Xà Đại Nhân

CHƯƠNG 49: RƯỢU RẮN TRỢ HỨNG



Sau khi ba Long Thiền lấy ba mẹ tôi ra uy hiếp tôi đi tìm quan tài rắn, lúc về nhà tôi từng hỏi mẹ.

Năm đó vì sao biết tôi sinh ra sẽ bị tế cho quan tài rắn mà bọn họ vẫn trở về thôn, lúc đó có phải đã quyết định tế tôi cho quan tài rắn rồi không.

Khi đó mẹ tôi nói bà bất đắc dĩ!

Nhưng cũng chính là đêm đó, sau khi tôi hôn mê, hình như mẹ tôi đã nói gì đó với Mặc Dạ, sau đó hai người bỏ đi.

Mặc Dạ rất chắc chắn là ba mẹ tôi không chết, có thể đoàn tụ với tôi, thì chứng tỏ bọn họ không có chuyện gì.

Nhưng thôn Hồi Long cưới vợ đều không có con, Phù Ngàn chỉ sinh ra nam, vì sao mẹ tôi và mẹ Long Thiền có thể sinh ra, hơn nữa còn vừa khéo là chúng tôi.

Tôi đã xem danh sách kia rồi, Mặc Dạ cũng biết, ngay cả lúc tôi chép sinh thần bát tự đi đoán mệnh, hắn cũng không ngăn cản.

Đêm đó lúc tôi chép địa chỉ, hắn đã lấy danh sách đi rồi!

“Long Duy.” Mặc Dạ quay đầu nhìn tôi, duỗi tay chậm rãi đẩy ngón tay đang kéo lấy ống tay áo của hắn ra: “Có một số việc không biết thì tốt hơn, ba mẹ em còn có chuyện phải làm, cũng không phải là vứt bỏ em không để tâm tới.”

Tôi nhìn từng ngón tay mình bị đẩy ra, áo bào đen trước mắt lóe lên, Mặc Dạ đã không còn tăm hơi.

Vòng ngọc hắc xà vẫn còn ở trên cổ tay, có lẽ là hắn cố ý để lại, một khi tôi gặp nguy hiểm, hắn sẽ lập tức xuất hiện.

Nhưng chạy tới chạy lui như vậy, Mặc Dạ không mệt sao?

Tôi hơi thở hổn hển, ngẩng đầu nhìn ra ngoài, ánh nắng đầu hạ vừa khéo chiếu lên người, đáng lẽ phải rất ấm áp, nhưng làm thế nào tôi cũng không thấy ấm áp nổi, chỉ cảm thấy lạnh thấu xương.

Từ khi tôi bắt đầu sinh ra, tôi đã luôn bị bao phủ trong những câu đố.

Không, phải nói là lúc tôi còn ở trong bụng mẹ tôi thì đã từng bước bị gài bẫy rồi.

Tôi ngồi ở đó, đột nhiên cảm thấy mình thật sự không nên hỏi Mặc Dạ vấn đề đó.

Ít nhất nếu trong lòng không xuất hiện nghi vấn, nếu tôi thật sự ra khỏi thị trấn, gặp lại ba mẹ một lần nữa, tôi có thể xem như chưa từng xảy ra chuyện gì.

Nhưng bây giờ trong lòng đã sinh ra ngăn cách rồi.

Mễ bà Tần cầm rất nhiều thứ, còn đeo một cái túi vải, vừa ho vừa đi ra ngoài, hình như muốn đi đâu đó.

Bả vai tôi đau đớn, vội đỡ lấy bà ấy: “Đi đâu thế ạ?”

Mễ bà Tần vỗ tôi: “Buổi trưa cháu tự nấu mì ăn đi, bà ra ngoài một lát.”

Tôi nhìn vào trong túi vải, có gạo, có giấy hương, còn có một vài thứ giấu dưới giấy và hương, nhất thời cũng hơi tò mò.

Thời buổi này người vấn mễ ít, ra ngoài vấn mễ càng ít.

Trong đầu đột nhiên nghĩ đến điều gì, tôi nhìn mễ bà Tần: “Bà muốn đến nhà họ Ngụy à?”

Điều bà Ngụy quan tâm nhất là con trai bà ta có con nối dõi không.

Khi nãy vấn mễ trứng nở ra gà là dấu hiệu tốt, cho nên bà ta vui vẻ đi mất, hoàn toàn không biết sau đó trong con gà còn có con rắn.

“Đều là người cùng một thôn, Cốc Tiểu Lan gả vào nhà họ Ngụy cũng là bà xem bát tự, suy cho cùng là bà không nên mềm lòng, để lại mầm họa này.” Mễ bà Tần ho xong thì lại thở hổn hển.

Vỗ bả vai tôi cười khổ: “Cháu yên tâm, quan tài rắn sẽ không làm gì bà. Năm đó vấn mễ nhà họ Tần…”

Nói đến đây, trong mắt mễ bà Tần có thứ gì đó lướt qua, bà ấy lại bắt đầu ho dữ dội.

Tôi vội vàng đỡ bà ấy ngồi xuống, đi rót nước cho bà ấy, ho thế này thật sự không biết phải làm sao cả.

“Dù sao bà cũng sống không lâu nữa, có thể cứu được người trong thôn cũng tốt.” Mễ bà Tần uống nước, vẫn thở hổn hển như cũ: “Trong xương quai xanh của cháu có huyết xà, chuyện này cháu đừng dính dáng vào.”

Bà ấy đưa ly nước cho tôi, nhẹ giọng nói: “Long Duy, khi nãy bà gọi điện thoại cho một người quen, bọn họ là cao thủ chơi rắn, có lẽ sẽ có cách lấy huyết xà trong người cháu ra.”

“Cháu nghỉ ngơi trước đã, bà đến nhà họ Ngụy một chuyến.” Mễ bà Tần chậm rãi đứng dậy, cầm lấy túi vải, lại bắt đầu ho.

Tôi nhìn bà ấy nửa khom lưng ho đến muốn tắt thở, nhưng vẫn đi về phía trước.

Tôi quay đầu nhìn lên mái hiên, cuối cùng vẫn đứng dậy, đóng cửa lại, đuổi theo.

Mễ bà Tần đẩy tôi: “Cháu ở nhà.”

“Đi xem sao, biết người biết ta.” Tôi cầm lấy túi vải của bà ấy, cười khổ: “Dù sao huyết xà ở trong người cũng chỉ đau thôi, không chết được.”

Mễ bà Tần còn muốn nói gì đó, nhưng lại bắt đầu ho.

Tôi vỗ lưng cho bà ấy: “Bà đã uống thuốc chưa? Có thời gian đến bệnh viện khám xem sao, dù không chữa khỏi thì thoải mái hơn chút cũng được.”

Bệnh lao phổi rất khó trị tận gốc, mễ bà Tần đã là thời kỳ cuối, ho cả đêm, nhúc nhích một chút cũng ho.

Bà ấy chỉ phất tay với tôi một cái, vỗ ngực thở hổn hển.

Đến nhà họ Ngụy, quả nhiên người nhà họ Cốc và nhà họ Ngụy không còn đối chọi gay gắt như trước nữa, đang vui vẻ hòa thuận cùng nhau chơi bài.

Trước giờ ai cũng mong hòa khí sinh tài, chuyện bây giờ trở nên tốt hơn, đương nhiên hai nhà đều vui vẻ.

Nhà họ Ngụy chiêu đãi rượu ngon thuốc xịn, thật ra nhà họ Cốc cũng không có mấy người thật lòng đến vì hạnh phúc của Cốc Tiểu Lan, đương nhiên cũng thuận theo.

Lúc chúng tôi đến, bà Ngụy và mấy bà thím đang làm gà vịt trước nhà, vừa nhìn thấy chúng tôi.

Bà Ngụy hiếm khi tươi cười, vẫy tay với chúng tôi: “Đến rồi à, cơm vẫn chưa nấu xong, mau vào nhà ngồi đi!”

Mấy bà thím nhổ lông gà đều ngẩng đầu nhìn tôi, xì xào bàn tán.

Dù là nhà tôi hay chuyện của thôn Hồi Long, đều đủ để tôi bị chê trách.

Bây giờ những lời bàn tán này chẳng là gì với tôi cả.

Tôi đỡ mễ bà Tần đi vào trong xem thử, cũng khongo nhìn thấy Cốc Tiểu Lan và Ngụy Xương Thuận trong những người đang đánh bài.

Mễ bà Tần đi được một lúc lại bắt đầu thở gấp.

Tôi cũng không biết bà ấy muốn đối phó với Cốc Tiểu Lan như thế nào, nhưng tìm thấy cô ta trước rồi tính.

Đành phải hỏi: “Cốc Tiểu Lan đâu, chúng tôi có thứ muốn đưa cho cô ta, mau có con cháu, đảm bảo sinh ra được bé trai.”

Bà Ngụy lập tức vui vẻ, buông con vịt trong tay xuống: “Ở trên lầu đấy, đi, tôi dẫn hai người lên.”

Bên cạnh nhà còn có mấy thôn nhân đang đứng bàn chuyện Cốc Tiểu Lan chết đi sống lại.

Dù sao thì chính là Cốc Tiểu Lan vốn dĩ chưa chết, nhà họ Ngụy sợ phiền phức, không muốn để quan tài lại ba ngày, làm bừa một đêm rồi đem đi chôn luôn.

Nhưng lại chôn không kỹ, Cốc Tiểu Lan tỉnh lại, tự mình bò ra ngoài, bỏ chạy, còn sửa soạn lại quan tài và mộ phần.

Đây là một câu chuyện được bịa đặt rất hoàn hảo, không có chút sơ hở.

Bà Ngụy dẫn tôi và mễ bà Tần lên tầng, vẻ mặt vui mừng: “Hơn một năm nay Tiểu Lan làm công ở bên ngoài, thay đổi rất nhiều.”

Đây là hài lòng với Cốc Tiểu Lan bây giờ hơn chứ gì.

Bên dưới là tiếng la hét lúc đánh bài, đến tầng hai vẫn có thể nghe thấy tiếng đánh bài, nhưng không thể nhìn xuống phòng khách.

Bà Ngụy cười hì hì với chúng tôi, duỗi tay đẩy cửa phòng Ngụy Xương Thuận.

Cửa không khóa, bà ta vặn một cái là mở.

Lúc cửa vừa mở ra, tiếng thở dốc ồ ồ của đàn ông lập tức vang lên.

Tôi lập tức cảm thấy không ổn, cửa mở ra, đập vào mắt là Cốc Tiểu Lan tóc tai rối bời, gò má ửng đỏ, đầu đầy mồ hôi, trong mắt chứa sóng nước…

Hai tay Ngụy Xương Thuận bị trói trên đầu giường, đỏ mặt thở hổn hển…

Hóa ra sợi dây thừng trên đầu giường là có tác dụng này, bây giờ e rằng đã đổi đối tượng rồi!

“Chao ôi.” Bà Ngụy cũng sốt ruột, vội khoát tay với bên trong, cười hì hì nói: “Hai đứa tiếp tục, tiếp tục đi…”

Nhưng vào lúc bà ta đóng cửa lại, Cốc Tiểu Lan hơi nâng người, lúc Ngụy Xương Thuận gầm khẽ một tiếng thì quay đầu nhìn tôi.

Cô ta duỗi tay cầm lấy một cái ly ở đầu giường, đưa đến bên miệng Ngụy Xương Thuận.

Tôi không nhịn được quay đầu nhìn về phía cái ly kia, chỉ thấy trên tủ đầu giường để hai bình rượu rắn.

Cái bình vốn dĩ còn nửa bình đã hoàn toàn thấy đáy.

Trong đống thuốc dưới đáy bình thủy tinh là một con rắn to bằng miệng chén, cái bụng dán vào bình, cái đuôi nhỏ hình như còn di chuyển.

Trên mặt nước rượu trong một bình thủy tinh khác thì có một đường màu hổ phách, rõ ràng đã uống một chút.

Cốc Tiểu Lan rót hết rượu vào miệng Ngụy Xương Thuận, sau đó quay đầu cười với tôi.

Nụ cười kia mang theo vẻ lẳng lơ, lại vô cùng đắc ý.

Tôi nhìn bình rượu rắn, chỉ thấy con rắn ngâm trong rượu rõ ràng đã sống lại, ngẩng đầu kề sát lên trên bình.

Đầu rắn nghiêng nghiêng giống Cốc Tiểu Lan, nhìn tôi, thè cái lưỡi đỏ tươi…

Mắt thấy bà Ngụy muốn đóng cửa lại, tôi vội đẩy ra: “Con rắn trong rượu rắn sống lại rồi!”

“Ôi chao!” Bà Ngụy đẩy tay tôi: “Bây giờ thời tiết nóng, nếu con rắn ngâm trong rượu còn sống cũng là chuyện bình thường mà, không chạy ra được!”

Nói xong, bà ta còn nhìn tôi một cái: “Ba cô bán rượu rắn sống đúng là không lừa đảo! Một đứa con gái như cô không biết mắc cỡ à, gặp chuyện như vậy phải biết tránh chứ. Không biết ba mẹ cô dạy cô kiểu gì nữa…”

Nói đến đây, bà ta còn ngại ngùng nói với mễ bà Tần: “Hơn một năm không gặp, cho nên… hơi nóng vội cũng là chuyện bình thường thôi!”

Sắc mặt mễ bà Tần càng nặng nề hơn, bà ta vốn dĩ đến để vạch trần thân phận của Cốc Tiểu Lan.

Bây giờ gặp tình huống này, đi vào hình như không đúng lắm.

Trong phòng vang lên âm thanh mờ ám, bà Ngụy chỉ lo ảnh hưởng việc bà ta bế cháu, kéo chúng tôi muốn đi.

Trong đầu tôi lại tràn ngập hình ảnh hai bình rượu rắn kia…


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.