Đào Tri Việt đi bộ khoảng một tiếng đồng hồ mới về tới nhà.
Cậu không ăn tối, bụng thì trống trơn nhưng lại không cảm thấy đói.
Mọi thứ diễn ra như thường trong một căn phòng một mình quạnh quẽ, Đào Tri Việt liếc mắt một cái là nhìn thấy vị thần Cupid được dán ở chỗ bàn ăn.
Khi đó Đào Tri Việt mới vừa nghỉ việc ở công ty cũ, cảm giác bất lực rời đi thật không dễ chịu, vì thế mỗi ngày cậu đều cầu nguyện cho Hoắc Nhiên và Thẩm Niệm hãy nhanh gặp nhau rồi rơi vào bể tình, giúp cậu sớm ngày có được sự tự do.
Một ngày nào đó cậu đột nhiên đột phá ý tưởng, đi in một bức họa của thần Cupid, dán ở trên tường để biểu đạt lòng thành của mình.
Loại hình vi này nghe có vẻ rất ngớ ngẩn, lúc đó Đào Tri Việt cảm thấy việc này chơi rất vui, coi như một thú vui hiếm có trong cuộc sống bình thản này của cậu.
Nhưng bây giờ nhìn vị thần tình yêu nhỏ nhắn mũm mĩm này, Đào Tri Việt tự dưng lại cảm thấy phiền muộn vô cớ.
Hoắc Nhiên và Thẩm Niệm trong cuốn sách gốc thực sự quá hạnh phúc, nhưng loại hạnh phúc này lại khiến cậu đang đơn phương thất tình cảm thấy thật bi thương.
Nếu như dựa theo cốt truyện, cậu và Hoắc Nhiên yêu nhau thì sẽ gặp phải tai nạn xe hơi; rồi thì thoát ra khỏi cốt truyện lần đầu tiên động tâm thì lại gặp phải một người đàn ông thẳng tắp.2
Đào Tri Việt cảm thấy cuộc đời thứ hai của mình sao mà chua chát quá.
Thở dài, Đào Tri Việt đến bàn ăn lấy bức họa Cupid xuống.
Vốn dĩ là cậu muốn vò nát vị thần tình yêu nhỏ nhắn này thành một cục rồi ném vào thùng rác, nhưng cậu đã do dự chốc lát và không thể làm được.
Đào Tri Việt gấp tờ giấy A4 hơi ố vàng này lại, lấy Loratadine trong ba lô ra, đặt chúng bên cạnh nhau rồi cất vào ngăn tủ trên cùng của giá sách.
Coi như là một món quà lưu niệm.1
Khi một đường đi bộ trở về, đầu óc của Đào Tri Việt trống rỗng, tinh thần lạc trôi, vẫn luôn không hề chú ý động tĩnh của điện thoại.
Lúc này lấy ra thì mới thấy trên màn hình đầy những tin nhắn chưa đọc của HR.
[ HR: Bác sĩ Đào, vừa rồi tôi trở về tìm cậu ấy, cậu ấy hình như đã đi rất xa rồi, tôi không thể tìm được. ]
[ HR: Khoảnh khắc đó tôi cảm thấy thật mất mát, với tôi mà nói, đây là một cảm xúc rất đặc biệt. ]
[ HR: Vốn dĩ trước đó tôi muốn hỏi bác sĩ Đào một chuyện, tôi có một đồng nghiệp, hễ cứ nhìn thấy tôi là đỏ mặt, mặc dù chưa bao giờ nói rõ bất cứ chuyện gì nhưng tôi vẫn không biết nên làm thế nào để ở chung với cậu ấy. ]
[ HR: Vừa rồi tôi đã nghĩ cẩn thận, đó chính là thích mà bác sĩ Đào đã tả đúng không. ]
[ HR: Cho dù đối phương làm gì thì đều khiến tôi bị thu hút, tôi vẫn muốn nhìn cậu ấy, rồi mặt sẽ nóng lên. ]
[ HR: Nhưng khi tôi nhìn cậu ấy, tất cả những thứ tôi tưởng tượng trong đầu đều là người bạn chưa từng gặp mặt. ]
[ HR: Tôi cảm thấy, tôi thích người bạn kia của mình. ]
Thấy cậu đã lâu không trả lời, HR cẩn thận hỏi một câu.
[ HR: Bác sĩ Đào đang tăng ca sao? Có phải tôi đã làm phiền anh rồi không, thực xin lỗi. ]
Tin nhắn cuối cùng dừng lại ở chỗ này.
[ “HR” vỗ vỗ tôi. ]
Đào Tri Việt có chút kinh ngạc, không ngờ hành trình tinh thần của HR lại tương tự cậu đến thế.4
Trên mạng có rất nhiều người trộn giữa anh ấy với cô ấy, mà trong lòng Đào Tri Việt đã sớm chắc chắn rằng HR là một thẳng nam nên không để ý thấy toàn màn hình đều là ký tự “cậu ấy” kia.2
Cho dù HR thích ai thì trước đó cậu đã hứa sẽ giúp HR giải quyết các vấn đề tình cảm, như vậy thì ít nhất cậu cũng sẽ giúp anh ấy thoát khỏi sự theo đuổi của ba người đồng tính kia.
Bằng cách này, cuộc sống của HR có thể trở về đúng quỹ đạo, mà Đào Tri Việt cũng sẽ không còn lý do gì để tiếp tục liên lạc với anh ấy.
Vốn dĩ bọn họ là hai đường thẳng song song vì chuyện ngoài ý muốn mà bất ngờ giao nhau, mà sau khi thủy triều rút về thì nên trở về với cuộc sống của mình.
Đào Tri Việt hạ quyết tâm, cậu muốn kéo khoảng cách của mình và HR một cách không dấu vết, không thể quá thân thiết như cách mà cậu đã làm mấy ngày trước, để tránh việc mình cho vào đó nhiều tình cảm hơn.
[ Đào: Vừa mới về đến nhà. ]
[ Đào: Vậy anh hãy hẹn người bạn đó gặp mặt đi, trước đó, anh có muốn giải quyết những người đã quấn lấy mình không? ]
[ Đào: Nếu không thì sẽ mang đến hiểu lầm không đáng có. ]1
[ Tôi vỗ vỗ “HR”. ]
HR trả lời rất nhanh.
[ HR: Bác sĩ Đào nói đúng, tôi nên giải quyết vấn đề tình cảm của mình trước rồi mới theo đuổi người khác. ]
[ HR: Hơn nữa, bạn của tôi hình như có người để thích rồi. ]
[ Đào: Nếu như đối phương vẫn chưa chính thức bước vào mối quan hệ thì anh vẫn còn có cơ hội mà ^-^]
Cuộc nói chuyện đến đây, HR hình như đang suy nghĩ rồi gửi tới một tin nhắn không đầu không đuôi.
[ HR: Bác sĩ Đào hiện tại có bạn trai chưa? ]9
Đào Tri Việt chấn động, hai từ này đối với cậu mà nói thực xa lạ, vì thế cho nên khi nghe thấy từ này từ miệng người khác thì cậu dường như có chút ngượng ngùng.
[ Đào:……]
[ Đào: Không có _(:з” ∠)_]
[ Đào: Tôi quấn chặt chăn nhỏ.jpg]
[ HR: _(:з” ∠)_]2
[ HR: _(:з” ∠)_]
[ HR: Biểu tượng này có nghĩa là gì? ]
[ Đào: Chính là một người nhỏ đang nằm, ừm…… Cách dùng rất nhiều, tương đối khó giải thích, chỗ này đại khái có thể coi là đang bất đắc dĩ. ]1
[ HR: Ồ! ]
[ HR: Vậy tôi cũng không có _(:з” ∠)_]
Đào Tri Việt không nhịn được bật cười, vốn dĩ bầu không khí vi diệu này đã được cuộc nói chuyện quỷ dị này hòa tan, nên cậu cũng không nghĩ sâu xa về từ “cũng” trong lời nói của HR.
[ Đào: Về người đồng nghiệp đỏ mặt kia của anh, có cần tôi giúp gì không? ]
[ HR: Hẳn là không cần đâu, tôi đã nói với cậu ấy là tôi có người mình thích rồi. ]
[ HR: Tôi nghĩ rằng cậu ấy sẽ từ từ thay đổi thái độ với tôi. ]
Đào Tri Việt cảm thấy mình lại trúng một mũi tên khác, một cảm giác chua xót lặng lẽ tràn ra trong lòng, nhưng cậu vẫn bình tĩnh không gợn sóng đáp lại đối phương.
[ Đào: Nhất định sẽ như vậy ^-^]
Nhưng trên thực tế, một chút cậu cũng không cười nổi.
Đào Tri Việt yên lặng thở dài, cảm thấy không thể nói chuyện với HR được nữa, càng nói chuyện thì càng đâm vào tim, nên bắt đầu tự hỏi lấy cớ gì để kết thúc cuộc trò chuyện.
Đào: Tôi dạo diễn đàn đây, bái bai.
Đào: Tôi đi tắm trước, mai nói chuyện tiếp.
Đào: Tôi muốn đi ngủ, nếu như có việc thì tìm tôi ~
……
Trong khung đối thoại hết viết rồi lại xóa, cái nào cũng thấy hơi bị đột ngột, Đào Tri Việt chán nản che mặt lại.
Trong tầm nhìn nhỏ hẹp giữa các khe hở ngón tay, HR đã gửi tin nhắn trả lời trước.
[ HR: Bác sĩ Đào, anh có rảnh để chơi game không? ]
[ HR: Tôi muốn chuyển nhà đến đảo khác, gần chỗ của bác sĩ Đào còn khu nào trống không? ]
Đào Tri Việt buông tay, theo bản năng dụi dụi mắt, nghi ngờ rằng mình bị ảo giác.
Một lát sau, Đào Tri Việt có chút hoảng hốt vào Đảo động vật, sau đó gửi tọa độ cho người bạn duy nhất trong danh sách.
Trong tiếng nhạc nhẹ nhàng du dương của trò chơi, trên giao diện trò chơi của Đào Tri Việt xuất hiện một lời nhắc.
[ Chủ đảo thân mến, chào buổi tối, duyên phận ngoài ý muốn đã đến! Một chú gấu nâu muốn chuyển đến gần đảo nhỏ của bạn, bạn có chào đón vị khách đường xa này không? ]
Đào Tri Việt ấn xuống chào đón, sau đó trong những chùm pháo hoa nở rộ trên màn hình, một hòn đảo nhỏ tươi tốt um tùm từ từ trôi về vị trí của cậu.
Một đêm trăng treo trên cao, trên hòn đảo nhỏ rực rỡ ánh đèn, chiếu rọi từng bóng cây căn nhà nhỏ, một chú gấu nâu to lớn đứng đầu, phấn khích vẫy tay về hòn đảo nhỏ của cậu.
Đào Tri Việt nhìn nick name trên đỉnh đầu gấu nâu, quả tim không nhịn được mà đập gia tốc, cậu nhớ rõ trước đây HR tên là Ba ba Koala.
[ Một chú nhím: Sao lại đổi tên thành như thế? ]
[ Một chú gấu nâu:Như vậy thì tương đối trịnh trọng hơn ^-^]16
————————————————-
Trình Tây Việt đạp phanh, kinh ngạc quay đầu: “Đến đó làm gì?”
Tầm mắt anh di chuyển xuống, nhìn về phía điện thoại di động của Lục Hoài Dữ.
Chuyện gì xảy ra, có thể làm cho vị gia này tức giận?
Anh vừa hỏi, vừa lấy điện thoại di động ra, mở weibo.
Trên hot search, một chuỗi từ ngữ nối liền, tên của Ninh Ly đặc biệt nổi bật.
Anh lắp bắp kinh hãi, nhanh chóng kiểm tra một lần, lúc này mới rõ ràng đã xảy ra chuyện gì.
Trên quảng trường phổ biến, một số weibo có liên quan có sức nóng cực cao.
Ngoại trừ bài viết video động thủ của Ninh Ly, còn có một trường văn mở ra thân phận Ninh Ly, lời nói kịch liệt, cả hình ảnh và văn bản.
Dưới miêu tả của nó, Ninh Ly chính là một thiếu nữ từ nhỏ không có người dạy, tính cách quái gở, suốt ngày đã biết chọc thị phi, thiếu nữ bất lương.
Cuối cùng còn có thêm vài ảnh chụp màn hình của tin tức nặc danh.
【Blogger: Trước kia tôi và Ninh Ly là cùng một trường học. Kỳ thật trước kia lúc ở Lâm Thành, cô ta rất nổi danh, bởi vì đánh nhau không ít lần bị nhớ kỹ, nghe nói có nhiều lần còn đánh người đến nhập viện. Cái gì mà thiên kim Diệp gia, ba ruột của cô ta hiện tại còn đang ngồi xổm trong tù đây! Hiện tại tuy rằng dựa vào quan hệ của mẹ cô ta tiến vào Nhị Trung Vân Châu, nhưng giang sơn dễ thay đổi, bản tính khó dời, có thể làm ra loại chuyện này một chút cũng không kỳ quái.】
【Vị này vừa mới chuyển tới trường chúng tôi chưa được mấy ngày, đã thanh danh vang lên, đánh người tính là cái gì, sáng nay cô ta còn vì chống đối giáo viên mà bị đuổi ra khỏi lớp, vẫn không có chuyện gì. Hiện tại bạo phát ra, vừa lúc để cho mọi người nhìn xem, cô ta rốt cuộc là loại người gì.】
【137xxxxxxxx, số điện thoại Ninh Ly, cầm đi không cảm ơn. 】
Nhìn thấy tấm cuối cùng, mi tâm Trình Tây Việt giật giật, theo bản năng nhìn về phía Lục Hoài Dữ.
Anh đang tựa lưng vào ghế, cầm điện thoại di động như thể anh đang gọi điện thoại.
“Tút —— điện thoại anh gọi đã tắt, xin vui lòng ——” Lục Hoài Dữ cúp điện thoại.
Trình Tây Việt lại liếc mắt nhìn bình luận phổ biến.
Đại bộ phận đều vô cùng phẫn nộ chỉ trích nhục mạ, ở giữa xen lẫn một cái phản bác yếu đuối:
【Tiểu Tiểu Vũ: Mặc dù vậy nhưng trực tiếp nổ số điện thoại di động của người ta như vậy cũng không quá đạo đức đi? Đây không phải là bạo lực mạng sao?】
Lượt thích này rất ít, nhưng trả lời rất nhiều, cũng bị đẩy lên trên.
【T Âu Căn: Kinh ngạc cơ thể sống thánh mẫu. Giật mình.jpg]
【Ding-dong Ding-dong: Đầu óc lâu chủ ít nhiều có chút tật xấu, không đồng tình với người bị hại thiếu chút nữa bị đẩy xuống lầu, ngược lại đối với loại giáo bá này tràn đầy quan tâm? Khi cô ta bạo lực người khác, cô ta nên nghĩ rằng sẽ có ngày hôm nay!】
【Hgjiag: Lời nói dễ nghe, không bằng cô đi bóp cổ đẩy cô ta một chút? Nháo ra chuyện lớn như vậy, Nhị Trung Vân Châu nửa điểm đáp lại cũng không có, đây là tính toán bao che đến cùng?】
Ác ý mãnh liệt ùn ùn kéo đến.
Mỗi một chữ đều giống như lưỡi đao sắc bén, rơi vào trên người tiểu cô nương mới 17 tuổi kia.
Trình Tây Việt trong lòng thở dài.
Khó trách Lục Hoài Dữ như thế…
“Tôi nói với bác sĩ Cố một chút, hôm khác gặp lại.”
Lục Hoài Dữ bây giờ như vậy, đi khám bác sĩ phỏng chừng cũng là nhìn cô đơn lạnh lẽo.
Vẫn là giải quyết chuyện của em gái Ninh Ly trước là tốt hơn.
Bác sĩ Cố bên kia bị thả bồ câu, cũng không tức giận, chỉ để Trình Tây Việt nói tình huống của Lục Hoài Dữ, những thứ khác không hỏi nhiều.
Trình Tây Việt thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới điều chuyển phương hướng.
Lục Hoài Dữ bấm một acc khác.
…
Từ trưa đến chiều, mấy giờ trôi qua, chuyện này chẳng những không có xu hướng bình ổn, ngược lại càng ngày càng nghiêm trọng.
Trên mạng sôi trào, mà nhân vật chính của sự kiện là Ninh Ly, lại tựa như đứng ngoài cuộc, vẫn từng bước đi học, đọc sách.
Lớp học cuối cùng vào buổi chiều là tự học.
Trước mặt Ninh Ly đặt một bộ bài thi vật lý, là Chu Phỉ tự mình cho lớp thi đấu ra, nói để cho cô luyện tập trước.
Cuộc thi vật lý liên quan đến một phạm vi rộng, chủ đề độ sâu cũng hoàn toàn không phải là một cấp bậc với vật lý lớp 12 bình thường.
Ninh Ly cúi đầu xem đề.
Tuy rằng cô có ký ức kiếp trước, nhưng viết mạnh cái này, vẫn có chút ngượng tay.
Cũng may sau khi viết sau một vài lần, dần dần tìm được cảm giác, suy nghĩ cũng trở nên thuận lợi.
Tâm trạng của cô dần dần yên tĩnh lại.
Nhậm Khiêm chơi điện thoại di động trong chốc lát, quay đầu lại nhìn Ninh Ly một cái, vẻ mặt do dự.
Cậu hướng Bùi Tụng bên kia tiến lại gần, hạ thấp thanh âm.
“Có người định tối nay chặn bạn học mới của chúng ta ở cổng trường.”
Ninh Ly bị người ta thịt, tất cả tin tức cơ hồ đều bị công khai, nếu có người muốn tìm cô gây phiền toái, thật sự là đơn giản.
Bùi Tụng giống như là không nghe thấy.
Nhâm Khiêm lại nói: “Ai, tôi nghe nói Chu lão sư bảo cô ấy gia nhập lớp vật chất, vừa lúc buổi tối hai người cùng nhau đi học. Nói như thế nào bạn học mới cũng coi như giúp cậu giải đề, chúng ta phải đầu đào báo lý* không phải sao?”
*Có qua có lại, mới toại lòng nhau.
Bùi Tụng dừng bút lại.
…
Chu Phỉ đang ở phòng giáo vụ, cùng Tôn Tuyền ngồi đối diện nhau.
“Ngày đó ngài cũng ở đây, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, ngài không thể rõ ràng hơn. Chỉ cần nhà trường ra mặt làm rõ, sự việc được giải quyết dễ dàng, không phải vừa vặn sao?”
Chu Phỉ xem điện thoại di động một chút, “Ngài xem hiện tại bọn họ mắng Ninh Ly thành dạng gì?”
Tôn Tuyền cau mày, “Biện pháp xử lý tốt nhất của chuyện này chính là xử lý lạnh, nếu lúc này lại đáp lại, sự tình chỉ biết càng náo loạn càng lớn, đối với mấy người bọn họ cũng không có lợi.”
Chu Phỉ hừ một tiếng, “Ngài sợ nhất vẫn là bất lợi cho trường học đúng không?”
Tôn Tuyền khoát tay áo, “Đồ trên mạng đều là ba phút nóng, chỉ cần không để ý tới, bọn họ rất nhanh sẽ quên chuyện này.”
Vì thế cũng liên lụy Nhị Trung vào, tóm lại là không tốt.
Chu Phỉ biết nói chuyện cũng là nói chuyện vô ích, phiền não không thôi.
“Vậy tôi gọi điện thoại cho chú Thạch.”
Chú Thạch chính là hiệu trưởng Nhị Trung, Thạch Tùng.
Trong điện thoại truyền đến tiếng hồi âm.
Chu Phỉ sửng sốt.
Đường dây bận?
Cái này ai a?
Lại chậm trễ!
…
Lớp tự học kết thúc, Ninh Ly ăn cơm tối xong, vác cặp sách chuẩn bị đi học.
Thời gian tính toán gần như giống nhau, cô bật điện thoại di động.
Trong nháy mắt, vô số tin nhắn chửi rủa cùng cuộc gọi nhỡ xa lạ xuất hiện.
Cô lướt thẳng qua và tìm thấy một ghi chú quen thuộc.
【Chị Ly, người quay video đã tra ra, tên là Đinh Hi, cũng là học sinh lớp 12 của trường chị, trước đây chị đã đắc tội với hắn chưa? 】
Đinh Hi.
Tất nhiên là biết.
Một trong những người theo đuổi cuồng tín của Diệp Sứ.
Bất quá gia cảnh bình thường, tiền mua hot search tuyệt đối không lấy ra được.
【Đã biết.】
Cô đã gửi một đoạn âm thanh qua.
【Chín giờ tối, nặc danh gửi cái này đi.】
Đối phương còn chưa kịp tiếp nhận, đã gửi tin nhắn trước.
【!!! Chị Ly! Nhìn weibo! Ai đó đã phát video ah ah! 】
Ninh Ly có chút kỳ quái mở ra.
【@Yit_Z: Đảo ngược dưa lớn! Kẻ bắt nạt thì ra mới là người bị khi dễ! 】
Video dưới đây sẽ tự động phát.
Đây là một đoạn giám sát trong hành lang, mấy nam nữ trẻ tuổi đối diện với ống kính, vẻ mặt trào phúng châm chọc cười: “Thấy không, cái kia, nghe nói ba cô ta là kẻ giết người!”
Một nữ sinh đi ở phía trước đột nhiên dừng bước, xoay người.
Mấy người kia vẫn không biết thu liễm, khó nghe lời nói ác độc không ngừng phun ra.
Đây là giám sát ngày hôm đó, bắt đầu từ khi bọn họ nói xấu Ninh Ly, rồi đến Ninh Ly động thủ, cuối cùng lấy lời xin lỗi của mấy người làm kết thúc.
Ai sai, rõ ràng.
Lúc này, người bên kia cũng đã nghe xong đoạn ghi âm, vẻ mặt cho choạng.
【Chị Ly, chị có video giám sát, còn ghi âm làm gì? 】