Xin Hãy Đặt Cạnh Anh Ấy Một Tiêu Dật

Chương 13: Hạ quyết tâm



Cả ngày hôm đó Tiêu Dật tự nhốt mình ở trong nhà để lên mạng học hỏi một chút kiến thức về vấn đề kia, thật ra lời nói của Trình Kiệt cũng rất đúng, cậu là con trai cậu còn sợ mất cái gì sao, dù sao cũng chỉ là nhịn đau một lần mà thôi liền có thể nổi tiếng rồi. Cái suy nghĩ hiện tại của Tiêu Dật hoàn toàn sai lầm, không phải là chỉ một lần mà là vô số lần, Trình Kiệt chính là loại người vừa dính vào rồi liền không thể tự mình dứt được ra.

Tiêu Dật còn tham gia vào một team chat ở trên mạng về vấn đề tình yêu nam nam kia, nhưng sau khi ra nhập vào team chat đó rồi mới phát hiện ra một vấn đề đó chính là cả team có 12 người thì đến 10 người đều là nữ, cậu lúc đầu ra nhập chính là chỉ âm thầm đọc tin nhắn của các cô gái đó mà thôi, thỉnh thoảng có chỗ nào không hiểu sẽ lên tiếng hỏi một chút, dần dần liền nói như được mùa, ví như là đoạn đối thoại hiện tại.

[Phúc Hắc Công]: Công ty tôi có một uke vô cùng dâm đãng

[Sóc Nhỏ]: Cái gì gọi là uke?

[Dưa Chuột Lớn]: Là người bị đè đó

[Bạo Hoa Cúc]: Đến thuật ngữ đơn giản này mà cũng không hiểu sao?

[Sóc Nhỏ]: …

[Đại Boss]: uke là người bị đè, seme là người đi đè

[Sóc Nhỏ]: Ân, đã hiểu!

[Đồi Hướng Dương]: Người mới tới là nam hay nữ?

[Sóc Nhỏ]: Là nam

[Vạn Thụ Mê]: Là nam sao? Có thật hay không thế?

[Tiêu Hồn]: Cậu là công hay thụ?

[Sóc Nhỏ]: Thế nào là công, thế nào là thụ?

[Rên Ngọt]: Công là seme, thụ là uke

[Sóc Nhỏ]: Tôi không biết, làm cái nào sẽ lợi hơn?

[Trợ Công]: Ha ha ha

[Đoạt Thiên Hạ]: Cậu đáng yêu như vậy, cậu nhất định là thụ

[Rên Ngọt]: Bị đè khẳng định đau

[Sóc Nhỏ]: Vậy tôi sẽ làm công

[Đại Boss]: Nhưng sẽ được cưng chiều

[Sóc Nhỏ]: Làm thụ sẽ được cưng chiều sao?

[Đồi Hướng Dương]: Kiếm được công tốt nhất định được sủng!

[Sóc Nhỏ]: Anh ta tính tình không tốt

[Đoạt Thiên Hạ]: Phúc hắc công?

[Sóc Nhỏ]: Đúng là rất phúc hắc, xấu xa, hơn nữa còn rất thích dùng lời nói làm người khác phải bực mình, còn có thích uy hiếp tôi!

[Dưa Chuột Lớn]: A, là thật như vậy sao?

[Vạn Thụ Mê]: Đẹp trai hay không, có tiền hay không?

[Sóc Nhỏ]: Cũng đẹp, rất giàu

[Rên Ngọt]: Là công trong truyền thuyết đây rồi

[Tiêu Hồn]: Anh ta có phải tổng tài hay không?

[Sóc Nhỏ]: Tại sao cô biết vậy?

[Đại Boss]: Là tổng tài sao?

[Trợ Công]: Cậu thật sự gặp công tốt rồi

[Phúc Hắc Công]: Hai người đã làm hay chưa?

[Sóc Nhỏ]: Chưa có cái gì cả, tôi không biết anh ta có thích tôi hay không, ngày hôm nay tôi cùng anh ta nói chuyện cảm thấy anh ta hình như thích tôi.

[Đồi Hướng Dương]: Vậy là anh ta nhất định thích cậu, cậu liền tới đi, đừng để lỡ mất công tốt như vậy

[Sóc Nhỏ]: Nếu như là do tôi nghĩ nhiều thì sao?

[Dưa Chuột Lớn]: Mông cậu có lớn hay không?

[Sóc Nhỏ]: A, vì sao hỏi vấn đề này?

[Phúc Hắc Công]: Ha ha ha

[Đoạt Thiên Hạ]: Cái này rất quan trọng

[Trợ Công]: Cậu trả lời đi

[Sóc Nhỏ]: Hình như lớn hơn người thường một chút

[Tiêu Hồn]: Xin chúc mừng

[Sóc Nhỏ]: Vì sao a?

[Đồi Hướng Dương]: Công đều thích mông lớn

[Dưa Chuột Lớn]: Da cậu trắng hay không?

[Sóc Nhỏ]: Không

[Dưa Chuột Lớn]: Cũng không sao, mông lớn là được rồi

[Rên Ngọt]: Cậu rên ngọt hay không?

[Đại Boss]: Được rồi mọi người, đừng làm cho tiểu thụ của chúng ta hoảng loạn.

[Sóc Nhỏ]: Làm sao để biết anh ta có thích tôi hay không?

[Đồi Hướng Dương]: Hỏi người ta đi

[Sóc Nhỏ]: Không thể được đâu

[Tiêu Hồn]: Vậy cậu giả bộ ở trước mặt anh ta mặc hở một chút đi

[Sóc Nhỏ]: Không thể được đâu

[Phúc Hắc Công]: Trực tiếp quyến rũ anh ta đi

[Sóc Nhỏ]: Càng không thể được

[Tiêu Hồn]: Hẹn anh ta đi ăn, sau đó giả bộ uống rượu say rồi hôn anh ta, nếu như anh ta không thích cậu vậy thì cậu cứ nói là do rượu điều khiển

[Sóc Nhỏ]: Cám ơn

[Sóc Nhỏ]: Các cô nói tôi phải như thế nào thì anh ta sẽ thích?

[Rên Ngọt]: Rên ngọt

[Đoạt Thiên Hạ]: Mang mông cậu lắc lắc trước mặt anh ta

[Trợ Công]: Phải ngoan ngoãn ngây ngô một chút

[Đồi Hướng Dương]: Mãnh liệt lên

[Đại Boss]: Biểu hiện trên giường phải thật mê loạn

Tiêu Dật ý là muốn hỏi cậu phải ăn mặc như thế nào, đám người trên mạng kia rốt cuộc là hiểu thành cái gì rồi đây, Tiêu Dật nhìn những dòng chữ chạy liên hồi ở trên màn hình máy tính liền đỏ cả mặt, mồ hôi từ huyệt thái dương cũng chậm rãi chảy ra, cuối cùng vẫn quyết định gõ tiếp vài chữ.

[Sóc Nhỏ]: Thật sẽ thích sao?

[Phúc Hắc Công]: Cậu mà thật sự có thể làm được như thế thì ngay cả thẳng cũng đều bị cậu bẻ cong

[Bạo Hoa Cúc]: Cúc huyệt phải thật hồng

[Sóc Nhỏ]: Là cái gì a?

[Rên Ngọt]: Ha ha ha cậu vì sao lại đáng yêu như vậy

[Bạo Hoa Cúc]: Chính là nơi để tổng tài đại nhân mang đại kê bạo cậu

Tiêu Dật nhìn thấy dòng chữ kia liền nghĩ tới chuyện Ngô Lăng và Địch Phong làm tối hôm đó, đương nhiên cậu đứng ở sau vách tường kia đều nhìn thấy hết mấy hành động đó của bọn họ rồi, bây giờ cũng rất nhanh hiểu ra ý của người trên mạng nói là cái gì. Tiêu Dật cảm thấy mông mình có điểm ẩm ướt, có lẽ là ngồi máy tính quá lâu tới mức nóng toát mồ hôi rồi, chính vì thế mà Tiêu Dật nhanh chóng mang con trỏ chuột tới mục thoát tài khoản đăng nhập.

Tiêu Dật nhìn đồng hồ treo trên tường phát hiện ra đã là 2 giờ chiều, cậu tắt máy tính nằm xuống giường, hai tay gối ở sau đầu nhắm mắt suy nghĩ một chút. Nếu như Trình Kiệt quả thật có ý đồ với cậu như vậy thì cậu sẽ nên làm như thế nào mới tốt, là ngay lập tức đồng ý với hắn hay là muốn lạt mềm buộc chặt đây. Thiết nghĩ Trình Kiệt điều kiện tốt như thế, nếu như cậu thờ ơ với hắn quá lâu hắn khẳng định sẽ không tiếp tục nữa mà bỏ đi tìm người khác, nhưng nếu như cậu trực tiếp đồng ý để cho hắn muốn làm gì thì làm như vậy khẳng định sẽ cả thèm chóng chán, trước khi cậu tự có chỗ đứng trong giới giải trí rồi thì Trình Kiệt không thể bỏ mặc cậu được. Tiêu Dật cứ như vậy quanh co với mớ rắc rối trong đầu, đến khi tỉnh lại một lần nữa đã bảy giờ tối.

Thói quen đầu tiên khi thức dậy của Tiêu Dật chính là mang điện thoại bỏ ra xem một chút, buổi tối ngày hôm nay cũng không ngoại lệ, cậu vừa lướt mạng liền nhìn thấy tin tức nghệ sĩ mới của Lạc Thị Ảnh Nghiệp, trong số ảnh chụp kia Tiêu Dật vừa lướt qua một cái liền dừng lại ở người đứng tại vị trí cuối cùng, Tiêu Dật nhíu mày mang tấm ảnh đó phóng lớn một chút, quả nhiên người này chính là La Luật. Tiêu Dật kéo xuống dãy bình luận ở phía dưới, lướt lướt một hàng dài cuối cùng cũng nhìn thấy được một tấm hình của La Luật kèm theo lời khích lệ [Virode cố lên]. Tiêu Dật nhanh chóng vào trang chủ chính thức của Lạc Thị Ảnh Nghiệp, nhấn vào mục nghệ sĩ mới của công ty, lướt một dãy dài mới có thể tìm ra được một ca sĩ gọi là Virode.

Hình chụp ca sĩ kia rõ ràng là La Luật nhưng mà thông tin giới thiệu lại hoàn toàn khác, Virode người Nhật gốc Trung, 22 tuổi. Dòng thông tin rất ít chỉ vẻn vẹn hai lời giới thiệu đó, Tiêu Dật vừa nhìn liền biết Lạc Thị Ảnh Nghiệp này cố tình giới thiệu sai thân thế của nghệ sĩ, hẳn là muốn tạo được chú ý ngay từ đầu đây mà. Tiêu Dật trong bụng thầm nghĩ nếu như La Luật quả thật là người Nhật gốc Trung có cần phải làm mấy cái trò đáng xấu hổ kia với cậu hay sao, có điều hiện tại thấy người mình ghét đã thật sự trở thành nghệ sĩ rồi, bản thân cậu bây giờ vẫn còn chật vật ở trong khu nhà này, Tiêu Dật càng nghĩ càng không cam tâm thế cho nên ngay tại lúc này đã âm thầm hạ quyết tâm muốn nổi tiếng thật nhanh.

Buổi sáng ngày hôm sau, Tiêu Dật vẫn như thường lệ tới quán nước của Lý Hoa ngồi ăn sáng, Trình Kiệt ngoài buổi sáng ngày hôm trước xuất hiện ở trong quán nước này thì những ngày tiếp theo đồng dạng không bao giờ xuất hiện nữa. Tiêu Dật mỗi buổi sáng sẽ cùng Tống Ngộ Phàm trò chuyện, đến buổi trưa sẽ mang cơm hộp đến cho Trình Kiệt, mỗi lần cậu đến đưa cơm cho Trình Kiệt hắn luôn luôn trong trạng thái bận bịu công việc, thỉnh thoảng sẽ chỉ ngẩng đầu lên nhìn cậu một cái, có điều vị tổng giám đốc lớn này đã thay đổi thật rồi, còn học được cách ăn cơm trả tiền, mỗi lần đều đưa tờ 100 tệ và nói không cần trả lại, nhưng mà Tiêu Dật vô cùng khôn ngoan bởi vì muốn tạo ấn tượng tốt trước mặt người này nên bao giờ cũng mang theo 81 tệ bên mình.

Chớp mắt một cái đã tới một tuần sau đó, buổi hẹn biểu diễn tài năng tuyển chọn nghệ sĩ mới buổi sáng ngày hôm nay sẽ diễn ra. Tiêu Dật xin nghỉ một ngày tại tiệm cơm, chuẩn bị kỹ lưỡng từ trong ra ngoài, phá lệ bắt taxi từ nhà đến Trình thị để khỏi phải chen lấn trên xe bus làm hỏng mái tóc được chải chuốt tỉ mỉ của cậu. Thật ra Tiêu Dật chính là kiểu người có bề ngoài nhìn rất dễ thương chứ không thể gọi là đẹp trai, là kiểu mà người khác vừa nhìn vào liền muốn cưng chiều, ngày hôm nay cậu ăn mặc diện dàng như vậy tránh không được lúc đến Trình thị có một số người cũng phải nhìn cậu một chút. Tiêu Dật lúc đầu còn nghi ngờ có phải là quần áo mặc trên người bị rách ở chỗ nào rồi hay không, nhưng mà sau khi Ngô Lăng nói với cậu một câu thì cậu mới hiểu ra được vấn đề. Ngô Lăng nói thế này:

“Cậu không thể trở thành mẫu bạn trai lý tưởng của một cô gái được”

Tiêu Dật khó hiểu hỏi:

“Ý của cậu là gì?”

Ngô Lăng cười ha ha:

“Dáng vẻ của cậu thật sự không hợp để bảo vệ được con gái nhà người ta đâu”

Tiêu Dật cao 1m82, tuy rằng không phải là kiểu người cơ bắp cuồn cuộn nhưng cũng thường xuyên luyện tập không thể nói là quá mức ẻo lả được, cậu cảm thấy so với những người đàn ông bình thường ở ngoài kia thì cậu không kém họ cái gì cả:

“Cậu nói vậy là sao?”

Ngô Lăng cúi đầu nhỏ giọng:

“Vẻ bề ngoài của cậu chính là mang dáng vẻ khiến cho người khác phải chăm sóc, chẳng trách Trình tổng đột nhiên lại muốn thử một chút mới mẻ”

Tiêu Dật vội vã nhìn ngó xung quanh một hồi, may mắn ở chỗ này không có ai đứng gần bọn họ nếu không để người khác nghe được thì cậu không biết giấu mặt vào đâu nữa. Ngô Lăng ho nhẹ một tiếng rồi hắng giọng:

“Sau này nếu như quả thật được nâng đỡ thì cũng đừng quên đề bạt tôi một chút”

Tiêu Dật xoa xoa chóp mũi có chút không được tự nhiên cho lắm gật đầu. Đúng lúc này ở phía sau liền có một giọng nữ cất lên, kéo theo đó là tiếng giày cao gót cộp cộp vang ở dưới mặt sàn bóng loáng:

“Dật ca”

Tiêu Dật quay lại phía sau phát hiện ra người tới là Ân Tố Di, ngày hôm nay cô ta mặc một bộ váy xòe màu xanh nhạt, mái tóc dài được búi lại lên cao, lối trang điểm không quá đậm nét mà vô cùng mềm mại, Tiêu Dật nhìn qua liền cảm thấy vô cùng thanh tao thoát tục, nếu như diễn xuất không phải thuộc dạng quá mức tệ hại lấy gương mặt này của cô ta thì khẳng định sẽ được trở thành nghệ sĩ.

“Tố Di” Tiêu Dật mỉm cười gật đầu một cái.

Ngô Lăng không thích Ân Tố Di cho nên vừa thấy cô ta tới liền quay mặt sang một bên, Ân Tố Di cũng không có ý định chào hỏi với cậu ta chỉ hướng Tiêu Dật vui vẻ hỏi han:

“Dật ca, ngày hôm nay đã chuẩn bị tốt hay chưa?”

Tiêu Dật cười cười:

“Cũng tạm tạm”

Ân Tố Di nhìn về phía Ngô Lăng rồi lại nhỏ giọng nói tiếp:

“Không biết trong ban giám khảo có người quen của anh ta hay không nữa?”

Tiêu Dật quay sang nhìn Ngô Lăng, quả đúng là người đã sớm lo liệu từ trước rồi cho nên không có một chút gì gọi là căng thẳng cả, cậu ta vô cùng bình thản đứng ở một góc tựa lưng vào bức tường phía sau, mang hai tay đút ở trong túi quần. Tiêu Dật biết cho dù vị giám đốc Phong kia có phải là thành phần trong ban giám khảo hay không thì khẳng định Ngô Lăng này cũng sẽ được thuận lợi tiến vào vào trong:

“Tôi cũng không biết nữa”

Ân Tố Di kéo cổ tay Tiêu Dật:

“Anh có phải cũng có người quen trong Trình thị hay không, tại sao em thấy anh không có một chút khẩn trương nào thế”

Tiêu Dật chậm rãi gỡ tay Ân Tố Di ra cười cười trả lời:

“Thật sự là không có, tôi hiện tại cũng đang rất khẩn trương đây này”

Tiêu Dật đúng là không nói dối, cậu lúc này đây vô cùng khẩn trương, người muốn vào Trình thị trên dưới 300 người, mỗi người ở nơi này cơ hội được lọt vào vòng trong là như nhau, dĩ nhiên loại trừ những người có tay trong như Ngô Lăng.

Có nhân viên đi ra phổ biến một chút phương thức xét tuyển, mọi người đứng ở bên ngoài đều rất chăm chú lắng nghe:

“Lát nữa từng người sẽ vào bên trong, mỗi người chỉ có duy nhất 5 phút để biểu diễn tài năng của mình mà thôi, ban giám khảo sẽ là người ra đề cho mọi người. Thành phần ban giám khảo gồm có nữ diễn viên Đường Á, nam ca sĩ Mộ Hàm, cùng một số người đứng đầu phòng ban, mọi người không cần phải biết. Kết quả sẽ ngay lập tức được công bố khi mọi người biểu diễn xong, nếu như ai đó được thông qua thì ngay trong ngày hôm nay sẽ trở thành nghệ sĩ thực tập của Trình thị, dĩ nhiên chỉ là nghệ sĩ thực tập không phải là chính thức, muốn trở thành nghệ sĩ chính thức còn phải xem thái độ của mọi người trong khoảng thời gian thực tập có cố gắng hay không nữa.”

Trình thị không muốn nêu ra tên tuổi cũng như chức danh của những người đứng đầu này là bởi vì hạn chế việc người mới sẽ tìm cơ hội tiếp xúc, ngay cả kết quả cũng không đợi mấy ngày sau mới công bố mà ngay lập tức công bố luôn tránh cho việc sửa đổi kết quả. Mọi người xung quanh bàn tán xôn xao, Tiêu Dật cũng bắt đầu cảm thấy lo lắng dần dần. Hai tiếng trôi qua, số người đi vào trong đó đã lên tới con số 200, nhưng gương mặt của mọi người khi đi ra đa số đều lộ rõ vẻ chán nản nói mình bị loại. Tiêu Dật tự cổ vũ bản thân mình một chút, lúc đang định đi ra ghế ngồi liền nhìn thấy Trình Kiệt từ bên ngoài bước vào bên trong phòng thi kia, Tiêu Dật thấy vậy liền đứng bật dậy, mắt thấy nhân viên phục trách đọc tên kia đi ra liền nhanh chóng chạy tới cùng cô ấy thương lượng:

“Thật ngại quá, tôi hiện tại có một chút việc rất gấp, cô có thể cho tôi vào bên trong thi trước được hay không?”

Tiêu Dật là nghĩ nếu như mình hiện tại vào bên trong, Trình Kiệt cũng có ở trong đó có khi nào hắn sẽ nói đám người kia để cậu vào vòng tiếp theo hay không, xem ra cuộc thi này cực kỳ gắt gao nếu như chỉ dựa vào thực lực e rằng khó tiến vào, bây giờ chỉ còn cách đánh liều một phen như vậy.

Nhân viên phụ trách đọc tên nhìn Tiêu Dật một cái rồi nhíu mày từ chối: “Không thể được, phải theo thứ tự” nói rồi cô ấy liền lớn tiếng gọi người tiếp theo: “Ngô Lăng chuẩn bị”.

Tiêu Dật nghe thấy người tiếp theo là Ngô Lăng liền vội vàng chạy đến phía cậu ta nói:

“Ngô Lăng, cậu có thể để tôi vào trước được hay không?”

Ngô Lăng nhíu mày:

“Tại sao?”

Tiêu Dật nhỏ giọng:

“Trình tổng ở bên trong, nếu như tôi vào bên trong anh ta nhất định sẽ giúp tôi, sau này tôi có được nâng đỡ nhất định sẽ không quên cái ơn này của cậu đâu”

Một thí sinh đã đi ra ngoài, nhân viên gọi tên liền lên tiếng thúc giục:

“Người tiếp theo, Ngô Lăng”

Tiêu Dật lại bắt đầu gấp gáp:

“Để tôi vào trước có được không?”

Dù sao thì Ngô Lăng đã chắc chắn sẽ được vào vòng trong cho nên cũng không so đo với Tiêu Dật, chính vì thế liền gật đầu đồng ý để cậu vào trước. Tiêu Dật nhanh chóng cám ơn rồi xoay người bước về phía nhân viên gọi tên:

“Tôi vừa rồi đã thương lượng với Ngô Lăng, cậu ấy đồng ý để cho tôi vào trước rồi”

Nhân viên phụ trách gọi tên cũng không làm khó Tiêu Dật nữa:

“Được rồi cậu vào đi”.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.