Xin Chào, Em Gái!

Chương 49: Ngoại Truyện 2: Bảo bối của mẹ



Chỉ vài tháng sau khi cưới, bụng của Như đã to ra đáng kể. Hai vợ chồng vẫn ở nhà cũ, có điều chuyển sang phòng Như. Phòng Duy sau này sẽ dành cho con trai con gái. Bà Ý liên tục mua gà về tẩm bổ cho con. Như ăn riết cũng thành ngán.

– Lại gà nữa hả anh?

– Ừ, ráng ăn đi em, vì con cũng được. Mẹ còn hầm một nồi canh bí đỏ ở dưới nữa kìa.

Duy ngọt ngào dụ dỗ. Như chán nản nằm dài trên giường, tay vuốt vuốt ngực. Đã ngót nghét cũng hơn 9 tháng rồi, không biết khi nào sẽ sinh. Nói không chừng, con nó sau thành sẽ có hình dạng giống một chú gà nhỏ mất.

– Anh, anh nói mẹ đi, em ngán lắm rồi. Em mập lên gần 10 ký rồi đó.

– Không sao, càng mập càng xinh. – Duy bưng bát cháo ra trước mặt vợ – Được rồi, ăn một miếng nào.

Như nhăn mặt, cuối cùng cũng há miệng ra. Duy vừa đưa muỗng canh đến nửa chừng thì nó bỗng dững hắt xì một cái. Duy nhắm tịt mắt, mặt ướt nhẹp nhất thời không nói nên lời.

– Anh, anh có sao không? Em xin lỗi nha.

– Em ấy, được cái hậu đậu!

Duy đánh nhẹ lên bụng vợ trách yêu. Chợt Như nhăn mặt, hai tay ôm bụng đau khổ. Anh hốt hoảng:

– Vợ ơi, vợ sao vậy? Anh làm vợ đau hả? Anh xin lỗi mà, vợ có sao không vậy?

– Em… Em đau…

– Đau chỗ nào? Anh làm vợ đau hả? Vợ.. Vợ đánh anh đi.

– Ngốc! – Như gõ vào đầu anh – Mau.. Mau gọi mẹ đi… Mau lên! Chắc em sắp sinh rồi…

Nghe Như nói, Duy không ngần ngại gọi ba mẹ. Hai người trong phòng khách cũng vội vàng chạy lên xem. Vài phút sau, cả nhà đều có mặt ở bệnh viện.

Khi An đến, Như vừa vào phòng cấp cứu. Ông Lâm cùng bà Ý ngồi bất động trên hàng ghế nhựa, hai tay không ngừng chà xát vào nhau. Duy đứng trước cửa phòng, mái tóc rối xù kia chắc do Như đau quá mà phá hoại. Cậu đứng ngồi không yên, lâu lâu lại ngó vào trong một cái. An thấy vậy không khỏi bật cười:

– Sao rồi?

– Mày ơi, nó la ghê quá. Đau lắm hả mày?

– Tất nhiên là đau rồi. Có mấy người la nhiều quá rách cổ họng luôn đó.

An vừa dứt lời liền cảm nhận được Duy đang run. Hai tay cậu ướt nhẹp mồ hôi, khuôn mặt trắng bệch. An không nỡ dọa bạn, bèn sửa lại:

– Tao đùa thôi. Không sao đâu, mày đừng lo quá.

– Aaaaaaaaaaaaaa!

Tiếng thét của Như từ phòng bệnh phát ra đánh gục mọi ý thức của Duy. Cậu gạt bỏ mọi lời An nói, hai bàn tay nắm chặt, dán đôi mắt vào nơi đầy mùi thuốc kia. An lắc đầu chịu thua. Tuy cậu lo cho Như thật, nhưng thấy Duy như vậy càng khiến cậu lo lắng hơn. Tâm tư của một người làm cha là thế này sao?

– Oe oe oe.

Tiếng em bé non nớt phát ra. Một vị bác sĩ già tay cẩn thận bế, đi ngang qua Duy để vào phòng riêng. Cậu chăm chú nhìn theo. Dễ thương quá. Cái cảm giác thấy đứa con mà vợ mình sinh ra, cảm giác địa vị cao lên một bậc này, có lẽ cả đời không bao giờ cậu quên được. Tình yêu của cậu và Như, thật hạnh phúc khi có thành quả như vậy. Một đứa con trai.

Như mở hờ đôi mắt, khẽ động đậy. Duy ngồi kế bên giường, hai bàn tay ấm áp che phủ tay nó, dịu dàng xoa bóp. Nó nhìn anh, anh đang cười kìa.

– Em giỏi lắm!

– Con đâu rồi anh? – Như thều thào.

– Con đang ngủ. Đợi em khỏe lại, chúng ta đi thăm con, được không?

Như khẽ gật đầu. Nó vẫn còn mệt mỏi quá. Cổ họng khô rát vì la hét quá độ. Duy hôn nhẹ lên mi mắt nó:

– Em muốn đặt tên con là gì?

– Tên con ấy ạ? Ừm… Gọi là Dương nhé. Thiên Dương.

– Thiên Dương?

– Ừ. Ánh sáng ở trên trời. Tia nắng đẹp nhất của đời em.

Duy cười khúc khích. Vợ của cậu tự khi nào lại sến như thế nhỉ? Nhưng vẫn dễ thương lắm. Duy xoa đầu, nói chuyện cùng Như rất lâu sau đó.

3 năm sau…

– Thiên Dương, con đứng lại cho ba!

Duy cầm cây chổi lông gà, chỉ vào cậu nhóc 3 tuổi lớn tiếng hét. Dương cười sảng khoái, vội vàng bước đến sau lưng bà.

– Có chuyện gì vậy?

– Bà ơi, cứu. – Cậu nhóc nắm chặt váy bà, giọng nũng nịu

– Mẹ, giao thằng nhóc cho con đi. Nó canh lúc bé Mây đang ngủ lại chạy đến chọc con bé. Con phải vất vả lắm mới dỗ được nó đấy.

– Dương, nói bà nghe nào, sao lại chọc em Vân?

Bà Ý nắm tay cậu bé, giọng dịu dàng.

– Bà ơi, con “chương” em mà. Em cười với con đó.

– Cười cười cái gì? Nắng gì mà nắng chứ, bão thì có. Đồ nghịch ngợm, con lại đây cho ba.

– Không mà, Nắng ngoan mà. Bà ơi, cứu.

Mắt Thiên Dương long lanh, đong đầy nước mắt. Bà Ý tất nhiên không chịu nổi loại vũ khí này, nhanh chóng xin hàng. Như từ trong bếp đi ra, vòng tay ôm con trai vào lòng:

– Bảo bối của mẹ, ngoan nào. Con không được chọc em khi em đang ngủ, hiểu không? Nếu còn có lần sau, mẹ sẽ không cho con đến chơi với em Ly nữa đâu.

Nghe mẹ nói vậy, Dương nhanh chóng cúi đầu xin lỗi. Ly là con gái đầu của An, cô nhóc thua Thiên Dương 2 tuổi. Dương thích Ly lắm, ngày nào cũng đòi mẹ cho con đến nhà ba An chơi thôi.

– Mẹ, chin nỗi.

– Ừ, Nắng ngoan quá. Hôm nay mẹ có chiên khoai tây cho con đó, vào ăn đi. Lát nữa Ly sẽ đến nhà mình chơi.

– Nắng chương mẹ nhất!

Cậu nhóc hôn chụt vào má Như rõ to, chạy lon ton vào bếp đánh chén dĩa khoai. Duy đứng không xa đưa tay lên hù dọa, phồng má trợn mắt:

– Lupacachi!

– Ba Duy lại chọc Dương rồi phải không?

An từ ngoài cửa bước vào, trên tay là cô nhóc xinh xắn. Dương bỏ đồ ăn sang một bên, chạy đến:

– Ny! Ny!

Hương cười xoa đầu Dương. Ly cũng giơ tay đòi chơi chung với anh nhỏ. Duy bước qua quàng vai bá cổ bạn, dùng tay chà đầu vài cái. Hương theo Như vào bếp phụ dọn dẹp cơm. Ông Lâm chơi với hai đứa cháu nhỏ, khiến căn nhà rộn rã tiếng cười. Một gia đình đáng mơ ước!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.