Sâm Phol nằm sấp trên giường, hai tay ôm đầu. Khi nhìn thấy vẻ mặt bàng hoàng và có chút vui sướng nơi đáy mắt của Thư khi cô nhìn thấy anh, Sâm Phol quả thật vô cùng sung sướng. Nghĩ tới mới nói, cơn giận của anh đã tiêu tan từ lúc nào khi bất ngờ gặp cô. Cho dù cô có lạnh lùng và không thèm nói một lời với anh, cũng không gọi anh khi anh anh lưng bước đi, anh vẫn tha thứ. Anh đã tha thứ cho cô khi cô không từ mà biệt. Anh đã tha thứ cho cô khi trở về mà không liên lạc với anh. Anh đã tha thứ cho cô khi cô xuất hiện trước mắt anh vẫn an lành, vui vẻ. Anh thật cảm thấy nhẹ nhõm, âu lo, tức giận cũng từ đó mà tan biến. Nhưng còn một chuyện, anh vẫn cần phải tính sổ với cô. Cô làm anh nhớ cô đến day dứt, nhớ đến quay quắt, nhớ đến cả mỗi giây phút tim đập nhịp thở anh cũng nhớ cô. Nay gặp cô, anh không hề thỏa mãn nỗi nhớ. Mà ngược lại, càng nhớ. Lúc ấy, anh đã cố kìm nén, muốn nhào đến mà ôm cô vào lòng, siết chặt lấy cô, muốn hôn cô để cô cảm nhận được nỗi nhớ mong tràn đầy trong lòng anh. Thiếu chút nữa.. nhưng anh không làm. Anh muốn thử xem, khi anh thờ ơ quay đi, tỏ không quen biết, thì cô sẽ làm sao? Anh muốn biết, rút cuộc mình có vị trí gì trong trái tim cô. Tình yêu của anh đối với cô có giá trị như thế nào? Anh muốn đánh cuộc một lần. Trước khi rẽ vào hành lang khác, anh đã quay mặt lại tiếc là cô vẫn không nhìn thấy. Cô ngồi ngơ ngẩn, đau đớn, bất an cùng sợ hãi.. tất cả hiển hiện trên gương mặt. Quả thật anh muốn quay lại tức khắc, anh không đành lòng nhưng anh cố gắng bắt mình phải bước đi. Phải bước đi, phải thử thách, phải đứng lùi lại để xem cô có tình nguyện bước vào tim anh hay không.
Kết quả là cả một đêm anh không ngủ được, lúc thì lo lắng, lúc thì háo hức, lúc lại sợ sệt.. Anh không còn là anh nữa rồi. Sâm Châu nhìn chăm chăm vào người anh của mình đang cầm tờ báo trước mặt. Rõ ràng là đọc báo mà sao không có vẻ là đọc báo, mặt thì thẩn thờ, đôi môi mím lại tỏ vẻ chịu đựng vô cùng khổ sở. Sâm Châu quyết định lên tiếng:
– Anh? Nói thật đi, anh bệnh gì?
* * * Sâm Phol nghe thấy mới lôi chính mình về với thực tại, anh nhướng mày. – Anh bị bệnh hồi nào?
– Coi kìa, nhìn vẻ mặt đau khổ của anh.. Anh cứ nói với em, em là bác sĩ, bệnh có nặng đi nữa cũng có cách trị. Sâm Châu nghiêm túc nói.
– Bệnh gì? Cái thằng này, đừng tưởng làm bác sĩ thì nhìn thấy ai cũng nói bệnh! Sâm Phol bực bội, anh mày chỉ có thất tình thôi chứ không bệnh hoạn gì. Mà không đúng, không hẳn là thất tình, chỉ là chưa.. tìm lại được tình yêu thôi. Sâm Phol hằn học nghĩ.
– Này nhé, mắt thâm quầng, mày nhíu lại, vẻ mặt đau khổ, cam chịu.. Không phải anh bị bệnh khó nói chứ?
– ! Sâm Phol chưa kịp nói thì Sâm Châu đã nhảy cẫng lên:
– Anh, đừng nói là anh bị trĩ chứ?
– ! Khốn kiếp, bớt nhảm đi.
Sâm Phol quăng tờ báo vào mặt thằng em sau đó bỏ đi một nước. Anh không đủ kiên nhẫn với thằng nhóc bác sĩ rởm kia. Chữa thương gì chứ, anh thấy nó vốn dĩ nuôi heo nái cơ. Từ hồi về đây, nó lập thực đơn hàng ngày cho anh, bắt anh phải ăn theo quy định của nó. Mà mắc cái gì, quy định, thực đơn chết tiệt, mới hai tuần anh đã lên 5 cân. Vất vả lắm mới nghỉ phép, đã tinh thần bị tổn thương nặng nề mà còn phải tập luyện chứ không thôi sau đợt này anh thành heo nái thật. Thành ra bây giờ anh bị tổn thương toàn diện!
Còn người con gái kia nữa, đáng ghét quá. Anh thật muốn ăn cô vào bụng cho đỡ phải suy nghĩ, đỡ đoán mò rồi trằn trọc, đỡ phải chịu đựng sự hành hạ. Ngày mai, ngày mai thôi, nếu cô không tìm anh, anh sẽ, Sâm Phol nghiến răng, anh sẽ.. tìm đến cô và.. năn nỉ cô! Sâm Phol mặt méo xệch bước xuống lầu, đi sang nhà dì Sơrai.
Vừa bước vào, đã nghe mùi thơm của bún nước lèo. Thật thèm mà, có lẽ thằng em của anh nó nói đúng, khi thất tình, cách chữa thương đơn giản nhất là ăn để giải buồn. Hẳn vậy, anh không nói không rằng gì, bước vào nhà, đi thẳng đến tủ lạnh, mở cửa, vừa mở vừa nòi:
– Dì à, dì không ra quán hay sao còn ở nhà nấu bún nước lèo chứ?
Nghe âm thanh quen thuộc, Thư đang ở trong nhà vệ sinh bỗng nhiên cứng ngắt. Sau đó cô thấy lúng túng, rối rắm. Cô không biết làm thế này có đúng hay không nhưng dù sao cô cũng đã quyết định rồi. Liều một lần xem sao. Cô đã cố tình hỏi thăm nhân viên mới biết anh là cháu ruột của chủ quán ăn. Mất một buổi làm quen với dì, cô mới nói cho dì biết mình là người quen của anh, muốn tạo bất ngờ cho anh, nên muốn mượn nhà bếp của dì nấu chút đồ ăn, mong muốn lấy lòng anh. Không ngờ dì Sơrai vừa nghe cô gái dong dỏng cao, bộ dáng xinh xắn, nói chuyện dễ thương nói một lúc, bà liền đồng ý, nhưng phải về nhà nấu chứ không ở quán ăn được. Bà cũng muốn tạo bất ngờ cho Sâm Phol, con gái người ta hạ mình xuống bếp nấu ăn cho cháu mình, có lẽ dì làm dì cũng nên giúp một vé cho nó thoát ế. Hai thằng cháu trai đã tốt nghiệp và đi làm nhiều năm, vẫn không thằng nào dẫn bạn gái về giới thiệu với bà. Bà làm dì mà thấy sốt ruột đồng thời còn thấy có lỗi với anh chị của mình đã ở cửu tuyền.
Buông cái đĩa trong tay, dì Sơrai quay lại nói:
– Hôm nay dì có khách. Cháu gọi A Châu qua đây luôn đi. Chốc nữa là có thể ăn được rồi.
– A, khách nào mà dì phải xuống bếp tự tay nấu mà không phải gọi đầu bếp trong quán nấu đem sang? Sâm Phol cầm chai nước ướp lạnh nhấp một ngụm rồi hỏi.
– Ừm, cái này.. là dì dạy cho người kia nấu thử.. lát cháu ăn rồi góp ý nhé.
– Anh, đã lâu không gặp.
Sau hơn 10 lần tự nói với mình “phải thật bình tĩnh”, Thư lấy hơi một cai thật sâu, Thư mở cửa nhà vệ sinh bước ra, cố gắng cười thật tươi với Sâm Phol.
Sâm Phol nhìn người trước mặt cười chào mình mà thất thần một lúc, đến khi dì Sơrai lên tiếng anh mới hồi hồn.
– Bạn cháu phải không? Con bé nói muốn gây bất ngờ cho cháu nên không cho dì báo cháu biết. Bất ngờ không?
Dì xua xua tay, trong này không cần hai đứa nữa, ra ngoài ghế ngồi chơi đi, chút nữa A Châu sang rồi ăn luôn thể.
Sâm Phol cố gắng trấn tĩnh chính mình. Tim anh đang đập như trống trận đây. Lòng anh vui sướng như trẻ con ngày tết được lì xì đây. Anh đang vui vẻ muốn chết đây nhưng phải làm ra vẻ thờ ơ. Anh quả thật muốn đấm vào mặt mình mà. Đúng là gậy ông đập lưng ông. Nếu hôm đó anh không bỏ đi thì có phải bây giờ không cần phải đứng cách xa cô rồi. Nếu.. thì bây giờ có thể ôm người trong tay rồi.. Hây da.
Thư ngồi trên ghế mà như ngồi trên lửa than. Thấy vẻ mặt thất thần đến ngây ra của anh, cô thất vọng. Anh không vui mừng khi gặp cô sao? Thật sự, cô đã cố gắng rồi mà anh vẫn không thèm nói chuyện với cô sao? Nếu Thư biết được suy nghĩ của anh lúc này thì hay biết mấy, cô cũng không phải lo lắng lung tung như bây giờ. Không ai nói với ai câu nào, chỉ có Thư len lén nhìn Sâm Phol. Gương mặt của anh, đôi mắt của anh, giọng nói của anh.. đã lâu rồi cô không nhìn thấy, không nghe được mà vẫn thân thương như thế. Quả thật cô đã chìm trong tình yêu của anh rồi. Không thể dứt ra được nữa rồi. Cái gì mà thấy có lỗi với Hà Tuyên, chỉ là mây khói thôi, chỉ là ảo tưởng lí trí của cô mà thôi. Cảm xúc này, tình cảm này của cô chỉ cần đứng trước anh là nó xuất hiện mãnh liệt.
Lấy hết can đảm, Thư quyết định mở miệng:
– Anh, em xin lỗi, vì ra đi không lời từ giã. Nhưng.. em.. chúng ta thật sự sẽ gọi nhau là người cũ sao?
* * * Sâm Phol chưa kịp trả lời thì Sâm Châu vừa đi vào cửa lớn tiếng hỏi, đã cắt ngang lời anh:
– A, đây là người bên đài truyền hình Đ mà? Anh hỏi Sâm Phol.
– Ừm, khách của dì Sơrai.
Khách của dì Sơrai.. Khách của dì Sơrai.. Khách của dì Sơrai.. Chữ “khách” phát ra từ miệng của Sâm Phol khiến cho tâm tư của Thư rơi vào bế tắc. Cô thật sự uất ức đến muốn bật khóc. Cố trấn định lại, cô mỉm cười lướt qua Sâm Phol rồi nhìn Sâm Châu:
– Chào anh, em cũng là bạn của anh Phol.
– Hèn gì..
Sâm Châu như nhớ tới cái gì đó, liền muốn nói, ai dè..
– Câm miệng!
Sâm Châu chưa kịp nói tiếp đã bị Sâm Phol chặn họng.
Sâm Châu lập tức im bặt, nhưng trong lòng dâng lên một nỗi hoài nghi. Nhìn bộ dáng của anh mình, đôi mắt thì tinh quái lóe lên tia sáng vui sướng mà vẻ mặt thì làm bộ hờ hững, vô tình. Ừm, có lẽ đây là.. đầu sỏ gây nên thất tình cho anh mình sao? Tức thì, Sâm Châu nhìn Thư với vẻ mặt có thể so sánh như lúc Colombo tìm thấy châu Mỹ!
Lúc này, dì Sơrai đã gọi với ra cắt ngang sự lúng túng của Thư: – Mấy đứa vào dọn cơm được rồi đó. Thư vội đứng lên bước ra ngoài, Sâm Phol cũng đứng lên cùng lúc đó, khi cô đi ngang qua anh, cô nghe anh nói: “Chuyện không phải do em quyết định”.