Vương Tử Ngược Bắc Em Xuôi Nam

Chương 35: Hơi Rượu Say (16+)



Khung Tuấn di di chân xuống mặt đất ẩm, hai tay khoanh trước ngực hờ hững, thế nhưng chốc chốc lại liếc nhìn về phía kia. Khung Dực cũng chẳng khác là bao, một tay bế Tiểu Huyền, một tay cứ đưa lên nghịch chùm mận còn xanh ngắt đang lòa xòa đung đưa trước mặt, thỉnh thoảng đầu vẫn xoay về hướng nọ.

Nhị vị Vương tử của Đại Thương, đến sau cùng vẫn cư xử vô cùng phải phép mà lùi ra một đoạn để Vũ Miên và Ngọc Huyên thoải mái chuyện trò. Chỉ có Tam vương tử Khung Huyền là không thèm kiêng dè gì hết, trước sau vẫn mở to mắt nhìn chằm chặp.

“Đại ca nhị ca, tỉ tỉ kia là ai vậy?”

“Là tỉ tỉ của Ngọc Huyên ca ca đấy.” Khung Tuấn nhỏ giọng giải thích.

“À, là chị Vũ Miên đúng không? Ngọc Huyên ca ca cũng hay nhắc đến với đệ.” Tiểu Huyền trầm trồ.

“Tỉ ấy đẹp quá! Còn đẹp hơn Ngọc Huyên ca ca nữa!”

Khung Dực định lên tiếng phản đối nhưng chợt nhớ ra đại ca đang đứng kế bên, thế là đành nuốt xuống lời chưa nói.

Đẹp thì có đẹp, nhưng làm sao đẹp hơn Ngọc Huyên ca ca của đệ được???

“Ái da, môi tỉ ấy đỏ chưa kìa, da lại trắng, má lại hồng hồng nữa! Tóc tỉ ấy cũng đen như tóc của Ngọc Huyên ca ca nhỉ, nhưng có vẻ dài hơn và dày hơn, đệ nói đúng không?”

Đại vương tử Khung Tuấn nghe tới đây thì liếc mắt sang nhìn tam đệ mình, đoạn không nặng không nhẹ mà cốc đầu em: “Nhóc con háo sắc!”

Tiểu Huyền bị cốc đầu, ngơ ngác hỏi:

“Ơ… háo sắc là cái gì?”

Khung Dực cúi xuống nhìn Tiểu Huyền rồi lắc lắc cánh tay vài cái, khiến cho cả người em cũng nghiêng ngả theo.

“Háo sắc là nhìn thấy ca ca, tỉ tỉ xinh đẹp thì sẽ chú ý, rồi còn muốn được ca ca, tỉ tỉ xinh đẹp bế bế, ôm ôm, hôn hôn… Thế gọi là háo sắc, Tiểu Huyền biết chưa, hử?”

Tiểu Huyền bị đong đưa đến là chóng mặt nhưng vẫn ra sức gật gù tỏ vẻ đã hiểu:

“Thế thì Tiểu Huyền thích háo sắc! Tiểu Huyền cũng muốn được tỉ tỉ xinh đẹp bế bế, ôm ôm, hôn hôn!”

Khung Dực nhịn không được phì cười, trong khi Khung Tuấn thì lại mặt lạnh quay sang cốc cho Tiểu Huyền thêm một cái.

Trong rừng mận vắng lặng, dù đã đứng cách nhau gần hai mươi bước chân, cuộc trò chuyện của hai chị em Kinh Lạc bên kia vẫn vừa đủ lọt vào tai nhị vị Vương tử Đại Thương bên này. Thật ra một phần cũng là vì Ngọc Huyên lẫn Vũ Miên đều biết ý, cố tình không hạ thấp âm lượng. Dù sao hàng tháng bọn họ đều trao đổi thư từ, hơn nữa ai cũng biết cái gì nên nói, cái gì không.

Ban đầu, Vũ Miên và Ngọc Huyên mới gặp lại nhau sau gần sáu năm đằng đẵng, chị em vừa mừng vừa tủi, ôm nhau khóc một lúc lâu, nghẹn ngào không nói nên lời. Lúc đó, Khung Dực còn đơ ra chưa kịp có phản ứng gì thì Khung Tuấn đã nhẹ nhàng kéo nhị đệ lẫn tam đệ ra một góc.

Bây giờ xem ra cả hai đã bình tĩnh hơn.

Vũ Miên đưa tay lên lau sạch nước mắt cho Ngọc Huyên rồi hỏi:

“Hóa ra em đi theo đoàn rước lễ mừng thọ của Hoàng đế à?”

Ngọc Huyên khụt khịt mũi, gật đầu đáp:

“Dạ, Hoàng đế lệnh cho em đi theo cùng. Em tính vài ngày sau quay về Trích Nguyệt rồi mới viết thư cho chị hay.”

“Thảo nào tháng này chị chưa thấy thư của em, chắc do đại lễ mừng thọ nên chậm trễ.” Vũ Miên đưa tay vén gọn tóc cho Ngọc Huyên rồi lại hỏi:

“Làm thế nào mà biến thành đi săn xuống tận đây vậy? Chị nhớ là tục lệ Đại Thương chỉ cho các Vương tử Công chúa đi săn trong nghi thức mừng thọ kia mà?”

Ngọc Huyên lúc này chợt đâm ra lúng túng. Chuyện nhà của hoàng tộc Đại Thương lẫn những nỗi đau chất chứa bên trong, y không muốn nói ra, cũng không biết làm sao mở lời.

“Em… em…”

Vũ Miên thấy Ngọc Huyên khó xử, lờ mờ nhận ra có lẽ chuyện còn có nội tình, thế là nàng cũng không hỏi nữa.

“Đi nào, chị sang chào hỏi các vị Vương tử một chút.”

Thấy Vũ Miên kéo tay Ngọc Huyên từ xa tiến lại, Khung Dực lấy khuỷu tay huých Khung Tuấn một cái. Khung Tuấn ngẩng lên cũng vừa kịp trông thấy, sau một giây chần chừ, hắn bắt đầu bước về phía nàng, thu hẹp dần khoảng cách đôi bên.

Đến khi chỉ còn cách nhau hai, ba bước chân, bọn họ mới dừng lại.

“Đại vương tử. Nhị vương tử.”

Vũ Miên lên tiếng trước rồi cúi người một lúc. Khi nàng ngẩng lên, Khung Tuấn nhìn thấy khóe mắt còn hơi đỏ và hàng mi ươn ướt kia, lòng chợt nao nao khó tả.

Vũ Miên trong những lá thư kia rất khác so với Vũ Miên bằng xương bằng thịt đứng trước mặt hắn bây giờ.

“Đại công chúa.”

“Đại công chúa.”

Khung Tuấn và Khung Dực cũng lần lượt chắp tay đáp lễ.

“Lúc nãy… Vũ Miên thất lễ rồi.” Vũ Miên thoáng bối rối lên tiếng, đoạn quay sang nhìn Ngọc Huyên, mắt lấp lánh niềm vui còn gương mặt thì sáng bừng.

“Chỉ là có nằm mơ cũng không ngờ lại được gặp em Huyên ở đây…”

Lời này của Vũ Miên hẳn là không có ý trách cứ gì, thế nhưng nhị vị Vương tử của Đại Thương thì lại có phần chột dạ. Dù gì cũng là nước mình ra yêu sách, bắt con người ta qua làm con tin sáu năm trời.

“Là bọn ta đi săn, vô tình chạy vào đây.” Khung Tuấn lên tiếng giải thích vắn tắt, không hề nhận ra giọng nói của mình đã dịu dàng hơn hẳn ngày thường.

“Bọn ta đuổi theo một con báo đen từ vùng nam Đại Mạc, đến đây thì Tiểu Huyền nhìn thấy nó chạy vào rừng mận.” Khung Dực gật đầu rồi góp lời.

Nghe đến báo đen, Vũ Miên trố mắt đầy kinh ngạc:

“Báo đen ư? Chẳng phải nó gần như tuyệt chủng rồi sao?”

Lúc này, mọi cặp mắt đều vô tình dồn xuống Tiểu Huyền khiến em đâm ra bối rối. Gương mặt nhỏ xíu bắt đầu đỏ lên, bàn tay bất giác cuộn lại, bấu lấy bả vai Khung Dực.

Ngọc Huyên thấy vậy, lập tức lên tiếng giải vây:

“Chị Miên, đây là Tam vương tử Khung Huyền. Chị chưa gặp qua đệ ấy, đúng không?”

Vũ Miên cũng ngay lập tức hiểu ý mà phối hợp hết sức tự nhiên, vừa cười tươi vừa chống hai tay lên gối để khom người xuống cho ngang tầm mắt em:

“Ồ, thì ra đây chính là Tam vương tử! Vũ Miên nãy giờ thất lễ rồi, Tam vương tử đừng giận nhé? Có được không?”

Tiểu Huyền ban nãy còn tấm tắc khen tỉ tỉ xinh đẹp này tỉ tỉ xinh đẹp nọ, đến khi được tỉ tỉ xinh đẹp thân thiết chào hỏi làm quen thì bé lại… xấu hổ, hai tay vòng qua ôm cổ Khung Dực, lại còn giấu mặt đi, thế mà vẫn len lén quay ra nhìn.

Khung Tuấn dở khóc dở cười: “Làm sao nữa đấy?”

Khung Dực thì lại lắc lắc tay dụ dỗ: “Tỉ tỉ xinh đẹp hỏi đệ kìa!”

Tiểu Huyền còn hơi mắc cỡ, chưa trả lời ngay. Thấy thế Vũ Miên bèn nhìn hai vị huynh trưởng của em rồi cười nói:

“Dù gì… Tam vương tử và mọi người cũng đã đến đây. Rừng mận này Vũ Miên quen thuộc nhất, hay là Vũ Miên dẫn mọi người đi dạo một vòng nhé? Tam vương tử có muốn đi cùng Vũ Miên không?” Nói đoạn nàng chìa tay ra, cốt để cho Tiểu Huyền nắm lấy.

Khung Dực nghe vậy, trong lòng vô cùng mừng rỡ. Có thêm Vũ Miên và thời gian dạo quanh rừng mận thì cơ hội giải thoát cho Ngọc Huyên càng cao. Hắn cắn môi, đầu óc còn đang toan tính nói thế nào để hùa theo hòng thuyết phục cho đại ca hắn chấp thuận thì chợt nghe Khung Tuấn cười bảo:

“Vậy… đành làm phiền Đại công chúa rồi.”

Hả? Chuyện quái gì thế? Sao đại ca mình đồng ý nhanh như vậy được?

Khung Dực còn đang ngỡ ngàng chưa dám tin thì Khung Tuấn đã quay sang hỏi Tiểu Huyền:

“Tiểu Huyền, đệ chịu không?”

Sau vài giây đấu tranh tư tưởng, Tiểu Huyền cuối cùng cũng rụt rè nắm lấy bàn tay xinh đẹp kia của Vũ Miên, giọng lúng ba lúng búng bảo:

“Tỉ tỉ… gọi đệ là Tiểu Huyền thôi, vậy là được ạ.”

Vũ Miên cười xòa, nhẹ nhàng nắm lấy tay em: “Được rồi, đi nào Tiểu Huyền.”

Mặt trời dần xuống thấp, tuy nhiên bầu trời mùa hè của vùng biên giới gần sát phương nam thì còn sáng rõ. Ánh vàng dịu dàng chảy xuyên qua những tán lá xanh, rớt xuống mặt cỏ êm đềm. Người đi trên cỏ cũng phơi phới niềm vui, gương mặt đều đong đầy ý cười dào dạt.

“Cây mận ngọt nhất và sai quả nhất ở đằng này này!”

“A em nhớ ra cây đó rồi! Sau bao nhiêu năm mà vẫn còn sai quả quá, chị nhỉ?”

“Ngọc Huyên ca ca, Vũ Miên tỉ tỉ, hái cho đệ đi, hái thêm đi!”

“Tiểu Huyền ăn có hết không đấy?”

“Hết chứ ạ! Không hết thì… còn đại ca và nhị ca ăn phụ em nữa!”

Đại vương tử và Nhị vương tử bị phân công dắt ngựa, lúc này đang lẽo đẽo đi theo phía sau. Khung Dực vừa đi vừa liếc nhìn đại ca mình. Ban nãy là ai còn nổi trận lôi đình khi cả bọn xông vào rừng mận, bây giờ sao lại thư thái vui vẻ dắt ngựa theo hầu các chị em hái mận thế này?

Thật là không chân thực!

“Ấy, Tiểu Huyền hái ít thôi, nhị ca không ăn đâu đấy nhé!” Thấy Tiểu Huyền và Ngọc Huyên càng hái càng hăng, Khung Dực quýnh quáng nói với theo.

“Không sao, ban nãy đại ca nói muốn đem mận về ủ rượu mà, đệ cứ hái thật nhiều vào cho đại ca nha!” Tiểu Huyền cười giòn giã.

Vũ Miên nghe thấy, chợt đi chậm lại rồi quay sang nói:

“Đại vương tử muốn uống rượu mận à? Vừa hay Vũ Miên có đem theo hai túi này.” Nói đoạn nàng đi về phía con chiến mã của mình, lấy từ trong chiếc túi da to đeo bên hông ngựa ra hai bầu rượu nhỏ.

“Hay là chúng ta ngồi nghỉ ngơi một chút?” Khung Tuấn nhìn hai bầu rượu trên tay Vũ Miên, bước lại gần nàng rồi hỏi.

Vũ Miên nhoẻn miệng cười: “Được thôi. Sang phía kia được không ạ?”

Khung Tuấn bước theo Vũ Miên, trước khi đi còn quay sang nói nhỏ với Khung Dực:

“Đệ canh chừng Tiểu Huyền và Ngọc Huyên cho tốt, biết chưa?”

Khung Dực cầu còn không được, lập tức gật đầu lia lịa, đoạn xua xua tay:

“Đệ biết rồi, huynh mau đi làm việc ngoại giao của huynh đi!”

Khung Tuấn quay lưng đi, vừa kịp giấu một nụ cười không cho nhị đệ mình nhìn thấy.

Đồ ngốc! Giờ này còn ngoại giao gì nữa?

Một lát sau, chắc chắn là Khung Tuấn và Vũ Miên đã đi khuất rồi, Khung Dực mới quay lưng lại, chậm rãi tiến đến gốc mận mà Ngọc Huyên và Tiểu Huyền đang tích cực “tấn công”. Lúc này Tiểu Huyền đang đứng trên chạc ba của cây, hăng say hái trái cho vào túi. Ngọc Huyên một tay đỡ em, một tay lục lọi xem quả nào chín mềm thì đưa cho Tiểu Huyền ăn. Khung Dực đứng yên lặng nhìn Ngọc Huyên một lúc lâu, cẩn thận ghi nhớ từng đường nét trên gương mặt y.

Sau hôm nay, nếu y thành công trốn thoát, không biết bao giờ hắn mới có thể gặp lại người ta. Chiếc vòng lam ngọc mài xong rồi, vẫn còn chưa kịp tặng.

“Nhị ca! Lại đây, quả này ngọt lắm nè!”

Ngọc Huyên nghe Tiểu Huyền gọi thì quay lại, bắt gặp ánh mắt của Khung Dực, y dường như lờ mờ nhận ra hắn có điều gì khang khác. Ngọc Huyên tạm buông Tiểu Huyền ra rồi bước đến bên hắn, gương mặt thoáng lo âu:

“Anh sao vậy? Chỗ nào không khỏe ư?”

Khung Dực bắt lấy bàn tay Ngọc Huyên, đưa lên môi hôn nhẹ. Hai tháng trời rồi, hắn đã nhớ y muốn phát điên.

“Ta không sao, ta không sao.”

Liếc mắt thấy Tiểu Huyền vẫn đứng vững trên chạc ba say sưa hái mận, huống hồ từ trên đó bé cũng có thể nhảy xuống mặt đất dễ dàng, Khung Dực mới yên tâm kéo nhẹ Ngọc Huyên sang gốc cây bên cạnh.

“Chúng ta… sang đây trò chuyện một lát.”

Gốc cây bên cạnh chỉ cách chỗ Tiểu Huyền tầm năm, bảy bước chân, thế nên Nhị vương tử yên tâm mà kéo Ngọc Huyên đứng khuất hẳn sau thân cây.

“Chắc đại ca chưa kịp quay lại đâu, ta cần…”

Khung Dực bỏ dở nửa chừng câu nói. Lồng ngực hắn đang bị Ngọc Huyên lao đến ôm chặt, làm cuộn lên cảm giác nhoi nhói nơi xương sườn bị gãy.

Ngọc Huyên úp mặt vào ngực hắn, hai tay vòng qua ôm chặt tấm lưng rộng kia, vòng ôm hơi run rẩy.

Khung Dực đè xuống tranh đấu dữ dội như cuồng phong đang gào thét trong tâm trí. Hắn đưa tay ôm lại y, vỗ về:

“Hai tháng qua em thế nào?”

Ngọc Huyên không trả lời.

“Có ngoan ngoãn vâng lời ta, không khóc nhè hay không?”

Ngọc Huyên vẫn không trả lời.

Xem ra là không rồi.

Nhị vương tử nén tiếng thở dài, đoạn hơi lùi ra và cúi xuống để nhìn rõ mặt người ta. Bỗng nhiên, Ngọc Huyên ngẩng đầu lên rồi kiễng chân, hai tay chụp lấy gương mặt hắn, kéo sát lại gần.

Chiếc hôn ập xuống.

Khoảnh khắc Ngọc Huyên ngậm lấy đôi môi của hắn, Khung Dực chỉ kịp nghe “ầm” một tiếng, toàn thân chấn động.

Trước giờ, y chưa từng chủ động hôn môi hắn.

Lại còn… hôn mãnh liệt thế này.

Nhị vương tử hơi lảo đảo, thế nhưng con tim đã kêu gào đòi quyền làm chủ. Trong một giây, hắn đảo người xoay Ngọc Huyên lại, ép sát vào thân cây, một tay ôm eo y, một tay đỡ sau gáy ép cho y càng ngẩng đầu lên cao.

Nụ hôn sâu như biển.

Trong cơn nồng nàn mê mải, giữa tiếng môi lưỡi mút mát hòa quyện làm người ta đỏ mặt, Nhị vương tử chợt thấy Ngọc Huyên run run đưa tay lên, gấp gáp vội vàng mà nới lỏng thắt lưng hắn, tiếp đến nhanh chóng cởi giáp thân của hắn ra.

Ầm!

Lần này Nhị vương tử bị sét đánh đến ngây người ra như phỗng, mặc cho Ngọc Huyên chớp lấy thời cơ, tiếp tục cởi đến áo trong của hắn.

Cái… cái quái gì đang xảy ra vậy?

Ngọc Huyên… chủ động hôn sâu thì thôi đi, còn đằng này lại… lại… Mà, còn ngay trong rừng mận ư?

Chắc chắn y điên rồi!

Giây phút áo trong của Khung Dực bị tuột ra đến khuỷu tay để lộ lồng ngực màu mật rắn chắc, Ngọc Huyên lập tức dứt khoát bứt ra khỏi nụ hôn cháy bỏng kia mà túm lấy eo Khung Dực rồi mạnh bạo xoay người hắn lại.

Vào đúng khoảnh khắc đó, Khung Dực bừng tỉnh.

“Đừng!”

Thế nhưng tất cả đã quá muộn.

Đập vào mắt Ngọc Huyên là tấm lưng vằn vện những chiếc sẹo kinh hồn.

Hai mươi mốt gậy sắt nung nóng đánh vào lưng, máu thịt lẫn lộn. Cho dù thuốc của Kinh Lạc có thần kỳ đến mấy thì vẫn chỉ có tác dụng giúp vết thương không mưng mủ nhiễm trùng chứ hoàn toàn không thể xóa mờ dấu tích rõ mồn một kia. Trên tấm lưng của Khung Dực, những vết hằn của sẹo không tách rời nhau, hằn nào ra hằn nấy mà hòa thành một mớ xù xì, hỗn độn, đỏ đỏ tím tím, chỗ còn đang lên da non, chỗ thì thịt đã lồi ra hẳn, nhìn qua không phân rõ được roi nào là roi nào.

Ngọc Huyên trừng trừng nhìn vào tấm lưng trần nát bươm đó, hai tay vô lực, hai chân cũng run rẩy không đứng vững.

Khung Dực lúng túng kéo áo lên rồi xoay người lại, chỉ kịp đỡ lấy người kia đang khuỵu xuống.

“Không… không… không…”

Từng hàng, từng hàng nước mắt tuôn ra. Ngọc Huyên khóc không ra tiếng, chỉ có những tiếng nấc nghẹn xé toạc tâm can. Hai tay y lại vòng lên ôm chặt lấy cổ hắn không buông. Gương mặt trắng bệch, nhoe nhoét nước. Vầng trán y co dúm lại, hàng lông mày xô vào nhau vì đau đớn, toàn thân run lẩy bẩy như đang trải qua mùa đông khắc nghiệt nhất của đời mình.

Lần đầu tiên sau khi bị đánh đến ngất đi rồi tỉnh lại, Khung Dực mới ý thức được nỗi đau này sâu đến vậy. Trận đòn đó đã nhạt phai đi nhiều, thế nhưng sự xót xa khi chứng kiến người kia đau khổ lại quá mức khủng khiếp, đến nỗi trong thoáng chốc Khung Dực dường như nảy sinh ra ảo giác rằng mình đang trải qua trận gậy sắt kia thêm một lần nữa.

Lần này, là hai người cùng chịu.

“Tại sao… hức… tại sao… Anh… anh nghĩ em… không biết đau sao… hức… Tại sao…?”

Một cảm giác ấm nóng chậm rãi bò xuống từ hốc mắt của Nhị vương tử Đại Thương. Ngài ôm chặt lấy người trong lòng, vùi mặt vào mái tóc đen của y, vùi mặt vào hõm cổ y, nghẹn ngào nói:

“Ngọc Huyên, hết đau rồi… Hết đau thật rồi…”

Phải rất lâu sau đó, cả hai mới bình tĩnh lại. Ngọc Huyên khóc đến kiệt sức, để mặc cho Khung Dực ôm vào trong ngực, nói vô vàn lời dỗ dành âu yếm, vô vàn câu xin lỗi, tận cho đến khi hắn cũng không biết phải nói gì nữa, chỉ đành hôn lên tóc y, vừa hôn vừa đếm xem liệu đến cái hôn thứ một nghìn thì y có chịu tha thứ cho hắn hay không.

Đột nhiên, Ngọc Huyên nhổm dậy, nhìn xung quanh rồi thảng thốt kêu lên:

“Khoan… khoan đã! Tiểu Huyền đâu mất rồi?”

Trái lại với khung cảnh đau thương bên này, phía bên kia, Đại vương tử đang cực kỳ tận hưởng sắc xuân phơi phới.

Bấy giờ đang là mùa hạ, đúng ra rừng mận không có hoa. Thế nhưng Vũ Miên lại dẫn hắn đi đến dưới một gốc cổ thụ già, điều kỳ lạ là nó đang ra hoa trắng xóa.

“Gốc mận này ra hoa, kết quả trái mùa. Mùa hạ mới ra hoa, đến cuối thu lại đơm quả.” Vũ Miên cười giải thích rồi ngồi xuống một đoạn rễ to. Khung Tuấn thấy vậy, cũng rất tự nhiên mà đến ngồi bên cạnh.

Vũ Miên đưa bầu rượu cho hắn, nhẹ nhàng hỏi:

“Đại lễ mừng thọ này, chắc Đại vương tử đã lao tâm không ít?”

Khung Tuấn đón lấy bầu rượu, mở nút buộc nhưng chưa vội uống ngay. Hắn đưa bầu rượu lên mũi ngửi qua, hương thơm ngọt nồng lập tức bốc lên ngây ngất.

“Đúng vậy. Ta đã ăn không ngon ngủ không yên mấy tháng liền.”

Khung Tuấn nốc một ngụm rượu lớn. Đúng ra đối với rượu lạ chưa uống thử bao giờ, hắn sẽ cẩn thận nhấp môi xem thử độ rượu và mùi vị thế nào. Không hiểu sao lần này, Khung Tuấn lại muốn uống nhiều một chút.

Rượu rất nồng, rất nóng nhưng lại ngọt.

Bên cạnh, Vũ Miên cũng vừa uống xong một ngụm.

Khung Tuấn quay sang nhìn Vũ Miên, bầu rượu vẫn còn ở lưng chừng trên tay:

“Hóa ra trước đây nàng gạt ta?”

Vũ Miên ngớ người, quay sang nhìn hắn.

Khung Tuấn bật cười, đoạn thong thả giải thích:

“Nàng từng nói, rượu này ủ cùng nước mắt giai nhân. Làm ta còn tưởng mùi vị sẽ vừa mặn, vừa cay, vừa đắng.”

Khung Tuấn quay sang nhìn người bên cạnh, cả khóe mắt lẫn đôi môi đều cười, nhu hòa như nước:

“Không ngờ lại ngọt như vậy.”

Vũ Miên hiểu ra, cũng khúc khích cười.

“Đại vương tử cẩn thận, rượu này dễ say lắm đấy.”

Khung Tuấn thôi nhìn nàng, vừa gật gù vừa đưa bầu rượu lên ngắm nghía:

“Nàng nói, một chén rượu uống lúc tóc xanh, cơn say theo đến khi mái đầu tuyết trắng.”

Vũ Miên không phản bác. Sau một thoáng ngập ngừng, nàng khẽ buông lời:

“Đại vương tử còn ghi nhớ hết à.”

Khung Tuấn im lặng, hiển nhiên ngầm thừa nhận.

Thật ra việc này chối cũng không xong. Nãy giờ hắn đã nhắc lại không sai một chữ những câu nàng từng viết trong thư, mặc dù lá thư đó gửi cũng khá lâu rồi.

“Là dân gian bảo thế.”

Vũ Miên nói như giải thích, lại như chỉ vừa buông một lời bâng quơ. Hương rượu ấm nồng vẫn quẩn quanh, vấn vít nơi khóe môi đầu lưỡi.

Hai người lặng im, không ai nói gì. Trên cao, từng chùm hoa mận trắng đong đưa. Nắng tắt dần, rừng mận trở nên mờ mờ ảo ảo.

Vừa nguy hiểm, vừa nên thơ.

Chợt, Khung Tuấn đột ngột quay lại mạch chuyện lúc nãy.

“Mà chịu thôi. Thân là trưởng tử, có những chuyện phải đứng ra gánh vác.”

Vũ Miên cũng không ngạc nhiên khi Khung Tuấn bỗng dưng lại quay về đề tài còn dở dang ban nãy. Nàng chỉ gật đầu tỏ ý tán đồng, đoạn ngước lên ngắm hoa mận trắng trên đầu, môi hơi cười nhẹ, mắt khép hờ. Thỉnh thoảng, khi có gió thổi qua, những cánh hoa trắng muốt sẽ lả tả rơi xuống, thoạt trông cứ ngỡ như hoa tuyết.

Khung Tuấn lợi dụng lúc này, thong thả quay mặt sang, đưa mắt ngắm đôi bàn tay của nàng. Trên bàn tay nổi lên những vết chai rất rõ của người luyện võ.

“Công chúa… bao năm qua chắc cũng đã vất vả không kém.” Đại vương tử gần như thì thầm, không rõ là nói cho ai nghe.

Chẳng hiểu vì sao Khung Tuấn hơi xúc động. Nữ nhân như nàng, nếu sinh ra ở Đại Thương, hay thậm chí ở một gia đình khác, có thể bàn tay nàng sẽ không có nhiều vết chai đến thế. Nàng sẽ không cần học võ, luyện kiếm, múa quyền. Kinh Lạc nam nữ bình đẳng, nữ nhân cũng được đi học, được ra ngoài ngao du như nam nhân, được làm những gì mình thích.

Có thể nàng sẽ sống một cuộc đời an nhàn, vô lo hơn nhiều.

“Vâng.” Vũ Miên không buồn chối quanh hay lựa lời mà đáp. Nàng lại nhấp một ngụm rượu, nhẹ hẫng nói ra:

“Em trai xa nhà từ nhỏ. Vũ Miên đã quen cùng cha gánh vác việc nước, việc nhà rồi.”

“Nhưng mà,” Vũ Miên nói đoạn rồi quay sang nhìn hắn cười, “người con trưởng cũng có những đặc quyền riêng. Được gần gũi với cha mẹ hơn, lại được biết những việc không phải ai cũng biết.”

Khung Tuấn chợt nhớ lại mối tương tư suốt bao năm mà phụ hoàng hắn giấu kín trong lòng, cả một thời tuổi trẻ ngang tàng, náo loạn triều cương mà Khung Vũ từng nhắc đến. Đại vương tử bật cười, giơ bầu rượu về phía Vũ Miên.

Vũ Miên không để hắn phải chờ, lập tức cụng nhẹ bầu rượu của nàng vào của hắn. Cả hai nhìn nhau rồi cùng đưa lên môi, nhấp vào một ngụm rượu ngọt ngào.

“Tuy là thế.” Một lúc sau, Khung Tuấn lên tiếng: “Nhưng nhiều khi vừa mệt, lại vừa…”

“Vừa cô đơn.” Bên cạnh, Vũ Miên nhỏ nhẹ tiếp lời.

Hoa mận lại lả tả rơi, như thực như ảo.

Khung Tuấn trầm ngâm, đoạn lại đưa bầu rượu đến bên môi. Hắn suy nghĩ một lát, sau cùng quyết định không lên tiếng.

Hắn không thể nói đến việc kia.

Chỉ có điều Khung Tuấn không ngờ, Vũ Miên thế mà lại là người nhắc tới.

“Thế nên vua cha cũng bảo, sắp tới… có lẽ Vũ Miên cũng đến lúc thành gia.”

Khung Tuấn kín đáo hít vào một hơi đầy lồng ngực. Hắn lại bất tri bất giác nốc một ngụm rượu to. Cái vị ngọt nồng đậm tràn vào khoang miệng, trong khoảnh khắc làm Đại vương tử hơi chao đảo.

“Vậy nàng… đã chọn được ai chưa?”

Lời vừa thốt ra, Khung Tuấn đã biết mình đi quá giới hạn.

Vũ Miên hạ mắt không đáp. Vài giây im lặng trôi qua, chỉ nghe tiếng lá xạc xào.

Vào đúng giây phút Vũ Miên mở miệng chuẩn bị nói gì đấy, có lẽ là nói ra một cái tên, hay một lời gợi ý về tân Phò mã, Khung Tuấn không rõ, cũng không quan tâm. Sau này nghĩ lại, hắn chỉ nhớ được cảm giác rất rõ ràng khi ấy.

Một cơn sóng thần cuộn lên nhấn chìm mọi thứ trong tích tắc.

Hắn không muốn nàng nói ra tên ai cả.

Khung Tuấn chồm người sang, vòng tay ôm lấy Vũ Miên rồi đè nàng ngã ra đùi mình. Hắn chỉ kịp nhìn thấy hàng mi đen dài của nàng hơi rung động cùng một hơi thở gấp gáp, thảng thốt bật ra.

Môi hắn khóa xuống, mang theo hương rượu nồng say.

Khung Tuấn không hôn mạnh. Hắn gần như chạm môi nàng trước, sau đó thả ra rồi hôn thêm một cái nữa trước khi hơi ngước mắt lên nhìn nàng.

Hai tay hắn vẫn ôm lấy nàng, gương mặt kề sát gần như chạm mũi, còn nàng thì vẫn ngã ra trên đùi hắn.

Hai mắt Vũ Miên mở to, toàn thân cứng lại trong một giây.

Đúng lúc Khung Tuấn đang định đỡ nàng ngồi dậy rồi lựa lời tạ tội, Vũ Miên chợt rướn người, vòng hai tay ôm lấy cổ hắn ghì xuống.

Lần này, nụ hôn không còn từ một phía.

Môi của Vũ Miên không mềm như lụa nhưng mang lại cảm giác êm dịu, tròn đầy, lại còn rất ấm. Khung Tuấn gần như đắm chìm trong đó. Hắn không còn biết đây là đâu, giờ là lúc nào, hắn là ai, còn nàng là ai. Thứ duy nhất còn tồn tại và có ý nghĩa là hương rượu ngọt cùng hơi thở của cả hai, hòa quyện, cuồng si, không lối thoát. Khi Vũ Miên hơi ưỡn người, ngửa cổ ra sau hít vào, Khung Tuấn không chần chừ đưa lưỡi vào xâm nhập, chiếm hữu. Hai tay nàng bấu chặt lấy vai hắn, hơi thở cũng gấp gáp dần.

Khoảnh khắc hắn luồn bàn tay vào trong áo nàng ve vuốt hõm eo xinh đẹp kia, Vũ Miên gần như giật nảy người. Khung Tuấn bình tĩnh ghìm nàng lại, nửa trấn an vỗ về, nửa đem nụ hôn lan xuống cổ, xuống vai.

Hắn không dừng được nữa.

Đúng lúc này, Vũ Miên như sực tỉnh. Nàng dùng hai tay chặn trước lồng ngực Khung Tuấn, lực đạo vừa phải nhưng kiên quyết, sau đó ngồi bật dậy. Khung Tuấn cũng kịp thời buông nàng ra. Một lọn tóc đen nhánh của nàng rớt xuống, lọt qua giữa những ngón tay hắn, trôi tuột ra xa.

Cả hai lại im lặng, không ai nhìn ai, tự bình ổn hơi thở của mình và con tim đập loạn trong lồng ngực.

“Đại ca! Đại ca! Không hay rồi!”

“Chị Miên ơi, chị Miên!”

Nghe tiếng bước chân vội vã chạy đến cùng tiếng gọi thảng thốt của Khung Dực và Ngọc Huyên, Khung Tuấn cùng Vũ Miên giật mình, vội vàng đứng lên chạy ra khỏi gốc mận cổ thụ kia.

“Có chuyện gì?”

“Đệ… không thấy Tiểu Huyền đâu nữa.” Khung Dực lo lắng cắn môi, hơi cúi đầu thú nhận.

“Đệ nói cái gì?”

Khung Tuấn cảm thấy đầu đau muốn nứt, chỉ biết trừng trừng dùng ánh mắt xuyên thủng nhị đệ. Hắn đưa mắt nhìn sang, nhận ra dáng vẻ của Ngọc Huyên rành rành là mới khóc một trận xong, còn nhị đệ mình thì áo và giáp thân đều xộc xệch. Khỏi cần hỏi cũng biết chuyện gì vừa xảy ra.

Cả hai mải lo yêu đương, để lạc mất Tiểu Huyền lúc nào không rõ.

Khung Tuấn giận sôi người, đang định há miệng chuẩn bị quát lên thì chợt cứng họng.

Khung Dực phía đối diện cũng đã kịp nhìn thấy vết hôn trên cổ Vũ Miên cùng lọn tóc vừa tuột ra khi nãy, lập tức ngoác mồm trố mắt ú ớ không thốt nên lời.

Đại ca hắn, thế mà… thế mà có tư tình với Đại công chúa của Kinh Lạc???

Khung Tuấn thì vốn đang định mắng mỏ nhị đệ mải lo “làm chuyện xấu” mà không còn biết gì nữa, thế nhưng lời chưa kịp tuôn ra đã kẹt cứng lại trong cổ. Rõ ràng thân là Đại vương tử, chẳng phải chính hắn cũng vừa mải lo “làm chuyện xấu” rồi lơ là mất cảnh giác đó sao?

Nhị vị Vương tử của Đại Thương cứ đứng như trời trồng, trừng trừng nhìn nhau như thế, miệng há ra mãi không ngậm vào được. Vũ Miên liếc mắt một cái cũng hiểu là vì sao, trong lúc nguy cấp bèn tặc lưỡi bỏ qua luôn hai cái tên nam nhân đó.

“Huyên, kể chị nghe xem xảy ra chuyện gì?”

Ngọc Huyên nãy giờ đang sốt ruột vì Tiểu Huyền mất tích, thế nên cũng chẳng để ý đến biểu hiện kỳ quặc của Khung Tuấn và Khung Dực. Y bước tới nắm tay Vũ Miên kéo đi, vừa đi vừa gấp gáp kể lại đầu đuôi:

“Em và anh Khung Dực lúc nãy… ờm… trò chuyện một lát. Tiểu Huyền ở ngay gốc cây đằng kia kìa, còn đứng trên chạc ba hái mận. Bọn em ở bên này này, chỉ cách tầm năm bước chân thôi. Thế mà… ngoảnh lại đã không thấy bé đâu cả!”

“Suốt cả lúc… ờm, trò chuyện, hai người không nghe thấy gì khả nghi à? Có tiếng vó ngựa hay đại loại không?” Vũ Miên vội bước theo Ngọc Huyên, vừa đi vừa hỏi, lại còn đánh ánh mắt sang Khung Dực.

Chị đây biết cả rồi nhé.

Khung Dực nhận được ánh mắt đó, bất giác rùng mình.

Sao lại liếc hắn như liếc tội đồ vậy???

Trong thoáng chốc, Nhị vương tử cảm thấy cực kì oan uổng. Ban nãy là Ngọc Huyên chủ động, có biết không!!! Hắn cũng chỉ bị lừa, có biết không!!! Trong hơn hai năm qua bọn họ luôn sớm tối cận kề, bỗng dưng cách biệt hai tháng dài dằng dặc, mấy hôm nay gặp lại thì phải giấu giấu tránh tránh, một câu trò chuyện riêng cũng không có!!!

Sau đó… sau đó chỉ kịp thân mật tí xíu thì người ta sụp xuống khóc lóc thương tâm như thế, hắn phải dỗ dành năn nỉ cả buổi, có biết không!!!

“Không!” Ngọc Huyên gấp gáp trả lời ngay.

Hả? Khung Dực sững người.

“Bọn em chả nghe thấy gì cả!” Ngọc Huyên quay sang nói với Vũ Miên.

À à.

Hừ, cho dù có cũng làm sao mà nghe được?

Nhị vị Vương tử của Đại Thương không hẹn mà cùng bật ra suy nghĩ đó trong đầu.

Cả bốn người nhanh chóng quay về địa điểm ban nãy, nơi lần cuối cùng nhìn thấy Tiểu Huyền. Vũ Miên ngay lập tức xem xét xung quanh, còn nhị vị Vương tử của Đại Thương cũng thôi trừng nhau mà bắt đầu tìm xem liệu có manh mối gì hay không.

Bốn người tìm khắp mảnh rừng bên đó, sau lại tìm ngược về phía mảnh rừng bên này chỗ Khung Tuấn và Vũ Miên ngồi, thế nhưng vẫn không thấy bóng dáng Tiểu Huyền đâu cả. Lúc này trời bắt đầu tối dần, Vũ Miên và Khung Dực phải đốt đuốc lên để nhìn cho rõ.

“Loại trừ khả năng tam đệ mải chơi rồi đi lạc.” Khung Tuấn cau mày.

Khung Dực đưa tay quẹt mồ hôi trán, gật đầu tán thành.

“Nãy giờ chúng ta vừa chạy đi tìm vừa gọi to như thế, có chạy chơi đến mấy cũng phải nghe. Mà Tiểu Huyền sẽ không chạy chơi xa thế này đâu!”

Ngọc Huyên có phần hoảng hốt, như không tin được mà kêu lên:

“Chẳng lẽ… chẳng lẽ em ấy bị ai bắt đi sao?”

Vũ Miên nhíu mày suy nghĩ một lát rồi quay sang Khung Tuấn:

“Phía Đại Thương chỉ có bốn người, là ba vị Vương tử đây và Ngọc Huyên, đi vào rừng mận.”

Khung Tuấn nhìn nàng, gật đầu xác nhận.

Vũ Miên gật đầu, lại nói: “Phía Kinh Lạc chỉ có Vũ Miên.”

“Nếu vậy chỉ còn một khả năng.”

Vũ Miên hơi xoay người, hướng về phía cuối rừng mận âm u, nơi có vô số dãy vách đá cao và hiểm trở, chặn hết đường đi.

“Là thổ phỉ.”

Nghe đến hai chữ “thổ phỉ”, Khung Tuấn và Khung Dực ngay tức khắc sa sầm nét mặt, chuông báo động trong lòng gióng lên giòn giã. Hai huynh đệ trao đổi ánh mắt nhanh chóng với nhau.

Quân đồn trú Mạc Bắc của Quảng Ngân Trình đang chờ bên ngoài rừng mận. Nếu Khung Tuấn thả khói lệnh để bọn họ xông vào giúp tìm Tiểu Huyền, như vậy…

“Nhị vị Vương tử không cần lo lắng quá.”

Vũ Miên vừa nhảy lên ngựa vừa quay lại nhìn Khung Tuấn Khung Dực, môi hé ra cười nhè nhẹ.

“Thổ phỉ này không khó đối phó. Bốn người chúng ta là đủ.”

Nàng thúc gót chân một cái, con bạch mã chồm lên hí dài. Dù còn bán tín bán nghi, ba người còn lại vẫn nhanh chóng nhảy lên lưng ngựa rồi đuổi theo. Bốn người phi ngựa trong rừng mận tối, trên đầu chỉ có bóng trăng mới mọc, đổ xuống thứ ánh sáng nhàn nhạt soi đường.

“Ở cuối rừng mận là núi cao, vách đá hiểm trở. Thế nhưng từ lâu Kinh Lạc đã nắm được, bên trong khu vực này có rất nhiều sơn động bí mật, trong đó có một toán thổ phỉ hành tung bí ẩn, lấy hệ thống sơn động này làm căn cứ chính.”

Nghe Vũ Miên giải thích, Khung Tuấn không khỏi ngạc nhiên:

“Nếu Kinh Lạc đã nắm thông tin, sao thổ phỉ vẫn có thể lộng hành như vậy? Chẳng phải nơi này có quân đồn trú ải Bạch Vân đóng sát bên hay sao? Tướng quân vệ quốc chắc không nhắm mắt làm ngơ chứ?”

Tướng quân vệ quốc đóng ở ải Bạch Vân là chủ quản Bộ Binh, Tống Cơ Long.

Vũ Miên im lặng trong chốc lát, mãi một lúc sau mới nói nhỏ:

“Bọn thổ phỉ này cũng không gây họa gì lớn. Ngoài việc thỉnh thoảng cướp chút gia súc và vải vóc của thương nhân qua lại, bọn chúng chủ yếu buôn lậu hàng hóa của phương nam, bán cho người phương bắc. Thế nên triều đình dù đã nắm thông tin, nhưng lại có chủ trương mắt nhắm mắt mở cho qua.”

Khung Tuấn nghe xong câu vừa rồi, bất giác hơi nhíu mày.

Nếu đúng là vậy, đối phó với toán thổ phỉ này chỉ cần quan viên địa phương hay quân đồn trú ải Bạch Vân là đủ, trong khi chữ “triều đình” này lại có vẻ đang ám chỉ kinh đô Loa Thành.

Sao lại phải kinh động đến tận kinh đô?

Vũ Miên liếc sang, thấy được nét suy tư rất nhỏ trên mặt Khung Tuấn, nàng bèn nhìn Khung Tuấn rồi đoạn dùng khẩu hình mà nói hai chữ.

“Con trưởng.”

Lúc này thì Khung Tuấn chợt vỡ lẽ. “Triều đình” mà Vũ Miên vừa nhắc đến hiển nhiên chính là kinh đô Loa Thành, hay nói cách khác là Chu An.

Toán thổ phỉ này có lẽ cũng là một trong những điều riêng tư của Vua chủ Kinh Lạc mà Vũ Miên biết được.

Khung Dực nãy giờ mải suy nghĩ nên bỏ sót hết thảy hành động “mờ ám” của đại ca hắn và Công chúa Kinh Lạc. Tâm trí Nhị vương tử còn đang bị hai chữ “buôn lậu” kia neo lại.

Nếu hắn đoán không lầm, toán thổ phỉ này cũng chính là toán dân buôn lậu mà dạo trước Lam Thủy quân đã đụng mặt ngay trong phiên chợ của người du mục trên rìa Đại Mạc. Kháp Tư từng nói, không ai rõ căn cứ thật sự của họ nằm ở đâu, chỉ biết là ẩn sâu trong núi rừng Mạc Bắc. Dạo trước khi còn ở vịnh Lam Thủy, Kỷ Phong đã điều tra được tương đối tuyến đường đi của toán dân buôn này, thế nhưng đến đoạn từ Mạc Bắc làm sao vượt qua biên giới thì lại mù tịt. Cứ như về đến rừng mận là bọn chúng bốc hơi vào hư không.

Xem ra bây giờ Khung Dực đã biết câu trả lời.

Chỉ cần hôm nay tìm ra căn cứ bí mật của bọn chúng, con đường về Kinh Lạc của Ngọc Huyên xem như đã giải quyết xong. Căn cứ đó chắc chắn phải có lối thông qua phía Kinh Lạc.

“Chị Miên, hết đường rồi.” Ngọc Huyên khẽ kêu lên, kéo mọi người quay về thực tại.

Phía trước mặt đã thấy vách núi đen ngòm xù xì dựng thẳng, chặn hết lối đi. Bốn người ghìm cương ngựa, nhảy xuống rồi soi đuốc nhìn.

“Tìm xung quanh nào.” Khung Dực trầm giọng bảo, đoạn nhanh chóng tiến lên phía trước.

Đã là căn cứ bí mật thì dĩ nhiên không dễ tìm ra. Bốn người lùng sục mọi ngóc ngách dưới chân vách đá nọ gần nửa canh giờ mà vẫn chưa có phát hiện gì. Khung Tuấn và Khung Dực bắt đầu sốt ruột, đột nhiên Ngọc Huyên kêu lên:

“Chị Miên, xem này.”

Hai người mừng rỡ chạy sang, tưởng đâu Ngọc Huyên đã tìm thấy lối vào. Ai ngờ, Ngọc Huyên lại đang ngồi xổm xuống đất, nhặt một quả mận chín đỏ lên xem. Sát bên vách núi có một gốc mận đồ sộ, thoạt trông hết sức bình thường, dưới gốc cây là quả chín rụng đầy đất.

Vũ Miên cúi người xem xét rồi đưa tay cầm lấy quả mận kia.

“Quả này chín đỏ nhưng chưa mềm, đúng lý ra không thể rụng xuống được.”

Hai mắt Vũ Miên sáng rực, mà Khung Tuấn và Khung Dực cũng bắt đầu hiểu ra.

“Giỏi lắm, Huyên.”

Dứt lời, Vũ Miên nhẹ nhàng điểm mũi chân một cái. Trong nháy mắt, nàng đã nhảy lên một cành cây to. Nhị vị Vương tử của Đại Thương không hẹn mà cùng đưa tay lên sờ thanh trường kiếm vẫn luôn giắt bên hông, sẵn sàng tương trợ.

Vũ Miên nhíu mày quan sát vách núi từ trên cành cây. Khoảng vài giây sau, nàng bỗng reo lên khe khẽ:

“Thấy rồi!”

Từ gốc mận đến vách núi mất chừng mười thước. Khoảng cách này không xa, thế nhưng để nhảy trúng vào nơi cần nhảy thì hơi khó. Thấy Vũ Miên cắn môi tính toán bước nhảy, Khung Tuấn lập tức hiểu ra.

“Đại công chúa, để bọn ta giúp một chút.”

Nói đoạn, Đại vương tử ngoắc tay, ra hiệu cho Nhị vương tử đi ra đứng ở giữa, xong rồi chỉ lên bả vai mình hai cái. Khung Dực gật gù tỏ ý đã hiểu, lập tức ngoan ngoãn chạy ra điểm giữa đường.

Đột nhiên, một câu hỏi nổi lên trong đầu hắn.

Ủa, sao đại ca không tự mình đứng vào rồi lấy vai làm điểm trợ lực cho Đại công chúa của huynh đi mà lại sai đệ?

Không để Khung Dực thắc mắc lâu, hành động tiếp theo của Khung Tuấn đã trả lời.

Đại vương tử của Đại Thương điềm nhiên đi lại bên vách đá, ngay phía dưới điểm mà Vũ Miên sẽ tiếp đất, giang tay ra chờ.

Vũ Miên trên cao nhìn thấy hết, bật cười một cái. Nụ cười còn chưa tan, nàng đã hơi lùi ra sau lấy đà rồi đạp chân vào thân cây, tung mình lên cao.

Phốc.

Mũi chân đáp xuống bả vai Khung Dực, sau đó tiếp tục nâng Vũ Miên đến thẳng vách đá đối diện. Khoảnh khắc chạm vào vách đá, Vũ Miên dùng tay chuẩn xác đấm vào một phiến đá nhỏ vuông vắn tối màu nằm trên cao, cách mặt đất gần bảy, tám thước. Phiến đá bị ngoại lực tác động, chầm chậm lùi vào trong, ngay tức khắc một tảng đá to khuất bên góc trái của chân vách đá cũng rùng rùng di chuyển, để lộ ra một lối đi nhỏ hẹp dẫn lên cao, sâu vào trong lòng núi.

Vụt.

Vũ Miên đấm xong thì nhẹ nhàng rơi xuống. Bên dưới, Khung Tuấn đã đạp chân nhảy lên, gọn gàng đỡ lấy nàng.

“Đa tạ Đại vương tử.” Công chúa cười, môi đỏ lấp lánh dưới ánh trăng.

“Nàng khách sáo rồi.” Vương tử như hờ hững đáp, khóe mắt lại vương tình ý.

Cách đó mấy bước chân, Khung Dực chứng kiến tất cả, mồm lại há hốc kinh ngạc không biết phải nói gì.

Cái quái quỷ gì đây? Giờ lại còn công khai tán tỉnh nhau á?

Nhị vương tử bĩu môi, quay lại đưa mắt tìm người thương của mình, định bụng cũng khoe tình cảm một phen cho hai cái con người kia biết mặt. Thế mà người thương của hắn thì không thèm đoái hoài, chỉ lo buộc ngựa vào gốc cây rồi gấp gáp chạy đến lối đi bí ẩn nọ.

“Mau lên, chúng ta vào thôi!”

Khung Dực bừng tỉnh, giật mình kêu lên:

“Ngọc Huyên, chờ đã!”

“Em đi phía sau, ta sẽ đi đầu.”

Khung Dực nói rồi tuốt thanh trường kiếm của mình ra, nhìn về phía trước. Con đường này làm từ những bậc đá nhỏ xếp chồng lên nhau, vừa dốc vừa nhỏ hẹp, chỉ đủ hai người đi cạnh nhau cùng một lúc.

Cả bốn người Khung Tuấn, Khung Dực, Ngọc Huyên và Vũ Miên đều mang theo cung tên, tuy nhiên chỉ có Khung Tuấn và Khung Dực mang trường kiếm. Vũ Miên có giắt một thanh đoản đao bên mình, trong khi Ngọc Huyên thì không còn món vũ khí nào khác.

“Đại công chúa chắc là bọn thổ phỉ này không đáng ngại, chỉ bốn người chúng ta cũng đối phó nổi chứ?” Khung Dực quay sang hỏi Vũ Miên.

“Chắc chắn.” Vũ Miên thong thả gật đầu, đoạn bắt đầu lắp tên vào cánh cung mình đem theo.

“Nếu đã vậy…” Khung Tuấn cũng tuốt thanh trường kiếm của mình ra rồi… đưa nó cho Vũ Miên. Trước sự kinh ngạc của Ngọc Huyên và Khung Dực, Vũ Miên thoạt tiên hơi ngẩn ra một chút, thế nhưng sau đó cũng chẳng ngại ngần mà cầm lấy, lại còn đưa cho Khung Tuấn cung tên của mình.

“Cung tên của Vũ Miên có tẩm thuốc mê.” Nàng giải thích ngắn gọn, vừa nói vừa xoay cổ tay cầm kiếm, ước lượng sức nặng. Vũ khí của Đại Thương thường nặng hơn, dài hơn vũ khí của Kinh Lạc.

Khung Tuấn gật đầu, nhanh chóng phân công:

“Khung Dực cùng Đại công chúa đi đầu. Ngọc Huyên đi giữa soi đường và quan sát xung quanh. Ta bọc hậu cho cả nhóm.”

Đúng lý ra mà nói, để cho nữ nhân đi trước xông pha vào nơi nguy hiểm thì có hơi mất mặt. Tuy nhiên nếu Vũ Miên đã tin chắc phe địch không khó đối phó, Khung Tuấn hiểu rõ cách bố trí nhân sự tốt nhất chính là cách hắn vừa phân công vừa rồi. Xét về võ công và khả năng thực chiến, trong nhóm bốn người này Khung Dực đứng đầu thì người xếp thứ hai chắc chắn là Vũ Miên. Khung Tuấn không thể vì mặt mũi mà đưa ra phương án không tối ưu, chỉ càng làm tăng nguy hiểm cho cả nhóm.

Tăng nguy hiểm cho nàng.

“Sẵn sàng chưa?” Khung Dực bắt đầu đặt chân lên bậc thang đầu tiên.

Ngọc Huyên siết chặt ngọn đuốc giơ lên cao. Khung Tuấn cũng tay cung sẵn sàng, mắt nhìn về phía trước.

“Đi thôi.” Vũ Miên hạ giọng cương quyết.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.