Tiếng ồn ào dưới sảnh khiến Ngô Trí Lâm bị kinh động, ông ta từ trong phòng đi ra ,bước đến cầu thang.
– Hai đứa làm gì ồn ào vậy, có im miệng cho Dì các con nghỉ ngơi không..
Ồng ta đang lo lắng tình trạng không ổn chút nào của Doãn Nguyệt Nhan, từ ngày nghe tin tức không tốt về đứa con gái kia .Bà không màn ăn uống, tinh thần suy sụp hẳn ra có những đêm thức trắng .Dù có chợp mắt thì nữa đêm cũng bừng tỉnh ngồi ngơ ngẩn suy tư rồi bật khóc một mình.
Tinh trạng này thật khiến Ngô Trí Lâm đau lòng không biết phải làm sao.
Ngô Uyển mặc kệ Ngô Trí Viễn ngưng cản, cô ta cũng không muốn trở về phòng.
– Con ra ngoài một chút..
Nói rồi rất nhanh rời đi, Ngô Trí Viễn lắc đầu thở dài.
Anh ta đi bước lên mấy bước.
– Dì thế nào rồi ba ?
Ngô Trí Lâm nhíu mày ,lắc đâu thở dài..
Nhìn qua vẻ mặt muốn nói gì đó của Ngô Trí Viễn, ông ta quay lưng.
– Con về phòng đi.
Ồng ta không có ý nói thêm, lời nói Ngô Trí Viễn muốn khuyên ông ta vì cái quay lưng của Ngô Trí Lâm mà đành nuốt về..
Ngô Trí Viễn mệt mỏi không trở về phòng mà vắt áo khoát lên vai quay người đi tiếp.
Như được đặc ân, buổi tối ngày hôm đó sau khi được Tử Kiều đông ý ,TÔ Hàn đã không phí phạm thời gian mà rất nhanh đã chuyến phòng.
Lúc Tử Kiều còn trong nhà tắm vệ sinh trước khi ngủ ,TÔ Hàn đã ôm gối trịnh trọng ngồi trên giường cô.
Thường ngày giờ này Tô Hàn sẽ ôm laptop giải quyết công việc nhưng hôm nay anh lại rất rảnh rỗi hoặc nói đúng hơn là anh không có tâm trạng nghĩ đến việc khác ngoài cô gái còn trong căn phòng kia.
Cạch..
Lúc Tử Kiều ra ngoài cũng là chuyện của nữa tiếng sau .Tô Hàn nén cười ,ng’ôi im thin thít nhìn cô đang chậm rãi đi về phía giường nơi có anh đang ngồi.
Tử Kiều dù là đi ngủ cô vẫn thích mặc đồ không quá phong phanh, trên người cô lúc này là bộ Pijama màu hồng chất vải satin.
Tuy rất dễ thương nhưng quá kín đáo, Tô Hàn âm thầm tính toán khi nào cô sáng mắt anh sẽ tiến hành công cuộc sửa đổi cách ăn mặc của cô, nhất là khi đi ngủ .
Tử Kiều có vóc dáng rất đẹp vừa mãnh mai còn rất mềm mại ,cố thon vai gầy, da thịt trắng mịn nõn nà kết hợp với khuôn mặt quá đỗi xinh đẹp dịu dàng.
Nếu mặc chiếc đầm ngủ hai dây có phải là vật nhỏ này sẽ phát sáng hay không..
Tô Hàn bây giờ cũng hiểu khi đã yêu thật lòng, về phương diện yêu đương anh cũng giống bao người đàn ông khác khao khát chiếm hữu cô gái của mình.Thế mà ngày trước dù đã gần như chắc nịch chuyện cưới hỏi với Ngô Uyển nhưng Tô Hàn vẫn chưa bao giờ có ý nghĩ chạm vào cô ta.Không phải Ngô Uyển không xinh đẹp, mà ngược lại cô ta còn rất quyến rũ nhưng anh một chút rung động cũng không có.
Cũng đã rất nhiều lần Ngô Uyển dùng cả hành động lẫn lời nói, nói xa nói gần nhưng Tô Hàn một chút cũng không động đậy.
Anh đã từng nghĩ cỏ khi nào của mình bị hỏng hay không.
Giờ thì nhờ có Tử Kiều anh mới biết, vẫn hoạt động rất tốt do là
không đúng người mà thôi..
Bàn tay thon thả của Tử Kiều chìa ra nhưng lại va trúng lồng ngực và mũi của Tô Hàn .
Cô có chút giật mình.
– Tô Hàn sao anh ở đây…?
Tiếng cười trâm thấp của Tô Hàn vang lên, anh giơ tay kéo lấy Tử Kiều vào lòng, Tử Kiều do không nhìn thấy, chỉ a lên một tiếng liền rồi ngồi gọn trong lòng anh..
– Thật, em phải tin tưởng vào mình chứ..
Tử Kiều òa lên vừa khóc vừa nói chẳng khác gì một đứa trẻ,trên môi lại nở nụ cười hạnh phúc, cô ôm chầm lấy Tô Hàn..
– Trời ơi, anh có thể đánh em một cái thật đau được không..Làm sao đây… tất cả như một giấc mơ vậy….
Nhìn cô nháo nhào trong lòng mình,hết khóc rồi lại cười khiến Tô Hàn yêu không tả xiết.
Anh vỗ lưng cô trấn an.
– Ngốc,anh làm sao nỡ đánh em nhưng..
Anh cạ môi mình vào môi cô..
– Anh vẫn có cách khiến em tin đây không phải là giấc mơ.
Nói rồi Tô Hàn mút chặt lấy môi cô, nụ hôn nồng nàn còn rất sắc tình. Quả nhiên phương cách này rất hữu hiệu, cơ thể hai người từng chút nóng lên như nhắc nhở Tử Kiều rằng tất cả mọi thứ cô vừa trãi qua đều là sự thật.Nụ hôn Tô Hàn ngày càng mạnh mẽ và dày đặc anh gặm cắn chiếc cằm thon xinh rồi dọc theo cần cổ trắng mịn mà hôn điên cuồng.Tử Kiều mấy ngày qua, quá quen thuộc với sự ân ái có phần mạnh mẽ của Tô Hàn, chỉ cần có cơ hội gần gũi anh đều không có ý bỏ qua cho cô..
Tử Kiều sực tỉnh, thở hỗn hển nhìn cái đầu đen đang cố vùi xuống ngực của mình mơn trớn..
– Đừng..đừng..chúng ta ăn cơm trước được không anh?
Giọng Tử Kiều vốn ngọt ngào, giờ thêm sóng tình bủa vây chui vào tai Tô Hàn khác gì lời mời gọi..Anh ngẩng đầu, bàn tay đè lấy ót cô, tay còn lại thò vào trong vạt áo của cô mân mê da thịt láng mịn..
– Chỉ muốn ăn em trước thôi.
Tử Kiều nhận hàng loạt nụ hôn vụn vặt của anh cả hơi thở cũng dồn dập.Cô vội ôm mặt anh có chút nũng nịu..
– Nhưng…nhưng mà em đã nấu rất vất vả cả buổi chiều..
Nói rồi hôn nhẹ lên cằm anh thương lượng..
– Chúng ta ăn cơm trước nhé..Em..em cũng rất đói bụng.
Tô Hàn hít thở thật sâu nhìn vẻ mặt đáng thương làm nũng của cô khiến anh khó lòng mà từ chối.
Anh mút lấy môi của cô thêm mấy cái mới quyến luyến thả ra.
– Được, vậy chúng ta ăn cơm trước.
Nói rồi Tô Hàn đứng dậy bế theo Tử Kiều, Tử Kiều vội ôm cổ anh..
– Em..em tự đi được..anh thả em xuống đi mà..
Tô Hàn lắc lư hai tay hù dọa Tử Kiều.
– Ôm chặt nào, ngã bây giờ…
Tử Kiều đánh lên ngực anh, cong môi nở nụ cười.. . Truyện Khác
– Anh chỉ giỏi ức hiếp em…a…
Tô Hàn cố ý làm như thả tay,đổi lại tiếng hét thất thanh của Tử Kiều còn có tiếng cười trầm thấp vui vẻ của Tô Hàn..
Tô Hàn phát hiện từ khi ở bên cạnh Tử Kiều anh thay đổi rất nhiều.Giống như việc biết đùa giỡn, trêu đùa cùng cô vì những lúc như thế anh sẽ thấy được nhiều cảm xúc đa dạng trên khuôn mặt của cô.Tử Kiều của anh vốn rất diệu dàng,cô non nớt như vắt ra được nước. Khi được ở bên cạnh cô anh cảm thấy bình yên, ấm áp. Mọi thứ đều trở nên nhẹ nhàng giống như tính cách của cô vậy.
Mỗi một ngày trôi qua là từng nấc của sự hạnh phúc được tăng lên, Tử Kiều rất quý trọng nâng niu từng giây phút hai người bên cạnh nhau. Mỗi buổi sáng mở mắt ra, dưới ánh nắng sớm le lói qua rèm cửa hòa vào tiếng sóng biển chẳng khác nào một bản tình ca du dương vỗ về đôi tình nhân ôm nhau trên giường. Thói quen mỗi ngày của Tử Kiều là được nằm trong lòng Tô Hàn,ngón tay búp măng trắng mịn vẽ nhẹ từng đường nét tuấn tú trên khuôn mặt người đàn ông cô yêu. Dù anh không làm gì, chỉ nhắm mắt ngủ say cũng khiến lòng Tử rung động không thôi…
Qua ba ngày sau hai người cũng trở về nước, Tô Hàn sau khi đưa cô về căn hộ gần Hy Viên, anh ở lại dùng cơm trưa với cô xong rồi luyến tiếc hôn cô thật sâu mới chịu rời đi.
Lúc này Tử Kiều mới có thời gian để ngắm nhìn căn hộ này, thật sự lúc chưa nhìn thấy cô đã biết nó rất lớn nhưng khi tận mắt nhìn thấy rồi mới biết nó vừa to vừa đẹp ra sao.Không gian toàn là cây xanh mướt mát, có cả sân thượng để ngắm cảnh về đêm, mọi thứ trong nhà từ nội thất hay những chậu hoa nho nhỏ được bày trí đều được Tô Hàn tận tay chọn lựa rất tinh tế.Nhắc đến anh trong lòng Tử Kiều tràn đầy một mảng yêu thương sâu sắc,ngày qua ngày cô cảm thấy mình hết thuốc chữa mất rồi, chỉ xa nhau một chút cô lại bắt đầu không quen, trong lòng liền trống rỗng.
Quả nhiên thứ đáng sợ nhất chính là thói quen.
???⬅️⬅️⬅️