Từ Cảnh Sâm – Lạc Viên Hân.
Lạc Viên Hân để Từ Dư Ninh ngủ xong liền bước sang thư phòng tìm anh, từ lúc cô sinh Dư Ninh anh luôn bận rộn với công việc, hôm nào cũng đợi con gái ngủ rồi mới vào thư phòng làm việc.
Từ Dư Ninh thì khỏi nói bám anh còn hơn là con sam nhỏ, nhưng Từ Cảnh Sâm sinh được con gái anh vô cùng yêu thương con bé, muốn gì anh đều cho chưa từng từ chối khiến cô rất tức giận.
Anh thậm chí còn có thể bỏ mặt cô chỉ vì con gái, còn có lần anh lớn tiếng vì cô mắng Từ Dư Ninh khi con bé kén ăn cái gì cũng không chịu.
“ Cảnh Sâm! Anh về phòng ngủ đi, công việc ngày mai hãy làm ” Lạc Viên Hân nhíu nhíu mài, đứng ở cửa nhìn anh vần đang dán mắt vào màng hình vi tính.
“ Ừm! anh biết rồi ” Từ Cảnh Sâm không quay đầu, chỉ nhẹ nhàng lên tiếng.
Cô cũng chỉ biết thở dài, đóng cửa quay về phòng ngủ, mi mắt khẽ nhắm, cái gì cũng không muốn quan tâm đến nữa, cả đêm đó Từ Cảnh Sâm vẫn cố chấp làm việc không về phòng ngủ.
Lạc Viên Hân cũng không nói nữa, cô cho Dư Ninh ăn sáng xong liền tự mình đưa con bé đến trường, tâm trạng cô không tốt ngồi nhìn bên ngoài cửa sổ.
Từ Dư Ninh cho dù bình thường đối nghịch với cô nhưng nhìn mẹ mình buồn thì liền không kiềm lòng được.
“ Mẹ ơi! Hôm nay mẹ không vui sao ạ? baba lại chọc giận mẹ sao? ” Dư Ninh ngây ngô nhìn cô, con bé chậm rãi lên tiếng.
Cô quay sang nhìn con gái nhỏ, chậm rãi xoa đầu “ Mẹ không buồn mà, Ninh Ninh đừng lo nhé ”.
“ Nhưng nhìn mẹ sắp khóc đến nơi rồi ” Dư Ninh nhìn cô, cô bé chồm người lên hôn vào má cô một cái chụt như thể đang an ủi cô.
Lạc Viên Hân ôm cô bé vào lòng, lúc này không kiềm được mà bật cười hôn lên má cô bé một cái, cô bé hai mắt long lanh trong sáng nhìn cô “ Mẹ ơi! Con không thích dì Bích Vi, hôm nào đi đón con, con đều thấy baba đứng cùng cô ấy, con không muốn ” cô bé ngây ngô nói lại.
Cô sững người, Từ Cảnh Sâm cùng Lưu Bích Vi sao? hoá ra bọn họ vẫn giữ liên lạc, chỉ có cô ngu ngốc tin vào sự quay đầu của lãng tử, nực cười.
Giờ lại thấm thoát câu nói người cũ quay đầu, thì người mới đã thua cuộc.
Đúng thật nếu ngay bước chuẩn bị đã thất bại, thì chẳng bao giờ có kết quả tốt. Lạc Viên Hân nhìn con gái cô nở nụ cười nhéo má con bé một cái lên tiếng.
“ Về sau baba không đến đón con nữa, mẹ đón con có được không? ”
Dư Ninh liền gật đầu “ Được ạ! Thật ra con không ghét bỏ mẹ đâu, con không muốn mẹ ở gần baba bỏ rơi con nên mới như vậy, về sau mẹ đến đón con tan học nhé ” cô bé dựa vào lòng cô, hai chân đung đưa chậm rãi nói với cô.
Lạc Viên Hân im lặng không nói gì nữa.
Hình như sự thất vọng đã bao trùm lấy cơ thể của cô rồi, không còn nói nổi lời nào nữa, đưa Dư Ninh đến trường xong, Lạc Viên Hân bảo tài xế về trước, tự cô lái xe.
Chiếc maybach rời khỏi thành phố, cô đậu xe ở bãi biển vắng, nhìn đến mặt biển xa xôi kia, tĩnh lặng đến đáng sợ, cô một mình ngồi trên bãi cỏ thất thần.
Cảnh Sâm sau khi cô sinh Dư Ninh hình như anh không còn là anh nữa, cô sinh Dư Ninh xong cơ thể để lại những vết sẹo do rạn nức, ngay cả cô cũng ngán ngẫm, nở nụ cười nhạt.
Hôm nay không đến văn phòng, cô gửi mail xin nghĩ, ở lại bãi biển cả buổi, cứ yên lặng nhìn từng cơn sóng nhỏ xíu vỗ vào bờ nhưng bao nhiêu con sóng nhỏ thì mới có thể vào được bờ?
Từ Cảnh Sâm bên kia vốn dĩ chỉ là vài lần chạm mặt Bích Vi đến đón cháu của chồng cô ta, dạo gần đây cô ta về lại Hải Nam cùng chồng mình, nhưng hình như không nán lại lâu.
Anh cũng chỉ nghĩ bình thường, đến đón Dư Ninh gặp rồi tùy tiện nói vài câu, nhưng lại không hề biết Lưu Bích Vi đối với bé nhỏ nhà anh lại như cái bóng ma mãi ở đó chưa từng rời đi, mỗi lần nghe đến tên cô ta bé con nhà anh đã không khỏi mất đi lòng tin kèm theo sự sợ hãi bao trùm lấy mình.
Buổi chiều giữ đúng lời hứa cô lái xe đến đón Dư Ninh, đúng lúc con bé vưa tan, cô nhìn thấy xe của anh đã đậu sẵn, chỉ nợ nụ cười nhạt. Lạc Viên Hân bước xuống chạm mặt Từ Cảnh Sâm và Lưu Bích Vi cô cũng không nói lời nào.
Từ Cảnh Sâm nhìn cô bất ngờ, hôm nay cô lại đến đón Dư Ninh sao? vậy sao không nói cho anh biết?
Từ Dư Ninh nhìn thấy cô liền lon ton chạy lại gọi “ Mẹ ơi! ”
Lạc Viên Hân không quan tâm đến hai người họ cô vướn tay bế bổng Dư Ninh lên hôn vào má con bé, Lưu Bích Vi nhìn một nhà ba người bọn họ liền cảm thấy vui lây, thật lòng cảm thán.
Chỉ có Từ Cảnh Sâm là nhận ra, cô hôm nay ngay cả anh cô cũng không nhìn.
“ Ninh Ninh! về nhà nào, mẹ làm gà rán cho con nhé ”.
“ Vâng ạ ”
Cô ôm lấy Dư Ninh lái xe quay về nhà, Từ Cảnh Sâm liền vội vã không thèm quan tâm đến sự có mặt của Lưu Bích Vi mà chạy theo cô về nhà.
Dáng vẻ của cô cũng như thường ngày không có gì thay đổi, cô bảo con gái đi tắm trước. Lúc này mới quay đầu đối mặt với Từ Cảnh Sâm ở phía sau lưng mình.
“ Không ở lại nói chuyện với bạn anh sao? ”.
Anh nheo mắt nhìn cô “ Em nghi ngờ anh qua lại với Lưu Bích Vi? Lạc Viên Hân em rốt cuộc đang nghĩ cái gì vậy? ”
Từ Cảnh Sâm rũ mắt, âm thanh có chút thất vọng vang lên “ Bé nhỏ! trong lòng anh chỉ có mình em, từ đầu đến cuối đều là em, em lại không bao giờ tin tưởng anh, lại luôn nghi ngờ anh…Em cảm thấy nó có công bằng cho anh không? ”
Lạc Viên Hân sững người, cô không nghĩ anh lại nố thế này, cô cười nhạt nhìn anh “ Cảnh Sâm! lời em nói anh vốn dĩ không nghe lọt vào tai, em cũng không phải không tin tưởng anh, chỉ là Lưu Bích Vi chẳng khác nào tâm ma đeo bám em…”
“ Bé nhỏ! Nếu anh muốn qua lại với cô ta, anh cùng em sinh con đẻ cái làm gì? anh có vì em mà tốt lên sao? em lại luôn nghi ngờ anh, tin tưởng anh khó lắm sao? em nói anh nghe thử xem? ” Từ Cảnh Sâm nhìn cô, anh chỉ cười nhạt, tâm can anh mang ra cho người con gái này, cho dù cô tổn thương anh, anh cũng chẳng thể mắng cô dù chỉ một lời, lại còn vô cùng kiên nhẫn đối với cô.
Cô cúi đầu “ Xin lỗi ”.
Suốt buổi cơm tối ngày hôm đó, không ai nói một lời nào nữa, Lạc Viên Hân cũng không thể hiện ra bất kỳ cảm xúc gì, chỉ có Dư Ninh là luyên thuyên chuyện ở trường rồi nhắc đến Phương Phong Tức.
Anh ăn xong liền vào thư phòng, Lạc Viên Hân cũng chỉ cúi đầu ôm con gái, nước mắt không kiềm được mà rơi ra. Hôm nay xem ra anh làm việc cả đêm cũng không về phòng cô ở lại phòng con gái, nước mắt cũng rơi ra chỉ là không vang thành tiếng.
Khóc đến mức Dư Ninh cũng cảm thấy đau lòng, vì cô bé nghe Phong Tức nói, nếu khóc nhiều thì người đó chính là đang không vui.
Lạc Viên Hân khóc mệt ôm con gái nhỏ vào lòng mà ngủ.
Từ Dư Ninh thấy cô ngủ cô bé liền ôm con gấu bông của mình, bước chân nhỏ chậm chạp gõ cửa thư phòng của anh giọng nói non nớt của cô bé vang lên.
“ Baba ơi! Ninh Ninh có chút chuyện ”.
Anh mở cửa ra nhìn cô bé đang đứng ôn con gấu bông, anh liền bế bổng cô bé lên thơm vào má một cái “ Ninh Ninh sao vậy? ”.
“ Baba! mẹ khóc rồi, buổi chiều cũng khóc, lúc nãy cũng khóc, Ninh Ninh hỏi mẹ có sao không, mẹ không nói Ninh Ninh nghe gì cả, baba mau dỗ mẹ đi con không muốn mẹ buồn đâu ”.
Từ Cảnh Sâm sững người mấy giây, sau đó mới lấy lại bình tĩnh ôm cô bé đến phòng của cô bé, nhìn thấy cô co người không hề đắp chăn ngủ trên giường, anh liền cảm thấy đau lòng.
Đặt Ninh Ninh lên giường “ Con ngủ đi, ba phải bế mẹ về phòng không thể ngủ cùng con được, nhớ ngủ ngoan nhé ” anh xoa xoa đầu con gái mình.
cô bé gật đầu.
Anh bế cô lên đi về phòng ngủ của mình, xem ra cô uất ức lại sợ hãi như vậy, anh không nên ăn nói khó nghe với cô, để cô khóc thành thế này anh cũng rất đau lòng mà.
Để cô lên giường, đắp chăn lại Lạc Viên Hân liền giật mình bật dậy nhìn thấy anh đang ở bên cạnh, cô liền ôm chầm lấy anh, nước mắt không tự chủ mà rơi ra thêm lần nữa.
Anh vuốt vuốt tóc cô “ Ngoan! bé nhỏ đừng khóc nữa, anh xin lỗi có được không? anh sai rồi là anh không nghĩ đến cảm nhận của em ” anh ôm lấy tấm lưng nhỏ bé của cô.
“ Cảnh Sâm! Xin lỗi, em không nên nghi ngờ anh, em thật sự xin lỗi…em chỉ là sợ anh, sợ anh đi mất sẽ không cần em nữa bây giờ em xấu xí như vậy nên em rất sợ ” Càng nói cô càng khóc lớn như đứa trẻ.
“ Bé nhỏ! Trong mắt anh em xinh đẹp nhất, em không cần sợ đời này Từ Cảnh Sâm anh chỉ có em, chỉ lấy duy nhất một người vợ là Lạc Viên Hân em. Đừng khóc nữa bé nhỏ chồng em đau lòng chết mất ” Từ Cảnh Sâm hôn lên mắt cô, anh nhìn cô xoa xoa cái đầu nhỏ của cô cưng chiều mà lên tiếng.
Lạc Viên Hân nhìn anh gật đầu, cô vòng tay ôm lấy Từ Cảnh Sâm, tựa đầu vào ngực anh “ Cảnh Sâm! em yêu anh, thật sự rất yêu anh, anh chính là tâm can đời này của em, xin anh đừng chê bai em có được không? ”.
“ Bé nhỏ! anh không chê bai em, em không xấu xí, em rất xinh đẹp, những vết trên người em chính là một kí hiệu kết tinh tình yêu của chúng ta, cũng không khiến em xấu xí đi, em không cần đẹp trong mắt người khác, chỉ cần xinh đẹp trong mắt chồng em là được. Anh yêu em, yêu đến mức ngay cả cái mạng này cũng giao cho em ”
Từ Cảnh Sâm ôm lấy cô, cho dù cô ngây ngô, ngang bướng, không tin tưởng, sợ hãi, hay bất cứ điều gì đi nữa, anh cũng không bỏ rơi cô, đời này anh chỉ có cô thôi, cam tâm tình nguyện bên cô gái nhỏ của mình, anh mất cô một lần đều là lỗi của anh, anh khiến cô lo lắng, khiến cô không có cảm giác an toàn.
Cô yên ắng cảm nhận được sự an toàn liền ngủ quên trong lòng anh, Từ Cảnh Sâm chỉ mỉm cười hôn lấy môi cô một cái rồi ôm lấy cô mà ngủ, ôm thật chặt cô gái nhỏ của mình trong lòng.
Mọi lo lắng khúc mắc không còn, lần này Lạc Viên Hân toàn tâm toàn ý tin tưởng Từ Cảnh Sâm, Từ Cảnh Sâm cũng hiểu ra vấn đề về sau không khiến cô cảm thấy mất an toàn nữa.
Có thể quay đầu ở bên nhau, đó là may mắn ở giữa may mắn, có chết cũng không thể để mất đi. Cùng nhau đi đến đầu bạc răng lông.