Cố Mạn bên ngoài vẫn thư thả, cậu vừa ăn táo vừa đi xung quanh họ, lấy thứ bột trắng tạo nên một trận pháp xung quanh hai người họ. Cuối cùng cậu dùng sợ dây chỉ đỏ đem đến trước mặt Duệ vương , dùng dao rạch một đường trên tay hắn rồi buộc đầu chỉ vào bàn tay hắn đầu bên kia cậu cũng làm như vậy với Minh vương. Cuối cùng cậu lại cắt một đường trên bàn tay mình dùng máu của mình nhỏ vào giữa sợi dây tạo liên kết.
– Đến lúc rồi. Trời sắp sáng đến nơi rồi hai ôn thần.
Cố Mạn đi lại chỗ mình, cậu ngồi đó vừa ngắm trăng vừa chờ đợi kết quả. Còn Duệ vương hắn vẫn đang hoang mang, hắn vẫn không biết nên chọn ở trong ảo mộng hay hiện thực.
Minh vương nhìn thấy sợi dây chỉ đỏ đang mở ảo hiện lên tay mình. Y có chút không đành mở lời, chỉ đành đứng bên im lặng.
Duệ vương hắn cũng nhìn thấy sợi dây chỉ đỏ kia, hồng quan trên sợi dây lúc ẩn lúc hiện càng khiến tâm trạng hắn rối bời.
– Cái này…
– Duệ vương…hiện thực là ngươi, ta chỉ là một linh hồn, chỉ muốn giúp ngươi. Ngươi yên tâm, số ta đã tận sẽ không tranh dành hay đoạt thân xác ngươi, ngươi cũng là ta ta cũng là ngươi.
– Ta…
– Đây là duyên kiếp của ta và ngươi, ngươi không thể nào tránh né được. Kiếp này ta không tìm thấy ngươi thì kiếp sau cũng sẽ lặp lại.
– Minh vương…ngươi đừng nói nữa…
Duệ vương chống tay loạn choạng đứng lên, ánh mắt hắn có chút sắc lại, gương mặt lạnh lùng đến phát sợ. Minh vương mỉm cười vì y biết hắn đã chọn quyết định gì, ý niệm của hắn y là người hiểu rõ.
Minh vương mỉm cười, y bay sát đến mặt Duệ vương, ánh mắt hai người chạm nhau, cả hai im lặng chỉ lặng lẽ gật đầu rồi nhắm mắt lại.
Bên ngoài, Cố Mạn hết ngồi rồi nằm, cậu đếm sao trên trời rồi lại đếm kiến bên dưới, chán nản thì lại bức cỏ ngậm miệng vẫn luôn lẩm bẩm thầm trách hai người kia.
– Sao lâu vậy, hai người tình tính tang gì mà lâu vậy, ta chán sắp chết rồi…
-…
– Rốt cuộc hơn 600 năm trước mình làm gì ta…sao lại quen được người đẹp trai như vậy cơ chứ. Cơ mà tên cẩu nhiều chuyện kia cũng không tệ nha.
Cố Mạn cứ mơ mơ màng màng khi nhớ lại hai gương mặt kia thì bất ngờ bọ một lực mạnh đẩy cậu ven ra xa đầu và lưng đập thẳng vào cây trụ gần đó kiến cậu bất tỉnh.
Chuyện là trong lúc cậu mơ màng thì linh hồn của Minh vương và thể xác của Duệ vương đã nhập làm một. Vì sức mạnh của Minh vương mà tà đạo đã tu luyện hơn 500 năm nên Duệ vương cần phải giải phóng một lượng lớn sức mạnh để cơ thể mình và linh hồn hợp nhất.
Cố Mạn cũng vì vậy mà bất tỉnh, đến khi Duệ vương lấy lại ý thức mở mắt nhìn xung quanh thì mới tóa hỏa khi phát hiện cậu đã thổ huyết bất tỉnh gần đó.
– Cố Mạn…
-…
– Cố Mạn, ngươi mau trả lời ta…
Nhìn thấy Cố Mạn vẫn nằm yên không cử động, đầu lại đang chảy máu, Duệ vương ngay lập tức dùng ma lực để cầm máu cho cậu rồi nhanh chân đưa người xuống núi.
Bỏ lại khung cảnh trơ trọi, u ám lạnh lẽo phía sau, điện Minh vương nó đã quay về chính nó. Duệ vương xoay người nhìn nó lần cuối rồi nhanh chóng đưa người đi.
Khi hắn xuống núi tìm về đến làng thì trời cũng đã hừng sáng, người dân trong làng nhìn thấy hai người liền quỳ gối cảm tạ.
Nhưng nhìn thấy Cố Mạn đang nằm trong tay hắn, họ cũng lo lắng không yên vội mở đường cho hắn đưa người vào trong nhà.
Duệ vương đặt cậu nằm trên giường, thầy lang cũng đã khám qua cho cậu bảo cậu không sao nghỉ ngơi chút là khỏe lại ngay. Duệ vương lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, bây giờ hắn mới tìm trưởng lão trong trấn nói chuyện.
– Điện Minh vương mọi người đã biết đến từ khi nào ?
– Từ rất lâu rồi, không biết ai đã xây nhưng ta nghe nói khi người dân đến đây khai hoan lập nghiệp đã nhìn thấy điện Minh vương rồi.
– Điện Minh vương hãy thờ phụng hương khói nơi đó, vì các ngươi không thường xuyên hương khói nên mới có ma quỷ quấy rối lộng hành. Chuyện của các tân nương và người dân vô tội đều do một tên quỷ tướng làm ra chứ không liên quan gì đến Minh vương. Cũng nhờ Minh vương con cháu các ngươi mới bình yên vô sự mà trở về được.
– Đa tạ…đa tạ hai vị đã ra tay tương trợ cứu giúp trấn nhỏ này…
– Đó là chuyện Duệ vương ta nên làm, người có công lớn nhất trong chuyện này là Cố Mạn, là người đang nằm bên trong.
Duệ vương mỉm cười, hắn và mọi người ngồi lại nói chuyện một lúc nữa rồi mới xin cáo lui để đi nghỉ ngơi vì hắn cũng đã thấm mệt rồi.
Nhưng khi hắn bước vào phòng lại có chút khựng lại vì bây giờ hắn mới nhận ra căn phòng lớn này duy chỉ có một giường nhưng cái giường đó cậu đã nằm vậy còn hắn thì sao.
Duệ vương loay hoay một hồi rồi lại thở dài, hắn quyết định trải chăn xuống nền mà ngủ. Dù gì cậu cũng đang bị thương, hắn không muốn làm cậu khó chịu thêm.
Trưa hôm đó…
– Ưm…ta muốn ăn…màn thầu…màn thầu của ta…
‘‘Rầm’’
– Hự…màn thầu…là màn thầu…’‘cắn mạnh’’.
Chuyện là cậu đang nằm trên giường, nhưng tướng ngủ lại không giống ai miệng cứ gọi màn thầu cho đến khi lăng rớt khỏi giường vẫn không quên gọi màn thầu.
Nhưng cũng may thứ cậu tiếp đất không phải là nền đất cứng mà là trên người của Duệ vương. Chưa dừng lại ở đó Cố Mạn tay chân quơ loạn xạ, cho đến khi tay cậu cầm trúng cái gì đó rất giống màn thầu và cắn mạnh một phát.
Duệ vương vì bị cậu rơi trúng chưa kịp định hình đã bị cậu cắn phải, gương mặt hắn từ mơ màng chuyển sang đau đớn đến nổi gân xanh gân đỏ đã nổi đầy trên mặt. Hắn cố lấy tay mình bỏ vào miệng để khỏi phát ra tiếng.
– Cố Mạn…ngươi…mau buông tay ra…
– Ưm…màn thầu…màn thầu của ta…’‘cắn mạnh’’.
– Chết tiệt.
Duệ vương khẽ gầm lên một tiếng, hắn lấy sức đẩy người cậu sang một bên rồi lập tức ngồi dậy. Chưa kịp thở phào nhẹ nhõm thì bàn tay của cậu lại đang sờ soạn trên đùi hắn, chưa dừng lại ở đó cậu còn luồng tay vào bên trong không ngừng nén bóp huynh đệ đang ngủ say của hắn.
– Cố Mạn ngươi…thật sự là đang ngủ ?
-…
– Phải nhịn…phải nhịn…ta phải nhịn…
Nhìn gương mặt thỏa mãn của cậu, mặt Duệ vuóng bỗng chốc đen lại, hắn chưa kịp lấy cánh tay thối của cậu ra thì bên ngoài một cô nương đã đi vào, Duệ vương có chút giật mình cũng chỉ biết vội kéo chăn che nửa thân dưới mình lại, nhẫn nhịn mặc cho cậu đang càng quấy bên trong.
– Ân nhân…nước rửa mặt ta để đây…
– Đa tạ, làm phiền cô nương rồi.
– Người khách sáo rồi, Cố Mạn ân nhân vẫn còn ngủ sau ạ vậy ta không làm phiền hai người nữa, xin cáo lui.
– Được.
Duệ vương chỉ chờ có thế, hắn vội gỡ tay cậu ra khỏi huynh đệ mình rồi nhanh chóng đứng dậy. Nhìn gương mặt thỏa mãn ngáy ngủ kia của cậu, Duệ vương muốn trách cũng không thể nào mà lên tiếng được, chỉ biết bất lực thở dài lên giường nằm, vì thực chất hắn vẫn chưa ngủ được bao lâu.
Thấy người trên giường đã đều hơi thở, bên dưới nền có một ánh mắt khẽ mở ra lén nhìn người phía trên rồi lại khẽ nhếch miệng mỉm cười đầy lưu manh.