[Xạ Điêu] Đào Hoa Ngọc Tiêu

Chương 27: Mang Nàng Về Nhà



Editor: Phù Dung Sương

Vân Thanh cùng Hoàng Dược Sư thượng lượng với nhau một chút, tuy rằng nàng không phải thực yên tâm về Dương Quá, nhưng cũng rõ hắn sẽ không có cái gì nguy hiểm đến tính mạng.

Mà hiện tại nàng cùng Hoàng Dược Sư đã thành phu thê, tự nhiên sẽ không lấy việc của mình làm trung tâm đi đầu.

Mà cẩn thận tính toán một chút, cách đại hội võ lâm cũng chỉ còn một khoảng thời gian nữa, đến lúc đó Dương Quá khẳng định sẽ tới, đến lúc đó nàng tới tìm hắn cũng không quá trễ.

Do vậy, nghĩ là làm, Vân Thanh cùng Tôn bà bà nói qua một chút suy tính của mình, rồi lại lần nữa cùng Hoàng Dược Sư rời đi.

Hoàng Dược Sư nhìn nàng, nói:”Thanh nhi, ta mang nàng hồi Đảo Đào Hoa.” Có một món đồ vật, hắn muốn tặng cho nàng.

Vân Thanh gật đầu:”Ta nói rồi, mặc kệ chàng đi đâu, ta đều đi theo chàng.”

Hoàng Dược Sư duỗi tay đem nàng ôm chặt vào lòng:”Mấy ngày hôm trước nghe được tin tức Dung nhi truyền đến, bọn họ nói rằng đã rời khỏi Đảo Đào Hoa, nói cái gì muốn ở đại thắng quan triệu mở ra một cái đại hội võ lâm. Cho nên, người trên đảo sẽ không nhiều lắm.”

“Bất quá, hiện giờ đại sư phụ của Quách Tĩnh cũng đang sống trên đảo, ta không nghĩ nhìn thấy hắn, cho nên thật là làm khó cho nàng.”

Kha Trấn Ác tuy võ công cao, nhưng lại là người mù, hai người muốn tránh đi hắn, cũng tính là không khó.

Vân Thanh lại cười không nói gì.

Hai người lập tức xuất phát trở về Đào Hoa Đảo.

Thời khắc đặt chân lên Đảo Đào Hoa, Vân Thanh liền có điểm ngốc. Đây là nàng lần đầu tiên nhìn thấy cảnh sắc tuyệt mỹ như vậy, mãn nhãn đào hoa, hương thơm bay tán loạn, thật là hoa không say mà lòng người tự say.

“Đại ca, Đảo Đào Hoa thực là đẹp.” Cảnh sắc nơi này cùng Cổ Mộ quả thực không thể so sánh.

Hoàng Dược Sư gắt gao ôm nàng, trong lòng rất là vui vẻ:”Nếu nàng thích, tương lai chúng ta cũng tìm một chỗ, trồng thật nhiều hoa đào.”

Vân Thanh gật đầu, vui vẻ nói:”Đại ca, chàng rốt cuộc đã mang ta về nhà!”

Hoàng Dược Sư mang theo Vân Thanh trực tiếp tới mộ thất của Phùng Hành, Vân Thanh ngẩn ra, như thế nào cũng không nghĩ tới hắn sẽ mang mình trực tiếp đến mộ thất của vong thê quá cố.

Trong lúc nhất thời nàng nói không nên cảm tưởng gì, chỉ mặc Hoàng Dược Sư lôi kéo đi về phía trước.

Hoàng Dược Sư dừng chân trước mặt một bức họa, bàn tay lại thực tự nhiên kéo tay Vân Thanh, nói:”A Hành, ta xin lỗi nàng, hiện giờ ta thích một cô nương khác, Thanh nhi là một cô nương tốt, cho nên ta cố ý mang nàng ấy tới gặp nàng.”

Nói xong liền quay sang nhìn Vân Thanh, rồi lại nhìn bức họa tiếp tục nói:”Nàng không nên trách Thanh nhi, là ta xin lỗi nàng, nếu nàng muốn trách, liền trách một mình ta là đủ.”

Vân Thanh nhìn Hoàng Dược Sư thâm tình mà cô đơn, đây là một mặt nàng chưa từng có thấy qua, trong lòng rất khó chịu, nhưng ở trước mặt vong thê hắn, nàng cũng không biết nói cái gì tốt để có thể an ủi hắn.

“A Hành tỷ tỷ, tỷ ở dưới suối vàng có biết, tỷ nhất định không nên trách đại ca, là ta thích đại ca trước.”

Hoàng Dược Sư ngẩn ra, nói:”Thanh nhi!”

Vân Thanh nỗ lực cười một chút, tiếp tục nói:”Tỷ tỷ, ta nhất định sẽ hảo hảo chiếu cố đại ca, bồi chàng không rời không bỏ.”

Hoàng Dược Sư nắm tay nàng, không nói chuyện, thời gian qua lâu, mới buông tay nàng ra. Đi lên trước một bước, ngồi xổm xuống, từ phía dưới quan tài của Phùng Hành, lấy ra một cái ám cách (chiếc hộp).

Sau đó mới đi tới trước mặt Vân Thanh.

Vân Thanh tò mò nhìn hắn, đồ vật có thể được Hoàng Dược Sư cẩn thận cất giấu dưới đáy quan tài của vong thê mình, nhất định phải là đồ vật cực kỳ quý giá.

Hoàng Dược Sư cực kỳ cẩn thận mà đem hộp trong tay mở ra, tức khắc, nguyên bản trong mộ thất một mảnh tối tăm, liền xuất hiện quang mang (ánh sáng) bắn ra bốn phía, cực kỳ chói mắt.

Nhưng ánh sáng chỉ lóe lên một chớp nhoáng rồi biến mất, toàn bộ mộ thất lại khôi phục về bóng tối.

Vân Thanh sửng sốt một chút, quay đầu lại nhìn chiếc hộp trong tay Hoàng Dược Sư. Chỉ thấy chiếc hộp được một mảnh tơ lụa đen nhánh lót ở phía dưới.

Bên trong hộp, là một chiếc vòng ngọc mang theo ánh sáng hồng quang đẹp mắt.

Hoàng Dược Sư cầm vòng ngọc trong hộp ra, rồi cầm lấy tay phải của nàng, đem khối vòng ngọc kia nhẹ nhàng mang vào.

Vòng ngọc huyết sắc càng làm nổi bật làn da trắng sáng như ngọc của Vân Thanh, yêu dã đến khó tả, nói không nên lời phong vị.

Hoàng Dược Sư nhàn nhạt cười:”Thanh nhi, vòng tay này là năm đó ta tặng cho A Hành, nhiều năm qua, vẫn luôn đặt ở nơi này. Hôm nay, ta đem chiếc vòng này tặng cho nàng, được không?”

Vân Thanh nhìn vòng ngọc trên cổ tay, nghe thấy hắn nói như vậy, trong lòng liền biết, tâm hắn đã hoàn toàn buông xuống vong thê quá cố, nhịn không được gật đầu:

“Đại ca, ta thực thích.” Không nói đến chiếc vòng ngọc này vô cùng xinh đẹp, cho dù Hoàng Dược Sư tặng nàng một nắm tóc, Vân Thanh cũng sẽ cực kỳ yêu thích.

Trong khoảng thời gian này, hai người nhĩ tấn tư ma*, thân mật khăng khít, Vân Thanh càng là đối với Hoàng Dược Sư mê luyến không thể thoát ra.

*nhỉ tấn tư ma: ở gần bên nhau

Hoàng Dược Sư cười, đưa tay lên:”A Hành, hy vọng nàng có thể tha thứ cho ta.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.