Vương Gia, Vương Phi Đòi Đốt Phủ

Chương 18: Ban hôn



Tiếng mở cửa, tiểu Phấn đem theo cả một túi đồ lớn cùng với rất nhiều thứ nào là quần áo, trang sức, giày thêm cả mỹ phẩm, nhìn vào cứ tưởng tiểu Phấn dọn đồ cho Lam Ninh qua chỗ vương gia Đằng Cảnh ở luôn.

Nhưng vương gia chỉ liếc qua một cái không nói gì. Tiếp tục công việc chuyên môn đó là ngắm Lam Ninh ngủ.

“Thưa vương gia, nô tỳ… cần thay đồ cho tiểu thư, lúc nãy tiểu thư đổ rất nhiều mồ hôi! – Tiểu Phấn hơi ấp úng.

Vương gia Đằng Cảnh vẫn không nói gì nhìn Lam Ninh một giây rồi đứng lên lặng lẽ bước ra ngoài và khép cửa lại, hành động nhanh và vô cùng dứt khoát.

“Phù…. quá đáng sợ!” – Tiểu Phấn nổi da gà từng đợt.

Tiểu Phấn nhanh chóng thay quần áo Lam Ninh, giúp Lam Ninh lau tay với chân vì lúc nãy cầm nhiều giấy màu nên hai tay lấm lem luôn.

Vương gia bước ra cửa đi về chánh điện, tam vương gia cùng ngũ vương gia vừa nhìn thấy Đằng Cảnh không ai dám thốt lên lời nào vì giờ nhìn mặt người anh này vô cùng đáng sợ, nhìn vào mắt có thể thấy lửa đang cháy phừng phừng phương án tốt nhất hiện tại là im lặng.

Bánh bao nhỏ thấy Đằng Cảnh liền chạy ngay lại, nắm lấy tay áo hỏi thăm về Lam Ninh.

“Lam Ninh tỷ tỷ đã khỏe chưa ạ!” – Ánh mắt long lanh.

“Tỷ của Minh nhi vẫn chưa tỉnh lại1”

“Con vừa mới thả hoa đăng, cầu nguyện cho tỷ tỷ sẽ sớm khỏe ạ!” – Gương mặt lo lắng.

“Ừm, Minh nhi ngoan! – Đằng Cảnh lấy tay sờ đầu thái tử.

Còn cha con Phù Thao từ lúc Phù Tuyến Như gây chuyện đến giờ thì hai người đứng yên một gốc chẳng khác gì hai con rùa rụt cổ.

Bất chợt trưởng công công tiến ra phía đại sảnh đứng trước mặt hoàng thượng và hoàng hậu đọc chiếu chỉ, đây là chiếu đặc biệt nhất do chính tay hoàng hậu đặt bút viết và hoàng thượng đóng ngọc tỷ.

“Phụng thiên thừa vận, hoàng đế Du quốc chiếu viết! Trẫm thấy đại vương gia đã đến tuổi thành gia lập thất, Lam Ninh tiểu thư là một cô gái công dung ngôn hạnh, tính tình vui vẻ hoạt bát nên hôm nay nhân ngày lễ hội của Du quốc trẫm quyết định ban hôn vương gia Đằng Cảnh cùng với tiểu thư Lam Ninh, ngày này tháng sau cử hành hôn lễ! Mời vương gia nhận chỉ! – Hai tay trưởng công công dâng chiếu chỉ cao quá đầu, khom đầu xuống.

Nghe cùng hoành tráng và công phu vô cùng nhưng thực chất là thấy vương gia ế quá lâu rồi, hoàng đế ca ca không thể ngồi yên nhìn được nữa phải hành động ngay lỡ sau này mất “mối tốt”.

Một phút im lặng lại thêm một phút, tất cả hành động dường như ngừng hoạt động, sau một thời gian mọi người mới lấy lại nhịp thở.

“Tam huynh tát đệ một cái, đệ buồn ngủ hay ù tai gì rồi!” – Đằng Khương Phong ra hiệu cho Đằng Chính Hằng.

“Không, tai đệ không bị ù đâu!” – Mặt tam vương gia vẫn đơ nhưng tỉnh hơn ngũ vương gia.

Nhưng để chắc chắn hai ông vương gia nhìn vào nhau, tay người này nhéo mặt người kia để chứng minh mình không nghe nhầm.

– “Đau không?” – Đằng Chính Hằng hỏi ngũ đệ.

“Vâng, rất đau!” – Lấy tay ôm mặt.

“Hả! Cuối cùng Cảnh huynh cũng có vương phi rồi, hú hú – Hai ông nhảy nhót như trẻ được cho kẹo.

“Phải đi viết thư gửi cho hoàng thái hậu, không mai đệ sẽ tự đi báo cho người! – Đằng Khương Phong cười như một kẻ ngốc.

Nãy giờ quên không nhìn qua nhân vật chính.

“Vương gia, xin vương gia nhận chiếu chỉ! – Trưởng công công hai tay giơ lên cao giờ mõi lắm rồi.

“Cảnh huynh, Cảnh huynh!” – Đằng Chính Hằng gọi Đằng Cảnh.

Đại vương gia vẫn đứng im như tượng, bản thân không tin vào những gì vừa nghe.

“Làm sao giờ hậu, có khi nào đệ ấy bỏ đi không nhận chỉ không?” – Lo lắng, lo lắng và lo lắng.

“Bệ hạ yên tâm đợi một lát nữa!” – Hoàng hậu cố gắng trấn an.

Bánh bao nhỏ chạy lại bên hoàng hậu cùng với một gương mặt khó hiểu cũng như bao người khác có mặt ngay đó.

“Mẫu hậu, vậy là Lam Ninh tỷ tỷ sẽ trở thành vợ của thúc thúc hả?”

“Ừ, đúng rồi Minh nhi!” – Lau bụi trên mặt bánh bao nhỏ.

“Giống như mẫu hậu với phụ hoàng hả?”

“Đúng rồi con, con có thích Lam Ninh tỷ tỷ trở thành người thân của chúng ta không?”

“Vâng, Minh nhi rất thích!” – Gương mặt sáng rỡ lên.

Hoàng hậu sờ đầu Bánh bao nhỏ kèm một cái hôn lên trán. Tiểu Phấn chạy lại chỗ vương gia, chắc là chưa biết tỷ tỷ của mình được hoàng hậu gả cho vương gia mặt lạnh.

“Vương gia, vương gia, tiểu thư…! – Mệt quá nói không nổi.

Đằng Cảnh chưa nghe hết câu của tiểu Phấn vội vàng, nhận lấy chiếu chỉ.

“Tạ hoàng thượng ban hôn!”

Rồi cùng tiểu Phấn chạy như bay về phòng, bỏ mặc mọi người đứng im ngay đó nhưng hoàng hậu với hoàng thượng vui mừng hết cỡ mà Lam Ninh bị sao ấy nhỉ.

Đằng Cảnh bỏ mặt tiểu Phấn chạy thục mạng, phóng thật nhanh đến chỗ Lam Ninh, đẩy cửa vào nhìn thấy Lam Ninh đang nằm dưới đất, vội vàng bế người trở lại giường.

” Thưa vương gia tiểu thư đột nhiên nổi mẫn ngứa còn ho rất nhiều, nô tỳ chỉ kịp báo cho thị vệ gọi thái y đến rồi chạy đến báo với vương gia! – Tiểu Phấn vừa ôm bụng vừa nói.

Đằng Cảnh xoắn tay áo lên rất nhiều mẫn đỏ, gương mặt vô cùng tức giận. Một lần nữa Nam thái y lại được triệu đến, vừa bước vào cửa thì một hơi lạnh toát ra, tay chân thái y run lên cầm cập mà trán thì đổ đầy mồ hôi, ông ta ngồi xuống bắt mạch mà ngồi cũng không vững.

– ” Thưa vương gia Lam Ninh tiểu thư bị dị ứng với thuốc nên cơ thể nổi mẫn, trong thời gian qua sử dụng nhiều thuốc bổ mà cơ thể không thích ứng kịp nên mới thành ra như vậy! – Nam thái y nói mà hai chân run cầm cập.

“Từ lúc Lam Ninh đến đây chỉ có mình Nam thái y chữa bệnh bóc thuốc, ta nghĩ ông không muốn sống nữa sao!”

“Thưa vương gia, thần làm việc không cẩn thận trước khi bóc thuốc cho Lam Ninh tiểu thư mà không tìm hiểu cơ thể tiểu thư không phù hợp với loại thuốc nào, xin vương gia định tội! – Quỳ sụp xuống.

Nam thái y quỳ xuống, đầu chạm đất cả người run lên bần bật, tiểu Phấn cùng A Tịnh đứng im một bên chỉ dám nhìn, không dám cử động.

“Tội ông gây ra ông phải gánh lấy hậu quả! – Đằng Cảnh trừng mắt nhìn.

Đằng Cảnh định nói thêm lời thì một bàn tay bé nhỏ chạm vào làm ngài ấy dừng ngay hành động lại.

“Vương gia đừng trách phạt Nam thái y, lúc đầu tôi không báo với thái y là mình bị dị ứng với thuốc gì nên thái y bốc thuốc như bình thường, vương gia đừng trách ông ấy nữa!” – lam Ninh nói bằng giọng thều thào.

Nhìn một cô gái nhỏ nhắn nói còn không nổi mà xin miễn tội cho người khác, vương gia nhìn chăm chăm vào Lam Ninh không nói lời nào nhưng chắc bởi đôi mắt mới tỉnh lại còn hơi long lanh, vương gia cứ nghĩ là Lam Ninh khóc nên chỉ thở một cái.

“Ông ra xếp một nghìn cái hoa đăng xong thì cuống gói về, không cần làm thái y trong cung nữa!” – Tâm được thanh tịnh.

“Tạ ơn vương gia, tạ ơn vương gia! – Nam thái y lạy liên tục.

A Tịnh dẫn Nam thái y đến chỗ A Tú đang tỉ mỉ xếp hoa đăng chung với A Tú, tạ ơn trời đất vì ông vẫn còn sống khi vừa gây ra tội tày trời với vương phi tương lai.

“Chào Nam thái y, ông cũng ra đây xếp hoa à?” – A Tú vui mừng vì có bạn tới.

“Tạ ơn trời, tôi vẫn sống! – Vừa nói mà nước mắt chảy hai hàng, nước mắt của sự hạnh phúc.

A Tú vô cùng khó hiểu, trên đời này có người bị phạt xếp hoa mà hạnh phúc đến rơi nước mắt thế à!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.