Editor: Phù Dung Sương
Vân Thanh mang theo Tôn bà bà một đường Nam hạ, nàng không biết Dương Quá có thể hay không đi đến Hoa Sơn, bởi vì sự tình Âu Dương Phong, đã hoàn toàn rối loạn.
Nhưng lại nghĩ tới Quách Tĩnh Hoàng Dung ở đại thắng quan anh hùng đại hội, sẽ không hủy bỏ, nàng chỉ cần đến đại hội võ lâm hơn phân nửa là có thể chờ được Dương Quá.
Hơn nữa, đại hội võ lâm đến, Kim Luân Pháp Sư cũng đến, chỉ cần nàng ra tay đả thương Kim Luân, thì Dương Quá sẽ là cao thủ đứng đầu trên giang hồ, nghĩ tới sẽ không có việc gì đi.
Một ngày này, hai người đi tới phụ cận huyện Gia Hưng, Vân Thanh nhớ tới trong nguyên tác, chư tiểu bối lực chiến Lý Mạc Sầu, hiện giờ cũng không biết thế nào.
“Cô nương, chúng ta ra ngoài cũng được một khoảng thời gian, nhưng Qúa nhi lại không có nửa điểm tin tức, cô nương nói hắn rốt cuộc có đi Đảo Đào Hoa hay không?”
Mấy năm nay, Tôn bà bà đối với Dương Quá yêu thương so với Vân Thanh còn muốn hơn, đột nhiên cùng hắn tách ra, trong lòng tất nhiên là vạn phần không muốn.
Vân Thanh nhìn Gia Hưng thành phía xa:”Bà bà yên tâm, Quá nhi võ công không yếu, trừ phi gặp phải tuyệt đỉnh cao thủ, bằng không cho dù hắn không có địch lại, năng lực trốn thoát vẫn là có, chỉ là hy vọng hắn sẽ không gặp phải Lý Mạc Sầu.”
Lý Mạc Sầu tuy rằng võ công cao cường, nhưng Vân Thanh lại không lo lắng, Dương Quá trốn thoát vẫn có khả năng có thể, nhưng Ngũ Độc Thần Chưởng của nàng ta mới khiến nàng sầu.
Thời điểm hai người đang nói chuyện với nhau, lại thấy nơi xa có ngựa phi nhanh mà đến, nhìn thấy giữa đường có người, ngựa kia vẫn không chút nào có ý định giảm tốc độ lại, như cũ nhanh chóng phóng ngựa lại đây.
Chỉ khoảng nửa khắc đã tới trước mặt hai người, ở giữa là một thiếu nữ, dung nhan tú lệ, kiều tiếu hoa mỹ, ngồi trên hồng mã, cao giọng hô:
“Người phía trước nhường một chút!”
Phía sau nàng là hai cái thiếu niên tuổi tác tương đương, ra sức đuổi theo phía sau nàng ta:”Phù muội, muội chờ chúng ta một chút.”
Vân Thanh sửng sốt, không dám nghĩ mình mới ra khỏi Cổ Mộ, liền gặp Quách Phù cùng huynh đệ Võ Thị.
Nghĩ tới trong tương lai không xa nữ tử này sẽ chặt đứt cánh tay phải của Dương Quá, lại vẫn như cũ kiêu căng, trong lòng tức khắc không vui nổi.
Tuy rằng nàng biết Quách Phù là ngoại tôn nữ của Hoàng Dược Sư, nhưng nàng lại không có cái suy nghĩ, yêu ai yêu cả đường đi đâu.
Mắt thấy tiểu hồng mã của Quách Phù sắp đụng phải hai người chính mình, nàng cũng không sợ hãi, tay phải đưa ra, ngón cái và ngón giữa áp vào nhau, xuất ra một chỉ, một đạo kình phong mãnh liệt liền thẳng tắp đánh vào thân tiểu hồng mã kia.
Chỉ lực Vân Thanh lợi hại, tiểu hồng mã ăn đau, tức khắc trường thanh hống lên, hai chân trước giơ thẳng lên phía trên.
Quách Phù nào đã từng gặp qua tình huống như thế này, tức khắc liền té ngã xuống ngựa, bị quăng thẳng tấp xuống đất, đầu hoa đầy sao trời.
Biến cố liền đột nhiên xảy ra, huynh đệ Võ Thị muốn cứu viện lại không kịp, vội vàng thít chặt ngựa, xuống ngựa, song song chạy đến trước mặt Quách Phù, đem nàng nâng đứng lên.
Quách Phù bị quăng ngã không nhẹ, nhưng cũng không có bị tổn thương gân cốt, vừa mới nãy động tác của Vân Thanh nàng ta cũng thấy rõ được, là Đàn Chỉ Thần Công, Quách Phù tùy rằng không có học nó, nhưng vẫn là nhận ra.
“Đàn Chỉ Thần Công?” Trước mắt là nữ tử tuyệt sắc, lại chỉ dụng độc môn Đàn Chỉ Thần Công của Đào Hoa Đảo, nhưng mẫu thân chưa nói qua cho chính mình trong đảo còn có một người như vậy a?
“Phù muội, muội vừa nói cái gì? Đàn Chỉ Thần Công?” Đối với Đàn Chỉ Thần Công, huynh đệ Võ Thị tự nhiên là biết đến, “Muội nói, nữ tử này dùng Đàn Chỉ Thần Công làm đánh ngã ngựa của muội.”
“Ngươi là người nào? Tại sao lại học được tuyệt kỹ của Đảo Đào Hoa chúng ta?” Quách Phù mặt đầy hồ nghi nhìn Vân Thanh chất vấn, nghĩ chắc nữ tử này từ địa phương nào đó học trộm được đi.
Vân Thanh nhìn bộ dáng kiêu căng của Quách Phù, mặc dù thân trong hoàn cảnh xấu, lại vẫn như cũ trưng ra tính cách kiêu căng, tùy hứng, mày nàng nhíu càng sâu.
Thật không muốn nhìn đến hậu nhân của Hoàng Dược Sư, lại là người như vậy.
Quách Phù thấy nàng không nói lời nào, trong lòng lại càng khẳng định suy nghĩ của chính mình:”Ngươi là kẻ cắp phương nào, thế nhưng học trộm võ công Đảo Đào Hoa chúng ta?”
Vân Thanh vô cùng tức giận, đang muốn nói cái gì, Tôn bà bà ở bên cạnh lại mở miệng:”Ngươi là tiểu nha đầu hống hách ở đâu ra, cô nương chúng ta khi nào lại học trộm võ công nhà các ngươi?”
Quách Phù vỗ ngực, ngang nhiên nói:”Nàng ta rõ ràng vừa mới dùng Đàn Chỉ Thần Công của Đảo Đào Hoa ta, không phải học trộm thì từ đâu ra?”
Vân Thanh tức giận đến bật cười:”Quách cô nương, này vừa mới gặp mặt liền định ta là kẻ ăn trộm, thật đúng là lợi hại nha. Cũng không biết là từ đâu học được, nghĩ tới Quách đại hiệp cùng Quách phu nhân cũng không phải là hạng người như vậy a?”
“Ngươi nhận thức cha mẹ ta?” Quách Phù sửng sốt, chẳng lẽ chính mình trách oan nàng? Đàn Chỉ Thần Công nàng không phải là học trộm?