Công chúa điện hạ người về rồi.
A Lệ nhìn thấy Tuyết Dao bước vào liền chạy ra hỏi. Nàng trong lòng vẫn nhớ đến chuyện ngày hôm qua thì sao có thể để ý đến gì khác được chứ. Cả người nàng cứ thẫn thờ như người mất hồn. Chẳng hiểu sao tim lại đập nhanh như thế.
– Công chúa cẩn thận.
-Aaa…
Miên Miên đang ở nên trong nghe thấy tiếng động liền chạy ra. Tuyết Dao đang ngồi dưới đất nhăn nhó mà chửi rủa cái ghế chắn ngang giữa đường nàng đi, A Lệ đứng bên cạnh nhìn Miên Miên lắc đầu.
Ở bên kia, Liên Vương cũng không khá hơn là bao.
– Điện hạ, người cầm sách ngược rồi.
Y giật mình quay lại quyển sách mà chú tâm vào đọc nhưng trong tâm trí lại toàn là hình ảnh Tuyết Dao yếu ớt nằm trong vòng tay mình. Vừa nhớ tới miệng lại nở nụ cười. Thật là không thể tập trung nổi.
– Công chúa điện hạ, người có chuyện gì sao ?
– Không có gì.
” Hôm nay có cảm giác công chúa có gì đó rất lạ. “
Rất nhanh đã hết một ngày, Tuyết Dao mệt mỏi nằm trên giường thở dài. Sau khi giúp nàng thay y phục A Lệ và Miên Miên cũng đã về phòng. Tuyết Dao nằm xuống rồi lại ngồi dậy đi loanh quanh trong phòng, nhìn ra ngoài lại nhìn vào trong. Tâm tư chất đầy trong lòng chẳng biết phải làm sao.
Nàng mặc y phục, nhảy ra khỏi cửa sổ, dễ dàng leo qua vách tường của điện Linh Lan. Nếu đã không thể ngủ tại sao không ra ngoài một chút. Gió nhẹ thổi qua qua từng tán hoa anh đào. Có lẽ đây là nơi nàng thích nhất. Tuyết Dao dang rộng hai tay cố hít thở thật sâu, cảm nhận sự bình yên mà thả lỏng cơ thể.
– Lại trốn ra đây sao ?
Tuyết Dao giật mình quay sang. Đập vào mắt cô là gương mặt quen thuộc – Liên Vương. Còn chưa kịp định thần lại nghĩ xem tại sao y lại biết nơi này thì Liên Vương liền đi gần tới đưa tay tháo khăn che mặt của nàng ra.
– Đây, trả cho nàng.
Trước mắt Tuyết Dao là rất nhiều xiên hồ lô. Nàng ngơ ngác nhìn Liên Vương, y chỉ cười đưa số xiên hồ lô cho nàng.
– Cầm lấy đi.
– Tại sao huynh lại biết nơi này, và…
– Sụyt.
Liên Vương đưa tay lên ra hiệu cho nàng im lặng. Y tiện tay hái một bông hoa cài lên tóc nàng. Tuyết Dao đứng đơ người một lúc, tại sao những lúc như này nàng lại không thể phản ứng gì.
– Ta đi ra ngoài thành mua xiên hồ lô cho nàng khi về lại bắt gặp ai đó đang một mình đi ra đây.
– Huynh theo dõi ta ?
– Ây không thể nói như vậy a. Ta chỉ tình cờ nhìn thấy nàng sao gọi là theo dõi nàng chứ ?
– Huynh…
– Nơi đây cũng đẹp thật nha. Không ngờ đại công chúa lại giấu nơi đẹp như này đi một mình hưởng thụ
Y quay ra nhìn xung quanh một lượt. Nơi đẹp như này là lần đầu y nhìn qua. Bất giác quay lại phía sau nhìn nàng. Từ ánh mắt đến cử chỉ lời nói. Tất cả đều in sâu vào trong tâm trí.
– Sao lại nhìn ta như vậy, trên mặt ra dính gì sao ?
– Không có.
Liên Vương quay mặt đi, tim bỗng đập loạn một nhịp. Cả hai rơi vào im lặng, chỉ còn nghe tiếng gió thổi qua từng tán cây.
– Về…
” Ngủ rồi sao ? “
Tuyết Dao nằm dưới bãi cỏ xanh mướt, tay vẫn cầm chặt que xiên hồ lô mà ngủ ngon lành. Y khẽ cười. Đến ngủ mà vẫn giữ xiên hồ lô chắc vậy sao ?
– Bên ngoài trở lạnh rồi, để ta đưa nàng về.
Liên Vương đưa tay bế nàng lên, nhẹ nhàng đem về phòng ngủ. Đã khuya như này rồi sao. Y đưa tay lấy xiên hồ lô trên tay nàng ra đặt lên bàn.
– Xiên… hồ lô của ta.
– Đến nói mớ mà cũng chỉ nghĩ đến đồ ăn sao.
Sau khi đắp chăn cho nàng, y trở về điện Chu Tước để nghỉ ngơi.
– Công chúa, mau tỉnh dậy, đã sáng rồi.
– Ta đang ở đâu đây ?
– Công chúa đang ở điện Linh Lan, y phục của người…
Tuyết Dao nhìn lại bản thân, làm sao nàng lại về được đây ? Tối hôm qua… Nàng nhìn lên bàn, là xiên hồ lồ. Vậy ra hôm qua không phải mơ sao.
– A Lệ, chuẩn bị y phục cho ta.
Nàng phải nhanh chóng thay bộ y phục này trước khi phụ thân hay mẫu thân tới.
– Từ từ để đấy đi.
Nhìn thấy A Lệ chuẩn bị mang số xiên hồ lô kia đi nàng liền ngăn lại.
– Công chúa à, người có thể ăn hết chỗ này sao ?
” Ta có ăn hết được không ? Đến ta còn không biết. “
Cầm một xiên hồ lô trên tay, Tuyết Dao cứ ngồi nghĩ mãi.
– Tiểu Dao Dao.
Tuyết Dao giật mình nhìn ra ngoài cửa. Là Dư Niên đang đi vào. Nàng đặt xiên hồ lô xuống, trực tiếp đi ra đón Dư Niên.
– Dư Niên, huynh đến đây sao không báo trước cho muội.
– Ta nghe nói muội…
Dường như cảm nhận sự ngại ngùng của nàng, Dư Niên dừng lại. Chẳng có ai lại muốn nhắc lại chuyện xấu hổ như vậy.
– Ta mang cho muội một ít bánh hoa mai, nào ngồi xuống đây.
– Đa tạ huynh.
Dư Niên lấy khay bánh từ tay người hầu cận bên rồi đặt lên bàn cho Tuyết Dao. Ánh mắt dừng lại trên những que xiên hồ lô còn đỏ mọng. Hiểu được ý nghĩ của Dư Niên, nàng ra hiệu cho Miên Miên mang đĩa hồ lô xuống.
– Lâu lắm rồi mới được ăn bánh hoa mai, hương vị vẫn ngon như vậy.
– Vậy ăn thêm đi, của muội hết.
Ánh mắt Dư Niên dịu dàng nhìn nàng. Tuyết Dao cũng không mấy để ý vì trước giờ hắn vẫn luôn như vậy. Nàng coi Dư Niên như huynh trưởng, mọi chuyện buồn vui khúc mắc trong lòng đều nói cho Dư Niên biết. Nàng vui vẻ ngồi trò chuyện ăn bánh cùng Dư Niên mà không hề biết bên ngoài đã có một bóng hình lặng lẽ quay đi.
– Hôm đó tại sao muội lại đi ra ngoài vậy ?
– Ta…
Nàng đặt miếng bánh còn cắn dở xuống mà kể lại chuyện Liên Vương dẫn nàng ra ngoài. Kể tường tận từng chút một khiến Dư Niên cảm thấy khó chịu.
” Lại là hắn. Phong Liên Vương, rốt cuộc ngươi là có ý gì với Tiểu Dao. Nếu ngươi có ý đồ bất chính nhất định ta sẽ không để yên cho ngươi. Kể cả là chiến tranh giữa Mị Ly và Bắc Vực. “
– Lần sau muội đừng ra ngoài cùng người lạ như vậy. Hắn là người của Bắc Vực không biết sẽ có ý đồ gì. Muội vẫn nên cẩn thận hơn với hắn.
– Nhưng…
– Không nhưng nhị gì cả. Nào, ăn đi, ăn nhiều một chút. Vẫn còn rất nhiều bánh hoa mai cho muội.
– Ừm muội biết rồi.
…****************…
– Khai Tử, ngươi đi điều tra tên nam nhân kia cho ta.
– Là người bên cạnh Tuyết Dao công chúa sao ?
– Đúng vậy.
– Thuộc hạ đã rõ.
Liên Vương quay người bỏ đi. Thứ gì y đã nhìn trúng người khác đừng mong có được. Xem ra sắp tới lại có chuyện hay đây. Đôi môi khẽ cong lên nở một nụ cười bí ẩn. Liên Vương tiếp theo sẽ làm gì để lấy được tình cảm của Tuyết Dao, tranh đấu với Dư Niên ?