Tớ tặng chap này cho KiyokoYamaguchi nhé! Cảm ơn cậu vì lượt vote thứ 400 ☆
– Thằng Duy đâu hỉ?
Bà Ý lo lắng. Đã gần 4 ngày rồi bà không liên lạc với Duy. An có bảo dạo này nó bận việc trường lớp, nhưng bận cỡ nào cũng không thể quên gia đình như vậy chứ?
– Anh hai đi xếp lớp, rồi còn việc ở quán nữa mà mẹ.
– Bận thì bận nhưng cũng phải ngó xem nhà này thế nào nữa chứ? – Bà Ý trách móc – Chẳng biết nó sống ra sao nữa.
– Phòng trọ anh đẹp lắm! Con đến xem rồi, mẹ đừng lo nữa.
– Con đến rồi? Vậy còn không mau dẫn mẹ đến với! Hèn gì dạo này đi miết nha.
– Không được! Anh hai không cho phép!
Như cười, nháy mắt tinh nghịch. Đã 4 ngày rồi đó, anh hai à! Ngày nào nó cũng túc trực ở bệnh viện, chỉ có mặt ở nhà vào buổi sáng mà thôi. Nó lo cho anh quá! Nhưng còn cách nào ngoài việc chờ đợi bây giờ?
– Con nó đã nói vậy rồi thì chiều theo nó đi. – Ông Lâm lên tiếng dỗ dành – Như, hình như con có điện thoại hả? Ba nghe thấy tiếng reo kìa.
– À dạ!
Như chạy vội vào phòng. Điện thoại nó reo thật. An gọi đến.
– Có gì không anh?
– Duy tỉnh rồi.
Chỉ chờ có thế, Như lao như bay xuống cầu thang. Vơ đại chiếc áo khoác và chào ba mẹ, nó vụt đi như cơn gió. Hai bậc phụ huynh chỉ biết ngơ ngác nhìn nhau.
Ở bệnh viện…
Một thân ảnh nhỏ bé chạy ù đến trước cửa phòng bệnh. Duy đưa mắt ra cửa, trìu mến nhìn nó. Thấy anh, nước mắt nó chực trào ra. Thời gian như ngừng lại. Trong mắt nó giờ chỉ còn anh. Bao lâu rồi, sao giờ anh mới tỉnh lại?
– Anh Duy! Sao giờ anh mới tỉnh? Sao anh không dậy sớm hơn?
– Xin lỗi. Thì giờ tỉnh rồi nè.
Duy trả lời, tim có chút xao động. Là Như đang lo lắng cho cậu sao?
Như nhìn Duy xót xa. Rồi không biết từ lúc nào, hai tay của nó đã ôm chặt anh, như sợ điều gì đó sẽ mang anh đi lần nữa. Cảm giác này lạ lắm, cảm giác mà khi ở bên An, nó chưa có bao giờ. Tim nó đập nhanh, cảm giác thoải mái, hạnh phúc và bình yên đến lạ. Sự ngọt ngào dâng đầy trong tâm trí nó. Anh à, cảm giác này, anh gọi tên nó là gì?
An đứng ở góc tường chứng kiến tất cả. Cậu thấy khó chịu khi Như coi cậu là không khí. Cậu mở cửa, bước nhanh ra ngoài. Thật sự không muốn ở trong căn phòng này phút giây nào nữa.
An đi rồi, Duy mới dám mở miệng. Cậu đùa:
– Sao vậy? Nhớ anh hả?
Như không trả lời. Nó vẫn gục đầu vào lòng anh mà khóc. Duy dựa cằm vào đầu nó, ra sức hít hà cái mùi thơm thoang thoảng trên tóc kia. Anh cười dịu dàng:
– Anh nhớ em. Rất nhớ em.
Vòng tay ai đó siết chặt hơn nữa. Lấy hết can đảm, giọng nói bé tí kia mới lộ ra.
– Đừng như vậy nữa.
– Em lo cho anh lắm sao?
Như gật đầu. Tim Duy như bùng nổ. Cảm giác ấy hả, gọi là sướng-phát-điên luôn ấy! Từng nơ ron thần kinh như nhảy múa trên gương mặt cậu. Cậu ngồi thẳng dậy, ôm nó vào lòng, hôn lên trán nó.
– Anh xin lỗi. Anh yêu em. Dù ai có nói gì đi nữa, anh vẫn chắc chắn rằng anh yêu em. Em có thể không chấp nhận anh, nhưng làm ơn đừng xa lánh anh. Anh sẽ từng bước một tiến vào tim em. Anh sẽ không làm em sợ nữa. Anh đối với em, 100% là tình cảm nam nữ. Chúng ta, ngay từ đầu đã vốn không phải anh em ruột. Vậy em còn sợ điều gì? Cho anh một cơ hội, được không Như?
Duy thả Như ra, giữ khuôn mặt nó đối diện với mặt mình. Như nhìn anh, trái tim nhất quyết có nhưng lý trí lại kêu không. Trong việc này, anh An không có lỗi!
Thấy được sự né tránh trong ánh mắt Như, Duy thở dài thườn thượt. Cậu cười khổ:
– Thôi thôi ra ngoài đi, anh muốn ngủ một lát. Anh mệt quá! Lát vào mua cho anh tô hủ tiếu nhá.
Như cúi đầu rồi lững thững bước ra ngoài.
– Anh An.
Như gồi xuống ghế đá, khẽ gọi.
– Thăm bệnh xong rồi à? – An cười, có gì đó chua xót.
– Dạ. Anh Duy ngủ rồi.
– Như này. – An ngừng một lát – Đối với em, anh là gì?
– Ơ… Là.. Là bạn trai…
– Mình quen nhau được 7 tháng rồi. Trong quãng thời gian đó, có khi nào em thực sự thích anh chưa?
Như im lặng nhìn anh.
– Anh có cảm giác giữa tụi mình có một khoảng cách dài lắm ấy. Anh đã cố kéo lại nhưng mà…sao khó ghê. – An thở dài – Lúc em chấp nhận anh, em đã nói gì em nhớ không? Em bảo là có thích anh chút xíu.. Hình như cái chút xíu đó chưa đủ để giữ vững tình cảm này em ạ.
Như vẫn im lặng.
– Thực lòng thì anh thích em cực luôn. Hơn 3 năm rồi và vẫn chưa hết nữa. Từ cái hồi anh mới lên cấp 3 ấy. Anh biết ba mẹ anh không tốt, họ đã làm khổ em nhiều rồi. Anh cũng biết anh chưa thực sự hiểu em, hay chơi bời lêu lỏng và còn giấu em nhiều chuyện nữa. Anh xin lỗi.
– Anh…
– Em không cần khó xử, anh hiểu mà! Anh nghĩ 7 tháng là đủ cho mình rồi em ạ. Mình… chia tay nha Như?
Như khóc rồi. Nó cảm thấy thật tội lỗi. Người con trai đang đứng trước mặt nó đây, anh đã làm gì sai để phải chịu khổ vì nó nhiều như vậy? Nó cúi đầu lí nhí:
– Em xin lỗi.
– Xin gì mà xin cơ chứ. Em có lỗi đâu! – An cười – Chia tay rồi thì làm bạn. Anh có chạy luôn đâu mà sợ. Ờ thôi ở đây trông thằng Duy đi, anh về nhà cái. Mấy ngày rồi chưa về nữa. Bye em.
An chạy nhanh ra cổng. Cậu sợ nếu còn nấn ná lại thêm vài phút, cậu sẽ không kìm lòng được mà ôm nó mất. Mớ bòng bong này tiến triển đến đây là đủ rồi, càng đi xa sẽ càng mệt. Quyết định này của cậu chắc chắn sẽ không sai đâu, phải không?
Như đứng đó hồi lâu. Ngày hôm nay, nó đã nhận được 2 lời xin lỗi rồi. Cảm giác này thật tệ.