Từ Tô gia chạy đến phòng trọ của Tử Kiều phải hơn ba mươi phút.Chẳng rõ Tô Hàn chạy bằng cách nào chưa đến mười lăm phút anh đã có mặt tại nơi Tử Kiều ở.
Có một số người tập thể dục xung quanh khuôn viên bị tiếng thắng xe có phần lết bánh của Tô Hàn làm cho hoảng sợ.Rất muốn nhìn xem khuôn mặt người lái là ai, nhưng khi bước xuống xe lại là người đàn ông cao ráo có khuôn mặt lẫn vóc dáng ôn nhu phong đạm.Khiến bọn họ có phần bất ngờ..
Tô Hàn đi đến trước cửa phòng của Tử Kiều, anh đưa tay gõ cửa.
– Tử Kiều, em thế nào rồi..?
– Tử Kiều,tôi là Tô Hàn, mở cửa cho tôi đi.
Tô Hàn sốt ruột nhìn cánh cửa trước mặt vừa muốn giơ tay gõ tiếp.Cánh cửa lúc này được Tử Kiều mở ra.
Tử Kiều có chút khó tin khi Tô Hàn xuất hiện ở đây, sắc mặt của cô tuy không tốt nhưng vì sự xuất hiện của Tô Hàn làm cô còn cảm thấy choáng váng hơn..
Tử Kiều có chút lấp bấp.
– Sao..sao anh lại ở đây? Không phải anh đang ở nhà với Tiểu Hy sao..?
– Trán của em bị sao thế?
Bàn tay ấm áp của Tô Hàn bất giác đưa lên sờ vào vết tấy đỏ có phần u lên trên cái trán trơn bóng của Tử Kiều, khiến cô giật mình ngại ngùng muốn né tránh..
– Tôi..tôi không sao…
Tô Hàn cảm thấy trong lòng có gì đó rất khó chị, chắc chắn cô vừa bị ngã.Tô Hàn không quan tâm đến sự ngần ngại của Tử Kiều, anh bước vào trong đóng cửa lại, ôm lấy vai Tử Kiều đỡ cô ngồi xuống sopha.
– Ngồi xuống đây.
Mọi hành động của anh quá nhanh khiến Tử Kiều trở tay không kịp miệng nhỏ hé mở…
– Tối…tối rồi anh vào đây người ta sẽ dị nghị đấy…
Tô Hàn nhìn cô, ngón tay anh vẫn đưa lên kiểm tra vết thương..
– Tôi chỉ muốn kiểm tra vết thương cho em.
Lời lẽ của anh cũng khác trước có gì đó rất dứt khoát nhưng tràn ngập sự quan tâm. Hai bên má Tử Kiều nóng ran, cô cảm nhận được lúc này anh ngồi rất gần cô,bàn tay ấm áp vờn tới lui trên da của cô.Khiến cho trái tim của Tử Kiều không tự giác lại đập thình thịch..
Cô hơi nhích người né tránh anh, hành động của cô làm sao Tô Hàn không nhìn ra được, cô nhóc này là đang sợ anh sao.
Tử Kiều cảm thấy không gian bất giác bé lại thêm, không khí trong phòng cũng nóng đi thật khó thở. Nháy mắt sắc mặt ửng đỏ, cô sờ lấy trán mình, đầu hơi cúi nhẹ tránh đi ánh mắt nóng rực của ai đó.
– Chỉ là ngã nhẹ thôi..tôi..tôi không sao đâu…
Đúng là vết thương không quá nghiêm trọng nhưng cô ở một mình tình trạng cô lại đặc thù hơn người khác.Những lần ngã đau đớn này chắc chắn thường xuyên xảy ra.
Anh thu lại sự xúc động không tên.
– Em có dầu không?
Tử Kiều gật đầu..
– Nó nằm ở trên kệ.
Tô Hàn đứng dậy, chân dài chỉ sãi hai bước chân đã tìm ra.Anh quay lại ngồi vào vị trí cũ, tỉ mỉ xoa lên vết thương trên trán của cô.
Tử Kiều vội nói..
– Anh để..để tôi làm là được,anh về với Tiểu Hy đi, lúc nãy điện thoại tôi bị rơi, tôi chưa kịp trả lời con bé.
– Em ngồi yên nào..
Tô Hàn lên tiếng cắt ngang ý tứ muốn né tránh của cô. Hành động này quá mập mờ và gần gũi, Tử Kiều cảm nhận rất rõ da mặt của mình như bị đốt cháy.Bàn tay nhỏ đặt trên đùi nắm chặt lại với nhau tố giác sự ngại ngùng của bản thân.Tô Hàn lúc này hơi cúi đầu, vóc dáng cao lớn nghiêng về phía trước, tư thế ngồi rất gần, rất gần với Tử Kiều.Nếu thuận thế nghiêng mình một chút anh còn có thể chạm vào môi của cô.
Sau khi thoa dầu xong, Tô Hàn nhẹ giọng lên tiếng.
– Căn phòng của em cầu thang trên gác thiết kế quá nguy hiểm.Ở đây không an toàn..
Anh nhìn xung quanh căn phòng khá cũ , tuy Tử Kiều không nhìn thấy nhưng rất ngăn nắp.Chỉ là cầu thang lên gác lại quanh co,mà bậc thang quá nhỏ,người thường đi không khéo còn có thể té ngã huống chi là cô.
Tử Kiều biết anh nói đúng, nhưng kinh tế của cô bây giờ chỉ có thể ở những nơi như thế này.
Cô nhích người một chút, vẫn cố chấp xa lánh anh. Hành động của cô thật khiến Tô Hàn chỉ muốn đánh đòn.
Tử Kiều nhẹ giọng trả lời.
– Ngoài cầu thang thì mọi thứ cũng rất ổn…
Lần đầu Tô Hàn cảm thấy ngoài mẹ của anh và Tô Nhược ra,có ngày anh lại nặng tâm nặng lòng với một người như thế, anh nhìn chăm chú khuôn mặt xinh đẹp của Tử Kiều.Vì sự cố ngày hôm nay,anh càng hạ quyết tâm phải đem cô ra khỏi chỗ này.
– Em thật sự thấy ổn sao? từ nơi em ở đến Hy Viên phải mất hơn ba mươi phút chưa kể đến phải qua hai tuyến xe bus.
– Tôi…
– Thế này nhé ngày mai em chuyển đến căn hộ gần Hy Viên.Căn hộ đó là của Tôi nhưng tôi không ở, em cứ dọn đến xem như trông nhà giúp Tôi, được không?
Tử Kiều bị đãi ngộ quá lớn mà hoảng sợ,cô vội lắc đầu..
– Không..không cần đâu, tôi ở đây rất ổn..
Tô Hàn biết mình hù dọa cô gái này rồi,do anh hơi nôn nóng lo lắng cho sự an toàn của cô nên có chút không kiềm chế cảm xúc của bản thân.
Nhìn qua có thể nắm bắt Tử Kiều sống với tâm lý mặc cảm với bản thân nếu anh không chủ động chắc chắn mọi thứ sẽ nát bét.Còn chưa kể sau khi quan sát căn nhà này anh thật lòng không an tâm khi cô ở đây chút nào.
Khi để ý đến người ta rồi thì mọi thứ anh đều muốn quan tâm đến,cả tâm trạng hỗn loạn của cô lúc này nữa.
Tô Hàn bất giác đưa tay vén lấy sợ tóc rơi bên má của cô, hành động của anh khiến cả người Tử Kiều run lên..
– Anh..
– Em cảm nhận được đúng không? Em cảm nhận được rằng tôi thích em đúng không?
Tử Kiều hé miệng ngẩng đầu nhìn anh, dù trước mắt cô chỉ là một màu đen,nhưng quá bất ngờ cô không thể kiềm chế tâm trạng của mình được.
Nhìn vẻ non nớt của Tử Kiều trong không gian nhỏ hẹp này khiến hơi thở của Tô Hàn có chút thay đổi, anh rất rõ nhịp tim của mình vì ai đó mà đập lệch đi.
Tô Hàn không kìm chế được tâm tình của mình anh lại sợ làm cô gái nhỏ sợ hãi.
Anh nhẹ giọng.
– Tử Kiều tôi có thể thích em không?
???⬅️⬅️⬅️