Vương Gia, Vương Phi Muốn Hưu Người

Chương 24: Hôm nay Vương gia thật kỳ quái!



Tô Tử Nguyệt thanh danh kém như vậy, tính tình phóng đãng, thay đổi thất thường, lại còn ngày đại hôn bỏ trốn cùng một tên nô tài, hắn làm sao có thể thích nàng? Hắn hận không thể giết nàng.

“Muội đừng nói bậy bạ” – Phong Thiên Tước lông mày cau chặt, ở trên cao nhìn xuống về phía Lâm Thiên Nhu: “Ta sẽ đích thân từ hôn với Quận vương, về sau không cho phép muội nhúng tay vào việc của Vương phủ.”

Nói xong, trường bào vén lên, dứt khoát rời đi.

Lâm Thiên Nhu đứng tại chổ, nhìn theo bóng lưng Phong Thiên Tước càng lúc càng xa, lệ như suối trào. Chưa hề suy nghĩ tới một ngày như thế này, nàng sau này phải làm sao đây?

Nữ tử bị từ hôn, còn có kết quả gì tốt?

Phong Thiên Tước lại như thế không chút để ý tới nàng, hắn trước kia, thật là yêu nàng sao?

Trong mắt Lâm Thiên Nhu bắn ra ý hận mãnh liệt, ngón tay lại bóp thành nấm đấm, Tô Tử Nguyệt, hết thảy đều do ngươi hại, nàng trôi qua không dễ chịu, Tô Tử Nguyệt cũng đừng nghĩ dễ sống.

Phong Thiên Tước không ở lại quận vương phủ, trực tiếp hồi phủ.

Xe ngựa nhanh chóng quay về Vương phủ, Khúc Nam chần chờ rất lâu, mới ấp a ấp úng nói: “Vương gia… thuộc hạ thất trách, Lâm tiểu thư có lẽ lần trước vào thư phòng của ngài đã hiểu nhầm…

Lần trước? Phong Thiên Tước suy nghĩ, nhớ tới lần Tô Tử Nguyệt cầu hắn thả nàng đi, một mình hắn ở thư phòng uống rượu đến say mềm, chẳng lẽ khi đó đã nói cái gì?

Xe ngựa dừng lại trước phủ, Phong Thiên Tước nhảy xuống xe ngựa, liền bay thẳng đến Phù Hương Viện của Tô Tử Nguyệt. Khúc Nam phía sau đuổi theo đến thở hồng học.

Ba chữ lớn Phù Hương Viện đập vào mi mắt, người trước mặt lại đột nhiên dừng lại, Khúc Nam khó hiểu: “Vương gia…

“Ngươi về trước đi, bản vương một người có thể tự đi vào.” – Phong Thiên Tước vẫy lui Khúc Nam, nhìn chằm chằm vào tấm biển xiêu vẹo Phù Hương Viện, bỗng nhiên lại do dự.

Hắn có nên đi vào hay không? Đi vào rồi sẽ nói cái gì?

Oan uổng Tô Tử Nguyệt thì dễ làm, nhận lỗi sai mới khó. Còn có những cảm xúc trong lòng của hắn, nói cho o nàng hay là không nói?

Lần đầu tiên trong đời, Phong Thiên Tước cảm thấy mình lâm vào tình cảnh lưỡng nan. Hắn từ trước đến nay là cái sát phạt quả đoán, cho tới bây giờ không nghĩ tới mình lại bởi vì nữ nhi thường tình mà bối rối.

Hạ Đào nghe lời Tô Tử Nguyệt đi lấy chăn bông, trời càng ngày càng lạnh, nàng sợ nhất là lạnh, tối hôm qua chăn mềm không đủ ấm làm hai chân bị đông cứng cả đêm không ngủ được ngon giấc.

Hạ Đào vừa mở cửa đã nhìn thấy Phong Thiên Tước đứng bên ngoài, dọa đến run rẩy quỳ rạp xuống: “Thỉnh an Vương gia.”

Phong Thiên Tước trong lòng lo lắng, nhìn cũng không nhìn Hạ Thiên, chỉ ừ một tiếng rồi phất tay.

Hạ Đào kinh ngạc, giương mắt nhìn Phong Thiên Tước, sau đó mới đứng lên tiếp tục rời đi.

Chợt bị gọi lại.

Phong Thiên Tước chỉ vào Hạ Đào: “Ngươi…”

Hạ Đào cúi thấp đầu: “Nô tỳ tên gọi Hạ Đào.”

“Ừm, đúng, Hạ Đào.” – Phong Thiên Tước nhẹ gật đầu lại nói: “Chủ tử của ngươi có bên trong không?”

Hạ Đào kinh ngạc, nghĩ thầm không phải ngài cấm chủ tử của ta không được phép ra ngoài sao? Không ở bên trong viện còn có thể đi đâu?

Trên mặt lại không dám nói, chỉ cung kính: “Thưa Vương gia, nương nương ở bên trong, ngay tại trong phòng đọc sách”

Tô Tử Nguyệt từ khi nào lại thích đọc sách?

Phong Thiên Tước nhướn mày, giống như hắn hiểu rõ tính tình của Tô Tử Nguyệt, khoát tay: “Không có việc gì, ngươi đi đi. À, đúng, ngươi đang muốn đi làm gì?”

Lúc nào thì Vương gia lại quan tâm tới chuyện của Phù Hương viện? Hạ Đào cảm giác được sủng ái mà lo sợ, cúi đầu nói: “Nô tỳ… nô tỳ là muốn đi nội vụ lấy chăn bông, nương nương sợ lạnh…

“Đám nô tài ở nội vụ cắt xén đồ vật ở Phù Hương Viện sao?” – Ngữ khí Phong Thiên Tước đột nhiên lạnh đi.

Hạ Đào nghe giọng điệu lạnh lẽo này thì không biết mình nói cái gì sai. Vương gia làm sao trở mặt còn nhanh hơn lật sách thế kia.

Hạ Đào sợ hãi lại lần nữa quỳ xuống: “Mấy ngày trước trời cũng chưa lạnh lắm, nội vụ quản sự chuẩn bị đồ vật muộn cũng là chuyện thường xảy ra, nô tỳ không biết…

Phong Thiên Tước nhìn Hạ Đào lại quỳ trên mặt đất, mười phần bực bội: “Ta cũng không nói cái gì ngươi, ngươi sợ hãi như vậy để làm gì? Đi đi, lấy cho chủ tử nhà ngươi thêm mấy cái, nhớ kỹ, phải dùng loại chăn bông tốt nhất.

Hạ Đào: “. ”

Hôm nay Vương gia thật kỳ quái!

Lúc nhìn lên, Phong Thiên Tước đã đi vào cửa, Hạ Đào liền đứng lên đi về hướng nội vụ. Trong lòng không nhịn được lo lắng, Vương gia đến sẽ không lại tìm tiểu thư gây sự?

Nghĩ vậy, Hạ Đào co giò chạy, phải thật nhanh lấy chăn bông quay về lại viện.

Phong Thiên Tước tất nhiên không biết Hạ Đào xem hắn như mãnh thú mà đề phòng, hắn cố ý đi thật nhẹ, chậm rãi bước đến gần phòng sách của Tô Tử Nguyệt.

Trời trở lạnh, Tô Tử Nguyệt khoác một bộ áo lông màu trắng, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng bị che bởi lớp da xù lông của áo khoác, miễn cưỡng dựa vào gối trên ghế đọc sách, nhìn xem tên sách, vẫn là sách về y thuật.

Dáng vẻ nghiêm túc và chăm chú lại có cảm giác đáng yêu.

Phong Thiên Tước lại tiếp tục nhe bước chân, giống như sợ mình gây ra âm thanh lớn, liền dọa chạy mất con thú nhỏ.

Dừng lại cách Tô Tử Nguyệt mấy bước, nhìn nàng rất lâu mới ho nhẹ một cái, con thú nhỏ kia mới nâng gương mặt thanh tú nhìn lên.

Nhìn thấy hắn, con thú nhỏ liền kinh ngạc mà chớp mắt.

Tô Tử Nguyệt quả thật rất kinh ngạc, lúc sau mới sực nhớ ra cái gì đó chậm rãi lên tiếng: “Vương gia, vết thương ở ngực lại đau sao?”

Trần Phong Thiên Tước gân xanh nổi lên, quả thật không biết nói thế nào với nàng mới tốt, đi đến bên cạnh Tô Tử Nguyệt ngồi xuống: “Ta đến xin lỗi ngươi.”

“Hả?” – Tô Tử Nguyệt càng lúc càng nghi hoặc.

Phong Thiên Tước liền nói: “Chuyện của Lương Thăng và bức thư kia ta đã tra rõ ràng, không có liên quan gì đến ngươi, là bản vương trách oan ngươi.” – Dừng một chút, lại nhìn phía sau lưng Tô Tử Nguyệt: “Thương thể của ngươi không sao chứ? Có cần ta gọi thái y đến xem?”

Tô Tử Nguyệt hiểu rõ, lại làm bộ ra vẻ khiếp sợ.

“Vương gia thật sự đã tra rõ ràng sao? Thần thiếp là oan uổng,

chuyện này thần thiếp luôn biết. Thần thiếp chỉ muốn hỏi một chút, là ai đã sai Lương Thăng hãm hại thần thiếp?” – Tô Tử Nguyệt thật sự hiếu kỳ là ai muốn hại nàng.

Phong Thiên Tước giật giật bờ môi, dường như có chút khó mở miệng.

Tô Tử Nguyệt cũng không ép hỏi, chỉ là đưng lên cách Phong Thiên Tước một mét, mặt ngoài là biểu thị sự cung kính, trên thực tế là không muốn ở gần hắn như vậy. Người ngày bị thần kinh phạm bệnh nóng nảy, tính tình bất định, ai biết khi nào hắn phát bệnh cắn nàng một cái.

Phong Thiên Tước liếc nhìn Tô Tử Nguyệt, có chút không vui.

Nàng ta sợ hắn đến mức không muốn ở gần sao.

Tô Tử Nguyệt bị nhìn chằm chằm khiến nàng có chút run rẩy, cũng may Phong Thiên Tước đã thu hồi ánh mắt, quay mặt đi chỗ khác, nhìn ra cửa sổ có những nụ mai đang chớm nở: “Trong chuyện này bản vương cũng có trách nhiệm, Thiên Nhu nàng ấy…. Chẳng qua là ngươi yên tâm, ta ngày mai sẽ đi hủy bỏ hôn sự với nàng ấy”

“Ồ?”- Tô Tử Nguyệt có chút kinh ngạc.

Không phải là bởi vì người đứng đằng sau là Lâm Thiên Nhu mà kinh ngạc, mà là bởi vì quyết định của Phong Thiên Tước.

Lâm Thiên Nhu chỉ tỉnh toán nàng một cái, hắn ta liền từ hôn không thèm cưới người ta rồi?

Có chút quái dị.

Phong Thiên Tước híp mắt: “Thế nào, ngươi không vui?”

Là phu quân của nàng muốn cưới nữ nhân khác chẳng phải nàng nên khổ sở sao? Trước kia là không quan tâm cảm giác của nàng cho nên không chú ý, bây giờ nghĩ lại Tô Tử Nguyệt này một điểm thương tâm cũng không có.

Trong lòng Phong Thiên Tước chợt lạnh đi, ánh mắt nhìn Tô Tử Nguyệt không khỏi lạnh lẽo.

Tô Tử Nguyệt nhanh chóng che giấu suy nghĩ vội nói: “Không có gì đâu, Vương gia có cưới hay không cưới Lâm tiểu thư, thần thiếp đều rất vui vẻ. Thêm một người chăm sóc Vương gia, thần thiếp rất vui lòng, nhưng mà Lâm tiểu thư phẩm hạnh không đoan chính, Vương gia không thích, vậy coi như thôi đi!”

Trên thực tế, Tô Tử Nguyệt ước gì Phong Thiên Tước cưới Lâm Thiên Nhu ngay và luôn.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.