Vòng Xoáy Hào Môn

Chương 46: Chương 46



Giữa lòng thành phố hoa lệ không thể thiếu các nhà hàng sang trọng.

Người có tiền ra vào thường xuyên cảm thấy nhàm chán còn người thường thì ao ước mãi.
Ba mẹ Khải lần đầu được ngồi trong một phòng bao đắt đỏ dù trước mặt đủ món ăn được bày trí đẹp mắt cũng không có
tâm trạng thuởng thức.

Bà Quyên nhìn họ cứng ngắc ngồi đó như tượng gỗ, bực dọc cầm ly rượu vang uống hai ngụm liền.

Đúng là lũ nhà quê, đi đâu cũng chỉ tổ mất mặt, nếu
có thể gả Trà My cho họ thì tốt rồi.
“Tôi hẹn gặp anh chị ra đây là có chuyện muốn nói!”
Giọng không mấy thân thiện phối hợp cùng chân mày được vẽ bén ngót làm tăng thêm phần dữ dằn cho bà Quyên.

Ba mẹ Khải cảm thấy sợ, có ảo giác như người trước mắt đến đòi nợ.

Bữa trước còn đứng về phía họ sao hôm nay lại quay ngoắt thế kia? Họ đã làm gì khiến bà ấy phật lòng chăng?
“Chúng tôi không biết mong chị dạy cho!”, mẹ Khải nhỏ nhẹ bảo.
Bà Quyên cũng thừa sức đoán được câu trả lời, nếu bọn họ hiểu thì làm gì dám đi hỏi cưới Trà My.

Bà mỉm cười, một nụ cười khinh thường:
“Dạy thì tôi sao dám nhưng xin được chỉ cho anh chị được rõ.

Nói thẳng luôn là gia đình chúng tôi không muốn gả Trà My.

Mây tầng nào đáp mây tầng đó, tụi nhỏ căn bản thuộc về hai thế giới khác nhau.”
Bà xoay nhẹ bàn tròn, những món ăn được dịp chạy mấy vòng, như những người mẫu trên sàn diễn, phô trương vẻ đẹp riêng.

Cặp vợ chồng hiền lành còn đang ngơ ngác lại nghe thấy bà Quyên hỏi:
“Một bữa ăn thế này tốn gần nửa tháng lương của cậu Khải đấy.

Nhưng với chúng tôi thì đôi khi chỉ gọi cho vui.

Trà My trước kia là lục bình trên sông còn giờ là chim hạc, với không tới đâu!”
Bàn về khoảng cay nghiệt thì mấy ai qua được bà Quyên, người phụ nữ này đã có nhiều năm kinh nghiệm.

Ba Khải mặt đỏ lên phần vì bị xúc phạm phần vì xấu hổ.

Ví Trà My như hạc thế khác nào ám chỉ con ông là đĩa.

Cả đời cơ cực dãi dầu, ông rất đỗi tự hào về con trai, vậy mà người ta lại rẻ rú coi khinh.

Ông nghi lắm mà, làm sao lúc bàn chuyện cưới xin lại đồng ý dễ dàng đến thế.

không phải họ quá giàu nên xem nhẹ tiền nong, căn bản sẽ không có đám cưới nào ở đây cả.

Người có tiền đều ăn nói hai lời vậy ư?
“Nhưng hôm bữa ông cụ nhà chị không nói vậy? Có hiểu lầm gì chăng? Cần gì chị cứ nói, chúng tôi sẽ cố gắng đáp ứng!”, mẹ Khải tuy bất bình nhưng vì hạnh phúc con trẻ mà nhẫn nhịn.
“Thứ chúng tôi cần nếu nhà mấy người có thì chúng ta đâu cần phải nói đến chuyện này.

Ba chồng tôi nói vậy chẳng qua là cho Trà My vui thôi chứ đã có sẵn chỗ ưng ý cho con bé rồi!”
Bà Quyên tới tối qua mới biết là ba chồng muốn gả Trà My cho người thừa kế tập đoàn Gia Hào sau một hồi gặng hỏi ông chồng trăng hoa.

Đã ghét cay ghé đắng một người nhưng phải hai tay dâng món hời cho, ngoài tức điên ra thì không còn gì để diễn tả.

Trà My gả sang đó, chuột sa hủ nếp, địa vị tăng lên, mai này dù đi đâu cũng có thể ngồi cùng bàn với bà.
Chỉ nghĩ tới đây thôi là bà khó ngủ cả đêm.

Cảm giác ghen tỵ như nuốt chửng bà, hai cha con họ lo cho Trà My như thế vậy Tú thì sao? Tú đầu ba mươi mà chẳng thấy họ đả động tới chuyện tìm vợ, từng tuổi này không lo để đến ngoài năm mươi hay sao?
“Bốp!”
Dù là thỏ thì bị ức hiếp cũng sẽ cắn người, ba Khải vốn hiền lành chất phác không nhịn nổi nữa, đập bàn đứng lên.

Ông giận dữ quát:
“Khinh người quá đáng! Chúng tôi không phải tên hề mua vui cho kẻ trơ tráo ăn nói hai lời như mấy người!”
“Ông! Thôi! Nhịn đi!”, bà vợ nắm lấy tay chồng khuyên.
Ba Khải giựt tay ra, giọng lớn hơn:
“Nhịn cái gì mà nhịn! Họ đã leo lên đầu lên cổ mình rồi bà biết không?”
“Ôi trời! Mạnh miệng nhỉ? Lỡ mà đổ bể gì có đền nổi không đó?”, bà Quyên chế giễu.

Tuy bất ngờ về hành động đập bàn nhưng lại chẳng sợ, so với ba chồng, ông ta chả là gì.

Bà làm dâu mấy mươi năm, sức chịu đựng sớm đã nâng cao.
“Không muốn gả sao lại đồng ý, hình cưới tụi nhỏ cũng đã chụp, nhà hàng cũng đặt xong cả rồi!”
Ba mẹ Khải không hiểu được suy nghĩ nhà gái.

Trước mặt đồng ý, sau lưng lại phản đối, không chỉ họ mà Trà My dám chừng cũng bị xoay như chong chóng.
Bà Quyên thái độ dửng dưng:
“Thì hủy thôi, có gì đâu!”
Cầm ly rượu lắc nhẹ, nhìn hình ảnh bản thân phản chiếu trên ly, bà nói thêm:
“Hủy hôn đi, trong âm thầm, đừng để Trà My biết.

Nếu thuận theo, tương lai của con hai người sẽ rất rộng mở, ngược lại tự hiểu lấy.”
Hai vợ chồng dùng ánh mắt không thể tin được nhìn bà ấy.

Làm như thế này thì Trà My mới giống tên hề hơn, gia đình giàu có đối xử với con cháu đều khác người vậy sao?
***
Tại tập đoàn Thiên Thành, đang trong giờ làm việc người đông như kiến cỏ, Khải chỉ là một trong số đó.

Sau khi ra ngoài bàn hợp đồng với khách hàng, anh vừa trở về, mới ngồi nghỉ chưa được bao lâu đã nhận được cuộc gọi thế là anh lật đật chạy đi.

Không biết có chuyện gì mà ông Tuấn lại muốn gặp, chắc là liên quan tới đám cưới.
Lúc Khải bước vào văn phòng tổng giám đốc đã thấy cha con ông Tuấn ngồi đợi sẵn.

Tú nhìn anh bằng ánh mắt hả hê, chí ít là Khải cảm giác vậy, thầm cảnh giác.

Tú chuyên môn đem người khác ra chơi đùa, không thể chủ quan.
“Mau lại đây ngồi đi, sứa thành người một nhà cả rôi, câu nệ làm gì.”, ông Tuân ngoắc tay rất nhiệt tình, ra dáng trưởng bối hiền từ.
Tú ngồi cạnh vốn đang cao hứng bỗng nhiên chân bị đá một cái rõ đau.

Mày nhăn tít lại, anh ta mới há miệng chưa kịp rên thành tiếng liền phải ngậm chặt vì ánh mắt cảnh cáo của ba mình.

Ông già nhẫn tâm thật, thiếu điều muốn
đá gãy chân anh mới vừa lòng.
Khải là người ngoài cuộc, không chú ý đến hai cha con mắt đi mày lại, anh ngồi xuống trong sự hồ nghi.

Trên bàn có tờ giấy, Khải lơ đễnh lướt qua, chẳng để trong lòng.
Chuyện trong tích tắc là vậy nhưng không qua mắt ông Tuấn được.

Ông ta cười thầm, tỏ vẻ quan tâm hỏi:
“Hai đứa đã chụp hình cưới xong chưa?”
“Dạ, rồi thưa tổng giám đốc, chiều mai là lấy được.”
Khải không giấu được niềm hạnh phúc, cưới được người thương mừng một, suýt mất giữ được mừng tới mười.

Trong đầu bỗng xuất hiện bóng dáng Trà My, nụ cười chợt tắt.

Khi đang chụp hình cưới, Trà My đã hỏi anh một câu rằng bản ngã con người nặng bao nhiêu.
Khải không hiểu tại sao Trà My lại hỏi vậy nhưng vẫn chiều lòng trả lời.

Anh bảo bản ngã là thứ vô hình nên không đong đếm đo lường.

Trà My nghe xong không phủ định cũng chẳng khẳng định, mắt nhìn xa xăm nói với anh thế này:
“Tưởng vô hình đó nhưng thật ra lại hữu hình.

Tuy không có hình dạng nhưng có thể nhìn thấy, không mùi vị mà vẫn có thể cảm nhận, không phát ra tiếng nhưng âm thanh lại luôn ẩn giấu quanh ta đợi ngày phá kén chui ra.”
Quen nhau ba năm, lần đầu Khải mới nghe thấy Trà My nói chuyện kiểu triết lý mơ hồ.

Lúc đó anh đã muốn hỏi rõ nhưng cô lại than mệt nên anh không đào sâu.

Giờ nghĩ lại, Trà My hôm ấy có gì đó khác lạ, suốt buổi chụp hình cô hay mất tập trung, cười cũng gượng gạo.
“Này, có cần lộ liễu tới vậy không?”
Bả vai bị đánh một cái, lực tay không nhẹ, Khải quay sang bên phải, đập vào mắt là nụ cười gian xảo.

Tú dường như không ý thức được mình vừa ra tay mạnh bạo, ung dung tự tại vắt chéo chân châm điếu thuốc.

Khải sớm đã quen với tính khí của người này, lặng lẽ nhích người ra xa, không buồn đôi co.
“Người một nhà sao còn xưng hô xa lạ thế, cứ gọi bác là được.

Hôm nay bác gọi con tới là để báo tin vui!”
Ông Tuấn đúng lúc lên tiếng, thu hút sự chú ý của Khải.

Ông ta cầm tờ giấy đặt trên bàn nãy giờ, đưa qua.

Khải nhận lấy, nội dung trên đó khiến anh mừng như điên, đây là quyết định thăng chức.

Giám đốc, anh được bổ nhiệm làm giám đốc, cuối cùng ngày này cũng tới!
Nhưng mà…

Ánh mắt Khả dừng lại ở một chỗ, niềm vui mới chớm nở không được trọn vẹn.

Tập đoàn bổ nhiệm anh làm giám đốc cho chi nhánh ở nước ngoài.
“Sao lại ủ rũ thế em rể? Anh đây mới chỉ là phó giám đốc thôi đấy mày được hẳn ghế giám đốc mà còn than thở.

Tham vừa thôi ông!”
Tú khoác vai Khải, mang bộ dáng cà lơ phất phơ diễn cảnh anh em thân thiết.

Những gì anh ta nói Khải thấy sao mà buồn cười quá.

Phó giám đốc ở trụ sở tập đoàn và giám đốc chi nhánh chức vụ ai cao hơn còn phải nghĩ sao.
“Em nào dám mơ cao chẳng qua sắp kết hôn nên…”, Khải ngập ngừng.
Ý anh thế nào mọi người đều hiểu, chính là không bỏ được cô vợ đi đến đất khách quê người đây mà.

Tú giựt lấy tờ giấy, cuộn lại đánh lên đùi, ghét bỏ bảo:
“Lo cái gì? Trà My sống sờ sờ ra đó, có bốc hơi đâu mà sợ?”
Nếu là ngày trước, đời nào có chuyện anh ta phí thời gian vào mấy chuyện vớ vẩn này.

Nhưng nay đã khác, đừng nói giám đốc ở chi nhánh, dù là chức vụ cao hơn mình anh ta cũng phải nói hết lời để Khải mắc câu.

Nhớ tới những gì nghe được ban nãy, Tú thấy thương hại đôi uyên ương, ngỡ là được toại nguyện nên duyên giai ngẫu nào ngờ chỉ là vọng tưởng.

Gừng càng già càng cay, Tú rất hào hứng chờ xem bộ dạng đau khổ của Trà My.
“Nhưng…”, Khải thật sự không thể bỏ lại Trà My.
Thấy Khải vẫn còn do dự, ông Tuân ngọt nhạt khuyên:
“Đàn ông phải đặt sự nghiệp lên đầu.

Mà anh lo cái gì, có ai bảo đi liền đâu, cưới xong đi vẫn được, không gấp, cứ chuẩn bị từ từ!”
“Dạ!”
Khải nghe vậy yên tâm không ít, nếu được vậy coi như vẹn cả đôi đường.

Đường công danh rộng mở, hôn nhân hạnh phúc, mấy ai viên mãn được như anh?
Khải đắm chìm trong niềm vui, không nhìn thấy cha con ông Tuấn nhìn nhau mỉm cười đầy ẩn ý.

Tú liếc mắt sang bên cạnh, xem Khải tác phong đứng đắn, cảm thấy hào hứng.

Làm ai đó chỉn chu thì khó chứ con biến trai ngoan thành đứa bê tha ăn chơi là nghề của anh.

Khải thì trụ được mấy ngày nhỉ?


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.
Vòng Xoáy Hào Môn

Chương 46



Sáng sớm tinh mơ, cánh cổng dinh thự Thiên Thành chầm chậm mở ra. Xe hơi màu đen tiếp tục lăn bánh, nhanh chóng mất hút sau những cung đường.

Trà My lái xe, trên mặt không có bất kỳ biểu cảm nào. Gió từ ngoài lùa vào, len lỏi giữa những sợi tóc mỏng manh, mùi dầu gội thoang thoảng trước mũi.

Hôm nay không phải dịp gì hệ trọng, chỉ là một ngày rất đỗi bình thường vậy nhưng Trà My lại dậy sớm sửa soạn để ra ngoài. Từ sau vụ khách sạn, ông Thành có vài động thái xem như bù đắp, điển hình là giờ giấc thoải mái hơn, không cần đi thưa về trình. Trà My biết bà Quyên rất cay cú về việc này, bà ta không thể trách phạt hay làm gì khác.

Xe ghé vào chợ, Trà My mua hai bó hoa cúc trắng cùng ít trái cây và giấy tiền vàng mã. Cô đi thăm ba mẹ, lâu rồi không thấy cô, chắc họ nhớ lắm. Chợ vẫn luôn đông, giữa tiếng gọi nhau í ới, tiếng nói cười, Trà My bỗng thấy lạc lõng. Dù đang bê vác nặng nhọc nhưng sao họ vẫn cười được, còn cô đi xe sang, mặc đồ hiệu chỉ cảm thấy tâm hồn u ám. Tầng lớp chỉ là khác biệt thứ yếu. cốt lỗi nằm ở chỗ họ lạc quan, trong khi cô bi quan.

Giẫm lên cỏ dại xanh mướt còn đọng sương, Trà My đến trước mộ ba mẹ. Nhìn ngắm xung quanh, cô phát hiện ra những thay đổi trên mảnh đất này. Cây trái tươi tốt hơn, hoa cỏ nhiều hơn, tít bên kia còn có căn nhà gỗ mộc mạc, khung cảnh nên thơ mà bình dị. Lẽ ra cô phải làm những điều này mới phải. Trà My tự trách khi không thể lo liệu mồ mả cho ba mẹ. Đồng thời cô cảm kích ông Quân rất nhiều, nếu không nhờ ông ấy chắc mọi việc rối tung cả lên rồi.

Cắm hoa vào lọ, bày trí hoa quả đâu ra đó, Trà My thắp nén nhang rồi lặng lẽ đốt vàng mã. Có lẽ vì mẫn cảm với nhang khói mà mắt cô đỏ hoe. Biến cố cũng đã trôi qua một khoảng thời gian nhưng nhiều lúc Trà My cứ ngỡ như mới hôm qua. Chấp nhận là một chuyện, bao giờ trái tim hết nhói đau lại là chuyện khác.

“Hôm nay con đến để báo với hai người một tin mừng, con sắp kết hôn rồi, cuối tháng này. Vậy nên ba mẹ đừng có sợ con thành hủ mắm treo đầu giường nữa.”

Từ khi cô mười tám tuổi là mẹ cứ hay trêu thế, thúc giục phải mau mau tìm người yêu, cô mỗi lần nghe đều dở khóc dở cười. Gia đình cô hình như chưa bao giờ giống số đông. Phụ huynh nhà người ta chỉ sợ con mình yêu sớm, ba mẹ cô lại chỉ lo con cái ế. Trà My đôi lúc hoài nghi mình tệ đến độ không ai thèm sao.

Thời gian như nước thượng nguồn, không bao giờ chảy ngược. Nay âm dương cách trở, hiện tại, tương lai mãi mãi không còn nghe được những trêu chọc âu yếm nữa mới thấy hồi ức đẹp đẽ đến nhường nào. Trong lòng ngọt đắng lẫn lộn, Trà My cười không nổi khóc chẳng xong.

“Để tránh cuộc hôn nhân thương mại lại đem tình yêu của mình ra đánh cược, con có phải ngốc lắm không ba mẹ?”

Chưa bao giờ Trà My mông lung như hiện tại, tâm trí hỗn loạn. Cô là một người chơi cờ tệ, mỗi một bước đi đều bước thí. Vậy nhưng cuộc đời lại đẩy đưa, khiến cô phải chơi cùng kì thủ. Liều lĩnh biết bao!

Khải thay đổi rồi hoặc là cô trước giờ chưa nhìn thấu con người này, một bất lợi cho Trà My. Thắng thua của ván cờ không phải do người chơi mà tùy thuộc vào bản ngã Khải nghiêng về bên nào. Ông Thành lắm mưu nhiều kế, còn cô chỉ biết bấu víu vào tình yêu và sự ăn năn mà Khải dành cho mình, quá nghèo nàn.

“Con sẽ thắng mà ba nhỉ?”

Trà My hỏi trong vô vọng, cô cực kỳ bất an. Trà My nửa mong ngày cưới mau đến nửa lại không. Chỉ khi nào kết hôn cô mới tạm yên thân nhưng mỗi khi ở cùng Khải, sự xa lạ cứ lớn dần, làm cô khó chịu. Từng mong chờ vào tình yêu để rồi sau tất cả nhìn nhau chỉ thấy thất vọng. Ai rồi

cũng khác, anh khác, cô khác.

Từng tia nắng xuyên qua cành lá, bóng Trà My đổ dài trên đất. giấy tiền đã cháy hết, lửa tàn đi, có cơn gió thổi qua, tro trong thau bay ra.

***

Tú làm việc thì biếng nhác chứ còn khoảng ăn chơi lại rất siêng năng. Anh ta dành trọn tâm trí vào công cuộc nhuộm đen Khải với khao khát trả đũa Trà My. Không ngày nào Khải được yên, cứ bị Tú lôi theo tiếp khách, lúc nằm trên giường thì đã say mèm, người toàn mùi rượu.

Khải biết vậy là có hại cho sức khỏe nên tìm cớ từ chối khéo. Nhưng Tú không phải người nói lý lẽ, một hai lôi đi cho bằng được, bảo là mai này sang nước ngoài cũng cần phải xã giao, tập dần cho quen. Hết cách Khải đành giấu Trà My mà theo đuôi Tú vào mấy chốn vui chơi. Cô không thích đàn ông nhậu nhẹt, biết được lại cằn nhằn nữa cho

xem.

Đêm nay dù tối muộn nhưng Khải vẫn còn nói cười dưới ánh đèn mờ. Khác với dĩ vãng cô độc, trái phải là hai tiếp viên xinh đẹp. Nhập gia phải tùy tục, Tú căn bản không nghe lọt tai sự phản đối của anh.

“Uống đi anh!”

“Cạn ly!”

Tiếp viên rót rượu liên tục, hết ly này tới ly khác cạn đáy, Khải bắt đầu thấy mọi thứ trở nên mờ ảo. Tú nhìn vẻ mặt ngơ ngáo của Khải, nháy mắt ra hiệu mấy cô gái chuốc thêm rượu. Thần trí mơ hồ, cứ thấy ly đầy là Khải lại uống theo phản xạ, trong đầu còn tự hỏi sao rượu uống mãi không hết.

Tú nhịp chân theo điệu nhạc, liếc một vòng thấy mọi người đều đang vui chơi, không ai để mắt tới mình liền âm thầm lấy ra một viên thuốc bỏ vào ly rượu. Nhìn thuốc tan hết nhưng chưa từng xuất hiện, anh ta cười gian.

“Mấy em, ra cho anh nói chuyện cái coi!”, Tú đứng dậy,

chỉ tay ra hiệu.

Mấy cô em chân dài ngoan ngoãn nghe theo, khách này rất hào phóng, bảo gì làm nấy là thế nào cũng được thưởng. Tú ngồi xuống, ôm vai bá cổ Khải, nhướng mày hỏi:

“Sao? Vui không chú em?”

“Dạ, anh Tú dắt đi sao lại không?”, dẫu uống nhiều, suy nghĩ hỗn loạn nhưng Khải vẫn biết không thể đắc tội người này. Là sếp, là anh họ của vợ, vai vế lẫn địa vị đều trên anh, năm tháng còn dài, thời gian chung đụng rất nhiều nên dĩ hòa vi quý.

“Miệng mày ngọt đó, con My một hai đòi lấy mày chắc cũng vì nó nhỉ?”, Tú nói mát.

Trong mắt Tú, Khải chỉ là một kẻ dẻo miệng với chút ít tài vặt muốn nhờ vào Trà My để tiến vào hào môn. Cũng không tự xem mình là loại hàng gì mà đòi đứng chung chỗ, ngồi chung bàn, ăn chung mâm với anh ta.

Khải ngà ngà say chứ không ngu sao mà không hiểu Tú đang cạnh khóe mình. Kẻ trên cao thường chỉ liếc mắt mấy khi cúi đầu xem những vật nhỏ dưới chân, bị coi khinh mãi, anh quen rồi. Khải cười trừ nói đùa:

“Tạo hóa thấy phụ nữ hay dỗi nên mới ban tặng đàn ông cho cái miệng để dỗ đó chứ!”

Trà My còn lâu mới vậy, cô mà thích những lời đường mật thì làm gì còn độc thân tới ngày gặp anh. Sở dĩ mỗi lần cãi vã, anh dỗ ngọt cô được là vì cô còn thương anh thôi. Anh xuống nước, cô nhắm mắt cho qua, đôi bên nhường một bước để tiếp tục đi cùng nhau. Giả sử Trà My cạn tình thì dẻo miệng cỡ nào cũng chào thua, nhìn cô mong manh vậy

thôi chứ không hề yếu đuối, bi lụy.

“Chú mày đáo để thật! Lù lu vác lu mà chạy ấy nhỉ?”, Tú cười lớn, anh ta thật sự tin.

Đung đưa ly rượu trong tay, Tú đưa cho Khải. Sau đó anh ta tự rót ly khác, cụng ly với Khải:

“Uống đi mày, trăm phần trăm!”

“Cạn!”

Khải đã quá chán ngán nhưng vẫn nhận lấy, uống cạn. Anh không phát hiện Tú nhìn mình bằng ánh mắt sáng rỡ khác lạ. Thấy Khải nốc hết ly, Tú mới thong thả nhấp môi. Anh ta búng tay, bảo với tiếp viên:

“Mấy em, dẫn em anh lên sàn hoạt động gân cốt cái nào!”

“Dạ anh Tú!”

“Đi nào anh!”

Các cô nàng được giao nhiệm vụ, nhanh chóng vây quanh Khải, lôi kéo anh đứng dậy. Phần vì quá chén, cả người vô lực, phần khác trước giờ Khải không yêu thích việc lắc lư này nên lắc đầu từ chối.

“Thôi mà anh Tú, anh biết đấy, em làm gì biết nhảy, lên đó người ta lại cười cho!”, Khải quay sang nhìn Tú, xua tay.

Tú nắm lấy tay Khải, kéo dậy cái một. Anh ta cởi áo vest Khải, dường như chưa hài lòng lại tháo thêm cà vạt, tùy tiện ném vào một góc trên ghế sofa. Xong xuôi đâu vào đấy, Tú vỗ vai Khải:

“Chưa thử sao biết không được? Bị cười thì đã sao, ai ai đến đây cũng vì mua vui thôi, ngại gì không biết! Đi đi!”

“Nhưng mà…”

Không muốn nghe Khải lảm nhảm lý do lý trấu, Tú hất cằm ra hiệu. Các cô nàng tiếp viên xúm xít lại nửa lôi nửa đỡ, kéo Khải lên sàn. Bỗng dưng xung quang toàn người là người, hết thảy đều xa lạ đang điên cuồng lắc lưu theo điệu nhạc, Khải bài xích, xoay người muốn về chỗ. Nhưng anh bị tiếp viên cản lại, mấy lần như thế, anh cũng từ bỏ. Trong người dần dà trở nên nhẹ bẫn khoan khoái, Khải không tự chủ buông lỏng bản thân, lắc lư theo đám đông. Càng về sau, giống như ngọn lửa bùng cháy, tâm trạng đặc biệt hưng phấn, anh điên cuồng không kém ai trên sàn nhảy. Ý thức rời rạc, Khải chỉ chăm chăm muốn phóng túng bản thân, tìm kiếm thêm càng nhiều niềm vui.

Tú ngồi nhìn người đàn ông đang buông thả bản thân trên sàn, lộ nụ cười gian xảo. Cầm điện thoại lên chụp liền vài tấm, anh ta gửi cho Trà My khoe khoang. Em họ thân yêu nhận được chắc tỉnh cả ngủ mất thôi. Tặc lưỡi tiếc nuối, Tú ước gì mình có thể di chuyển tức thì đến trước mặt Trà My để xem trọn kịch vui.

Khi đi học, Tú xạ đáp án chưa bao giờ đúng nhưng lần này thì khác, nghĩ gì có đó. Trà My ngủ không sâu, chuông điện thoại vừa reo là cô tỉnh ngay. Những tấm hình mà Tú gửi đến thành công dọa cơn buồn ngủ chạy mất dép. Trong hình Khải đang nhảy nhót, có tấm còn đụng chạm thân mật với các cô gái xung quanh. Dù không gian mờ ảo nhưng cô đoán anh đã say, bằng không đời nào phóng túng thế.

Một góc trong lòng vỡ vụn, đôi mắt Trà My trở nên trống rỗng. Chừng vài phút sau, như nghĩ tới gì, cô bất chợt ngồi thẳng sống lưng, mắt nheo lại. Khải đang say, ai biết Tú sẽ bày trò gì? Không được, cô phải đến đó ngay!

Trà My vội vàng xuống giường, thay bộ đồ ngủ ra, vớ đại một quần áo mặc vào. Chân không ngơi nghỉ giẫm lên những bậc cầu thang, xuyên qua nhà chính rộng lớn, chạy đến garage. Cửa cuốn từ từ kéo lên, khoảnh khắc đèn pha bật sáng, tay cầm vô lăng thoáng chốc cứng đờ. Sắc mặt Trà My sa sầm, cô xuống xe, nhìn về phía trước.

Trước cửa garage, ông Thành chống gậy đứng đó, điềm nhiên hỏi:

“Muốn đi đâu?”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.