We Are - Câu Chuyện Tình Yêu Của Chúng Ta

Chương 75: 1: Đi tình nguyện



Cuối cùng thì ngày này cũng đến rồi, chúng tôi sẽ chính thức lên đường đi đến Mae Chemmmmmm, chà lem bem bem hú. Thấy giọng tôi hay không, nếu nhắm mắt nghe không chừng nghĩ tôi là P’Bi đó. Thôi được rồi, trước khi khai phá tiếp những khả năng tiềm tàng ẩn giấu dưới cơ thể đẹp trai này và trước khi có ai đó sắp ói vì không thể chấp nhận được sự thật phía trên thì chúng ta tập trung vào tình hình hiện tại trước đã.

Giờ là tầm khoảng tám giờ tối, có một nhóm người đang vội vã chạy tới nhà ga Hua Lampong cùng với đống hành lý lỉnh kỉnh và các thùng đồ quyên góp được chất thành đống đang nằm chờ vác lên tàu. Bầu không khí trong lúc chờ tàu nhốn nháo gần giống như bày chim Angry Bird nhăm nhé phá trại lợn (vì tôi đang chơi game này) còn đám con gái thì đang túm năm tụm ba buôn dưa và cái không thể thiếu đó là tranh thủ chụp ảnh.

Ờm, tôi tự hỏi liệu ga Hua Lampong có phải một công trình kiến trúc tráng lệ và liệu đống đường ray kia có phải vật liệu quý giá không mà các bạn chụp gì chụp lắm vậy, hơ hơ. Đám con trai thì một vài đứa lùi đi hút thuốc, một vài đứa đứng tán phét còn một số thì đang đá bóng (ai mang cả bóng đi tình nguyện vậy trời).

Nhóm tôi cũng tách nhau ra tham gia vào các hoạt động tùy theo sở thích. Thằng Mick đang trêu đám cái Gi, Friendly, tôi nghe được tiếng ngựa hí từ khoảng cách cả 300 trặm, chúng nó ăn cái giống gì mà cười đáng sợ thế không biết; thằng Chen đang đi điểm danh xem ai đến rồi ai chưa; thằng Beer thằng Matt thằng Phum giúp thằng Aim vận chuyển nốt mấy thùng hàng cuối cùng chở từ nhà P’Paew ra; thằng Thaen với thằng Fang ra 711 mua đồ, thấy bảo là quên mang dầu gội, rồi tao chống mắt xem lên tới bản lạnh co vòi thì chúng mày gội được mấy lần, hay là tôi với các bạn đánh cược, cược xem chúng nó có tắm không, haha.

Còn tôi đây thì có nhiệm vụ đứng trông đồ trông túi cho các bạn và trong lúc chờ đợi, để cho thời gian được sử dụng một cách có ích và có giá trị thì tôi xin phép chơi Angry Bird trên điện thoại của thằng Phum, hehe, vui lắm, tôi cà cái màn hình điện thoại đến xước cả tay. Còn thằng Q với thằng Toey – cặp đôi kỳ lạ thì vẫn chưa thấy xuất hiện dù muộn hơn so với giờ hẹn cả 30 phút rồi. Ối dồi, thiêng gì mà thiêng thế, vừa nghĩ tới cái là chúng nó đến ngay.

Thằng Q đang lôi lôi kéo kéo một chiếc vali cỡ lớn, trên vai còn đèo bồng thêm một chiếc ghita, nó mặc một chiếc quần bò rách cùng một chiếc áo phông xanh đậm, là áo tình nguyện cho chuyến đi lần này. Hôm nay ai ai cũng mặc như thế cả vậy nên tôi mới né được cái vụ mặc áo theo nhóm mà thằng Q hay bày ra, xin được chân thành cảm ơn cảm tạ ngài chủ tịch câu lạc bộ.

Và đương nhiên, một thứ không thể thiếu khi thằng Q xuất hiện là thằng Toey đang chạy vòng quanh người nó. Trong tay thằng Toey xách một cái túi lớn, trên lưng đeo một cái balo chưa kể nó còn mặc một chiếc áo dài tay…Ôi mẹ ơi chúng ta đi Mae Chem thôi mà Toey, có phải Nam Cực Bắc Cực gì đâu, làm gì mà phải sợ lạnh tới mức ấy cơ chứ. Thằng Q vừa đi tới thì hất mặt thay cho lời chào đồng thời bỏ đồ xuống rồi ngồi xuống bên cạnh tôi, thằng nhóc thối kia thì bám sát P’Q của nó. P’Joke đang đứng cách đó không xa, thấy bạn tôi đến liền hét lên:

“Này Q, mày không cần phải vội qua giúp bọn này chuyển đồ đâu.” – Nó vừa tới mà anh đã nhai đầu nó rồi.

“Ồi P’Joke, anh không phải ngại đâu, em là công dân tốt có tấm lòng cao cả mà anh.”

“Cục cức, thằng chó, bọn tao chuyển xong từ kiếp trước rồi.”

“Haha, xin lỗi anh nhé, vợ em nay nó hơi giận dỗi tí.” – Nhìn mặt thằng Toey thì có vẻ không phải “tí” đâu, cái môi chề ra dài thế kia cơ mà.

“Ờ, thế thôi, chuyện gì chứ chuyện liên quan đến vợ là quan trọng cấp Quốc gia, phải giải quyết xong trước nhất, tao hiểu mà.” – Anh vừa nói vừa cười cười đoạn quay lại tiếp tục tán phét với đám P’Gun

“Sao mày ngồi có một mình thế quỷ lùn, đám quỷ kia đi đâu hết cả rồi?” – Nếu tôi đáp quỷ đang ngồi trước mặt tôi đây thì thằng Q có làm gì tôi không nhỉ?

“Thằng Thaen thằng Fang đi 711, thằng Mick đang đứng với đám cái Gi, thằng Chen đi điểm danh, thằng Matt đang đi loanh quanh, thằng Pun đi liên hệ vụ vé tàu với P’Paew, thằng Beer đi bê đồ.” – Chi tiết còn hơn cả Bách khoa toàn thư Thái Lan.

“Thế em bé chồng dễ thương của mày đâu?”

“Đệch.” – Nếu không phải trong tay tao đang là một chiếc Iphone thì tao sẽ không do dự mà ném ngay nó vào đầu mày Q ạ, khoảng cách có thế này đầu thằng Q vỡ chắc luôn. Thằng Q ồ lên thích chí rồi dúi đầu tôi xuống đoạn quay sang em người yêu mặt như dưa thối.

“Im quá, cẩn thận không đủ oxy nuôi cơ thể là shock với tèo trước khi lên đường tình nguyện đấy.”

“P’Q đừng có nói chuyện với em.”

“Ngứa mồm à, không nói thì làm sao hiểu nhau được.” – Tôi lắc đầu cười nhìn hai đứa điên dở giận dỗi nhau rồi lại cúi xuống dành sự tập trung cho chú chim trong điện thoại, để kệ hai đứa nó tự giải quyết đi: “Mày càng ngày càng nhõng nhẽo rồi đấy Toey, dỗi gì mà dỗi suốt ngày, mấy hôm nữa khéo lại kiếm cái gì nhét vú như đám cái Gi đấy.”

“Toey không có nhõng nhẽo, P’Q dỗ em ngay.” – Chứ người con trai nam tính nào lại bảo là dỗ em đi hả Toey, haha.

“Rốt cuộc là mày muốn thế nào đây, muốn tao dỗ nhưng lại không cho tao nói, hay mày muốn tao dùng thủ ngữ, được thôi, nào nào.”

“Không cần dùng thủ ngữ nhưng P’Q cũng không được nói, P’Q tự nghĩ cách dỗ em đi.” – Tôi không thể không ngẩng đầu lên nhìn hai đứa nó. Thằng cu Toey, mày hơi quá rồi đấy. Nó đang khoanh tay trước ngực nhìn thằng Q chòng chọc, trông như mấy bé cún bé mèo lúc giận mà không thể làm gì ngoài việc ngồi một chỗ thở phì phì hậm hực.

“Yếu đuối.” – Ngay khi bị bạn tôi mắng thằng cu Toey lập tức trợn mắt há hốc mồm làm bạn tôi lấy ngay cái tay vả vào mồm nó. Hai đứa nó tiếp tục giận dỗi nhau cho đến khi thằng Matt đi tới.

“Chó Toey này, mày làm cái gì mà giờ mới tới, mà mặt mày bị cái gì mà trông méo mó vậy, P’Q làm gì bạn em đó?” – Thằng Matt cười vào mặt bạn nó một cách khoái chí.

“Tao chả làm gì cả, chỉ có bạn này giãy lên giãy xuống đòi mang theo quần bơi với phao đi tình nguyện, tao ngăn nó thì nó giận, hừ, chắc là Mae Chem có nhiều biển cho nó chơi lắm đấy.”

* Mae Chem là một huyện thuộc tỉnh Chiang Mai nằm ở miền núi Thái Lan nha các bác.

“Hahahahahahahaha.” – Tôi với thằng cu Matt cười lăn khi biết được lý do cho sự giận dỗi lần này của hai đứa nó. Thằng Toey ném cho tôi một cái nhìn âm u cùng cực nhưng tôi không thể nào ngừng cười nổi. Mẹ kiếp, nghĩ sao mà tính mang phao bơi đi Mae Chem vậy nhỉ, hahahahahaha.

“Anh Peem sao lại cười em, mày cũng thế đấy thằng Matt, mày là bạn tao thì phải về phe tao chứ, mày không yêu tao nữa à?” – Thằng Matt dùng hết sức dúi đầu bạn nó đồng thời lắc đầu chán nản.

“Nếu tao không coi mày là bạn thì tao gửi mày vào bệnh viện tâm thần từ lâu rồi. Đi nào, tao dắt đi tìm đồ ăn cho bớt dỗi.” – Và chỉ cần có thế, thằng Matt rủ đi kiếm đồ ăn cái là thằng Toey lại cười toe nhanh chóng gật đầu đồng ý không quên quay sang cười một cái với thằng Q. Ờ…ờm…cảm xúc của em tôi lên xuống còn nhanh hơn cả cổ phiếu PTT.

“P’Q cần gì không để Toey đi 711 mua.” – Thằng Q cười hừ hừ trong cổ họng đồng thời bóp mũi thằng Toey, tôi nghĩ chắc là nó cũng quá quen với tình trạng của thằng Toey rồi, hơ hơ.

“Đừng mua nhiều quá đấy, đồ trong cái túi mày bắt tao ôm theo ăn đến kiếp sau còn không hết.” – Thằng Q mồm thì kêu ca càm ràm nhưng tay vẫn rút ví lấy tiền đưa cho người yêu đi mua bánh.

“Vânggggggg, đi thôi Matt, người yêu tao cho hẳn 1000b luôn.” – Nhận được tiền thằng Toey còn cười tươi hơn trước, ờm, cái đứa ban nãy mặt như cái bị biến đi đâu mất rồi nhỉ.

“Thằng Matt thằng Toey, đi đâu thế?” – Thằng Beer thằng Phum đi tới hỏi hai thằng cu em.

“Đi 711 ạ, anh cần mua gì không?” – Thấy thằng Beer vung tay từ chối, thằng Toey lại lôi thằng Matt chạy đi tiếp.

“Đến rồi đó à.” – Phum chào thằng Q rồi ngồi xuống bên cạnh tôi.

“Ờ, mày có biết cho đến khi ra khỏi nhà tao phải dằn ý định bóp cổ* thằng Toey xuống bao nhiêu lần không, mẹ kiếp.”

* Nguyên tác là giết với phân xác cơ mà tôi thấy ghê quá nên thay bằng bóp cổ ha.

“Ha, sao thế?”

“Nó đòi mang quần bơi với phao đi mày ạ, nhắc tới tao lại thấy đau đầu.” – Thằng Q kêu ca phàn nàn với thằng Beer còn thằng Phum thì chẳng bận tâm đến câu chuyện vì hãy còn đang bận cúi đầu nhìn về chiếc điện thoại đặt trên đùi tôi như muốn hỏi tôi nãy nói chuyện điện thoại với ai, có ai gọi nó lúc tôi ôm điện thoại nó chơi không mà sao lại không cất điện thoại của tôi đi.

Ờ mà tôi giỏi quá ta, phiên dịch được cả ngôn ngữ mắt luôn, tôi nghĩ là tôi còn giỏi hơn cả thằng Q với thằng Toey nữa. Để rảnh rảnh tôi đi đăng ký làm phiên dịch bán thời gian ở sở thú, biết đâu có khách thăm quan nào muốn nói chuyện với động vật thì sao, hahahahahaha. Tao không có ý gì đâu nhé Phum. Trước khi Phum tạo thêm nhiều biểu cảm hơn nữa thì tôi đã lên tiếng:

“Lười cầm.” – Nhưng sự thật là ban nãy tôi…nói chuyện với thằng Kleun, hehe. Vừa nói xong nên thành thử lười cầm điện thoại với cả đang bận chơi Angry Bird. Thằng Kleun chỉ gọi tới để chúc tôi đi đừng mạnh giỏi, à còn đòi cả quà nữa.

Phum gật đầu tỏ vẻ không có gì, cơ mà nếu nó cầm điện thoại lên kiểm tra thì đời tôi tèo anh chị em ạ, từ không có gì thành rất có gì cho xem. Tôi với thằng Kleun chưa từng làm gì lén lút không hay, hai đứa chỉ nói chuyện qua lại như bạn bè chẳng qua là tôi không muốn nghe Phum càm ràm. Tốt xấu sao thì kiểu gì nó cũng gọi lại chửi thằng Kleun, chính vì thế nên không nói là cách tốt nhất để giải quyết vấn đề rồi.

“Mang đủ đổ chưa Peem?”

“Mày nghĩ sao?” – Mồm đáp nhưng mắt đang nhìn chằm chằm vào màn hình xem con chim cuối cùng có giúp tôi thắng ván này không.

“Thế mang đi mấy cái áo dài tay, cái áo dài tay màu bạc tao bảo mày cần đi ở đâu rồi, sao không mặc vào…dừng chơi đã Lùn.” – Nó không chỉ nói mà còn đưa bàn tay chắc khỏe nắm lấy cằm tôi. Này, đừng có nhìn tao cục súc như vậy chứ, tao sợ đấy.

“Ở trong balo ấy, tao mang đủ rồi mày không phải lo đâu.” – Tôi hất mặt về phía balo đang đặt dưới đất cho thằng Phum thấy, nó nhìn theo rồi búng trán tôi một cái, tuy không dùng sức quá nhiều nhưng cũng hơi nhoi nhói. Mà sao có thể không đủ đồ cơ chứ, tôi đã chuẩn bị từ hẳn ba ngày trước cơ mà, nào là khăn mặt, khăn tắm, áo dài tay, quần lót – mỗi đứa một lố, xà phòng, kem đánh răng.

Và một thứ chắc chắn không thể thiếu vì nếu thiếu nó là Phum ngỏm chắc, đó chính là Tiểu Hổ – em gấu bông mà tôi phải dùng hết sức bình sinh nhét vào túi để mang theo. Hừ, thực tình là tôi phát điên lên được, riêng túi hành lý là bốn chưa kể balo trong đó cũng nhiều đồ không kém vậy mà nó vẫn còn mặt mũi sấn tới hỏi tôi là mang đủ đồ chưa. Cái lúc tao đang còng lưng gấp đồ thì mày còn bận ngủ với bận xem Scoopy Doo, có mảy may nghĩ đến việc giúp tao một tay đâu mà giờ còn hỏi, ông giựt cho đứt tai bây giờ…Đoán xem tôi có dám không? Haha, đương nhiên là không rồi.

“Lấy ra mặc đi không có lên tàu ngồi bị lạnh.” – Tầm này thì không có gì quan trọng bằng mấy chú chim trong game.

“Ờ ờ, đợi lên xe rồi mặc, mày không thấy tao đang bận à.”

“Lấy ra mặc đi.”

“…” – Víu!!! Chú chim cuối cùng bay một đường đẹp mắt trên màn hình.

“Peem.” – Tôi lén đánh mắt nhìn chủ nhân giọng nói trầm lạnh cùng ánh mắt hơi cáu. Tôi đang đấu tranh tư tưởng xem nên giành một hai phút để mặc áo nhằm bảo toàn sinh mạng hay nên cương quyết chống đối lại lời nó và tự kết liễu đời mình trong vòng một phút. Mẹ kiếp suốt ngày ra lệnh ép buộc tao, có thấy lạnh lẽo quái gì đâu, không thấy tao vừa giành chiến thắng đây à…nhưng nếu hỏi tôi rốt cuộc tôi có lấy áo ra mặc không…THÌ CÓ, hehe.

Thì trông nó như có thể gặm cổ tôi bất cứ lúc nào thế kia, đừng cắn tao nhé, tao không muốn đi tiêm phòng dại đâu, haha. Tôi đành bấm bụng mở túi lấy chiếc áo dài tay ra mặc không quên ném cho nó ánh mắt hình viên đạn, mà sao…chó Phum lại cười thế nhỉ.

“Có thế thôi, nói nhẹ không thích cứ phải để tao đóng vai ác, hay là mày thích thế hả Lùn, haha.” – Tôi ban ngay cho kẻ nhiều lời này một án phạt bằng cách đánh vào đầu.

“Ối!!!” – Ấy vậy nhưng âm thanh này lại không phải âm thanh thể hiện sự đau đớn từ Phum mà là từ tôi. Ai đánh đầu tôi thế nhỉ? Tôi nhanh chóng quay đầu lại thì thấy thằng Fang đang đứng nhếch mép: “Chó Fang, là mày đánh tao đúng không?”

“Mày đánh em tao trước mà, tao chỉ bảo vệ em tao thôi…tao sai chỗ nào?” – Hừ, sai ở chỗ mày đánh tao chứ sao. Thằng chó Phum vẫn còn cười được, tôi đành ngẩng đầu nhìn thằng Thaen hòng truyền tín hiệu trợ giúp để nó trả thù cho tôi.

“Tới đi.” – Vậy nhưng chó Fang lắm chuyện lại quay sang nhìn thằng Thaen trước làm bạn tôi đang chuẩn bị đưa tay lên thì sững lại rồi chắp tay vái vợ một cách vô cùng nhún nhường. Thằng chóoo!!!!!!!!

“Lạy vợ ạ!” – Hahahahaha, đám thằng Q cười phá lên khiến người khác cũng phải ngoái nhìn sang bên này, thằng chó Thaen cũng bật cười thích chí vì trêu được thằng Fang. Thằng chó sợ vợ bỏ bạn. Thằng Fang cười tỏ vẻ với tôi đoạn ôm cổ thằng Thaen đi tới chỗ P’Joke.

“Chồng thì bỏ, bạn thì kệ, ôi chao, thương quá đi mất, mày thấy thế không Beer, hahaha.” – Thằng Q móc mỉa tôi xong thì nhanh chân chạy đi mất trước khi tôi kịp nhét cả cái chai nước vào mõm chó của nó.

“Mày cười cái gì thằng Beer, say Tokyo hay gì.” – Đứa nào ở gần tao tầm này tao đều cho gặp giông bão hết.

“Hơ, cười cũng không được, người yêu mày chắc điên rồi Phum ạ.” – Thằng quý tộc cắn tôi một phát tóe máu rồi cũng đứng dậy đi theo thẳng Q.

“Đừng làm mặt như thế nữa kẻo má nứt ra bây giờ.” – Phum ôm lấy hai má tôi xoa xoa nhéo nhéo khiến hai má như sắp rơi ra đến nơi, tôi phải đẩy tay nó ra, đau tao.

“Tại mày chứ tại ai.” – Tôi quay lại tính sổ với kẻ đầu sỏ. Phum không phải là đứa thích đi chọc ghẹo người khác nhưng không hiểu sao nó rất thích chọc điên tôi đến mức mà việc này đã trở thành thói quen thường nhật của nó: “Tại sao mày cứ trêu tao thế?”

“Thì tao chỉ có một người yêu duy nhất, không trêu mày thì còn trêu ai.”

>///<

Nếu mày đã nói đến vậy rồi thì…mời trêu tao tiếp đi ạ.

***

“Mọi người ơi, chuẩn bị sẵn sàng đi nào, xe sắp chạy rồi đó ạ. Nhóm tình nguyện lại đây tập trung nêu cao tinh thần quyết chiến quyết thắng đi nào.” – Tiếng thằng Pun hô lên kêu gọi mọi người đứng tập trung lại thành vòng tròn, khoác vai khoác cổ nhau đồng thanh hô lên khẩu hiệu của câu lạc bộ.

Chúc cho chuyến tình nguyện lần này sẽ thật may mắn nhé ^_^

Hô khẩu hiệu xong chúng tôi nhanh chóng kiểm kê hành lý chuẩn bị vác đồ lên tàu. Chúng tôi bao trọn một toa, một số bạn nam sẽ lên trước để chuyển hành lý cho các bạn qua đường cửa sổ, đám thanh niên cao ráo như thằng Phum thằng Chen thằng Thaen sẽ đứng cuối để bê đồ, các bạn nữ sẽ cầm cái gì đó nhẹ nhàng còn bên phúc lợi như tôi thì sẽ chuẩn bị đồ ăn để chia cho các bạn khi lên xe. Nhìn thì có vẻ rất nhiều nhưng vì chúng tôi cùng hiệp lực giúp đỡ lẫn nhau nên chỉ một hai chuyến là đã chuyển hết đồ.

Chỉ trong vài phút, toàn bộ thành viên tình nguyện đã yên vị trên tàu, chỉ còn tôi và thằng cu Park đang khệ nệ vác hai thùng đồ ăn cuối cùng lên tàu, âm thanh kêu ca và những tiếng hỗn loạn trên tàu hòa vào làm một. Chuyến tình nguyện này số lượng nam nhiều hơn nữ mà không hiểu sao tiếng nữ át cả tiếng nam, ơ mà sao các bạn còn chưa ngồi vào ghế đi.

“Uii mày ơi tao hồi hộp quá, không biết Mae Chem lạnh không nhỉ?”

“Lạnh chứ, bình thường ở trên đồi đã lạnh sẵn rồi mà mà giờ còn đang là mùa đông nữa, mùa lạnh lại còn được ở cùng mấy đàn anh đẹp trai, aaa nghĩ thôi cũng thấy…cái gì?”

“Ê Nut, Nut, mày đâu rồi, túi mày đang để chỗ tao đấy.”

“Các em ơi, ai lên rồi thì kiểm tra đồ đạc với bạn đồng hành của mình để còn biết ai rơi ai rớt ai bốc hơi mà tìm cho kịp nhé, hai phút nữa là tàu chạy rồi, các bạn nam nhóm phúc lợi qua bên này giúp chút nào.”

“Bác sĩ Chen.”

“Ơi.”

“Hộp thuốc có ở chỗ bác sĩ không?”

“Không ạ, hộp thuốc ở chỗ P’Nat rồi, bác sĩ Gan thấy không khỏe chỗ nào sao?”

“À không, anh ổn nhưng em Vi đau họng nên anh tìm thuốc cho em ấy.”

“Tránh ra cho Chủ tịch đi tí nào, còn đang không có chỗ ngồi đây, bạn Chủ tịch đâu rồi lên tiếng đi.”

“Con Paewwwww, rượu để đâu?”

“Chó Tum, mày muốn nhuộm đỏ luôn hay gì, vừa lên xe đã đòi uống, cẩn thận nhân viên đi kiểm tra người ta tống cổ cả lũ chúng mày xuống đấy.”

“Ơ hay, tao hỏi tử tế mà mày phả vào mặt tao thế à, thế rốt cuộc là để đâu, mày nói hay để các anh đây phải dùng bạo lực hả em gái.”

“Em gái cái thằng bố mày, để chỗ thằng Joke ấy, rót cho tao nữa.”

“Chị ơi, đến chụp ảnh vinh danh đường sắt Thái Lan cái nào.”

“Mấy cái sang chảnh hiện đại hơn có cả đống mà con Krapook.”

Âm thanh của bọn tôi khéo trên đầu tàu hãy còn nghe thấy, khách từ các khoang khác chắc đang hoang mang không biết cái đám lâu nhâu này từ đâu tới, định làm gì và ai cho chúng nó lên tàu thế không biết, ha. Sau khi giúp P’Dao và thằng cu Park kiểm tra lại đồ và chuẩn bị đồ ăn xong, tôi đánh mắt đi tìm nhóm của mình, tìm một hồi thì thấy cánh tay thằng Phum đang vẫy vẫy gọi nên tôi đi về hướng đó, mẹ kiếp, ngồi gần cuối luôn.

“Đi đâu về?” – Phum hỏi rồi đứng dậy đón lấy cái túi từ tay tôi rồi để lên khoang hành lý bên trên.

“Bê đồ lên xe.” – Phum hất mặt ý bảo tôi vào bên trong ngồi, thực tế thì đáng lý một dãy ghế chúng tôi phải ngồi ba người nếu không thì sẽ không đủ tôi nhưng tôi với Phum là trường hợp đặc biệt, hehe. Ngồi đối diện chúng tôi là thằng Beer thằng Chen thằng Pun, mẹ kiếp toàn bọn chân dài; người ngồi ghế đằng sau dựa lưng vào tôi là thằng Thaen thằng Fang và thằng Dol bạn thằng Thaen; ghế bên cạnh tôi là thằng Q thằng Toey thằng Matt; ngồi đối diện với đám thằng Q là thằng Mick, cái Friendly và cái Gigi.

Đám con gái thì ngồi tập trung ở đằng trước còn đám con trai chỉ yếu ngồi đằng sau, với 50 con người mà nói ngồi ba người một ghế như thế này là hơi chật, khéo phải chuyển bớt người sang khoang khác nữa chứ không thì không có chỗ ngủ. À, chúng tôi không được ngồi khoang VIP giường nằm đâu ạ, đi tình nguyện mà, làm sao thoải mái như đi chơi được, chúng tôi chỉ ngồi khoang hạng ba thôi cho tiết kiệm. Hờ hờ, tới được Chiang Mai tôi đảm bảo mông không còn là mông nữa luôn.

Tu tu!!!

“Yeahhhhhhhhh”

Ngay khi tàu vừa bắt đầu lăn bánh kèm theo những âm thanh tu tu xình xịch rót vào tai đám người vùng khác như mấy đứa trong câu lạc bộ tôi là chúng nó lập tức rú lên hào hứng đồng thời tiếng trống tiếng nhạc cũng theo đó mà vang lên nhộn nhịp, tay trống lần này không ai khác chính là thằng Q. Nhóm chị Paew chị Dao với mấy chị năm bốn đứng dậy quẩy hết mình nhưng tất nhiên là không thể qua được đám cái Friendly, haha.

Thằng Beer thằng Chen đứng dậy nhập hội với đám đằng sau, tôi nghe thấy tiếng eo éo, chắc là có cả thằng Thaen nữa. Chúng tôi phải ăn thật nhanh vì đến điểm trường mới ăn thì không phù hợp cho lắm, à lén ăn thì lại là câu chuyện khác, haha.

Tôi với Phum ngồi vỗ tay theo điệu nhạc, theo câu chuyện rồi ngồi cười thằng Mick với cái Friendly. Thằng Mick rất thích trêu cái Friendly và thích gọi cái Friendly là “Vợ ơi”, haha, thỉnh thoảng còn sấn tới ôm, nhéo ti, bóp mông. Cái Friendly là chúa ghét phiền phức, ai mà động chạm gì đến cơ thể nó là nó lườm cho cháy mắt nhưng nếu chỉ hôm hờ hờ thì nó sẽ không nói gì.

“Thế chuyến này về có ghé qua nhà không Lùn?” – Phum đột nhiên cất tiếng hỏi khi chỗ ngồi lúc này chỉ còn hai đứa, thằng Pun sang chỗ thằng Q quẩy cùng rồi.

“Có chứ, ba tháng tao không về nhà rồi đó mày…uầy, mẹ gọi tới đúng lúc luôn…alo, xin chào người mẹ xinh đẹp.”

“Mẹ à Lùn?” – Phum ghé tai tôi hỏi thầm, tôi gật đầu rồi cười với nó.

“Ừm.” – Tôi nhận điện thoại của mẹ đồng thời tranh thủ vò đầu trai đẹp như thể nó là chó, haha. Nó chỉ bắt lấy cái tay tôi rồi giữ hờ, tôi đánh mắt nhìn nó với vẻ khiêu khích, hihi.

“Giọng vui quá nhỉ, thấy biểu là đi tình nguyện, thế chừ Peem đang ở mô?” – Hửm? Phu nhân nay nói tiếng địa phương cơ, chắc là tâm tình đang vui vẻ.

“Chưa đi được chỗ mô, xe mới đi được có tí à, à mẹ ơi, giờ trên nhà lạnh với có mưa hầy?” – Hùa theo phu nhân tí, nhưng đúng là nghe giọng mẹ hôm nay tươi tỉnh hơn cả tôi.

“Ừ, chừ vẫn mưa, thời tiết mấy bữa nay toàn thế, cứ chốc nắng chốc mưa chốc lại lạnh, chỗ nhà mình cũng không lạnh, man mát thôi nhưng mẹ nghĩ là trên bản chắc lạnh hơn đấy, mi có đem áo dài tay, chăn gối đi không hay để mẹ mang ra trạm tàu cho, mấy giờ mi đến?”

“Không cần đâu mẹ, Peem mang đủ cả rồi mẹ không phải lo.”

“Mẹ đang chuẩn bị đồ đi ăn cưới con cấp trên, Peem biết gì không, bố mi được một chân lên sân khấu chúc mừng cô dâu chú rể đấy, ối chao ơi bố mi chọn cái bộ đồ mà mẹ trông còn không muốn nhận người nhà.”- Hahahahahaha, Ngài Đại tá cũng quá lắm cơ, nếu không phải bố tôi và bác là bạn thân thì đời nào bố có một chân cầm mic chúc mừng được, mặt mày dữ tợn như thế khách đến ăn tiệc trông thấy có mà chạy mất dép, hahaha, con đùa thôi bố ơi, con yêu bố mà.

“Nhưng mà cũng thấy thương cô dâu chú rể thật đấy, mất bao công dựng rạp đám cưới mà người lớn thì cứ kiếm trò hài.”

“Haha, ôi dào, chuyện bố mi thì để bố mi lo, mẹ chịu, à mà nói đến chuyện đám cưới, bao chừ con rể mới đem đồ đến hỏi với con mẹ đây?” – Cảm giác như có ai đó hơ lửa hất bụi than đang cháy vào mặt tôi, aaaaaa không nói tiếng địa phương với mẹ nữa.

Kể từ ngày mẹ biết chuyện, kể từ ngày gia đình tôi mở lòng đón nhận, mỗi lần mẹ gọi cho tôi là lại lôi chuyện Phum ra trêu nhiệt tình. Tôi ngẩng đầu lên nhìn Phum còn nó đang nhíu mày nhìn tôi, chắc hẳn nó đang muốn nghe xem tôi với mẹ nói gì với nhau vì nó chính là zai yêu của Phu nhân. Tôi nghe phong thanh là hai con người này lén nói chuyện với nhau nhiều lắm nhưng lần này tôi nói tiếng địa phương nên nó nghe không hiểu gì. Tôi nhéo mà nó đoạn…nói lớn vào điện thoại cho chừa cái tội trêu tôi.

“Mẹ này, đồ đạc cái gì, không có đâu.” – Thôi thì tôi cứ kêu ca trước vậy dù thực tế gia đình hai bên đã liên lạc qua lại với nhau được một thời gian, đặc biệt là hai mẹ, có lẽ vì hai vi phu nhân có sở thích giống nhau, tuổi cùng tầm tầm nhau mà nếu tôi nhớ không nhầm Phu nhân nhà tôi còn hơn mẹ Phum hai ba tuổi. Hai mẹ nói chuyện hợp nhau lắm, từ chuyện làm đẹp, xoa bóp cho đến chuyện hẹn sẽ lên thăm nhau mà gần đây tôi mới biết.

“Haha, mà làm cái gì bên đấy ồn áo quá vậy, hôm trước mẹ bé Phum gọi điện cho mẹ bảo sẽ lên thăm nhà mình vì hai bên sắp thành thông gia.”

“Ôiii, đừng có trêu con nữa mà, mẹ hâm, con đã bảo không phải rồi.”

“Không cái gì mà không, con trai tôi sang ở với con trai nhà bên đấy cả năm trời rồi, giờ mẹ chỉ việc ngồi nhà đợi đếm tiền triệu thôi.”

“Rồi rồi, không trêu nữa, à Peem đi chuyến tình nguyện này xong Peem dắt con rể về thăm bố mẹ nhé.”

“MẸ!!!!!!!!”

“Haha, Mèo ơi là Mèo, thế bé Phum đâu rồi?”

“Nó đang ngồi đực mặt ra bên cạnh con đây.” – Tôi quay sang nhìn Trai Đẹp, nó vẫn đang trố mắt ra nhìn tôi với vẻ mặt không hiểu một chữ gì.

“Nếu được thì chuyển máy cho bé Phum để mẹ vợ nói chuyện với, mấy ngày không được nghe giọng mẹ vợ cũng nhớ phết đấy…” – Tôi đưa máy cho Phum nói chuyện với mẹ rồi để cho mẹ với con zai yêu trò chuyện riêng với nhau còn tôi thì cầm Iphone của Phum chơi game, ha, mày chiếm mẹ của tao thì tao chiến điện thoại của mẹ, win win.

“Ngồi tàu hỏa thế này lại nhớ đến lần đi Hua Hin nhỉ Lùn nhỉ?” – Chất giọng trầm của Phum cất lên đồng thời nó đưa tay ra nắm lấy tay tôi, phải đến lúc ấy tôi mới nhận ra là nó cúp máy rồi.

“Ừm, đưa gà công nghiệp đi tàu hỏa lần đầu tiên, haha.” – Tôi nhướng mày với Phum rồi cầm cả hai chiếc điện thoại của tôi và nó nhét vào trong balo.

“Cùng là lần đầu mày bị ăn nữa, haha.”

OoO

>o<

“Chó Phum, cái thằng…” – Tôi ngượng đến mức không thể thốt ra nổi một câu chửi nào, con chó trong miệng chừng như cũng cũng đang shock đến mức muốn chửi muốn hét vào mặt nó lắm nhưng không thể làm được, sợ sẽ ảnh hưởng đến những người bạn đến ca múa hết mình đặc biệt là vị chủ tịch câu lạc bộ đang thể hiện những kỹ năng nhảy múa khiến ai nấy cũng phải né ra. Tôi nghĩ hình ảnh này của thằng Pun nên được đem về cất thật kỹ trong góc nhà đi là hơn.

“Đã bảo là đừng làm mặt như thế mà, má nứt ra bây giờ.”

“Thì cũng là má của tao, sao nào?” – Tôi nhướng mày với cái người đang đưa ngón tay lên nghịch má tôi. Phum vẫn cười rất vui, ánh mắt mà tôi thích vô cùng nó đang ánh lên niềm hạnh phúc vô bờ. Tôi muốn chàng trai này, muốn Phum của tôi cười như thế mãi mãi dù thỉnh thoảng tôi vẫn bị nó trêu bị nó ghẹo bị nó chọc điên đến mức cảm thấy cáu nhưng nếu nhưng thứ đó đổi lại được nụ cười hạnh phúc của Phum…thì dù tôi bị trêu bị ghẹo cả cuộc đời này cũng không sao cả.

Tôi đánh mắt một vòng nhìn xung quanh, khi thấy không ai để ý đến bên này liền tranh thủ thơm má nó một cái, ui ngại quá đi, Phum cười hừ trong cổ họng đồng thời đưa tay xoa đầu tôi thật nhẹ.

“Đáng yêu quá đấy Lùn.”

“Mày chỉ nói được mỗi câu này thôi à.” – >O<

“Ọeee, đưa nào xách cả đường lên tàu đấy, tao thấy ngứa hết cả cổ họng, buồn nôn quá.”

Tôi đã quên mất người đang ngồi dựa lưng lại với bạn tôi là thằng Fang.

Giờ đã là tầm hơn 11 giờ đêm mà cái sự náo nhiệt, quẩy nhiệt tình này vẫn chưa dứt, đám P’Joke say lắm rồi nhưng tôi không tới đó nhật hội đây, vì…có người mang rượu đến tận bàn phục vụ, haha. Không gian trên khoang tàu quá chật hẹp không đủ chỗ cho ban nhạc đứng hát nên chỉ có thể đứng nép nép ở phần lối đi.

Nhóm hoạt động đang bày trò chơi, tuy nhìn hơi ngớ ngẩn điên dại nhưng thấy cũng vui, à không, nói đúng ra là thấy cực vui và cực hài vì cái Friendly chính là người nghĩ ra mấy trò này, chưa kể nó còn kiêm luôn MC. Chỉ riêng đoạn cắn nhau của nó với tay trống cũng đủ làm cả khoang tàu cười lăn lóc rồi.

“Trò chơi tiếp theo sẽ là một trò chơi kiểm tra trí nhớ và kiểm tra độ tinh mắt xem các bạn tình nguyện viên của chúng ta thông minh và nhanh nhạy tới đâu. Nhưng trước khi bắt đầu trò chơi này thì chúng ta cần có dụng cụ, nào mấy đứa ơi, vào việc chuẩn bị đồ nhanh lên nào.” – Cái Friendly như thể một người mẹ đang sai mấy đứa con trong nhóm hoạt động đi vòng tay để phát để đồ cho mọi người. Tôi đoán đó là một mảnh giấy vì nó được để trong một cái chai có vỏ ngoài đục đục, chưa kể còn bắt mọi người cho tay vào lấy thì hẳn nó không thể là một cái gì khác ngoài giấy đâu anh chị em ạ.

“Cái mà mọi người nhận được là một mảnh giấy có ghi số, lấy được rồi đừng vội mở ra cho ai xem nhé.”

Vừa lấy xong mảnh giấy cho mình tôi nhanh chóng giấu đi vì Phum đang có ý đánh mắt sang nhìn xem của tôi là số mấy: “Một người một mảnh nhé, đưa cho Friendly một cái với nào….Được rồi, mọi người đã có đủ rồi đúng không ạ? Có ai còn chưa có không? Tay trống mày lấy giấy chưa…á á á.” – Thằng Q đưa gậy đánh vào ngực cái Friendly một cái làm nó la toáng lên rồi lấy móng vuốt cào lại. Nhìn có vẻ mọi người đã có đủ giấy rồi, cái Friendly bắt đầu giới thiệu quy tắc của trò chơi.

“Đủ rồi đúng không ạ…Trò chơi này mang tên: “Dạy em tục ngữ”, tôi tin là các bạn ở đây hẳn đã từng chơi qua trò chơi này rồi và nó không khó tí nào. Quy tắc của trò chơi là Friendly sẽ gọi lên một số bất kỳ, ai đang giữ số đó trong tay thì xin mời đứng ra và tôi sẽ là người đưa ra thử thách kiểm tra trí nhớ của bạn. Được rồi mọi người ơi, mình bắt đầu nhé!” – Cùng với câu nói của cái Friendly, thằng Q đánh trống thêm vào để tăng sự hào hứng.

“Con số may mắn đầu tiên là số…số…số…số…vì công lý…”

“Ôi ôi, con chó để kia, tao hồi hộp đến căng thẳng rồi đây nảy.” – Tiếng oán thán từ quần chúng khiến cái Friendly cười đắc ý. Mà không chỉ người khác hồi hộp, tôi cũng hồi hộp không kém. Người ngồi bên cạnh tôi đây đang cố tỏ ra là mình ổn chứ cũng chẳng kém gì, haha.

“Haha, số đầu tiên thôi để chủ tịch của chúng ta chọn đi, ngài ơi ngài chọn con số xấu số nào đây ạ, có từ 1 đến 53 để cho ngài chọn ạ, xin mời ngài.” – Cái Friendly đi lại chỗ thằng Pun đồng thời ngồi lên thành ghế, thằng Pun tỏ vẻ suy nghĩ một lúc rồi thốt lên:

“78.”

ĐCMMMMMMM

Mẹ kiếp!!!

“Cái thằng này, tao vừa nói dứt mồm là chỉ đến ố 53, mày lấy 78 từ cái ngân hà nào xuống thế, hả?”

“Haha, P’Pun say à anh?”

“Tao đùa thôi cho chúng mày vui thôi, ừm, vậy tao chọn số 27.”

“Aaaaaaaaaaa.” – Giọng một cô bé ré lên cộng hưởng với tiếng cười của đám bọn tôi, dù chưa biết em ấy sẽ phải đối mặt với cái gì nhưng cũng xin là nhẹ nhõm được một phần, đàn ông đích thực dữ chưa.

“Cái gì thếeeeeee, người may mắn đầu tiên của chúng ta xuất hiện rồi, lại đây nào em Boombeam đáng yêu, bước ra nào.” – Em Boombeam đành phải đứng lên bước ra giữa lối đi cùng với cái Friendly và thằng Q giữa những tiếng hò reo cổ vũ của mọi người.

“Chị đừng làm gì em nhé, nhẹ tay thôi nhé chị Friendly siêu xinh đẹp.”

“Chị vẫn xinh từ ngày xưa rồi khỏi xu nịnh đi, bé không cần phải sợ đâu em chỉ cần nhìn về tít phía kiaaa, thấy gì không bé?” – Nói rổi cái Friendly chỉ tay về phía toa tàu trước mặt, tất cả mọi người đều đồng loạt nhổm dậy rướn cổ lên để nhìn, thằng cu Park đang đứng làm cái trò gì ở chỗ đó vậy? Cái Friendly vừa ra hiệu lệnh là thằng cu Park giơ cái bảng lên nhưng vì khoảng cách quá xa thành ra chẳng ai nhìn thấy cái gì cả.

“Ôi chị Frienddddd, xa quá em không nhìn thấy.”

“Ô thế à, Park quay về đây đi em, về đây nào, mà tôi bảo em nó ra tạn đó để làm gì nhỉ, đúng ra nói phải đứng ở đằng này chứ, đúng không con Gi con Sweet hay tao hiểu sai?”

“Ôi bạn ơi, ngoài bê đê mày còn bị mất nhận thức và không tỉnh táo nữa à, cái con này.” – Hai đứa Friendly với Gi cứ đấu võ mồm qua lại làm thằng cu Park lúc bước về đến đây thì mặt nghệt ra không hiểu chuyện gì. Cái Friendly thấy thằng em về thì không để chậm chễ thêm giây phút nào nó bắt thằng Park giơ biển lên một lần nữa, trên đó có dán giấy với dòng chữ mà khi đọc xong đứa nào đứa nấy ngã ngửa.

“Lúa nếp là lúa nếp làng. Lúa lên lớp lớp lòng nàng lâng lâng.”

Ôi con Frienddddddddd!!!!

Chơi trò gì không chơi lại chơi đọc vần, nhìn thì có vẻ dễ nhưng thực tế lại không dễ tí nào. Nếu không phải bài vần trên tách thành hai dòng để đọc như những gì chúng tôi đang nhìn thấy đấy thì nhìn từ xa sẽ chỉ thấy được mỗi từ “lúa” với từ “lòng” in đầy trang giấy, hahaha.

“Ôi chị ơi, khó quá, cho em đổi câu được không?”

“Thôi được rồi, thấy cưng không xinh được bằng chị nên chị tha, nào em Park, giơ tay, à nhầm giơ bảng lên đi…anh Thanh ăn sắn, anh Hạnh ăn hành… Chị cho cưng tập đọc ba lần rồi quay xuống đọc cho các anh chị nghe.” – Ha, thấy thương con bé Boombeam quá, con bé tập một hồi rồi quay xuống đối mặt với bọn tôi trước khi nhắm mắt cố sống cố chết đọc cho xong bài, đám P’Joke đứng đằng sau đang vô cùng chờ nghe em nó đọc.

“Anh thanh ăn sắn….anh Hạnh ăn hành.”

“Nhanh,, đọc hai lần.” – Lần đầu con bé đọc đúng nhưng lần hai thì cả hội ồ lên vì con bé đọc sai.

“Vỗ tay cho em Boombeam nào, bé chọn số tiếp theo đi.” – Cô bé nghĩ ngợi giây lát đoạn chọn…Đệch, tôi căng thẳng quá nên rướn cổ lên lén nhìn con số trên mảnh giấy trong tay thằng Phum cho đỡ hồi hộp ai dè nó thấy được cái cổ đảng nghểnh lên của tôi liền đẩy mặt tôi ra.

“Chơi ăn gian thế.” – Tôi nhún vai rồi quay qua tiếp tục nhìn đám thằng Q, bị bắt ngay tại trận cũng hơi xấu hổ chưa kể Trai Đẹp còi đang cười khùng khục nữa làm tôi lại càng thấy xấu hổ hơn.

“Em chọn số 11 ạ.”

“Aaaaaaaaa.” – Cái giọng này nghe quen quen…là thằng Toey.

Woohooooo, em tôi dính chưởng rồi. Thằng Q quay lại nhìn người vừa đứng lên bằng ánh mắt hết sức ghẹo gan đồng thời cười lớn không quên đánh vài nhịp trống hùa theo để trêu người yêu. Trước khi cô bé Boom về chỗ tôi còn nghe em ấy nhỏ giọng nói với thằng Toey là: “Toey, tao xin lỗi nhé.”

Haha, xin lỗi mà sao em lại cười thế kia.

“Wowwww, bé Toey lại đây nào, lại đây lại đây chơi P’Friend nào, Toey đang học khoa gì em nhỉ?”

“Nghệ thuật ạ.”

“Ồ, Nghệ thuật, thế có biết anh này không?” – Cái Friendly chơi ác thật, nó vừa hỏi thằng Toey tay vừa chỉ sang thằng Q đang đứng gần đó, thằng cu Toey hết gãi đầu đến gãi má để cho bớt ngượng sau khi nhận được một tràng ồ cực to từ phía chúng tôi.

“…biết ạ.”

“Thế…”

“Con đĩ chó bắt đầu trò chơi được rồi đấy, mày còn đợi nó tìm gạo cúng dường cho mày hay gì?” – Cái Friendly bật cười khanh khách khoái chí rồi mới lật đật tìm một câu cho thằng Toey đọc…và cái câu đó là… “Luộc hột vịt lộn, luộc lộn hột vịt lạc, ăn lộn hột vịt lạc, luộc lại hột vịt lộn lại lộn hột vịt lạc”. Thế rồi thằng Toey bắt đầu.

“Luộc hột vịt lộn, luộc lộn hột vịt lộn…luộc hột vịt lạc… làm lại làm lại…luộc hột vịt lộn lộn luộc…aaa chị Friend ơi cho em xin thêm một lần nữa đi.” – Thôi đủ rồi đấy Toey, thằng Q dúi đầu người yêu nó rồi đẩy về chỗ ngồi.

“Ê Toey, lộn luộc là cái gì thế?” – Hahahahaha, thằng Matt ngay lập tức chớp thời cơ trêu bạn. Thằng Toey cũng bật cười đoạn đọc lại câu một lần nữa, đằng nào thì nó cũng phải đọc cho ra để chọn số tiếp và người may mắn tiếp theo là P’Art. Ôi cười chết mất, anh ấy say lắm rồi, đến nói chuyện bình thường còn không xong thì làm sao mà nói được mấy câu như thế kia.

Tôi cười đến đau cả cơ mặt, P’Paew P’May phải nhanh chóng đem bạn mình về giấu lại. Người tiếp theo là cái Krapook, tôi phải công nhận là bé này giỏi vì câu của nó phát âm cũng khá khó nhưng cái Krapook vẫn đọc được vanh vách đến mức cái Friend cảm thấy ngứa mắt.

Gần mười người lên thớt, bầu không khí vừa hài vừa hồi hộp vì sợ mình sẽ là cái tên tiếp theo. Cơ mà ai cũng không đáng thương bằng anh chàng tên Kawinphop vì thằng Thaen cực kỳ không giỏi trong việc phát âm chưa kể nó còn đang say vậy nên lúc trả bài làm hơn 50 mạng người cười ngặt nghẽo.

Người đỉnh nhất phải kể đến thằng Phum, quỷ này nói chuẩn từng từng từng chữ, không vấp không nghỉ nhịp nào. Thôi chúng ta chuyển sang xem phần trả bài của nhóm bạn tôi đi thì hơn.

“Đầu làng Bông, băm măng, bát mắm. Cuối làng Bông bát mắm, băm măng.” – Đây là câu của thằng Pun.

“Đầu là Mông, băng măm, băm mát. Cuối làng Mông, băm mát, băng măm.” – Hahahahahaha, bạn tôi nhớ mông quá hay gì.

“Vịt lội ruộng rồi lặn, vịt rặn một hột vịt” – Của thằng Mick là câu này.

“Vịt lộn luộc rồi ăn, vịt rang một nồi vịt.” – Hahahahahaha.

“Con cá rô rục rịch trong rổ réo róc rách” – Tiếp nào, thôi bỏ mẹ, đến tôi rồi. Tôi thở dài một hơi rồi cố gắng đọc bằng tất cả sự tự tin nhưng kết quả chỉ được…: “Con cá rô ục ịch trong ổ reo óc ách…xxx…con cá rô rục rịch trong ô reo óc ách.” – Chán đời chưa.

“Lính Lệ leo lên làu lấy lưỡi lê lấy lộn lại leo lên lấy lại.”

“Mặt mập mọc một mụt mụn bọc, hai mụt mụn bọc mọc mặt mập.” – Cuối cùng chúng ta đến với bạn Thaen – nhân vật huyền thoại. Mẹ kiếp, một chữ nó không rặn ra nổi cho đúng làm thằng Fang cười ra nước mắt, thằng Thaen càng cố gắng bao nhiêu càng đọc léo lưỡi bấy nhiêu. Các anh các chị hẳn cũng biết nó không thể đọc nổi nên nháy nháy với cái Friendly để đổi cho nó một câu khác và thế là bạn tôi đã nhận được đề bài là câu đầu tiên khi bắt đầu trò chơi này.

“Lúa nếp là lúa nếp làng. Lúa lên lớp lớp, lòng nàng lâng lâng.”

“Lúa lếp nà lúa lếp làng…xxx…lúa lên lớp lớp lòng làng lâng lâng…xxx…lúa lếp là lúa lếp…lúa lên lớp lớp lòng làng…ôi thôi đi anh chị ơi, em không đọc nổi đâu.” – Hahahahahaha, tao cười chết Thaen ạ, chính mày cũng thấy buồn cười đúng không, nó còn đang tự ngồi cười chính mình kia kìa. Thằng Fang thì cười từ nãy, nước mắt nước mũi nước dãi gì tuôn ra cả.

“Thaen ạ, tao thương lúa quá, lúa lếp là lúa lếp làng.” – Hahahahahaha, chó Q mày cũng biết chọc đúng chỗ ngứa ghê. Sau đó các anh chị lại lôi mấy câu ra để trêu các em.

“Bụm một bụm bùn bỏ vô ống trúm lủm.”

“Con két con kẹp con két cái, két kẹp két, cái kẹp cái, con két.” – Trò chơi ngày một trở nên tệ hơn nhưng chơi như thế này cũng thích, cũng vui.

“Để tao thử đố dưới dạng câu hỏi nhé, ai mà trả lời được sẽ được nhận một món quà vô cùng xinh đẹp. Câu hỏi là: Người giàu lướt sóng, người bóng lướt…”

Áaaaaaaaaaaaaaaaaaa, đám con trai vừa đáp là đám con gái lập tức hú hét ầm ĩ, haha. Đặc biệt là tay trống, trả lời to và dõng dạc hơn bất cứ ai.

“Nào nào, để tao thử hỏi thằng Chen. Bác sĩ Chen ơi, tưởng vi là để trồng thế còn học y là để làm…cái gì nhỉ bác sĩ Chen.” – Haha, cái Friend mím môi chờ câu trả lời của thằng Chen, anh Nha sĩ thì chỉ biết cười ngại. Cuộc chơi ngôn từ này kết thúc với cái bụng quặn đau vì cười của tất cả chúng tôi.

* Warning một xíu, trong bản gốc tiếng Thái mấy câu vần trên nó khác cơ mà nếu dịch nghĩa ra thì sẽ không thấy cái vui của trò này nên tôi mạn phép chuyển hết sang phiên bản Việt hóa. À còn hai câu cuối thì là tôi đã rất cố gắng để Việt hóa hết mức có thể nhưng không biết nên edit sao cho nó hề như bản gốc nên có gì các bác thông cảm he ^^

***

Lúc này là tầm hai giờ sáng, tàu đi đến đâu rồi tôi cũng không rõ, nhiều người đã chìm vào giấc ngủ, một số chuyển sang khoang khác nằm còn một số thì trải áo ra nằm dưới sàn. Đám nhậu nhẹt be bét cứ hai người một bám lấy nhau mà ngủ lăn.

“Fang, Kaofang ơi.”

“Ừm.”

“Đau người không, có muốn xuống sàn ngủ không để tao trải áo cho.” – Tiếng thằng Thaen thằng Fang thì thầm nhỏ to, tôi muốn xoay người lại để hóng hớt nhưng không thể vì Phum đang dựa đầu vào vai tôi.

“Không sao, tao vẫn chưa buồn ngủ.”

“Gì mà không buồn ngủ, mắt díu cả vào rồi kìa, nhấc đầu lên để tao đi tìm áo cho.” – Tôi nghe thấy tiếng lạo xạo như thằng Thằng đang lục tìm gì đó để trải ra cho thằng Fang nằm. Bạn tôi cũng tốt nhỉ, dù nó cũng uống rượu, cũng say nhưng có thế nào thì nó vẫn chăm sóc cho người yêu đến từng chân tơ kẽ tóc.

“Thaen, đi đâu đấy.”

“Đi lấy chăn, cái túi đựng chăn của mình để đâu thế Kaofang.”

“Chắc trên đầu thằng Q, không thì chắc gần chỗ túi thằng Matt ấy.” – Tôi thấy thằng Thaen đi tìm túi chỗ thằng Q thằng Toey ngủ, nhưng có lẽ vì tối và vì nó cũng đang say nên vô tình đá phải chân thằng Q.

“Gì mày?”

“Tao tìm chăn ấy mà, xin lỗi nhé tao không thấy chân mày.” – Thằng Q ậm ờ đáp đoạn lại dựa vào thằng Toey ngủ tiếp.

Giờ thì mọi người ai nấy đều ngủ cả rồi, chỉ trừ có tôi và…chủ tịch câu lạc bộ. Nó đang lén nói chuyện điện thoại, chắc nghĩ là không ai biết vì thẳng Chen thì ngủ vắt lưỡi ra còn thằng Beer thì đi kiểm tra đồ đạc quân số với đám anh Tum. Thằng Mick chuyển qua chỗ thiếu gia nằm, tôi với thằng Mick lén nhìn nhau cười ngay khi thằng Pun cất tiếng “Alo”.

“Vẫn chưa ngủ à…không say đâu, uống có tí mà…uống thuốc chưa…vất vả lắm, Ngun chịu được sao…ừ, vậy thì để lần sau…hihi.”

ĐCM!!! Tôi không nghe nhầm đúng không? Thằng chó Pun nói chuyện với P’Ngun làm thằng Mick không chịu nổi, đang yên bình đột nhiên nó rống lên một bài hát làm thằng Phum giật mình tỉnh giấc, đánh rơi cả Tiểu Hổ đang ôm trong tay.

“Trước khi chia xa, chỉ còn lại lời hứa trên sân ga

Đưa em lên tàu đi tàu đi tới Hatyai

Tình yêu trong anh vẫn luôn đong đầy, gửi tới em cùng lời hứa

Dẫu mai này cách xa, nước mắt anh sẽ hòa vào câu chuyện quá khứ

Nhớ về em trong từng hơi thở nhưng hôm nay tình yêu phải rời đi rồi

Tiếng tàu ngân vang, để lại tôi với hai hàng nước mắt.”

Haha. thằng Pun chuồn đi chỗ khác nói chuyện rồi, trước khi đi còn lấy tay chỉ vào mặt tôi với thằng Mick.

“Ngủ được rồi đấy Peem, cả mày nữa Mick, nghịch cái gì thế hả?”

“Có gì đâu, tao nghe thằng Mick hát thôi mà, haha.’

“Tao hát hay nhỉ.” – Thằng Mick tự sướng khiến Trai Đẹp chỉ biết lắc đầu rồi đuổi nó về chỗ cũ, sau đó vòng tay ôm lấy tôi.

“Ngủ đi thôi, đừng để tao phải hôn ngay trên tàu nhé Lùn.” – Đệchhhhhhhh!!! Rồi, ngủ thì ngủ.

Và sau khi chúng tôi ngồi tàu xuyên ngày xuyên đêm vượt núi băng rừng hơn mười tiếng đồng hồ thì cuối cùng cũng đã tới Chiang Mai!!!

Mông tôi tê cứng cả rồi nhưng dù có mệt với việc di chuyển thì mọi người vẫn phải giúp nhau khuân đồ xuống. Nhóm phúc lợi lại bắt tay vào nhiệm vụ với việc phân phát khăn lạnh, nước, bữa sáng đơn giản với xôi và thịt nướng, tất cả những gì chúng tôi có thể tìm được ở gần trạm tàu hỏa Chiang Mai.

Ăn sáng xong thì nhóm anh Tong tới đón chúng tôi lên Mae Chem. Vừa trông thấy anh ấy là cả bọn chỉ biết thốt lên: “Chu choa mạ ơi, mới có năm ngày không gặp mà anh đã chuyển thành thợ xây thực thụ rồi.”. Chúng tôi chào anh, hỏi thăm đôi ba câu vì nếu đi không đi nhanh thì tới Mae Chem có lẽ tối muộn.

Tất cả chúng tôi sẽ lên đồi bằng chiếc xe bán tải với hai chiếc còn lại nhìn như xe tải quân dụng. Trước khi lên xe tôi có gọi mẹ báo là đã tới Chiang Mai rồi và đang chuẩn bị đi Mae Chem, mẹ chúc tôi lên đường bình an và sẽ có khoảng thời gian thật vui ở nơi tình nguyện.

Nhóm tôi cùng lên một chiếc xe, ngồi phía đằng sau và cũng là chiếc xe cuối cùng. Chiếc xe phía trước chở nhóm P’Joke, P’Tong đang hát hò rất vui vẻ còn xe chúng tôi ấy hả…

“Oẹeeeeeeee” – Là thằng Pun ạ, nó đang móc họng ra mà nôn, còn gì là hỉnh tượng chủ tịch câu lạc bộ nữa.

“Chúng mày ơi, tao choáng quá.” – Mày choáng nhưng bọn tao chỉ thấy buồn cười thôi Pun ạ, haha.

Thằng Toey thì chỉ hết chỗ này chỗ kia, hết ồ rồi á, phấn khích với bất cứ thứ gì nó nhìn thấy. Chiếc xe đưa chúng tôi đi qua những bản làng vô cùng xinh đẹp. Từ đây chẳng thể trông thấy nhà của tôi, tôi để xong chuyến này rồi về với mẹ và Ngài Đại tá dễ thương vậy, hehe.

Mặt trời bắt đầu lặn xuống núi cũng là lúc xe chúng tôi đi vào một con đường quanh co chất đầy sỏi, cũng có đoạn xe dính bùn không thể đi nổi, chắc vì hôm qua trời mưa, nên chúng tôi phải xuống đẩy xe.

“Ôiiii, bao giờ mới tới vậy, tao rã hết cả người rồi.” – Thằng Mick há họng la toáng lên. Lúc chúng tôi lên xe để tới Mae Chem là tầm hơn bốn giờ chiều mà giờ đã hơn bảy giờ tối rồi cả đám đãng trên con nhỏ đường vắt ngang sườn núi. Biết là đường đèo nhưng mà sao nó xa quá vậy.

“Này có khi nào chúng ta đi qua cả Myanmar rồi không, xa gì xa quá thể, ai mà đi tới đây phục vụ dân được chứ.” – Thằng Mick lại tiếp tục há họng kêu ca. Thực sự thì kêu cho có vậy thôi chứ chúng tôi cũng không thực sự nghĩ như thế.

“Có tao đây.” – Thằng Pun lảo đảo chống tay ngồi dậy đáp.

Lúc này trời đã tối hẳn, có cảm giác se se lạnh, Phum ngồi dịch sát lại chỗ tôi đồng thời vòng tay ôm, đường nhiên không thể thiếu những tiếng ồ chọc ghẹo của đám quỷ kia rồi. Chó Q, mày ôm thằng Toey đi.

Đi đến gần tấm biển có dòng chữ: “Chào mừng đến với đồi Inthanon” thời tiết ở đây lạnh theo một kiểu tôi không biết nên miêu tả sao cho phải. Nhiệt độ vừa giảm mà vừa có gió làm thằng Thaen với thằng Fang co ro ôm lấy nhau, thằng Mick quay sang ôm thằng Beer liền bị thiếu gia đá cho một cái về chỗ. Thằng Matt với thằng Chen thì ngủ, ngủ suốt hành trình.

Để lên được ngọn đồi này tôi không đếm được chúng tôi đã phải vượt qua bao nhiêu ngọn đồi khác, ngay khi cả cơ thể tôi có dấu hiệu rã rời thì chiếc xe có dấu hiệu giảm dần tốc độ, tôi rướn cổ lên nhìn.

Tới rồi, tới điểm trường nơi chúng tôi làm tình nguyện rồi!!!

Các em học sinh và người dân trong bản đã ra đây sẵn để đợi chúng tôi và để hỗ trợ chúng tôi chuyển đồ. Ôi sao mà mọi người ở đây dễ mến quá vậy, trời thì tối mịt rồi vậy mà mọi người vẫn đứng đây chờ.

Xong xuôi chúng tôi ăn tối cùng nhau, dù các món ăn trông có vẻ bình dân và nhìn còn hơi lạ, cũng không hợp khẩu vị lắm nhưng vì nó được chuẩn bị bằng tất cả tấm lòng của người dân nơi đây cùng nụ cười ấm áp của họ làm cho món ăn trở nên ngon hơn nhiều. Ngon đến mức đánh bay tất cả sự mệt mỏi mà chúng tôi đã trải qua trong chặng đường lên đến đây.

Sau bữa tối là đến tiết mục chào đón mọi người từ các em học sinh, chúng tôi cũng có tiết mục đáp lại từ các cô gái trong câu lạc bộ và rồi đến thằng Pun tuyên bố: Khai mạc trại tình nguyện!

Sau tất cả, trại tình nguyện đã bắt đầu rồi mọi người ơi!!!!!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.