Xin Hãy Đúng Mực Khi Hôn

Chương 47



Đối với Hàn Thần Hội mà nói, câu nói “Ai bảo tụi bây dám bắt nạt vợ tao” kia của anh thật giống như ngàn vạn pháo hoa nổ tung bên tai.

Thật là rực rỡ.

Thật là sáng lạn.

Giống như một buổi mở màn long trọng, kể một câu chuyện cổ tích.

Khi Pygmalion gặp được bức tượng của mình, khi các nghệ sĩ gặp được Muse của họ…

Khi Hàn Thần Hội gặp được Trịnh Hào Dữ của cô.

Hàn Thần Hội có thể cảm giác được cánh tay Trịnh Hào Dữ đặt bên hông cô, bất tri bất giác, thân thể cô đã rơi vào trong ngực đối phương, sống lưng cô nhẹ nhàng dán vào lồng ngực ấm áp của đối phương.

Trịnh Hào Dữ thường ngày, vừa lêu lổng, vừa không lãng mạn, lại chỉ dụng “thân thể” không yêu đương, hễ một cái là overnight, hơi một chút là cà khịa cô, hơi một chút là chọc cô nổi điên, hơi một chút là khiến cô khóc nước mắt như mưa…

Nhưng dù có là vậy thì cô vẫn thích vòng tay của anh, chỉ cần dựa vào lồng ngực và bả vai của anh là trong lòng cô sẽ vô cùng vững vàng.

Trịnh Hào Dữ chính là một tên đàn ông thần kỳ như thế.

Anh cho cô cảm giác an toàn vượt lên trên tất cả mọi người trước đó, còn hơn xa cả Hạ Khai Thần mà cô từng yêu thích nhất.

Trái tim Hàn Thần Hội “bùm bùm” đập mạnh, cô ra vẻ trấn định ngồi ở chỗ đó, trong mắt chỉ có bàn tay Trịnh Hào Dữ đang giúp cô ra bài, cùng với “Lắc tay đậu đỏ” giấu dưới cổ ở tay áo sơ mi trắng, như ẩn như hiện.

Bạn bè xung quanh lời qua tiếng lại không ngừng nhưng cô dường như lại chẳng nghe thấy một từ.

Cả thế giới chỉ còn lại âm thanh của tiếng đập trái tim cô.

“Thình thịch!”

“Thình thịch!”

“Thình thịch…”

Hàn Thần Hội hít sâu một hơi, hận không thể tự mình khống chế tuần hoàn máu —— làm ơn, ngàn vạn lần đừng để mặt cô trở nên đỏ chót…… Làm ơn, làm ơn…

“Thình thịch thình thịch thình thịch——”

Nhanh, càng ngày càng nhanh, và cũng càng ngày càng mạnh.

“Thần Hội ——”

Anh ghé sát bên tai cô, nhẹ nhàng gọi tên cô, cô có thể cảm nhận được rõ ràng hơi thở của anh.

“Thả lỏng, chút tiền thua ấy không đáng gì, anh lập tức vì em “giết” lấy lại!”

Vì em…

Anh ấy nói, vì em.

Hàn Thần Hội tim đập nhanh hơn nữa, gật gật đầu.

Bạn bè xung quanh có kẻ cười, có kẻ mắng Trịnh Hào Dữ, có người trêu ghẹo, bọn họ cũng giống Trịnh Hào Dữ cho rằng Hàn Thần Hội căng thẳng là vì thua số tiền không ít.

Nhưng cũng chỉ có chính cô mới biết, cô căn bản không vì thua tiền mà căng thẳng.

Đừng nói số tiền đó đối với Trịnh Hào Dữ căn bản không đáng nhắc tới, cho dù đối với cô thì thu nhập của cô cũng đủ gánh vác.

Hàn Thần Hội căng thẳng là bởi vì tim cô đang trở nên càng ngày càng mãnh liệt!

Cô biết, đây không chỉ là “nhịp tim” đơn giản như vậy, nói cách khác, đây là ——

Trái tim cô rung động rồi.

Trước khi gả cho Trịnh Hào Dữ, ngoại trừ ở phương diện “tình dục” này là Hàn Thần Hội như một tờ giấy trắng còn lại những mặt khác cô cũng từng có kinh nghiệm…

Đây không phải lần đầu tiên cô rung động với một người đàn ông.

Đúng vậy, nên cô rất hiểu cảm giác rung động.

Rung động…

Cô động lòng với Trịnh Hào Dữ rồi…

Hoặc là…

Hàn Thần Hội có chút tuyệt vọng nhắm mắt lại.

Có lẽ cũng không phải là ngày hôm nay cô mới rung động với Trịnh Hào Dữ, cũng không phải chỉ vì một câu nói “Ai bảo tụi bây bắt nạt vợ tao” đơn giản ấy…

Có thể… Cô đã rung động với anh từ lâu.

Cô cũng không rõ là bắt đầu từ khi nào, trái tim cô sẽ đập mạnh vì anh, có lẽ là từ lần đầu tiên cô nhìn thấy anh, có lẽ là từ lần đầu tiên bọn họ “thẳng thắn gặp nhau”, có lẽ là từ lần đầu tiên cô ôm anh, trầm luân lưu lạc trong vòng xoáy dục vọng…

Có lẽ bắt đầu từ buổi hẹn hò đầu tiên của họ, có lẽ từ lúc anh biến một trái tim thiếu nữ mộng mơ của cô thành hiện thực…

Có lẽ…hoặc có lẽ…

Có hàng ngàn và hàng ngàn có lẽ.

Tuy nhiên, những điều đó đã không còn quan trọng đối với Hàn Thần Hội nữa.

Tóm lại, cô chỉ cần biết, bây giờ trái tim cô đang rung động vì anh ta.

Cảm giác này thật là vi diệu.

Có ngọt, có chua…và cả chát nữa.

Hàn Thần Hội đột nhiên nhớ lại thật lâu trước đây, Badgirl Thời San San đã ngàn dặn vạn dò cô rằng:

“…Trong tình yêu kẻ nào yêu trước là kẻ đó thua.”

“…Cậu thích anh ta cũng là điều rất bình thường, nhưng cậu tuyệt không thể để anh ta biết, phải để cho anh ta hạ mình cúi đầu với cậu trước…”

Đúng vậy!

Badgirl đã duyệt qua nhiều đàn ông như thế, bạn trai cũ của cô ta còn nhiều hơn cả gạo cô ta ăn, cho nên cô ấy sẽ không lừa cô!

Kinh nghiệm tình cảm của Hàn Thần Hội tuy không phong phú nhưng cũng không phải chưa từng yêu.

Cô chỉ quen biết với 2 chàng trai là Hạ Khai Thần và Trịnh Hào Dữ.

Khoảng thời gian cô quen Hạ Khai Thần khi ấy… Tình cảm của cả hai đều cực kỳ chân thành thuần tuý, hiện giờ hồi tưởng lại, nói dễ nghe thì là “trong sáng”, trên thực tế không khác gì hai “học sinh tiểu học” chơi trò chơi tình yêu, ngại ngùng hôn, ngại ngùng đụng chạm, thậm chí ngay cả nắm tay thì cả hai cũng đều thẹn thùng đỏ mặt, ngượng ngùng xoắn quýt cả nửa ngày.

Nhưng đối với Trịnh Hào Dữ thì lại hoàn toàn trái ngược! Nhất là sau khi cô và Trịnh Hào Dữ kết hôn, hai người hoàn toàn chân chính là người trưởng thành, hoàn toàn là ẩm thực nam nữ hồng trần…

Cái sự tương phản ấy cứ phải gọi là máu tanh thảm thiết, không đành lòng nhìn thẳng!

Mục tiêu hiện tại, nếu như là Hạ Khai Thần lúc trước cô có thể còn có một ít phần thắng, nhưng mục tiêu bây giờ là Trịnh Hào Dữ…

Thế giới tình cảm giữa nam và nữ hay nói cách khác là giữa cô với Trịnh Hào Dữ, thật sự chính là một “trận chiến đấu”.

Nhưng cô có cái gì để “đấu” với lão hồ ly Trịnh Hào Dữ đây?

Cô có cái lợi thế gì để mà “đấu” với Trịnh Hào Dữ cơ chứ?

Nếu anh ta không có cảm giác với cô…

Cô sẽ thất bại thảm hại! Ngay cả địa vị hiện giờ cũng không giữ được!

Giống như lúc đó tụi Thời San San đã cảnh cáo cô —— nếu như cô bị Trịnh Hào Dữ ôm lên cân đem bán, cô trái lại còn có thể vừa mài dao giúp Trịnh Hào Dữ, còn vừa vui hớn hở đếm tiền giúp anh ta.

Đúng thế! Cô không thể thích anh ta được!

Hừ! Cô mới không thèm thích anh ta trước đâu ?

Trên bàn bài, Trịnh Hào Dữ vừa ra tay, liền biết thế nào là “lễ độ”.

Trịnh Hào Dữ điêu luyện, chỉ cần hai ván đã khiến những tên vừa rồi “bắt nạt” Hàn Thần Hội chạy “tụt quần”.

Hàn Thần Hội ngoan ngoãn nhận lại số chip lợi thế vừa rồi cô thua.

Lại qua hai lần, trước mặt Hàn Thần Hội đã chất đầy màu sắc sặc sỡ các loại chip.

Hàn Thần Hội bảo vệ chip lợi thế phía trước, Trịnh Hào Dữ ở phía sau bảo vệ cô.

“Trịnh Hào Dữ! Ông đừng tưởng hôm nay sinh nhật ông là chúng tôi sẽ không…Mẹ nó!”

“Hey hey hey! Tiểu Trịnh thái tử gia, làm cái gì thế? Trước kia ông còn nể tình anh em bấy lâu nay cơ mà, sao bây giờ lại thế này?”

“Hào Dữ, dù bọn tao có ăn hiếp em dâu một tí, “giết” mấy đứa con của em ý tí thôi thì mày cũng không đến mức phải “chém giết” mạnh bạo như thế này đấy chứ!”

Lý Thiệu Tề gõ gõ ngón tay xuống mặt bàn trước Trịnh Hào Dữ: “Mày nhìn đi, giờ tụi tao đều tay trắng, mày còn định chơi cái gì nữa?”

“Không còn chip à?”

Ánh mắt Trịnh Hào Dữ nhìn lướt qua một vòng, quả nhiên, chip của mọi người cơ hồ đều chất núi trước mặt Hàn Thần Hội.

“Vậy được rồi…”, anh mỉm cười, “Nếu không còn chip vậy thì tụi mày sang tiền cho vợ tao đi thôi.”

Hàn Thần Hội khó có thể tin mở to hai mắt.

“…………”

“………………”

Những người khác thì cao giọng mắng to, kêu rên khắp nơi ——

“Trịnh Hào Dữ! Trước kia còn tưởng rằng mày không gần nữ sắc! “

“Sai rồi! Sai rồi! Sai quá sai rồi! Tiểu Trịnh thái tử gia mới là tên “có mỹ nhân vô nhân tính” nhất! “

Hàn Thần Hội nhìn Trịnh Hào Dữ một cái, có chút thẹn thùng cúi mặt xuống.

Trịnh Hào Dữ dập điếu thuốc trong tay vào trong gạt tàn bên tay, cánh tay vẫn đang ôm Hàn Thần Hội siết chặt, trực tiếp kéo cô vào trong ngực, dán sát vào cô, môi anh như thể dán vào bên tai cô, giọng trầm ấm cất tiếng nói dịu dàng.

“Em đếm xem đống chip này, tiền này đều thuộc về em.”

Hàn Thần Hội cảm thấy khuôn mặt mình giống như lửa đốt, cô hít sâu một hơi, cố gắng đè nén ngượng ngùng của mình, vươn tay, thật cẩn thận gảy số chip, lần lượt đếm từng cái.

Nhìn thấy bộ dáng ngọt ngào ân ái của Hàn Thần Hội và Trịnh Hào Dữ, bạn bè ở đây đều đã không còn lạ gì.

Hai người ta là vợ chồng có “giấy chứng nhận” đàng hoàng.

Bọn họ đều là người trong giới, kể cả Bạch Hồng và chồng cô hai người đeo sừng cho nhau đi chăng nữa thì khi có dịp tham gia cùng nhau bọn họ thi thoảng cũng sẽ nghiêm túc “diễn xuất”, sắm tốt vai vợ chồng ân ái.

Đạo lý rất đơn giản, bọn họ đại biểu không chỉ là bản thân thôi mà còn là lợi ích gia tộc phía sau.

Đến nỗi sau khi đóng cửa lại, tình cảm vợ chồng hai người thế nào thì cũng không liên quan gì đến người ngoài như bọn họ.

Đương nhiên cũng có một người, cho dù thế nào cũng ngứa mắt màn “ân ái” của Hàn Thần Hội và Trịnh Hào Dữ.

Đó chính là Trần gia đại tiểu thư Trần Y Tâm.

Hàn Thần Hội được Trịnh Hào Dữ khoanh tròn trong ngực, hai má hồng phấn, đang nghiêm túc đếm chip, quả thực là cái đinh trong mắt cô, cái gai trong thịt!

Trần Y Tâm đột nhiên cười quái dị: “Hào Dữ, sao không thấy cô Hàn tặng quà sinh nhật cho anh? Chẳng lễ hôm qua đã tặng rồi à? Cô ấy tặng anh quà gì thế?”

Hàn Thần Hội đang gảy chịp chợt khựng lại.

Món quà của cô… Chỉ có tâm ý của cô.

So với bạn bè hôm nay, cùng với Trịnh Vạn Kiệt Tôn Mạn Ninh tặng những món quà có giá trị liên thành thì quà của cô căn bản không xứng nhắc tới…

Hàn Thần Hội mím môi, nhìn về phía Trần Y Tâm, lại nhìn về phía Trịnh Hào Dữ.

Trịnh Hào Dữ mặt lạnh, tầm mắt khẽ chuyển, ánh mắt từ dưới lên, cười như không cười nhìn chằm chằm Trần Y Tâm.

Đó là một cái nhìn đầy cảnh báo và đe dọa.

Bầu không khí lúng túng.

Trần Y Tâm nếu đã dẫn đầu, các vị ở đây không cần phải đắc tội Trần gia đại tiểu thư, đều ở trong một giới, quan hệ trưởng bối càng phức tạp, bọn họ càng không nên để cho cô không xuống thang, cho nên nương theo cô bắt đầu ầm ĩ.

“Đúng đúng! Tôi cũng chưa thấy em dâu đã tặng gì đâu!”

“Hai người ta là vợ chồng, ngủ trên một cái giường, tặng quà gì còn để cho mày nhìn thấy được?”

Bạn bè trêu chọc một vài câu.

Trịnh Hào Dữ nhẹ nhàng cười lạnh một tiếng, thoải mái đem “Lắc tay đậu đỏ” trên cổ tay trưng diện ra cho mọi người thấy: “Cô ấy tặng tôi một cái lắc tay đậu đỏ, tôi rất thích. “

Bằng hữu chưa có ai tưởng tượng được Hàn Thần Hối thế mà tặng một chiếc lắc tay đậu đỏ, nhất là trong chiếc lắc tay đó lại còn chỉ có hai hạt đậu đỏ mà thôi, thật là quá mức keo kiệt…

Nhưng chính miệng Trịnh Hào Dữ nói “Tôi rất thích”, người ngoài bọn họ lại không thể nói thêm cái gì, liền đành giả mù không có linh hồn mà khen ngợi vài câu.

“Rất có ý nghĩa kỷ niệm.”

“Đậu đỏ đại biểu tương tư, ý nghĩa là lại một chén cơm chó!”

Hàn Thần Hội ngừng đếm chip, sống lưng thẳng tắp, lễ phép cười: “Quà tôi tặng không phải cái gì đáng giá, chẳng qua, tất cả đều là tự tay làm, giữa tôi với Hào Dữ vẫn đặt tấm lòng lên trên mà thôi~”

“Wow!”

Trần Y Tâm nở nụ cười, “Cô Hàn giỏi thật đấy, để tặng cho Hào Dự một món quà sinh nhật mà tự mình trồng đậu tương tư cơ à?”

Hàn Thần Hội: “……”

Cô nhíu mày, giương mắt nhìn Trần Y Tâm.

Chuyện gì đã xảy ra với người phụ nữ này

Là một người bình thường cũng hiểu, đậu tương tư không phải cô trồng.

Cô quen biết cô ta sao?

Tại sao năm lần bảy lượt cố ý gây sự với cô?


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.