lại kỉ niệm đáng nhớ cho đêm tân hôn của mình. Anh vùi mặt mình vào cổ Thư nỉ non:

– Không đi được không em?

Thư mở đôi mắt mơ màng sau khi bị hôn đến nghẹt thở của mình, nhìn lên trần nhà, trả lời nhanh chóng: – Được! Nhưng Sâm Phol lại hít một hơi thật sâu, như muốn rút hết hương vị của cô, giữ lại bên mình để dành cho những ngày xa cô, đỡ nhớ cô hơn. Rồi anh trở mình, nằm xuống bên cạnh cô, ôm cô vào trong ngực, anh nói:

– Không, anh không muốn ràng buộc em. Em cứ đi nơi em thích nhưng nhớ là phải quay về bên anh. Anh sẽ là nhà của em. Anh sẽ chờ em về.

– Anh không nhớ em sao? Thư hỏi với giọng chất vấn dù trong lòng cô đang rất vui vẻ, mãn nguyện.

– Sao lại không được? Anh chỉ lo lắng em xinh xắn thế này..

– Anh không tin em sao? Thư cắt ngang.

– Không, anh chỉ là không tin kẻ khác mà thôi.

Sâm Phol vẫn còn nhớ lại cái tên đồng nghiệp đáng ghét đã tỏ tình với cô lúc đi tập huấn ở thành phố S.

– Anh mới đầy hoa đào ý. Thư bĩu môi, giọng nũng nịu.

Sâm Phol lật người lại, hai tay anh chống hai bên người cô nhìn xuống, giọng anh khàn khàn:

– Vậy em làm cho anh thành người của em đi. Em sẽ không phải lo lắng nữa!

– Anh.. lưu manh!

Thư vỗ vỗ vào ngực anh giống như vuốt mèo con đang cào cào lên da khiến anh cảm thấy ngứa ngứa. Anh lại cúi xuống tiếp tục giày vò đôi môi của cô. Anh hôn vào tai cô, hôn cổ của cô khiến cô run rẩy từng trận, vừa e sợ, vừa khao khát. Thật sự là không có một biện pháp nào có thể khiến cho hai người yêu nhau mà không gần gũi, thân mật vớ nhau. Quan trọng là, tình yêu có đủ lớn, người yêu nhau có đủ tôn trọng nhau, có đủ chờ đợi nhau để đưa ra quyết định đúng đắn nhất trong những lúc không thể tỉnh táo như thế này. Một lúc sau, Sâm Phol dường như cảm thấy nếu mình tiếp tục hôn nữa thì sẽ xảy ra chuyện mất, anh đành buông Thư ra, ôm chặt lấy cô, giọng anh nhỏ xíu: “Chúng ta ngủ đi, mai dậy sớm để em lên đường cho kịp.”

Thư nghe Sâm Phol nói, cô mỉm cười, nhẹ nhàng khép mắt lại, chậm rãi dụi vào ngực anh, yên tâm ngủ thiếp đi. Trong mơ màng, cô nghe anh thì thầm bên tai cô “Dừng lại đúng lúc cũng là yêu thật đậm sâu”.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.