Không khí tổ chức lễ hội tràn ngập khắp Du quốc từ kinh thành đến nông thôn, từ già, trẻ, gái, trai ai ai cũng bận rộn nhưng không hề mệt mỏi trên gương mặt ai cũng vui vẻ hớn hở.
Hôm nay vương gia dẫn bánh bao nhỏ đi chợ mua quà dỗ Lam Ninh mau khỏi bệnh, một người là bánh bao nhỏ đi ra chợ chơi và cũng là lần đầu tiên, còn cái tảng băng kia thì không thích ra những nơi ồn ào thường là chỉ đi giải quyết công việc, cộng hai người này vào là chưa ai biết chợ ra sao. Cái người mà rành nhất là ông thị vệ thân cận bên cạnh vương gia A Tịnh, nói là thân cận cho sang chứ đi theo xách đồ thưa quý vị.
“Minh nhi, nơi đây đông đúc con lúc nào cũng phải nắm chặt tay ta muốn mua gì cứ chỉ ta, ta đều mua cho con!” – Đằng Cảnh dặn dò.
“Vâng ạ, Minh nhi là trẻ ngoan không chạy lung tung đâu!” – Gương mặt tràn đầy phấn khởi.
Chứ để mất thái tử lấy con đâu ra đền đến vương phi còn chưa có (hí hí).
Trong lúc này Lam Ninh đang sống trong thiên đường, ăn bao nhiêu món ngon trên đời, có cung nữ hầu hạ, suốt ngày không bận tâm hay suy nghĩ gì.
Ngoài chợ thì một người liên tục mua, một người trả tiền nhưng chưa bằng A Tịnh vác đồ che hết cả người trông thương hết sức. Bánh bao nhỏ đi chơi cả nữa ngày trời cũng đói bụng rồi cả ba người đi vào một quán cơm để nghỉ ngơi.
Trên bàn cả một mâm thức ăn to được chuẩn bị vô cùng cẩn thận, được bày dọn lên sẵn phục vụ vương gia, đồ ăn giống như các món ăn trong cung nhưng cái ông bánh bao nhỏ chỉ thích ăn cá, mà ăn cá thì lại có nhiều xương, vương gia phải ngồi gỡ xương cho cháu cưng, chỉ có mình ông con này mới bắt vương gia làm theo ý mình. Cả ba ăn xong mà trên bàn còn rất nhiều đồ ăn có món còn nguyên bánh bao nhỏ kêu người trong quán gói đồ ăn mang về cho Lam Ninh
“Minh nhi, con muốn mang đồ ăn cho tỷ tỷ thì đợi về cung ta sẽ sai người làm, còn đây đồ ăn còn thừa lại làm như thế không được!” – Đằng Cảnh đoán được tâm ý.
“Con thấy còn nhiều món ngon, có món thúc thúc chưa đụng đũa nên con mang về, không được ạ!” – Ánh mắt thất vọng.
“Không được!” – Đằng Cảnh vô cùng dứt khoát.
Một ánh mắt điềm tĩnh nhưng vô cùng mạnh nhìn, bánh bao cuối xuống trong đầu chợt nghĩ ra một ý tưởng ánh mắt liền sáng lại ngước mặt lên nhìn vương gia dù cái gương mặt của vị thúc thúc này vô cùng đáng ghét.
“Vậy con đem đồ ăn này cho những người ăn mày ngoài kia được không ạ?”
Cuối cùng Đằng Cảnh cũng chịu thua cậu bé này, A Tịnh cùng bánh bao mang đồ ăn ra phân phát cho những người ăn xin, mọi người đều vui vẻ nhận những đứa trẻ còn được thái tử phát thêm kẹo. Vương gia ngồi trong quán nhìn ra thì lại thầm cười.
“Hoàng huynh, cái tính của Minh nhi cũng giống huynh luôn, sau này huynh không phải lo lắng nữa rồi!”
“Thúc Thúc con phát đồ ăn hết cho mọi người rồi, mình đi chơi tiếp nha!” – Năng lượng bùng nổ.
“Được, bây giờ Minh nhi muốn đi đâu?” – Đằng Cảnh cuối xuống.
“Con muốn vào cửa hàng bán trang sức nữa ạ!”
“Vào cửa hàng trang sức? Được, đi thôi!” – Một mạch đi tiếp.
Bánh bao bước vào một cửa hàng bán trang sức lớn nhất kinh thành, nơi đây từng làm trang sức cho cả hoàng hậu. Bánh bao nhỏ lượn qua lượn lại nhiều vòng mà không thấy món nào vừa ý.
“Thúc thúc ở đây không có trang sức phù hợp với tỷ tỷ cả!” – Gương mặt thất vọng tràn trề.
“Con muốn một món trang sức như thế nào?” – Kiên nhẫn thăm hỏi.
“Con muốn một chiếc trâm cài tóc làm bằng một viên ngọc màu xanh lam trong như giọt nước, thân chiếc trâm làm bằng vàng được chạm trổ hình hoa đào!” – Bánh bao nhỏ nói nhanh không cần suy nghĩ.
“Hoa đào? Tại sao con lại muốn hoa đào?” – Đằng Cảnh thắc mắc bởi lời nói của một đứa trẻ.
“Vì Minh nhi thấy tỷ tỷ thường nhìn ra cây hoa đào trồng trong sân con nghỉ tỷ thích hoa đào ạ!”
“Được, ông chủ làm theo yêu cầu thái tử, mai ta sẽ sai người đi lấy!”
“Dạ thưa vương gia ngọc lam tiệm có nhiều nhưng ngọc lam trong hơi khó tìm, vương gia cho thảo dân một tuần được không!” – Chủ tiệm run cầm cập.
“Một tuần!” -Ánh mắt biến đổi theo chiều hướng tiêu cực.
Vương gia liếc mắt qua như có hơi lạnh phát ra làm cho ông chủ của cửa hàng đã run sợ nay lại càng run, tay hơi mất khống chế nên cố gắng đan chặt vào nhau.
“Dạ, dạ vâng mai vương gia kêu người đến lấy ạ!” – Cảm thấy bất lực.
“Được” – Gương mặt vẫn không biến đổi.
Cả hai vị tổ tông bước ra khỏi cửa hàng trang sức nhìn thấy cái bảng hiệu tại nơi đó nó hơi lung lay rồi đấy.