“Đứa nhỏ này, bảo ngươi cùng Bạch công tử tắm rửa, như thế nào ngươi ngay cả mình cũng tắm sạch sẽ? Còn làm cho Bạch công tử phải chờ đợi ngươi, mau mời người ta ra đi? Nước trong bồn đều lạnh cả rồi, nếu nhiễm phong hàn thì phải làm sao bây giờ?”
Trên bàn cơm, bốn người phân ngồi bốn hướng, Vạn đại nương một bên đĩa rau cấp a Bạch, một bên giúp ngửa đầu giúp Vạn Ninh lau mồ hôi, đồng thời miệng còn càng không ngừng niệm.
“Ngươi rốt cuộc là đổ thêm bao nhiêu nước nóng, đã thế còn rửa kĩ càng đến mức chảy máu mũi thế này?”
“Đại thẩm, là ta không tốt, người đừng trách a Ninh.”
“Ai, không liên quan chuyện của ngài, Bạch công tử, ngài ăn, không cần để ý đến hắn.” Vạn đại nương vỗ nhẹ tay a Bạch.
“Đúng vậy, Bạch công tử, ngài ăn nhiều một chút, đừng quan tâm a Ninh làm gì.” Vạn gia gắp rau vào bát a Bạch.
“Đại thúc ta tự ý đến đây, như thế nào không biết xấu hổ làm phiền ngài….” A Bạch vội vàng nói tạ ơn.
Vạn Ninh nhìn lên trần nhà, có miệng khó trả lời. Cũng không muốn nói.
Khi hắn té ngã ở bể nước, tiếng vang quá lớn khiến cha mẹ chú ý, a Bạch liền nhanh chóng thu hồi yêu thuật trước khi họ xông vào, cho nên bọn họ tiến phòng tắm thì, tựu chỉ thấy a Bạch ngoan ngoãn ngồi ở bên cạnh bồn tắm nhó, mà Vạn Ninh lại thản nhiên ngâm trong bồn tắm lớn, cả người đỏ rực, máu mũi đầm đìa.
Vì vậy Vạn lão gia đành phải giúp Vạn Ninh mặc xong quần áo rồi đỡ ra phòng tắm, còn Vạn đại nương thì là phụ trách a Bạch.
Đến phòng khách ngồi một lúc. Vạn đại nương liền từ trong bếp đi ra. Bởi vì có Vạn lão gia hỗ trợ tốt, cho nên không đến hai khắc chung, trên bàn đã đặt đầy đồ ăn.
Món ăn do Vạn đại nương làm quả thật rất mềm mại, thanh đạm lại ngon miệng, sau khi ăn xong còn có hoa quả để tráng miệng, vừa ngọt vừa mọng nước. A Bạch tu hành hơn nghìn năm, đã sớm không cần ăn cơm, bình thường đều là uống nước suối, nhiều lắm là ăn chút ít rau dại dã quả cho đỡ thèm, lâu lắm rồi không ăn đồ ăn của loài người.
“Vạn đại thẩm, ta chưa từng nếm qua món ăn ngon như vậy, cám ơn ngài.”
“Ôi, khách khí cái gì! Bạch công tử, ngài không chê là tốt rồi a!”
“Đại thẩm, đại thúc, xin đừng lại bảo ta Bạch công tử, cứ giống như Vạn Ninh gọi a Bạch vẫn tốt hơn!”
“Điều này sao có thể được….”
Vạn đại nương cùng Vạn lão gia là nông dân đạt chuẩn, trông thấy một người trắng trẻo nõn nà, lại có khí chất quyền quý thì liền tổng hội nhịn không được kêu một tiếng công tử thiếu gia hay đại tiểu thư, không dám gọi thẳng tính danh, kiểu như ghi lòng tạc dạ câu nói của mấy tên đầy tớ ác miệng: “Hạng như ngươi không xứng gọi tính danh của công tử nhà ta!”
“Đại thúc, đại thẩm, ta ở quê hương cũng không phải là cái gì công tử thiếu gia, hơn nữa, các ngươi như vậy gọi ta, trong lòng ta thực sự cảm thấy rất buồn….” A Bạch vừa nói, một bên nhẹ cau mày, cũng đưa tay tóm tại lồng ngực của mình.
Vạn lão gia, Vạn đại nương nhìn vào, đương nhiên là đau lòng vạn phần, vội vàng đáp ứng.
“Từ nay về sau chúng ta kêu ân nhân là a Bạch là được rồi.”
“Ân.” A Bạch đến lúc này mới nở nụ cười.
Vạn lão gia cùng Vạn đại nương tán thưởng nụ cười hồn nhiên kia một thôi một hồi, chốc lát sau lại tiếc hận.
Nếu đôi mắt của ân nhân không có vấn đề, nhất định càng nhân trung long phượng chi tuyển, thật sự là quá đáng tiếc nha!
A Bạch cùng phu thê Vạn thị nói chuyện hăng say không biết thời gian, kỳ thật máu mũi Vạn Ninh cũng không chảy nữa. Hắn vui vẻ cầm lấy chiếc đũa, đang chuẩn bị muốn lăn cơm, lại phát hiện ra tất thảy chỗ rau xanh non biếc căng mọng, ngon lành lúc trước đều đã nằm gọn trong bát của a Bạch, chồng chất giống như toà núi nhỏ xanh rờn.
Vạn Ninh cố giữ lại nước miếng, một bên hỏi: “A Bạch, ngươi ăn được hết sao?”
A Bạch cười nhẹ lắc đầu, đẩy bát đến trước mặt Vạn Ninh.
Có thức ăn ngon để ăn, Vạn Ninh vui vẻ hướng về phía y cười.
“Cám ơn! A Bạch, ngươi đối với ta thật tốt.”
Hai lão nhân nhìn chằm chằm sự tình đang xảy ra, chỉ cảm thấy a Bạch đối với thằng con trai ngốc của mình thật tốt, tựa như thân hữu nhiều năm, tuyệt nhiên không giống như mới quen biết vài ngày.
Lại thấy thằng con nhà mình liều mạng ăn đồ ăn trong bát, mà a Bạch chỉ ôn hòa nhìn hắn mà cười, nụ cười kia trong tựa hồ còn mang theo một điểm sủng nịch.
Vạn Ninh là con một, không có huynh tỉ chiếu cố hắn, cũng không có đệ muội để hắn chiếu cố, mà a Bạch xuất hiện liền hoàn mĩ bổ sung vào vị trí này. Tuy nhiên thoạt nhìn là Vạn Ninh tại chiếu cố đôi mắt của a Bạch, nhưng về sau lại thấy như là a Bạch bao dung chấp nhận sự xuẩn ngốc của Vạn Ninh, hai người tự bù trừ cho nhau, thật khiến người khác ngưỡng mộ.
“Nếu như a Bạch có thể ở lại vĩnh viễn thì tốt.”
Hai lão nhân đồng lòng nghĩ vậy.
===========================================================================
Ăn xong bữa tối, Vạn lão gia lấy ra bình rượu cất kỹ lâu năm.
“Cha, không được cho hắn uống.” Vạn Ninh vội vàng ngăn lại. Hắn có còn nhớ rõ, rõ ràng xà chỉ cần uống một bình rượu quả bé xíu cũng đủ để say cả ngày, hơn nữa hắn cũng đã nghe chuyện Bạch xà nương nương (là truyện “Thanh xà Bạch xà” thì phải) trên dưới không ít lần, vạn nhất a Bạch cũng giống như Bạch xà nương nương, uống rượu xong liền lộ ra nguyên hình, vậy cũng làm sao bây giờ? Cha mẹ tuổi đều đã cao, kiểu gì cũng bị dọa cho không dậy nổi.
“A Ninh a, người tới là khách, hơn nữa a Bạch vừa rồi đối với ngươi tốt như vậy, ngươi sao có thể nói như thế a?”
“Cha a, đó là bởi vì…. Bởi vì a Bạch tửu lượng không tốt a!”
“Uống một chút cũng không sao đâu.” A Bạch nói xen vào. Ngày hôm qua sau khi thử qua mùi vị rượu quả, không biết vì cái gì, y cả ngày đều không ngừng mà nhớ lại tư vị thuần túy, say lòng người ấy. Tại mấy trăm năm qua, y vốn muốn cùng loài người giao hảo, cũng không nghĩ thử qua thứ này, lần này vô tình uống vài ngụm, không kìm được muốn uống lại lần nữa. (Cái này gọi là tố chất bợm rượu được không? =))))
Vạn Ninh có chút kinh ngạc lại có điểm tức rật nhìn a Bạch, trong mắt tràn đầy sự oán giận dành cho con ma men kia! (đó tiểu Vạn cũng công nhận a!~ =)))
“Không được, ngươi một ít cũng không thể uống.” Vạn Ninh kiên quyết không đồng ý.
“Chỉ một chút thôi. Có gì phải sợ?”
“Chờ đến lúc sợ thì đã không kịp rồi!”
“A, a Ninh a, hai người các ngươi đang nói cái gì, ta như thế nào đều nghe không hiểu?” Vạn lão gia cầm trong tay bầu rượu, nghi hoặc nhìn xem bọn họ.”Nói mãi vẫn là vấn đề uống rượu ha, dù sao a Bạch đêm nay ở lại nhà chúng ta, hơn nữa ngươi không được uống rượu, để nếu có vấn đề gì phát sinh còn có thể hảo hảo chiếu cố y!”
“Ôi cha, không phải vấn đề này a….” Vạn Ninh không cách nào trực tiếp cùng phụ thân nói ra nỗi sầu lo trong lòng, nguyên bản là không biết cách ăn nói, làm cho hắn lúc này tựa như kiến bò trên chảo nóng.
A Bạch thấy thế, cũng không nhẫn lại khi dễ hắn. Với y mà nói, rượu cũng không phải là không uống không được.
“Được rồi, nếu như ngươi thật sự không muốn ta uống, ta đây sẽ không uống.”
Vạn Ninh mừng rỡ, nhưng nhìn đến bộ dáng thất vọng của a Bạch lại cảm thấy có chút không đành lòng, cho nên hắn tiến đến bên tai y, nhỏ giọng nói:
“Ngươi thật sự rất yêu mến ta, để hôm nào ta mua bình rượu, ở trên núi cả hai cùng uống, được không?”
A Bạch thấy Vạn Ninh đã ưng thuận hứa hẹn, liền gật đầu, vui vẻ nở nụ cười.
“Cha, chúng ta đêm nay sẽ không cùng ngài uống.” Vạn Ninh sung sướng tuyên bố kết luận của bọn họ.
“Hạp? Đó, ân.” Vạn lão gia nhìn nhi tử cùng a Bạch, lại thiết nghĩ, chắc đến lúc a Ninh cưới vợ cũng là cái cảm xúc giống như nó hiện thời đi.
“Đã không cùng ta uống rượu, hai đứa các ngươi cũng nên đi ngủ sớm một chút a!”
“Hảo, cha ngủ ngon.”
“Vạn đại thúc ngủ ngon, ngài cũng đi ngủ sớm một chút, uống ít lại vài ngụm a.”
Vạn lão gia nhìn cậu con trai kéo nam tử tóc trắng rời đi, thực tế nam tử ấy còn mặc kiện quần áo của Vạn Ninh, trong lòng xúc động vạn phần.
“Ai, đáng tiếc a! Nếu như a Bạch là nữ nhân, không phải đã là một đôi hợp tình hợp ý sao? Nói không chừng ta còn có thể lập tức bồng cháu ấy chứ!”
(Tiểu miêu ta thực khâm phục Vạn lão gia nga! Ngài quả có mắt nhìn người!~)
===========================================================================
Trở lại trong phòng, Vạn Ninh đột nhiên cảm thấy buồn ngủ vô cùng.
Hắn vốn là sống cũng rất quy luật, mặt trời mọc là làm, mặt trời lặn là ngủ, nhưng mấy ngày nay vì chuyện của a Bạch, thường thường khiến hắn ngủ không đủ giấc hoặc ngủ không ngon, khó có được một đêm nhàn nhã như vậy, làm hắn muốn ngay lập tức đi đàm đạo với Chu công.
Sau lưng truyền đến thanh âm sàn sạt, Vạn Ninh quay đầu lại, sợ hãi kêu lên một cái.
“A a a Bạch! Ngươi cởi quần áo làm gì vậy?”
Tuy nhiên trong phòng không có điểm ánh nến, nhưng thân hình a Bạch được ánh trăng chiếu rọi, sáng lấp lánh chói mắt người, Vạn Ninh không cẩn thận miết đến, lập tức dùng sức nhắm lại con mắt con ngươi, còn dùng tay che chắn.
“Đương nhiên là ngủ a! Chúng ta không kì quái giống loài người các ngươi, ngủ còn muốn ăn mặc quần áo.” A Bạch không thèm mảy may để ý, để lộ ra cơ thể trắng noãn của mình, bò lên trên giường Vạn Ninh, siêu cấp tự nhiên xốc lên chăn, mền.”Di, ngươi còn không ngủ sao?”
Vạn Ninh trong lòng cả kinh, đầu hiển hiện hình ảnh thân hình trắng nõn, tinh xảo không gì sánh được kia.
“Ta ta ta, ta còn chưa buồn ngủ!” Bên cạnh quả thực là thân thể của a Bạch, này lại một chuyện đại họa nữa khiến hắn chỉ muốn ngay tức thì co giò lên mà chạy
“Như vậy a…. Ta đây có thể biến trở lại thân xà được không?
“Đương nhiên không thể!” Vạn Ninh vẫn giữ nguyên suy nghĩ, tháp giọng hô.”Tại sao phải biến thành xà? Nếu như bị cha mẹ nhìn thấy thì phải làm sao bây giờ?”
“Ngô, chính là….” A Bạch dừng lại một chút, sau đó thanh âm cứ nhẹ dần đi, ngữ điệu ngày một ôn nhu.”Ta là động vật máu lạnh, sẽ không thể tự mình sinh ra nhiệt được, nếu không cuộn cơ thể lại thì nhất định sẽ bị nhiễm hàn khí a….”
A Bạch chẳng những càng nói càng nhỏ, mà lại còn càng nói càng đáng thương, làm cho Vạn Ninh cảm giác mình giống như một lão chủ nhân tồi tệ, vô lương tâm, giữa mùa đông lạnh giá mà không cho nô bộc nằm trên giường.
Ngay thời điểm nội tâm Vạn Ninh đang đấu tranh kịch liệt không thôi thì a Bạch liền nhanh chóng giáng xuống một đòn.
“A, nếu quả thật không thể thì chúng ta cứ như vậy mà ngủ đi. Tuy có chút lạnh, bất quá…cũng không sao đi, ta nhắm mắt lại coi như là nghỉ ngơi cũng được.”
Này chẳng phải ý là “Lạnh quá không ngủ được” sao?!
Vạn Ninh liền hạ quyết tâm, buông hai tay xuống, tìm kiếm trên giường.
“Ta, ta cùng ngươi ngủ là được!” Cởi giày, lên giường, đắp chăn, thẳng tắp nằm ngửa.
“A Ninh, ngươi đối với ta thật sự rất tốt.” A Bạch dùng ngữ khí tràn đầy cảm kích nói, tuy nhiên biểu tình trên gương mặt y lại không có chút nào là như vậy.
“Còn nữa…. Ngươi đối với ta cũng rất tốt! Ta, chúng ta chẳng phải là bằng hữu sao….”
“Nếu như ta ngủ đến nửa đêm, lại làm theo bản năng mà cuốn lấy ngươi, thì cứ mang ta xuống giường cũng không sao.” A Bạch nghiêm túc nói nhưng trên mặt y như cũ vẫn khồng hề có biểu tình nào như vậy.
“Sẽ không a, cũng không phải không có bị ngươi quấn qua, ha ha….” Đây là cười khổ.”A ngươi không phải sẽ bị nhiễm lạnh sao? Còn không mau nằm xuống, nếu bị phong hàn thì không tốt a!”
“Ân.”
A Bạch nhìn bộ dáng ngốc nghếch của Vạn Ninh, hắn tình nguyện để bản thân chịu thiệt cũng phải giúp người khác, không khỏi cảm thấy vừa buồn cười lại đau lòng. Y nghĩ thầm, Vạn Ninh đại khái chính là cái tên ngốc tử mà nhân loại vẫn nói, bị người ta bán mà còn giúp hắn đếm tiền.
A Bạch nằm vào trong chăn, kề sát bên người Vạn Ninh, rõ ràng cảm giác được toàn thân hắn hiện tại đã cứng như gỗ ── nhưng mà bình thường chẳng phải cũng giống như thế a.
“Vạn Ninh, ngươi có vẻ rất căng thẳng a?”
“Không không không không, không phải a!”
Rõ ràng là phải.
A Bạch gối đầu lên vai hắn, lại đem tay phải của hắn đã nắm đến ôm vào ngực.
Vốn là đã hoảng hốt như bị rút gân, nhưng đột nhiên lại thấy nhiệt độ cơ thể của a Bạch quá thấp. Tại này có chút cảm giác mát giống như hạ mạt đầu thu, thật khiến người ta không đành lòng.
“Ngươi thật là ai mà lạnh như vậy…”
“Ta là xà mà….”
Vạn Ninh quay mặt hướng cửa sổ, chậm rãi mở to mắt. Hắn nhấc lên tấm chăn dưới giường, đem che chắn hai ô cửa sổ, trong phòng lập tức ấm áp rất nhiều.
“Ta thật sự là tên ngốc, sớm nên làm như vậy.” Vạn Ninh cười thầm chính mình lại không nghĩ tới việc nhất cử lưỡng tiện như vậy..
Hắn lại lần nữa bò lại giữa giường, quả nhiên là so với ban nãy, tim đã không còn đập thình thịch như muốn ngừng đến nơi.
“Như vậy có tốt hơn chút nào không?” Hắn nằm trở lại vị trí nằm, đồng thời cũng nắm lấy tay a Bạch.
“Ân, tốt hơn nhiều. Nhưng bịt cửa sổ như vậy người không nóng sao?”
“Sẽ không a! Người ngươi lành lạnh vô cùng tốt a!”
A Bạch ngốc lăng một lát, không khỏi bật cười. Y từ trước đến giờ chưa từng nghe ai nói qua câu “lành lạnh vô cùng tốt” này a!
“Cười cái gì? Nhanh ngủ đi!” Sau một hồi căng thẳng, hắn lại bắt đầu buồn ngủ.
“Ân.” A Bạch thấy hắn thực sự đã mệt mỏi quá độ, cũng không trêu chọc hắn nữa.
A Bạch vừa an phận nằm bên cạnh, Vạn Ninh cũng rất nhanh chìm vào giấc ngủ.
Y hiện tại kỳ thật cũng không cần ngủ làm gì, thời tiết chính là chưa đến lúc ngủ đông a.
Hơi thở trầm ổn của Vạn Ninh từng đợt truyền tới bên tai, luồng khí nhẹ nhàng phả lên trán y.
Y đem bàn tay trong ngực Vạn Ninh rút ra, rồi vòng qua cổ hắn, một chân sải đến thân thể Vạn Nình, vùi vào nơi mà theo y là nhiệt độ cao nhất giữa hai chân.
A Bạch toàn thân trên dưới đều dán chặt lấy Vạn Ninh, cảm thụ hơi nóng truyền đến từng vị trí trên cơ thể khiến y không khỏi run rẩy.Sau đó thỏa mãn khẽ thở nhẹ một hơi.
Dù cho tu luyện ngàn năm có thể biến thành hình người, nhưng dẫu sao y vẫn là động vật máu lạnh, luôn lưu luyến những nơi ấm áp
Tuy nhiên, đây lại lần đầu tiên y thực sự quyến luyến một con người.
—
( chỉ) thấy không, ta làm cho a Bạch “thỏa mãn” đó! @O@//// ( bị đánh)—-