Anh hiếu ý cô, cô muốn đem sự hoàn hảo nhất đế trao cho anh.
Thuộc về anh một cách trọn vẹn nhất, được cảm nhận tất cả mọi sắc thái của nhau.
Chứ không phải trong giây phút ấy, cũng là bóng tối bao quanh cô, nói đúng hơn đó là sự ám ảnh kinh khủng nhất.
– Ngoan, anh sẽ chờ em.
.
Rút trong lòng của Tô Hàn, Tử Kiều nhẹ nhàng gật đầu, trên môi vương nhẹ nụ cười, con ngươi sáng lấp lánh như phủ đây tía sáng của hạnh phúc…
Hơn hai tháng trôi qua, công cuộc chữa trị mắt cho Tử Kiều vẫn nghiêm túc thực hiện.
Tô Hàn không dám lơ là dù là một chi tiết nhỏ nhất.
Vì bác sĩ Lee đã nói qua những ngày cuối cùng của châm cứu càng đến Tử Kiều sẽ thường xuyên cảm thấy choáng váng hay nhức đầu.
Cho nên Tô Hàn phải cố gắng quan sát, hiện tại chỉ còn có ba buổi châm cứu nữa là xong phác đồ điều trị nhưng cả Tô Hàn lẫn Tử Kiều điều không nhận được sự thay đối quá nhiều ớ mắt của Tử Kiều.
Khiến hai người có chút lo lắng còn trở nên sốt ruột hơn bao giờ hết.
Có đem suy nghĩ hỏi qua bác sĩ Lee ông ấy chỉ điềm nhiên mỉm cười bảo hai người họ không cần lo lắng.
Ngày qua ngày ,Tử Kiều quen dần với hơi ấm của Tô Hàn, mỗi đêm đều được anh ôm thật chặt lúc đầu có chút không thoải mái.
Nhưng bây giờ cô phát hiện đêm nào anh ở phòng làm việc về trễ Tử Kiều liền không thể nào chợp mắt được.
Thói quen đúng là rất đáng sợ.
Như Tô Hàn đã hứa, anh sẽ chờ đợi đến khi cô sáng mắt nhưng đó chỉ là lời hứa dành cho bước cuối cùng.
.
Còn mỗi đêm anh đều không bỏ qua chiến lợi của bản thân, sự đụng chạm hai cơ thể ngày càng nóng bỏng, Tô Hàn mỗi đêm trước khi ngủ anh đều đè cô ra hôn cho thỏa thích, bàn tay cũng không kiêng dè ức hiếp Tử Kiều theo thời gian ngày càng nhuần nhuyễn.
Tử Kiều như con thỏ nhỏ, bị sự ôn nhu pha lẫn lưu manh của Tô Hàn làm cho đầu óc mụ mị cả lên.
Lúc này đây, ngoài trời sóng biển không ngừng vỗ vào bờ cát, cả khu trang viên như chìm sâu vào bóng đêm lạnh lẽo.
Duy nhất một căn phòng trên lầu hai còn mở đèn, trên chiếc giường lớn Tô Hàn mạnh mẽ đè cả cơ thê’ mãnh mai của Tử Kiều phía dưới.
Hai người sát sao dính chặt vào nhau, môi lưỡi phát ra tiếng động khiến người ta nghe vào phải đỏ mặt tía tai.
.
– ừm.
.
Tô Hàn.
.
Đừng.
.
ừm.
.
Giọng Tử Kiều nức nở, yếu ớt bị anh ức hiếp.
.
Tô Hàn hôn sâu hơn, lưỡi quấn quýt vào nhau, thân thê’ cọ sát mang đến những gợn sóng run rấy, tay anh lần theo vạt áo chui vào bên trong, lòng bàn tay tiếp xúc với da thịt nhẵn nhụi mịn màng, lần lên trượt xuống, vuốt ve.
Nếu không phải lo lắng cho sức khỏe của cô, có lẽ anh sẽ phóng túng hơn nữa.
-Tử Kiều ngoan, anh chỉ sờ một chút thôi.
Cổ áo của Tử Kiều bị cởi mấy nút, dường như chỉ hờ hững che đậy một chút da thịt, làn da trắng mịn nơi vung tròn bị Tô Hàn đê’ lại nhiều dấu đỏ.
Vạt áo thì bị kéo lên cao, bàn tay to lớn của anh chui vào vuốt ve khiến cơ thê’ Tử Kiều mềm nhũng, hơi thở hỗn loạn khiến hai người không ai muốn tách rời ra.
.
– Hức.
.
ưm.
.
Nụ hôn của Tô Hàn ngày càng sâu và mê hoặc, môi mỏng của anh không ngừng kéo lấy lưỡi cỏ, từng nơi từng chỗ trong khoang miệng cũng không bỏ qua.
Không khí xung quanh bắt đầu nóng lên, Tử Kiều vô lực không còn sức, hai cánh tay đặt trước ngực của anh cũng buông lỏng xuống dưới.
Cái bụng nhỏ thật sự tê ngứa, tay của anh bắt đầu kéo quần áo cô, dò xét vào bên trong, trên thân thể da thịt mềm mại của cô bắt đầu sờ mỏ, theo đường cong mê người chậm rãi vuốt lên trên, cổ áo bây giờ trở nên hỗn độn, bởi vì dấu vết hôn quá điên cuồng, cô cảm nhận được anh đang kích tình, cũng đang nhập trong sắc tình mà chơi đùa với cơ thế của mình.
Nhưng lúc này, bất giác đầu Tử Kiều đau nhói, hai bên mắt vừa đau vừa rát như thể ai vừa lấy tay nhấn vào.
Tử Kiều thều thào.
.
-Tô Hàn.
.
em đau quá.
.
mắt em …đau quá.
.
hức.
.
Tô Nhược vốn đã hẹn với với Tô Hàn muốn gặp Tử Kiều nhưng Tô Hàn nói rằng cô gái kia vừa hết bệnh không thể đi xa. Vì thế Tô Nhược đành bay một chuyến quay về thành phố T. Tô Nhược vốn rất nhạy bén chỉ cần qua lời nói, Tô Nhược liền cảm nhận chủ nhân của cuốn bản thảo kia vốn rất đặc biệt với anh trai của mình.
Dù Tô Hàn không nói gì quá nhiều chỉ thốt ra vài câu từ vốn theo tính cách ít nói của anh nhưng Tô Nhược cảm nhận rất rõ anh trai mình lại rất để ý còn bảo hộ cô gái kia rất chặt chẽ. Mà từ xưa giờ Tô Nhược chưa bao giờ thấy Tô Hàn dành sự ưu ái cho ai như thế ngoài Tiểu Hy con gái của cô.
Cho nên vì qua tò mò, Tô Nhược quyết bằng mọi cách phải gặp cô gái kia bằng được mới thôi. Đúng là cô rất thích bản thảo của cô gái kia nhưng song song đó Tô Nhược muốn biết cô ấy là thần thánh phương nào có thể hồ biến một Tô Hàn lạnh nhạt với cuộc sống này lại trở nên ấm áp khác lạ đến thế.
Lần này trở về Tô Nhược đi bằng phi cơ riêng, cô còn tranh thủ trở về với hai bảo bối đang chờ cô ở nhà, không thể ở lại ở thành phố T quá lâu.Lúc Tô Nhược được quản gia mở cửa vào nhà,cô nhìn qua chiếc xe hơi ngừng trước cổng có chút quen mắt.Chân mày hơi nhíu nhíu lại nhưng không nhớ ra mình đã gặp ở đâu. Chỉ là khi bước chân lên cửa lớn, bên trong phòng khách vọng ra tiếng nói ngọt ngào nũng nịu làm toàn thân Tô Nhược có chút không thoải mái.
Lúc này đây Ngô Uyển đang ngồi ở phòng khách,trên bàn lỉnh khỉnh rất nhiều quà,Trầm Ngọc ngồi bên cạnh có chút cứng ngắt cả nụ cười cũng không thoải mái.
– Dì à, dì xem cái này là con lựa rất lâu mới tìm được chiếc váy này.Dì à, dì có thích không ạ?
– …….
– Dì ơi, còn đây là chiếc túi xách của Chanel mới vừa ra mắt, màu sắc lẫn kiểu dáng rất hợp với dì.
Ngô Uyển miệng ngọt như mật, cười nói lấy lòng Trầm Ngọc không ngớt. Tính tình Trầm Ngọc vốn rất tốt, lại là con nhà gia giáo nên bà ít khi nặng nhẹ một ai.Huống gì dù sao hai nhà Ngô Gia và Tô gia có mối quan hệ kết giao lâu đời cho nên bả hơi rối rắm không biết nói sao cho Ngô Uyển không đến đây làm phiền nữa.
Hơn nữa tháng nay ngày nào Ngô Uyển cũng lui tới ngoài lấy lòng bà ra còn bóng gió nói về sự hàn gắn với Tô Hàn.
Trầm Ngọc biết do bà một phần cả nể nên mới để Ngô Uyển được cớ lui đến dây dưa.
May mắn là hôm qua Tô Hàn trở về sau ba tháng công tác ở nước ngoài lại không đụng mặt Ngô Uyển,nếu không con trai bà sẽ hiểu lầm rằng bà đang tiếp tay cho Ngô Uyển làm càn.
Chỉ mới nghĩ đến Trầm Ngọc đã lo lắng không thôi, bà liền cắt ngang những việc luyên thuyên kế tiếp của Ngô Uyển.
– Tiểu Uyển à,cháu không cần mua nhiều thứ như vậy cho Dì đâu.
Bà nhẹ thở dài khó xử nói.
– Nếu cháu muốn lui tới thăm dì thì lâu lâu dì cháu mình hàn huyên tâm sự.Còn quà cáp này dì không thể nhận được.
Ngô Uyển thu lại nụ cười, ánh mắt liền phủ hơi nước trông rất đáng thương..
– Dì à dì không còn thương cháu nữa đúng không, hay dì đang hiểu lầm cháu chuyện gì..
Cô ta gấp gáp nắm tay Trầm Ngọc.
– Cháu biết chuyện lần này là cháu sai, cháu càn quấy, cháu hứa cháu sẽ sửa đổi. Dì đừng giận cháu nữa có được không?
Trầm Ngọc có chút đau đầu.
– Dì không giận cháu nhưng mà…
Nghe thể Ngô Uyển mỉm cười cắt ngang lời bà.
– Vậy dì nhận quà cho cháu vui nhé.
– Không được.
Ngô Uyển cắn cắn môi.
– Vì sao ạ? Dì cũng ghét bỏ cháu như Tô Hàn đúng không ạ?
– Vì mấy thứ này Tôi có thể mua cho mẹ của tôi mà không cần nhờ vả ai cả.
Tô Nhược bước vào,tiếng nói lạnh nhạt vang lên khiến hai người trong phòng đều quay đầu.
Trầm Ngọc bất ngờ khi thấy Tô Nhược xuất hiện ở đây.
– Tiểu Nhược con về khi nào sao không nói với mẹ?
???⬅️⬅️