Ba tháng trôi qua nhanh như ba ngày ấy nhỉ, các bạn có thấy thế không? Chỉ ba ngày nữa thôi là lại đến học kỳ mới rồi nhưng tôi vẫn cảm thấy như chỉ vừa kết thúc đợt tình nguyện được mấy ngày. Sau chuyến đi tình nguyện đó, chúng tôi ai nấy lại tách nhau ra trở về cuộc sống thường nhật vào mỗi dịp nghỉ sau khi kết thúc học kỳ và hoạt động chính của tôi trong khoảng thời gian đó là thực tập tình yêu, haha (vế sau không đúng đâu vì nếu tôi làm thế thật thì cuộc đời tôi sẽ chấm dứt chỉ trong một cái chớp mắt, víuuu:P)
Tôi chọn thực tập ở Chiang Mai vì muốn dành thời gian nghỉ sau khi kết thúc kỳ học ở bên gia đình. Nơi mà tôi chọn để thực tập là một công ty chuyên về quảng cáo. Ban đầu tôi cũng khá lo lắng, suy nghĩ đủ thứ xem liệu mình có làm được không, công việc sẽ như thế nào nhưng đến lúc bắt tay vào làm thật tôi mới nhận ra nó không khó đến mức ấy, chưa kể còn rất vui vì công việc này có tính chất khá tự do.
Và điều quan trọng hơn cả là anh chị nhân viên ở đây vô cùng dễ thương, tôi được học hỏi rất nhiều điều mới đồng thời cũng được trải nghiệm cuộc sống của người đi làm, công nhận là nó khác biệt hẳn so với đi học. Ngày cuối cùng của kỳ thực tập, các anh chị còn tổ chức tiệc chia tay và không quên dặn rằng bao giờ tốt nghiệp thì về đây làm, anh chị luôn luôn chào đón ^^. Công việc sáng tạo này cũng khá hấp dẫn nhưng tôi muốn tự mình mở một phòng tranh hơn, hihi.
Về phần thằng Q bạn chí cốt của tôi, ban đầu không hiểu nó ai nhập mà sống chết đòi đi làm thầy dạy mỹ thuật ở Yala khiến tôi choáng váng mất ba ngày. Tôi hỏi nó là mày điên à, không đời nào thầy hướng dẫn đồng ý cho mày đi đâu mà nó nhất quyết không nghe. Cái hôm trình bày nguyện vọng thực tập, nó bị thầy hướng dẫn thực tập sạc cho một trận no luôn, haha. Nó phàn nàn kêu ca mấy ngày trời rồi cuối cùng cũng chọn đi thực tập ở một hãng sản xuất phim có tiếng với vị trí có cái tên khá kêu: Trợ lý Giám đốc nghệ thuật. Hơ, mở đầu một đằng mà kết thúc một nẻo.
Công tử Beer thì đã thực tập từ năm hai vì điểm tích lũy của nó thời điểm đó đã đạt chuẩn. Thằng Beer chỉ cần học ba năm rưỡi là tốt nghiệp, thậm chí nó còn có thể dành vị trí thủ khoa tốt nghiệp và nhận được huy chương vàng nữa. (Thằng Pun từng bảo là chỉ có điên mới học sống học chết để lấy huy chương vàng, học với sách vở thì phải được tặng sách vở chứ, muốn lấy huy chương thì đi thi Olympic đi, haha.). Cơ mà cậu công tử này mãi không chịu thoát ly, ấy nhầm, tốt nghiệp. Tôi cũng không biết ý định của nó là muốn tốt nghiệp cùng chúng tôi hay muốn chờ để được đưa nước đưa cơm cho cậu nhóc cấp ba nào đó nữa, hehe.
Còn anh Nha sĩ thì như chết rồi vậy. Thằng Chen lại biến mất rồi, từ giờ cũng không biết còn có cơ hội thấy cái mặt nó không vì nó phải đi thực tập ở phòng khám trong bệnh viện quý vị ạ. Học nặng không chắc cái này tôi không cần phải nói thêm, đến cả thời gian thở nó còn suýt không có. Cơ mà việc thằng Chen học nặng hơn không chỉ khiến bản thân nó mệt mỏi mà có thêm hai đứa nữa cũng vất vả không kém là thằng Mick và thằng Thaen.
Câu chuyện là thằng Chen tìm bệnh nhân để nó thực hành làm răng gì đó tôi cũng không rõ và trùng hợp, trùng hợp làm sao đợt này răng khôn thằng Thaen có dấu hiệu quậy phá. Vậy nên thằng Chen coi thằng Thaen như bệnh nhân ruột của mình, hahaha. Nghe đồn là thằng Thaen giờ sợ thằng Chen một phép. Cậu chàng Kiến Trúc nom có vẻ rất hạnh phúc vì bất cứ sự bất hạnh nào của thằng Thaen cũng đều được chuyển hóa thành niềm vui đối với thằng Fang mà.
Thằng Mick thì ngày trước nó niềng răng, tôi không chứng kiến lúc nó đeo niềng, chỉ thấy lúc nó đeo hàm duy trì vì nó đã tháo niềng từ lúc lên năm hai. Cũng vì câu chuyện này mà thằng Mick suốt ngày đăng trạng thái chửi thằng Chen rằng răng nó lung lay tất cả là vì có thằng bạn làm nha sĩ, hahaha.
Còn cậu chàng khoa Kỹ Thuật thân yêu của mọi người (trừ tôi:P) a.k.a Phum thì thực tập ở một công ty xây dựng khá lớn trong nước. Nó kể với tôi là công việc vô cùng nhiều, hầu như ngày nào cũng phải ra đường hứng nắng nhưng Phum chưa từng phàn nàn về điều đó, cơ mà có một chuyện khiến tôi thấy buồn cười và có chút hả hê. Đó là bởi vì công ty mà Phum thực tập nằm trong chuỗi kinh doanh của nhà thằng Kleun, hahahahaha. Phum cũng chỉ mới biết thông tin đó sau khi thực tập được một tháng. Phum không hề kêu ca bất cứ một câu nào về chuyện công việc nhưng chuyện kia thì nó phải kêu với tôi đủ ba ngày ba đêm. Sau đó có vẻ Phum đã tự thỏa hiệp với chính mình vì tôi thấy nó im hẳn, hahaha.
Trong thời gian nghỉ sau khi kết thúc học kỳ, cứ hễ đến ngày nghỉ là Phum lại bay từ Bangkok lên Chiangmai với tôi. Tháng đầu hầu như thứ bảy chủ nhật nào nó cũng tới, tới nhiều đến mức ngài Đại tá còn phải bảo là: “Này Mèo, người yêu mi có tỉnh táo không thế?”. Bố rất bất ngờ với sự nỗ lực đến tìm tôi của Phum còn phản ứng của mẹ tôi ấy hả?
“Đây đây, đây là bé Phum, con trai mới của tôi đấy…Đẹp trai lắm đúng không?…Cô thấy ghen tị với chị lắm chứ gì…Nam chính phim truyền hình còn không đẹp bằng Phum nhà tôi đâu…Nói cho mà nghe, thằng bé còn giàu nữa cơ…bla bla bla.”
Quý phu nhân tầm này vô cùng vui vẻ, cuộc sống đang trên đà nở hoa. Mẹ thích dắt Trai Đẹp đi khoe hàng xóm khoe dân làng, khoe nhiều đến mức Phum giờ trở thành tâm điểm của Hội vợ cảnh sát rồi. Trai Đẹp thấy thế lại càng được thể làm nũng, mẹ ơi Phum thế này mẹ ơi Phum thế kia, hừ cục cứt.
Tôi rất vui vì gia đình tôi và Phum hòa hợp được với nhau mặc dầu có một số lúc tôi phải vắt tay lên trán thắc mắc rằng có khi nào hòa hợp hơi quá rồi không. Bởi Ngài Đại tá trông thế thôi chứ cứ mỗi khi Phum đến bố lại tranh thủ về nhà sớm dù bình thường tan làm bố phải lượn hết hội này đến hội kia rồi mới về nhà, hừ, chưa kể bố còn đưa Phum đến nhà hàng ăn cơm còn với tôi bố chỉ hỏi: “Mi ăn cái chi chưa Mèo?”, công bằng ở đâu, công bằng ở đâu???
Ban đầu Phum còn hơi kiêng dè bố mà giờ đã đến đẳng cấp nó chở bố đi làm rồi, chưa kể thỉnh thoảng còn đi đánh golf với bạn bố nữa. Trời ơi, bố ơi mẹ ơi, bố mẹ còn để Peem không mắt nữa không vậy? Mọi người có ngửi thấy mùi gì khen khét không, là cái đầu tôi bốc hỏa đó!!!!! T^T
***
“Cốc trà hoa cúc lớn, để trong tủ lạnh to
Một bé năm nhất đi qua trong thấy, một bé năm nhất đi qua trông thấy
Lén mở tủ lạnh lấy cốc trà ra uống ực ực ực”
“Mamee Mamee Mamee hái dừa
Mang vào bếp nấu cơm
Mamee không biết nấu nên bị đuổi ra ngoài
Lấy một cành cây chọc vào trái dừa, xoa xoa lắc lắc
Nó lăn lông lốc nhưng không chịu vỡ ra, ai đến giúp Mamee với”
Chúng tôi đang ngồi xem không khí chào tân lại một năm nữa diễn ra. Những cô bé cậu bé mới năm ngoái còn bị chúng tôi trêu năm nay đã thành các đàn anh đàn chị và tiếp tục đảm nhận nhiệm vụ như chúng tôi năm ngoái. Đám năm bốn chúng tôi chỉ ngồi nhìn từ xa ngắm nhìn những nụ cười hồi nhiên của hội tân sinh viên, cảm giác như nhìn về hình ảnh quá khứ của chính mình vài năm về trước vậy.
Thời gian trôi nhanh thật đấy.
Giờ tôi đã là anh lớn của Mỹ Thuật, nhìn lại thì trong suốt ba năm vừa rồi quả thực là tôi đã được trải qua rất nhiều chuyện khác nhau, có vui có buồn, có nụ cười và cả những giọt nước mắt. Ba năm ở trường đại học tôi đã tiếp thu được rất nhiều kiến thức học thuật bằng mọi nỗ lực cố gắng của bản thân và tôi nghĩ tôi đã làm hết sức mình. Tôi đã sống những ngày tháng có giá trị, đã tạo nên những kỷ niệm cùng các bạn và điều quan trọng nhất tôi đã biết đến cái gọi là tình yêu.
Ở nơi đây, tôi đã gặp được người mà tôi muốn đồng hành bên cạnh suốt cả cuộc đời này.
“Ôi chúng ta đã năm bốn rồi ư, tao đã già đến thế rồi ư?” – Thằng Jo ngồi chống cằm nói ra một sự thật nó không thể chấp nhận nổi. Mái tóc dài và xoăn xù của nó bết dính như thể mấy năm rồi chưa gội. Đúng là cấp bậc càng cao thì tật xấu càng nhiều thêm.
“Mày lại còn hỏi, nhìn gương mà mày không thấy được cái mặt mày vượt xa tuổi thật cả mấy năm ánh sáng hả thằng chó.” – Hahaha, câu nói của thằng Q khiến cả đám cười bò.
“Đến cả tắm thằng Jo còn không chịu thì làm gì có suy nghĩ soi gương hả Q.” – Tôi cũng giúp thằng Q trêu thằng Jo nhiệt tình. Nghe thấy thế thằng Jo xù lông đứng lên vuốt chấy vuốt rận rồi lao vào đám chúng tôi.
“Đệch, em đó nhìn đáng yêu vãi.” – Câu nói của thằng Neung khiến cả đám dừng hình, chúng tôi đồng thời nhìn theo hướng chỉ tay của thằng Neung, ờ công nhận, dễ thương thật.
“Tao sẽ bảo Tokyo để nhóc mách Pan là mày đi soi gái.”
“Chó Peem mày đừng có nói, nó mà nghe thấy rồi lại rách việc tao ra.” – Thì ai bảo cái nết mày như thế này.
“Chúng mày đúng là, cả năm cãi nhau.” – Thằng Chai lắc đầu ngán ngẩm.
“Cái mặt mày đần quá, cẩn thận bị em nó bỏ đấy. Mày phải nhìn đôi của tao mà học hỏi đây này, người yêu là cùng nhau phải tận hưởng từng khoảnh khắc ngọt ngào trong cuộc đời chứ.”
???????????
Úi chà chà!
Úi chà chà là chưa đủ ạ, tôi còn chắp tay lậy thằng Q làm nó bật cười khoái chí. Gớm, mày mà cũng dám nói câu tận hưởng từng khoảnh khắc ngọt ngào cơ à? Tao thấy ngày nào chảo với dao nhà mày chả bay từ bên nọ qua bên kia.
“P’QQQQQQQQQQQQ” – Mẹ kiếp, đốt hương muỗi cũng lên: “Em chào các anh ạ. P’Q P’Q em tìm anh lâu lắm đấy, điện thoại em hết pin rồi, P’Q có rảnh không mà P’Q…”
“Ối dồi ôi!!! Mày nói từng câu một thôi được không, tao nghe không kịp.” – Úi chộ ôi ngọt ngào quá, ngọt ngào đến mức tao thấy ghen tị chết đi được, hahaha.
“Sao lại nghe không kịp, em nói rõ từng từ thế cơ mà, tai anh kém thì có.”
“Tai tao vẫn ổn nhưng mà mày cứ nói liến thoắng đi như vậy, tai tao có phải là máy ghi tâm đâu mà tiếp nhận thông tin kịp được.”
“Máy ghi âm gì, P’Q mua máy ghi âm á, mua ở đâu thế, đắt không, đưa Toey nghịch đi, thực ra hôm nay điện thoại em hết pin, em cũng không có đồng nào trong người với cả @#$$%^!@^%#$%&%$*$#^#” – Thằng Q chẳng đợi thằng Toey nói xong, nó nhanh chóng xách cổ áo người yêu lôi đi mất. Tao thấy mệt mỏi thay hai đứa mày luôn ấy.
“Ha, eo ôi ngọt ngào khiếp chưa kìaaaa, tao tin rồi Q ạ, tao tin là chúng mày tận hưởng từng khoảnh khắc ngọt ngào trong cuộc sống rồi.” – Hahahahaha, thằng Neung hét với sau lưng thằng Q, thằng Q nghe thấy thì quay lại trỏ tay vào mặt thằng Nueng rồi kéo thằng Toey lên xe chở đi đâu thì tôi không biết, chắc là đi đến bệnh viện lấy thuốc chăng.
Thằng Q đi khuất bóng là đám chúng tôi cũng lục tục tách nhau ra đi kiếm ăn ban trưa. Đám thằng Neung thằng Jo đi đến mấy quán trước cửa khoa còn tôi thì phải đi xa hơn một chút vì có hẹn ở Paragon. Câu chuyện là đám Kỹ Thuật đang ở khu đó để đặt áo đồng phục, áo khoa cho năm nhất cho nên tôi cũng bị gọi qua đó. Đương nhiên người chịu sự xui xẻo này không chỉ có mình tôi, thằng Fang cũng bị thằng Thaen kéo tới Paragon.
Fang đến khoa đón tôi và trên suốt quãng đường tới đó nó phải lôi hết cả mười đời nội ngoại nhà thằng Thaen ra mà chửi. Nó chửi từ lúc tôi mở cửa xe vào ngồi cho đến khi đồ ăn đã được phục vụ mang lên nó vẫn chửi thằng Thaen không dứt vì chiều nó phải tham gia chào tân của khoa thế mà trưa trật vẫn phải tốn thời gian lặn lội ra đây tìm người yêu.
“Đồ ăn có ngon hơn không, nước dùng hợp khẩu vị hơn không, nhìn thấy mặt tao thì nước trắng có biến thằng nước suối tinh thiết không hả thằng chó!!!” – Thằng Fang vừa hét vừa chửi một hồi đến mức thở hổn hển còn thằng Thaen vẫn dùng chiêu cũ là mỉm cười và chắp hai tay vá, haha. Nó thậm chí còn suýt phủ phục xuống sàn luôn, mẹ kiếp, đúng là rất biết cách chọc điên người khác mà. Thằng Fang nhắm mắt hít một hơi thật sâu rồi quay về với đĩa cơm trước mặt, Thằng Thaen cũng tranh thủ cơ hội gắp cái này cái kia cho người yêu, phải mất một lúc thằng Fang mới trở lại trạng thái thân thiện với loài người. May quá, tôi sợ mất mật ngay từ lúc ngồi lên xe, tôi sợ nó sẽ giết tôi để hả giận với cả lúc đi đường thằng Fang lái xe như thể đua công thức 1 vậy. Phum ngồi chống cằm nhìn anh trai nó với vẻ khinh bỉ chưa kể còn bĩu môi, ôi thôi đừng để tôi phải miêu tả chi tiết. Thằng Mick thì một mình một thế giới, chẳng quan tâm đến ai, aaaaaaaaaaa, thằng chó Mick, gọi ngay con cá mới cho taooooooo.
“Hừ, ai bảo mày chậm chân.” – Thằng Mick nhếch mép, tôi chỉ biết ngồi cắn đũa và thầm rủa trong lòng, cầu mong nó mắc nghẹn không thì trúng độc cá cũng được!
“Haha, rồi để tao gọi đĩa mới cho, đừng nhăn nhó nữa kẻo má nứt ra giờ Lùn.” – Tôi ngay lập tức quay sang tìm bố đường tốt bụng Phum và nhanh chóng thể hiện bộ mặt đẹp trai nhất của mình. Chộ ôi, người yêu ai mà vừa đẹp trai lại tốt bụng thế chứ, ủa, tôi tự hỏi chính mình để làm gì???
“Em tao đến nghèo vì mày mất thôi.”
“Dào ôi chó Fang nữa, thế còn bạn tao tiêu tiền cho mày thì sao? Nào là cắm trại rồi đi xem ca nhạc, bao nhiêu thứ.” – Thằng Fang nhún vai nhếch môi với tôi rồi quay sang nhìn thằng Thaen sau đó đặt cằm lên vai người yêu.
“Thaen…mày bảo với bạn mày đi, MÀY-BẰNG-LÒNG.” – Các bạn phải nghe giọng điệu của thằng Fang đi, thằng Thaen mà dám không làm theo thì ôi quan tài, ôi vòng hoa xuất hiện ngay trong tích tắc vì lễ tang của nó chắc chắn sẽ được tổ chức ngay ở Paragon này.
“Đúng ạ, tao bằng lòng chi tiền, nếu không chi tiền cho vợ thì còn chi tiền cho ai chứ, úi!.” – Một bàn tay chắc nịch đáp ngay vào đầu.
“Tao không có tử cung, đừng có gọi tao là vợ.”
“Thôi nào Fang, thằng Thaen nó yêu nó tôn trọng mày mà. Nó gọi thế là để tôn vinh mày đấy, mày đừng chửi nó.” – Thằng Mick nhấp ngụm trà thái xanh rồi lớn tiếng thể hiện quan điểm như thể nó là người sâu sắc lắm vậy. Thằng Thaen nghe xong giơ ngay ngon cái tâm đắc: “Nó làm tất cả cũng chỉ vì mày.”
“Nói tiếp đi Mick, nói nữa đi.” – Thằng Thaen chỉ trò ra điều rất hài lòng. Thằng Phum khoanh tay trước ngực nhìn anh trai anh rể nó với vẻ thích thú. Hôm nay Trai Đẹp cười rất nhiều, không biết có phải nó lén đi chơi thuốc không nữa.
“Nó vừa yêu vừa nể.”
“À chắc chắn rồi.”
“Vừa tôn trọng vừa tôn thờ.”
“Tìm đâu người như tao chứ, không có đâu.”
“Nó làm tất cả mọi thứ mà không chần chừ đắn đo.”
“Chuẩn rồi.”
“Có đôi lúc nó rơi vào cảnh khốn cùng.”
“Cũng không phải vấn đề gì lớn.”
“Chính vì vậy mày nên đi tìm chồng mới đi Fang ạ.”
“Thằng chó Mick, mày dám quyến rũ người yêu tao.” – Thằng Mick đập bàn cười lớn khoái chí còn thằng Fang bình tĩnh gắp miếng sushi nhím biển nhét vào mồm thằng Thaen. Hai đứa nó vừa ăn vừa tiếp tục chí chóe nhau, có thằng Mick ngồi cạnh thêm dầu vào lửa còn tôi với Phum thong thả thưởng thích đĩa cá trích vừa mới mang ra, hihi. Bữa này dù chỉ có năm người ăn nhưng chúng tôi vẫn tranh nhau đến sứt đầu mẻ trán; được cái bữa này ăn no nê nhưng vẫn nhẹ ví vì thằng Thaen thằng Phum là người trảaa. Ai bảo nó là người gọi đồ vậy nên để nó trả luôn, hehe.
Ăn uống xong xuôi thằng Fang thằng Thaen về trường, thằng Mick cũng về trường nhưng không về khoa nó. Các bạn đang thắc mắc là thế nó đi làm gì đúng không, hehe, thì đi đón gái đó. Nghe phong thanh thì cô gái này là người mới, sáng nào chiều nào nó cũng lượn qua bên đó. Tôi với Phum định đi xem phim tiếp nên ở lại đi vòng quanh cho tiêu thức ăn rồi đi xem phim sau.
“Peem, đứng đây đợi nhé tao vào nhà vệ sinh một lát.”
“Ờ ờ.” – Tôi nhận lấy túi của mình mà trước đó Phum cầm cho tôi đeo lên vai. Trai Đẹp đi vào nhà vệ sinh rồi còn tôi ngồi nghịch điện thoại bên ngoài đợi nó.
Sẽ chỉ có mình em, yêu mình em
Bao trọn em với tất cả tình yêu và sự quan tâm
Trái tim này thuộc về em rồi em biết không?
Từng lời anh nói đều xuất phát từ tận đáy lòng
Ta sẽ cùng nhau vượt núi vượt sông
Sẽ không có chỗ cho sự cô đơn xen vào
Bài hát này là cho em và thuộc về em
Anh hứa sẽ chăm sóc em từ giờ cho đến mai sau
Tiếng nhạc chuông điện thoại của Phum đột ngột vang lên làm tôi suýt đánh rơi điện thoại. Đệch, đang tập trung lướt thì chớ, làm tôi giật hết cả mình. Tôi mò trong túi tìm điện thoaijc ủa nó rồi cầm lên xem là ai gọi tới, cái tên và dãy số hiện trên màn hình thuộc về một người quan trọng của Phum “Bố”. Tôi mỉm cười rồi ấn nút nghe vì giờ bố phum cũng là người quan trọng với tôi rồi.
“Alo bố ạ.”
(Cu Ph…ơ Peem à con?) – Bố lên tiếng với thanh âm nghe điềm tĩnh mà vô cùng dịu dàng.
“Vâng ạ, Phum vào nhà vệ sinh rồi, bố có việc gì không để tí con bảo nó gọi lại cho.”
(Không sao, bố chỉ gọi để bảo Phum là ngày kia bố với mẹ sẽ đi Ý.)
“Ơ thế ạ? Sao vội vàng vậy bố, có việc gấp ạ?”
(Thì cũng có việc với bố muốn sang thăm họ hàng bên đó nữa. Thế mai Peem với Phum có rảnh không?)
“Con có tiết buổi sáng còn Phum chắc là học đến bảy giờ tối, con thấy nó bảo có bài kiểm tra, sao thế bố?”
(Thế mai về nhà ăn cơm nhé, mẹ muốn gặp mấy đứa trước khi đi với bố thấy mẹ bảo nhớ Peem suốt thôi.) – Tôi nghe thấy tiếng mẹ vọng lại ở đầu dây bên kia ^^ Mẹ vẫn đáng yêu và tốt bụng như ngày nào.
“Haha, vâng bố. Để con bảo Phum, nhờ bố nhắn với mẹ là con cũng nhớ mẹ lắm ạ.” – Thằng Phum nũng mẹ tôi đến mức nó đã được lên chức làm cậu con trai cưng mới thì tại sao tôi lại không thể làm thế với mẹ Phum chứ, hehe. Nói không phải khoe chứ mẹ Phum cũng chiều tôi lắm đấy.
(Peem nói chuyện với mẹ không, mẹ đang ngồi cạnh bố này.) – Tôi tiếp tục nói chuyện với mẹ thêm một lúc rồi tắt máy. Tôi nghĩ tôi cũng nói chuyện với mẹ đủ lâu cộng thêm thời gian trước đó nữa mà thằng Phum vẫn chưa thấy ra, hay là nó ngã vào hố xí chết trong đấy rồi.
Mẹ kiếp, lúc nào cũng như thế, lúc nào cũng thích bỏ tôi ở lại một mình, cái mồm nào hứa sẽ không để tôi phải đợi nữa cơ mà, cái đồ thất hứa!!! Thôi đi tìm nó vậy, nhỡ nó chết thật tôi còn biết đường làm lễ siêu sinh tịnh độ. Vậy nhưng tôi vừa quay người định đi tìm Phum thì xuất hiện ngay trước mặt là một bó hoa hồng trắng.
Tôi đưa mắt nhìn từ bó hoa màu trắng cho đến cánh tay áo đồng phục cho đến khuôn mặt đẹp trai của người đang cầm bó hoa. Tôi cứ đứng ngây người ra đó, không biết nên hành xử thế nào, hết nhìn Phum rồi lại nhìn bó hoa trên tay nó.
Ôi thần linh ơi!!! Phòng khi các bạn quên thì để tôi nhắc lại cho nhớ, hai đứa tôi đang đứng giữa trung tâm thương mại, các bạn nghĩ với bối cảnh này thì người qua đường có quay lại nhìn không? Đã thế lại còn là hai thằng con trai tặng hoa hồng cho nhau nữa chứ. Cơ mà thôi kệ, đằng nào người ta cũng chỉ nhìn thấy mình một lần, không quan tâm.
>//////////////< “Cầm lấy đi.” – Trai Đẹp cười ngại ngùng, lắc lắc cái đầu đồng thời đưa bó hồng tới gần để tôi nhận. Tôi cũng bẽn lẽn nở một nụ cười, gãi gãi thái dương rồi đưa tay ôm bó hồng trắng to đùng ấy vào lòng. Mày lặn mất tăm một lúc lâu là vì cái này đấy hả? “Cho dịp gì đây?” – Tôi dang tay ôm bó hồng đồng thời lén đánh mắt ra xung quanh xem có ai nhìn về phía này không. Ồ, có cô gái còn lôi hẳn điện thoại ra để chụp ảnh nhưng bạn ấy thấy tôi nhìn thì cười ngại cất điện thoại rồi rời đi. Aaaaaaaa, xấu hổ quá, giải thưởng Người yêu hay tạo bất ngờ đỉnh của năm chắc chắn phải thuộc về Trai Đẹp. “Dịp muốn tặng.” – Nghe câu trả lời của nó kìa, ôi chết mất thôi, trả lời thế này tao đến phải đăng ký làm nô lệ tình yêu của mày muôn kiếp mất, dù có phải nằm gai nếm mật tao cũng bằng lòng. “Thích không?” – Nghe nó hỏi câu gì kìa. “Thích” “Thế à?” “Ừ.” “…” – Không khí chết. “…” – Không khí chết. “Đẹp nhỉ?” – Sau khi cả hai cùng yên lặng một lúc vì ngượng, Phum đã phá vỡ bầu không khí ấy bằng câu hỏi này. Phum gãi đầu gãi tai rồi chỉ vào bó hoa mà nó mua với nụ cười bẽn lẽn. “Ừm, đẹp lắm. Cảm ơn nhé. Haha, mày ngượng cái gì chứ Phum, tao mới là đứa phải ngượng đây này.” – Thấy ghen tị với tôi không nào, ghen tị lắm chứ gì, chưa bao giờ được như thế này chứ gì, đến tôi còn thấy ghen tị với chính tôi nữa là hahahaahaha. Tôi nên gặm bó hoa này hay nên gặm người tặng hoa trước nhỉ, hihi. Ôi bé ơi đừng táo bạo lộ liễu thế. >o< *** “Này Pun…Pun…thằng chó Pun mày làm cái gì thế!!!” – Tôi hét đến rát cả cổ họng, hét đến mức mấy đứa đang đá bóng trên sân (thằng Phum, thằng Thaen, thằng Q, thằng Fang, thằng Matt, thằng Toey) phải quay lại nhìn. Ờm…tao không cố ý làm thế đâu, chúng mày tiếp tục đá bóng đi, xin lỗi vì đã làm phiền nhé: “Pun, nghe thấy không, tao hỏi mày đang làm gì, tập trung khiếp thế.” “Tao đang rèn luyện năng khiếu mảng kiến trúc, mày xem này.”- Thằng Pun nói rồi chìa điện thoại ra trước mặt tôi, đm tí thì chọc vào mắt tao. “Bằng cách chơi The Sims ấy hả?” “Đúng vậy.” – Tôi nhíu mày nhìn cái đứa đang nằm bò ra chơi The Sims trên dãy ghế bên cạnh sân bóng khoa Kỹ Thuật, nơi mà đã ghi dấu ấn đậm sâu trong tâm trí tôi. Hừ, hẹn nhau chỗ khác không được hay gì, tao không thích chỗ này tí nào, aaaaa. “Buồn ỉa hả, nhìn mặt mày như muốn đào thải phân vậy.” – Thằng Pun cằn nhằn tôi. Mày không nhiết thiết phải dùng từ sinh động vậy đâu Pun, một từ thôi còn chưa đủ đây nó còn nhân đôi, vừa ỉa vừa phân nữa. “Này, kia có phải P’Ngun không mày!!!” – Thằng Pun ngay lập tức đặt điện thoại xuống nhỏm đẩu lên mà không biết rằng: “Hahahahahaha, mày bị tao lừa rồi, chu choa, phản ứng nhanh thế, mày có bị sao không đấy.” “Thằng quỷ tha ma bắt, tao lại đá cho chân mày ngắn lại bây giờ, chó.” – Tôi chẳng bận tâm đến lời chửi rủa của thằng Pun vì tôi hãy còn đang rất hả hê khi đã lừa được nó. Vậy nhưng rồi tiếng la oai oái của thằng Toey và tiếng cười rộ lên của đám thằng Q khiến tôi phải dừng hình. Hình ảnh trên sân lúc này là thằng Q cởi áo khoe cánh tay cơ bắp đồng thời cánh tay cơ bắp ấy đang cặp lấy cổ thằng Toey, một hành động vô cùng dã man và khủng khiếp. Thằng cu kia thì hét váng cả sân, thằng Matt thể hiện tình thương mến thương với cậu bạn chí cốt bằng cách giữ chặt thằng Toey không cho nó vùng vẫy. “Aaaaaaaaa, P’QQQQQQQQQQQ, P’Q bỏ em ra, thằng chó Matt buông tao ra.” “Hahaha, mày thích đẩy lắm hả, nào nào, lại hít nước hoa của anh đi.” – Eo, tởm vãi. Tôi mà là thằng Toey thì tôi thà nín thở chết ngay ở đó. Mấy đứa nó trêu nhau một lúc rồi lại quay về đá bóng như thường, tôi ngồi xem tiếp, thằng Pun chơi game tiếp còn thằng Mick với thằng Beer thì… “Cả hai đều làm từ đậu nành nhưng đậu là đậu mà sữa đậu là sữa đậu.” “Ơ, sao mày bảo nó là một.” “Nước đậu với sữa đậu là cùng một dạng nhưng đậu thì không, đậu là cái mình dùng để nấu món ăn ấy, mày chưa từng ăn canh đậu non hay gì?” “Ơ hay, nãy thì mày bảo không giống nhau, thế rốt cuộc nó là như nào?” “Mick, tao không hiểu là sao mày lại không hiểunhỉ?” – Hahahahaha, thằng Beer không bình tĩnh được nữa rồi. Nó giải thích vụ nước đậu với sữa đậu cho thằng Mick được một lúc rồi mà thằng Mick vẫn không hiểu là nó giống hay khác nhau ra sao, hahaha. Thằng Mick là thế đấy, mấy cái mà khó hiểu thì nó hiểu rất nhanh còn mấy cái mà dễ hiểu thì với nó cứ như mớ bòng bong, haha. Thằng Beer thở dài một hơi đoạn vỗ vai thằng Mick rồi xuống sân nhập hội đã bóng, bỏ lại thằng Mick tiếp tục tìm kiếm về đậu trên mạng. Lý do mà chúng tôi hẹn gặp nhau ở đây vào buổi chiều hôm nay là để chuẩn bị tổ chức tiệc ăn mừng sinh nhật ba tuổi của…Cơm rang. Con thỏ lợn giờ còn đô hơn cả gấu, núc ních hơn cả lợn nhưng vẫn là em bé yêu của thằng Thaen và thằng Fang. Vậy nên thằng Thaen hẹn đám chúng tôi ra đây dù tôi nghĩ mục đích chính của nó là muốn đá bóng. Rõ ràng là hẹn ở nhà cũng được, không cần thiết phải hẹn nhau ra sân bóng làm gì cho phí thời gian. Giờ thì chỉ còn đợi Bác sĩ Chen thôi vì nó đang có bài kiểm tra ở phòng thực hành và đây cũng sẽ là lần đầu tiên chúng tôi được gặp nó kể từ thời điểm vào kỳ học mới đến giờ. “Lùn, nhặt bóng cho tao đi.” – Nghe có quen không ạ? Cơ mà lần này khác rồi, người nói câu đó đang đứng tay chắp eo mỉm cười với tôi chứ không phải hét vào mặt tôi và tôi cũng không còn hét lên chửi lại như lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau nữa: “Vào đá cùng không?” “Chộ ôi, vợ chồng nhà người ta rủ nhau đá bóng kìa, woohoo.” – Thằng mặt chó Q đang nhảy điệu “đêm nay em muốn bao nhiêu lần” trước mặt tôi, tôi giơ ngón giữa lên thay câu trả lời cho nó. Tôi đá bóng lại cho Phum rồi lắc đầu. Tao lười lắm, tao muốn đi nhậu lắm rồi, bao giờ thằng Chen mới tới đây? Thằng Pun ngồi giải thích chuyện nước đậu cho thằng Matt nghe nhưng không hiểu sao lại nhắc đến cả nấm linh chi, tôi ngồi nghe mà phì cười. Hai thằng hâm đó ngồi nói chuyện với nhau đến hơn sáu giờ thì thằng Chen tới. Ổ ôi!!! Bác sĩ đẹp trai đến rồi, nó hãy còn đang mặc áo blouse, đeo kính, trông rất ra dáng một bác sĩ. “Uầy, P’Chen vừa đi thi hay vừa đi tham gia thể thao phối hợp về vậy, haha.” – Thằng cu Matt ngồi nghỉ uống nước ngẩng lên hỏi anh nó, thằng Chen chẳng còn hơi sức nào mà trả lời, nó ngồi thụp xuống hết sức mất hình tượng. “Có muốn tiêm tí formalin* không bạn?” – Tôi đưa chân đá nhẹ vào lưng thằng Chen, chà, nó không phản ứng gì luôn. * Formaldehyde giết chết phần lớn các loại vi khuẩn, vì thế dung dịch của formaldehyde trong nước thông thường được sử dụng để làm chất tẩy uế hay để bảo quản các mẫu sinh vật. Trong y học, các dung dịch formaldehyde được sử dụng có tính cục bộ để làm khô da, chẳng hạn như trong điều trị mụn cóc. Các dung dịch formaldehyde được sử dụng trong ướp xác để khử trùng và tạm thời bảo quản xác chết. “Mẹ kiếp, mệt chết tao, chó Pun dịch vào đi cho tao còn nằm.” “Mày dám bắt nạt tao? Tao lại cho Angry Bird đến phá tan nhà mày bây giờ.” – Thằng Pun quay lại lườm thằng Chen rồi quay về câu chuyện về chăm sóc sức khỏe cho phụ nữ của nó. “Mệt đến thế cơ à? Thế bài kiểm tra có làm được không?”- Tôi hỏi đồng thời chuyển chỗ ngồi xuống bên cạnh nó. “Cũng tàm tạm mà mệt điênnnnn. Tao không được ngủ 8 ngày rồi đấy mày, ơ mà còn đợi có mình tao thôi đúng không Peem?” “Ờ nhỉ, chúng mày ơi, thằng Chen đến rồi, về được chưa?” “…” – Không có con chó nào để ý đến tôi, đứa nào đứa nấy còn đang bận căng mắt căng não, cố sống cố chết bám vào quả bóng tròn trên sân. Lúc chúng nó đá xong thì cũng đã bảy giờ tối, trời mà không tối thì chúng mày vẫn chưa dừng đâu đúng không? Cả đám đi về phía bãi đỗ xe cách đó khá xa, tiếng kêu ca càm ràm léo nhéo bên tai cùng với tiếng chửi và cả tiếng cười. Đi đầu là thằng Q đang cố gắng quấy nhiễu thằng Fang và được trả công bằng những bài chửi không thương tiếc, thằng Thaen khoanh tay trước ngực đi bên cạnh còn thằng Chen thì cười khoái chí khi thấy thằng Fang bốc hỏa. Thằng Toey với thằng Mick chụm đầu hỏi thằng Beer chuyện sữa đậu xem nó khác nước đậu như thế nào. Hỏi đến mức thiếu gia phải chắp tay vái hai đứa nó để nó đừng hỏi nữa. Thằng Pun thằng Matt thì đang thì thẩm nhỏ to như có vẻ lên kế hoạch để trêu ai đó. Còn tôi với Phum thì đi cuối đoàn, nó khoác vai tôi, hai đứa cùng mỉm cười nhìn về đoàn người phía trước rồi đột nhiêm Phum di chuyển từ vai xuống nắm tay tôi thật chặt. Tôi ngẩng đầu lên nhìn Trai Đẹp vì nó dám nắm tay tôi ở nơi công cộng, dẫu lúc này ở đây chẳng có ai. “Lùn.” “Gì?” “Con đường phía trước còn xa.” “Hử? Xa cái gì? Sắp tới rồi, đó đó, thấy em xe yêu quý chưa, kia kìa.” “Ý tao là chúng ta sẽ phải đi một đoạn đường rất xa.” – Phum cười rồi siết chặt tay tôi, tôi cũng siết lấy tay nó nhè nhẹ. “Có mày ở bên thì dù xa mấy tao cũng đi.” “Cả đời luôn nhé.” “Ừm, cả đời luôn.” Rất nhiều câu chuyện đã xảy ra trong cuộc sống của tôi và Phum, đặc biệt là chuyện về gia đình đã khiến chúng tôi mất khá nhiều thời gian mới vượt qua được. Đến mức tôi nghĩ hai đứa tôi bây giờ còn hơn cả chữ yêu, mỗi ngày của chúng tôi đều là sự gần gũi quen thuộc, là sự gắn bó chẳng thể tách rời. ^_^ Phum cười với tôi, tôi cũng cười với nó. Dù chẳng ai trong hai nói câu “hứa nhé” nhưng chúng tôi trao đổi cảm xúc qua ánh mắt và qua cả nụ cười này. Tôi không biết con đường phía trước xa đến đâu, không biết sẽ đối mặt với điều gì nhưng miễn Phum vẫn nắm tay và đi bên cạnh tôi, vẫn có đám bạn quỷ đồng hành thì dù có đi xa đến thế nào, dù cười hay khóc, dù vui vẻ hay khổ đau và dù có gặp phải bất cứ điều gì, tôi vẫn sẽ luôn sẵn sàng tiến bước trên chặng đường này cùng chúng nó.