Sáng hôm sau, sau khi chở Như đến trường, Duy lái thẳng qua quán. An đã đến từ sớm, đồng phục chỉnh tề. Thấy Duy, cậu giơ tay chào:
– Đến trễ vậy mày?
– Tao chở Như đi học nữa. Mới 6h45, trễ gì mày?!
– Hai anh em làm lành với nhau rồi à?
– Ừ. – Duy cười tươi – Tốt thật.
– Mà Duy này. – An ngập ngừng hỏi nhỏ – Mày biết mày không phải anh ruột của nó từ lâu rồi phải không? Vậy, tình cảm giữa mày và nó.. là gì?
Nghe An hỏi vậy, Duy khựng lại mấy giây. Tình cảm giữa cậu và nó à?
– Thì vẫn là anh em. Dù gì tao cũng sống với nó từ nhỏ mà.
Duy khoát tay rồi đi thẳng vào phòng thay đồ. An nhìn theo, trầm lặng.
– “Mưa rồi!” – Như nhìn ra ngoài cửa sổ, lẩm bẩm. Trên bục giảng, vị thầy giáo già vẫn đang tiếp tục công việc của mình, nhồi nhét đống văn bản vào đầu học sinh. Môn Văn đáng chán, nó làm Như rối hết cả não. Lúc này mà anh An đến đón nó thì tuyệt nhỉ? Rất lãng mạn!
Đối với Như, vị trí của An trong tim nó là người yêu, là anh bạn trai danh chính ngôn thuận. Chỉ cần nhắc đến chữ “người yêu” hoặc “bạn trai”, người nó nghĩ đầu tiên sẽ là anh. Nhưng nó không nhận ra rằng, đó chỉ là danh phận được lập trình trong não. Còn căn bản mỗi lần đứng trước anh, từ trước đến nay, tim nó vẫn không mảy may loạn nhịp.
– Một latte, một soda bạc hà và hai bông lan cheese.
Duy thông báo cho An và Lâm, rồi bưng hai ly trà sữa ra ngoài. Có lẽ vì quán rất đẹp chăng, mà khách khứa đông không tả nổi.
– Anh ơi anh tên gì vậy? – Một cô bé cấp hai, trông có vẻ ăn chơi, quay sang chu môi hỏi.
– Duy. – Cậu từ tốn đáp, tay dọn đồ uống ra bàn.
– Anh lạnh lùng thật đấy! Anh có người yêu chưa?
– Con trai lớp ba, con gái lớp lá. – Duy cười hiền
– Anh nói dối, anh không đeo nhẫn!
– Trong ba lô ấy. Đeo nhẫn sao cua gái được em?
Duy trưng ra bộ mặt nửa đùa nửa thật trả lời. Đột nhiên lúc này, hình ảnh Như lướt qua tâm trí cậu. Thoáng qua thôi, nhưng nó khiến cậu mất tập trung cả ngày.
– Mày đi đón Như hả?
An hỏi khi kết thúc buổi làm. Duy nhìn An, gật gật đầu. An nhe răng, nở nụ cười ranh mãnh:
– Để tao rước nó cho. Mày về đi.
An không ngần ngại leo lên xe phóng đi. Duy ngẩn tò te nhìn theo. Cái này cũng được tính là “mê gái bỏ bạn” phải không?
Nghĩ vậy, Duy trưng ra bộ mặt như mới ăn trứng thối. Cậu quay, hướng thẳng nhà trọ mà vặn tay ga.
Như đứng nép vào trong cổng trường, nơi đám dây leo xanh ngắt đang trổ bông. Một cô gái tóc dài, ngũ quan xinh xắn, lại đứng ở khung cảnh thơ mộng như vậy, thật khiến người ta muốn trêu ghẹo. Vài tên lưu manh đi ngang qua, mở miệng huýt sáo, đúng lúc An nhìn thấy. Cậu vội chạy đến nắm tay Như, gãi đầu:
– Xin lỗi em, anh tới trễ.
– Ơ. – Như thấy An thì ngạc nhiên – Anh Duy nhờ anh đến đón em ạ?
– Không, anh tự nguyện đấy. Anh muốn đến đón người yêu của anh.
An cười tươi rói, Như cũng bất giác nhoẻn miệng. Nó ngoan ngoãn ngồi lên yên xe của An, để cậu chở về.
– Hôm nay cho anh ăn ké cơm ba mẹ vợ nha.
Nó nghe An nói vậy thì nhéo hông anh một cái. Tự nhiên nó thấy hụt hẫng. Phải, nó đang mong chờ cái dáng cao cao của ai kia cơ mà.
Về đến nhà, bà Ý chạy ra niềm nở đón hai đứa. Cơm nước xong xuôi cả rồi, chỉ còn việc ăn thôi. An kéo ghế ra, ngồi phịch xuống, tự nhiên hơn cả ở nhà.
– Thằng con rể này, không thèm lấy lòng ba mẹ vợ luôn nhỉ?
Ông Lâm giở giọng bông đùa. Như đỏ mặt. Ba mẹ nó từ khi biết chuyện đều luôn miệng gọi An là con rể. Đã thế anh còn nhiệt liệt hưởng ứng nữa chứ.
– Ôi con biết ba mẹ vợ thanh liêm chính trực, đâu có xem trọng việc nịnh nọt. Con nghĩ sống thật với chính mình mới là điều ba mẹ thích.
– Gớm, mồm miệng như thế mà bảo không nịnh nọt.
Bà Ý cười rồi gắp đồ ăn cho An. Bữa cơm đó, gia đình Như vui vẻ lắm. Họ nói rất nhiều chuyện, nhưng lọt vô tai Như chỉ là vài thông tin lặt vặt của anh Duy mà thôi. Từ khi anh chuyển đi, trong đầu Như lúc nào cũng thấy thiếu thốn một cái gì đó. Não nó chỉ hoạt động tốt khi nghe giọng anh Duy. Ngộ thật nhờ?
– Thằng Duy thật là, nó giấu không cho ai biết địa chỉ nhà trọ nó hết. – Ông Lâm trách mắng
– An, con thân với nó, ráng hỏi giùm cô chú nha. Nó cứ giấu vậy cô thấy lo cho nó quá.
– Dạ, con nhớ rồi.
– Đi làm vui không nhóc? Vô ăn cơm luôn này.
Anh Tùng gọi lớn khi thấy Duy cất xe. Nhà ăn hôm nay hơi bị đông đủ luôn. Mọi người xích lại, chừa chỗ cho Duy ngồi. Bác Tám, đầu bếp của bữa ăn hôm nay, nhắc nhở Duy:
– À thằng Duy muốn ăn trưa thì đóng tiền cho bác đi chợ nghe con. 200 ngàn một tháng.
– Dạ bác.
– 200 ngàn tiền cơm, 1 triệu 3 tiền nhà. Bác ơi con nghèo mất bác ơi! – anh Hùng rên rỉ
– Chú chỉ được cái than với thở. Chú thử vòng quanh cả thành phố này có tìm được khu trọ nào vừa đẹp vừa rẻ cơm lại ngon như đây không? – Anh Hưng bĩu môi
– Anh ấy đùa đấy, mọi người chấp làm gì! – chị Lê cười cười – Cái tính trẻ con không bao giờ bỏ được.
– Vợ à! – Anh Hùng giả vờ nhõng nhẽo
– Bay gớm quá! Không ăn thì biến, để tao ăn! – Anh Minh xua tay
Duy bật cười. Có vẻ cậu đã quyết định đúng khi chuyển đến đây. Hi vọng mọi người sẽ giúp cậu quên đi thứ tình cảm không có kết quả kia. Cậu, đã mệt mỏi lắm rồi.