Xin Hãy Đặt Cạnh Anh Ấy Một Tiêu Dật

Chương 12: Học hỏi một chút



“Tôi có ý định muốn một nữ diễn viên trong công ty giúp người được chọn trong đợt bổ sung nghệ sĩ mới này” Trình Kiệt thản nhiên mang kế hoạch của công ty nói cho Tiêu Dật biết.

Tiêu Dật phải mất một lúc lâu mới có thể từ trong ý nghĩa câu nói kia của Trình Kiệt hiểu ra được điều gì đó, người này hiện tại gọi cậu lên văn phòng hắn, lại cùng cậu nói chuyện này há chẳng phải là hắn đang ám chỉ đợt tuyển chọn nghệ sĩ mới này cậu nhất định sẽ trúng tuyển hay sao. Tiêu Dật trong lòng điên cuồng gào thét, ngay cả nét mặt vui vẻ cũng đều hiện ra hết ở bên ngoài:

“Trình tổng…”

Tiêu Dật mới chỉ vừa kịp lên tiếng nói hai từ kia liền bị Trình Kiệt ngay lập tức một đao cắt đứt mộng tưởng:

“Tôi ngày hôm qua cảm thấy cậu có cái nhìn về nghệ sĩ trong công ty tôi khá là khách quan, cho nên tôi hôm nay muốn gọi cậu lên đây hỏi chuyện thôi chứ không phải là như cậu đang nghĩ đâu”

Tiêu Dật nụ cười trên miệng chợt cứng lại, người này đúng là rất giỏi tạt nước lạnh vào mặt người khác mà, Tiêu Dật có điểm khó chịu lầu bầu nói:

“Anh biết tôi đang nghĩ cái gì chắc”

Trình Kiệt trầm giọng:

“Cậu đang nghĩ tôi sẽ cho cậu dễ dàng thông qua vào được Trình thị trở thành nghệ sĩ của Trình thị, còn không phải như vậy sao?”

Cái suy nghĩ này vừa rồi đã hiện rõ ràng trên gương mặt của Tiêu Dật, Trình Kiệt đường đường là tổng giám đốc lớn của công ty còn có thể không nhìn ra được hay sao, có điều Tiêu Dật hiện tại vẫn chối đây đẩy:

“Sai rồi, tôi không nghĩ như thế!”

Trinh Kiệt nhếch môi, cũng không ngay lập tức lật tẩy lời nói dối kia của Tiêu Dật:

“Được rồi, cậu cảm thấy giữa Đường Á và Mặc Lộ ai tốt hơn?”

Tiêu Dật nhíu mày:

“Tôi nói người nào tốt thì anh sẽ tin tưởng sao?”

Trình Kiệt rất nhanh đáp lời:

“Đương nhiên sẽ không, chỉ là muốn hỏi ý kiến của cậu một chút xem thế nào thôi”

Tiêu Dật xua xua tay:

“Thế thì anh khỏi cần hỏi đi, anh thấy ai tốt thì trực tiếp chọn người đó là được rồi”

Trình Kiệt nâng giọng:

“Nếu như cậu quả thật được lựa chọn trong số nghệ sĩ mới tuyển chọn của công ty, đến lúc đó thì cậu đừng hối hận nhé”

Tiêu Dật hai mắt lại sáng lên, cái lưng đang tựa vào thành ghế cũng tự động bật dậy dựng thẳng, nhưng sau khi nhìn tới gương mặt đáng ghét kia của Trình Kiệt liền phát hiện ra rằng hắn ta chỉ đang có ý định vờn cậu mà thôi. Có điều Tiêu Dật nghĩ cứ để cho Trình Kiệt vờn, cậu không biết lời nói kia của Trình Kiệt là thật hay đùa, nhưng nếu như là sự thật vậy thì cậu đương nhiên muốn chọn người tốt nhất để giúp mình, thế cho nên Tiêu Dật liền hắng giọng nói:

“Đường Á tốt”

Trình Kiệt gật gật đầu:

“Tôi sẽ xem xét lại một lượt”

Sau đó Tiêu Dật giống như nghĩ ra điều gì đó liền xuống giọng hỏi Trình Kiệt:

“Trình tổng, giám đốc Phong là giám đốc của bộ phận nào trong Trình thị thế?”

Trình Kiệt liếc mắt nhìn Tiêu Dật một cái, Tiêu Dật nhanh chóng giải thích:

“Vừa rồi tôi thấy ông ta ở dưới sảnh cho nên chỉ tiện miệng hỏi mà thôi”

Trình Kiệt lại cúi đầu nhìn văn kiện trên bàn không có ý định đáp lời Tiêu Dật:

“Trình tổng, nếu như trở thành nghệ sĩ thực tập thì sẽ được ở trong ký túc xá của Trình thị thật sao?”

Trình Kiệt đang viết cái gì đó, nghe Tiêu Dật hỏi cũng không có ý định ngừng động tác:

“Nghe được từ đâu?”

Tiêu Dật tựa lưng vào ghế sô pha đắt tiền nói dối:

“Vừa rồi nghe được mấy người tới báo danh nói thế”

Trình Kiệt bình thản đáp:

“Thế thì nghe nhầm rồi!”

Tiêu Dật ngồi bật dậy nói lớn:

“Làm sao có thể nhầm được chứ, tôi rõ ràng nghe được giám đốc Phong kia nói như vậy”

Trình Kiệt đặt bút xuống bàn làm việc ngẩng đầu nhìn chằm chằm Tiêu Dật, Tiêu Dật biết mình vì quá kích động mà nói hớ rồi cho nên liền đưa tay che miệng lại, sau đó lại bất giác nuốt một ngụm nước miếng, đôi mắt mở lớn chuyển động xoay tròn như đang suy nghĩ kiếm cớ lấp liếm:

“Tôi ở dưới sảnh nghe thấy giám đốc Phong kia cùng với thư ký của ông ta nói thế”

Trình Kiệt chỉ cần nhìn lướt qua một lượt cũng biết hồ ly nhỏ kia đang nói dối, hắn thờ ơ để lại một câu hỏi:

“Thế sao?”

Tiêu Dật có một thói quen chính là một khi cảm thấy lúng túng hoặc tức giận sẽ dùng ngón tay trỏ vẽ vòng tròn, hiện tại ngón trỏ phải kia của cậu cũng đang đặt trên đùi gãi gãi:

“Ây da, nhưng mà đúng là có ký túc xá dành cho nghệ sĩ thực tập có phải không?”

Trình Kiệt nâng mi:

“Cậu muốn ở sao?”

Tiêu Dật nghĩ đến lời nói ngày hôm qua khi Ngô Lăng làm nũng với giám đốc Phong kia liền cũng học theo cậu ta nói:

“Chỗ của tôi an ninh rất không tốt, cho nên nếu như thật sự được trở thành nghệ sĩ thực tập thì tôi muốn ở trong đó”

Ngô Lăng sau khi nói xong lời như thế sẽ được giám đốc Phong nhanh chóng đáp ứng, nhưng khi Tiêu Dật mở miệng nói như vậy thì Trình Kiệt lại đáp thế này:

“Cậu là con trai còn sợ mất cái gì đây?”

Nghe cái giọng điệu kia của Trình Kiệt, Tiêu Dật thật chỉ muốn ngay lập tức táng cho người này bất tỉnh nhân sự mà thôi:

“Tôi là con người, tôi cũng sợ mất mạng có được không đây?”

Trình Kiệt nửa đùa nửa thật hỏi một câu thế này:

“Cậu nói mấy lời này với tôi có ý gì?”

Tiêu Dật nghe thấy câu hỏi kia trong lòng liền bắt đầu hoảng loạn, biểu cảm ở bên ngoài gương mặt cũng khác thường, cậu có điểm mất tự nhiên nói:

“Ý gì là ý gì, tôi thì có cái ý gì được chứ?”

Trình Kiệt đặt bút xuống bàn, lưng ngả về phía sau tựa vào thành ghế:

“Cậu tốt nhất bỏ mấy cái ý định thiết lập mối quan hệ với người khác đi, cho dù cậu có quen biết giám đốc Phong kia đi chăng nữa cũng không giải quyết được cái gì đâu, ông ta không nằm trong thành phần chủ chốt quyết định nghệ sĩ mới ra nhập công ty”

Tiêu Dật bĩu bĩu môi:

“Trình tổng à, anh lúc nào cũng nói đừng dựa vào mối quan hệ, tôi nói cho anh biết nhé, tôi đã từng đăng ký rất nhiều cuộc thi tuyển chọn tài năng như thế này rồi, kết quả không có quan hệ người ta liền không cần để cho tôi biểu diễn tài năng. Mà không phải Bối Ni kia cũng cùng với anh có quan hệ hay sao, làm gì có ai chỉ mới nửa năm vào nghề đã trở thành minh tinh nổi tiếng được như thế chứ”

Trình Kiệt nhếch môi, ngón tay trỏ gõ theo nhịp ở trên mặt bàn, hắn nhìn người phía trước lâu thật lâu, sau đó mới chậm rãi mở miệng hỏi một câu thế này:

“Cậu có biết tại vì sao Bối Ni nhanh như vậy đã nổi tiếng hay không?”

Tiêu Dật có điểm không muốn trả lời:

“Anh đừng nói với tôi là cô ta có thiên phú, tôi nói cho anh biết tôi đã từng xem qua bộ phim cô ta đóng rồi, không có gì đặc biệt cả!”

Trình Kiệt vẫn giữ một bộ dạng bình thản nhún vai:

“Đương nhiên diễn xuất của Bối Ni không phải là quá xuất sắc, có ta nhanh như vậy nổi tiếng được là bởi vì cô ta thông minh. Cậu có biết công ty này ai là người đứng đầu hay không? Cô ta không tiếp cận những người khác lại lựa chọn tiếp cận ông chủ lớn của mình, cậu nói xem?”

Tiêu Dật nâng giọng:

“Đấy nhé, chính anh cũng thừa nhận rồi nhé, nếu như không có quan hệ thì có thể có chỗ tốt hay sao?”

Trình Kiệt gật đầu:

“Là như vậy nên tôi mới nói cậu hãy bỏ ý định thiết lập mối quan hệ với người khác đi”

Tiêu Dật phải mất một lúc mới có thể hiểu ra được ý trong lời nói của Trình Kiệt, cậu ngẩng đầu nhìn về phía hắn phát hiện ra được hắn nãy giờ vẫn luôn một đường thẳng tắp nhìn chằm chằm cậu. Tiêu Dật trong lòng hiện tại chính là nghĩ người này đang nói cậu và hắn cái đó, nhưng mà Tiêu Dật lại chẳng thể nắm bắt được tâm tư của Trình Kiệt, cho nên cậu không biết được những lời nói kia của hắn có phải là một cái bẫy hay không, có khi nào người này đang thử lòng của cậu, chỉ cần cậu siêu lòng liền sẽ ngay lập tức lật mặt mang lý do cậu suy nghĩ không đứng đắn trực tiếp loại cậu khỏi cuộc thi. Tiêu Dật im lặng một hồi liền đứng bật dậy muốn rời khỏi chỗ này, giọng nói có điểm mất tự nhiên:

“Không có chuyện gì nữa thì tôi đi về”

Trình Kiệt cũng không có ý định cản Tiêu Dật lại, thật ra lời nói vừa rồi của hắn chỉ là bộc phát tại thời điểm đó nói ra mà thôi, hắn biết từng người trong công ty có mối quan hệ thế nào, cũng biết được người đó có tính hướng ra sao. Vừa mới rồi Trình Kiệt nghe thấy Tiêu Dật đột nhiên hỏi đến giám đốc Phong kia hắn liền cảm thấy không hay rồi, giám đốc Phong này gọi là Địch Phong, năm nay đã gần 50 tuổi, nếu không phải là bởi vì ông ta coi như có một chút quen biết với mẹ của hắn thì Trình Kiệt sớm đã không để ông ta làm việc trong công ty rồi. Người này biểu hiện trong công ty cũng bình thường không có gì đột phá, nhưng bởi vì có một chút cổ phần mới có thể trở thành giám đốc phòng marketing, hầu hết các nam diễn viên trong công ty trên dưới đều đã được ông ta ngủ qua. Chính vì việc này mà Trình Kiệt mới không muốn để cho Tiêu Dật có mối quan hệ với người này, dù sao hồ ly nhỏ kia có vẻ như rất muốn có quan hệ để vào trong Trình thị, hắn sợ Tiêu Dật sẽ một phút yếu lòng mà chịu buông xuôi.

Thật ra thì Trình tổng giám đốc lớn của chúng ta đã lo quá xa, danh xưng hồ ly nhỏ mà hắn đặt ở trên người Tiêu Dật cũng chẳng phải là hữu danh vô thực, Tiêu Dật từ đầu đến cuối mỗi đường đi đều tính toán tỉ mỉ, hơn nữa cậu lần đó nhìn thấy Địch Phong cùng Ngô Lăng còn tự nghĩ trong lòng rằng nếu như thật sự có cùng một người đàn ông quan hệ nhất định cũng sẽ tìm người được một chút, chứ tuyệt đối không chịu ủy khuất cùng một người lớn tuổi như vậy.

Tiêu Dật bước vào trong thang máy dành cho nhân viên, mắt thấy hộp số phía trước phát sáng ở số 30, cậu liền biết lát nữa xuống tới tầng 30 có thêm người vào. Thang máy mở ra Ngô Lăng theo đó cũng tiến vào, Ngô Lăng quay sang nhìn Tiêu Dật một lúc rồi thản nhiên nói thế này:

“Đã xong rồi hay sao?”

Tiêu Dật còn đang bận suy nghĩ đến chuyện vừa rồi Trình Kiệt nói cho nên căn bản không để ý đến lời nói của Ngô Lăng:

“Trình tổng là người như thế nào thế?”

Tiêu Dật:

“…”

Ngô Lăng:

“Có phải cũng rất được hay không?”

Tiêu Dật:

“…”

Ngô Lăng nhíu mày nhìn người bên cạnh, sau đó có điểm không vui nâng giọng:

“Cậu đừng tưởng cậu và Trình tổng có quan hệ rồi thì một bước lên mây, cũng chẳng biết người ta bao giờ sẽ đá bay cậu đâu”

Tiêu Dật quay sang nhìn Ngô Lăng, vấn đề cậu hiện tại đang nghĩ tới đây có thể Ngô Lăng sẽ cho cậu lời giải đáp, dù sao thì Ngô Lăng cùng Địch Phong kia cũng chính là thể loại đó, thế cho nên Tiêu Dật liền nói dối thế này:

“Trình tổng cũng bình thường thôi, không quá ham mê”

Ngô Lăng cười mỉa:

“Không quá ham mê? Việc này cũng không thể trách anh ta”

Tiêu Dật khó hiểu:

“Không trách anh ta?”

Ngô Lăng vỗ vỗ vai Tiêu Dật, giống như là một người sành đời giảng giải ngắn gọn cho cậu hiểu:

“Có hai lý do, thứ nhất là do bản thân cậu, thứ hai chính là do anh ta căn bản không thích con trai chỉ là muốn thử mới mẻ nhất thời mà thôi”

Tiêu Dật nghĩ nghĩ một hồi liền đáp:

“Có thể là cái thứ hai”

Ngô Lăng cầm điện thoại giống như là đang nhắn tin với ai đó, vừa làm vừa nói:

“Yên tâm đi, cậu và Trình tổng dù sao cũng đã có quan hệ cho nên lần tuyển chọn này cậu nhất định sẽ được vào vòng trong thôi”

Tiêu Dật hai mắt đảo quanh một vòng:

“Có quan hệ liền chắc chắn được vào vòng trong sao?”

Ngô Lăng bỏ điện thoại vào trong túi quần quay sang nhìn Tiêu Dật nhún vai:

“Chỉ là tôi nghĩ như vậy mà thôi, chi bằng cậu trực tiếp đến hỏi Trình tổng”

Tiêu Dật nhìn Ngô Lăng một lúc, trong lòng thầm nghĩ người này có vẻ như cũng không phải là người ngu ngốc, cậu ta hiện tại có thể nói với cậu như thế khẳng định là nắm chắc được việc giám đốc Phong kia sẽ để cậu lọt vào vòng trong, thế cho nên Tiêu Dật liền cũng muốn học hỏi một chút cách thức của Ngô Lăng:

“Cậu làm như thế nào có thể chắc chắn được giám đốc Phong kia sẽ để cậu vào vòng trong”

Ngô Lăng nhếch môi cười, thang máy đúng lúc này liền mở ra, Tiêu Dật đi theo phía sau Ngô Lăng muốn nghe câu trả lời:

“Tôi quay phim lại”

Tiêu Dật hả một tiếng, nếu như quay phim lại thì người mất danh dự không phải sẽ là cả hai sao, cậu vẫn còn chưa muốn người khác có thể xem được đoạn phim nóng của cậu đâu:

“Hả? Phải làm đến mức như vậy luôn sao?”

Ngô Lăng bước ra đến cửa công ty liền dừng lại giống như là muốn bắt một chiếc taxi để trở về, Tiêu Dật vẫn cố muốn hỏi thêm:

“Có còn cách khác hay không?”

Ngô Lăng gật đầu:

“Có nhiều cách lắm, ví như cậu mang bao cao su của anh ta bảo quản thật tốt, nếu như anh ta muốn lật mặt thì cậu liền mang bao cao su đến gặp mặt anh ta”

Tiêu Dật a một tiếng, cậu chẳng thể hiểu nổi mang bao cao su đến có tác dụng gì:

“Để làm gì?”

Ngô Lăng cúi đầu nhỏ giọng:

“Cậu nói với anh ta rằng sẽ mang bao cao su đó tới bệnh viên kiểm chứng, y học bây giờ vô cùng tiên tiến chỉ cần vài tiếng liền có thể tìm ra được tinh trùng của thứ đó ứng với người nào”.

Tiêu Dật vừa nghe thấy lời nói kia liền đỏ mặt a một tiếng:

“Phải đến mức như vậy luôn sao?”

Ngô Lăng nhún vai:

“Phương thức này chính là đơn giản nhất, tôi từ đó đến giờ chưa từng làm qua phương thức đó, chi bằng trực tiếp quay phim lại là được rồi”

Tiêu Dật nghĩ nghĩ một hồi liền cảm thấy so với việc quay phim thì việc giữ lại bao cao su có vẻ như không làm tổn hại đến danh dự của cậu nhiều nhất, dù sao thì chẳng ai thấy được gương mặt cậu, nếu như việc này quả thật đổ bể người ta chỉ có thể biết được tinh trùng kia là của Trình Kiệt mà thôi:

“Cậu nói xem phải làm thế nào để biết anh ta cũng có ý với tôi?”

Có một chiếc taxi phía xa đang đi đến, Ngô Lăng vốn định đưa tay ra vẫy taxi liền bị Tiêu Dật cản lại:

“Khoan đã cậu đừng đi vội, nếu như chuyện thực sự thành sau này tôi nhất định cũng sẽ giúp đỡ cậu”

Ngô Lăng nhìn Tiêu Dật một chút, so với việc tạo thêm địch thì việc kết thêm bạn vẫn hơn:

“Cậu không phải nói anh ta không quá ham mê hay sao?”

Tiêu Dật nói dối không chớp mắt:

“Cậu không phải nói là lỗi một phần ở tôi hay sao?”

Ngô Lăng nhếch môi:

“Bây giờ cậu chủ động hôn anh ta đi, nếu như anh ta đáp lại cậu thì coi như còn có thể cứu vãn được, nhưng nếu như anh ta vẫn dửng dưng hoặc đẩy cậu ra vậy thì không thể cứu vãn được rồi”

Lời nói kia của Ngô Lăng liền khiến cho Tiêu Dật phiền não một phen, cậu muốn kiểm chứng xem có phải Trình Kiệt có ý với mình hay không nhưng mà cậu không thể cứ như vậy hôn hắn ta được, nếu như là hắn thật sự không có ý với cậu vậy thì sau này mặt mũi của cậu biết để ở cái lỗ nào đây:

“Tôi không thể đang yên đang lành tự nhiên hôn anh ta được”

Ngô Lăng cảm thấy người bên cạnh thật ngốc:

“Vậy thì cậu tự tạo tình huống không đang yên đang lành đi”

Tiêu Dật ngẩng đâu mở lớn hai mắt muốn nghe tiếp:

“Tình huống thế nào?”

Ngô Lăng thở dài một hơi đầy bất lực:

“Giả say rượu đi”.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.