Lam Vong Cơ gần như ngay lập tức nhào tới bên cạnh Ngụy Vô Tiện, bối rối ôm hắn vào lòng, run rẩy hít sâu một hơi, mới lấy lại được một chút bình tĩnh. Y cũng không dám mở miệng nói chuyện, chỉ rũ mắt chậm rãi truyền linh lực cho Ngụy Vô Tiện.
Ngụy Vô Tiện hừ lạnh một tiếng, hơi dùng sức giãy ra: “Không cần!”
Tay Lam Vong Cơ dừng lại giữa không trung, hoàn toàn không biết phải làm sao, nghẹn ngào mấy lần, mới miễn cưỡng lên tiếng: “Ngụy Anh, ngươi bị thương.”
“Chẳng phải ngươi cũng bị thương sao?” Ngụy Vô Tiện thuận miệng trả lời, lúc này mới phát hiện những lời này giống như là đang thể hiện mình quan tâm y vậy. Nhưng mình còn đang rất tức giận mà, vậy nên liền nói: “Ta bị thương là vì ai chứ?”
Mặt Lam Vong Cơ càng trắng bệch ra: ” Xin lỗi. “
“Ngươi không cần nói những câu như thế này với ta nữa!” Ngụy Vô Tiện phiền não khoát tay áo, lau đi vết máu bên môi, lại nhớ đến Lam Vong Cơ cũng bị thương hộc máu, cảm thấy có chút đau lòng. Hắn chần chờ một chút, cuối cùng cũng quay người lại, rũ con ngươi, hơi thô bạo mà lau sạch vết máu trên môi người đối diện. Làm xong rồi hắn mới thấy, mình không nên đối tốt với y như vậy, nên thấy có chút ảo não.
Lam Vong Cơ bị động tác của hắn làm cho sững sờ một chút, ánh mắt sáng lên: “Ngụy Anh?”
Ngụy Vô Tiện không để ý tới y nữa, vẫy vẫy tay về phía xa: “Này, một người của Giang gia lại đây!”
Vốn thấy hai người bọn họ hình như đang cãi nhau, mặc dù thấy hai người hình như đều bị thương, nhưng mấy tu sĩ ở phía xa bên kia đều cấm nhược hàn thiền*, không ai dám tới gần, ngược lại đều lui về phía sau một chút. Nghe thấy Ngụy Vô Tiện mở miệng gọi mình, sắc mặt mấy đệ tử mặc đồng phục Giang gia đều rất khó coi, trao đổi ánh mắt với nhau hồi lâu. Mãi một lúc sau mới có một thiếu niên, thoạt nhìn khoảng mười lăm mười sáu tuổi, nơm nớp lo sợ chạy qua: “Ngụy… Ngụy công tử. “
*噤若寒蝉 Cấm nhược hàn thiền: “Cấm” chỉ ngậm miệng không nói, “hàn thiền” là chỉ con ve sầu trong trời giá rét. Câu thành ngữ này xuất xứ từ “Hậu Hán thư – Truyện Đỗ Mật”. Thời Đông Hán có một viên quan tài giỏi là Đỗ Mật, tính tình cương trực, chấp pháp nghiêm minh, đặc biệt, ông rất quý người có tài, và thường tiến cử, tìm cách giúp họ thành đạt. Sau khi cáo lão hồi hương, ông vẫn quan tâm tới chính sự, tiến cử hiền tài. Bạn của Đỗ Mật là Lưu Thắng, là một người xử thế trong sạch, cũng cáo lão hồi hương, nhưng hàng ngày kín cổng cao tường, không bàn chính sự, tốt xấu mặc người. Thái thú Vương Dục khen ngợi Lưu Thắng là một sĩ tử cao thượng thì bị Đỗ Mật bác lại và nói: “Lưu Thắng địa vị cao, được đối đãi vào hạng thượng khách. Nhưng ông ta biết người tài mà không tiến cử, biết người làm việc xấu mà không hé miệng một câu, thì khác gì con ve sầu im tiếng trong ngày trời rét, phải nói ông ta là kẻ có tội mới đúng”. Hiện nay người ta dùng thành ngữ Cấm nhược hàn thiền để chỉ những người sống yên phận, im hơi lặng tiếng. (Theo Chiết tự chữ Hán). Ban đầu tui định dịch đơn giản thành im như thóc, hay câm như hến, nhưng tui thấy nghĩa hai câu này có vẻ là vì quá sợ hãi nên không dám lên tiếng, còn cấm nhược hàn thiền thì là vì giữ mình nên bàng quan không lên tiếng, có vẻ hợp lý trong ngữ cảnh này hơn.
Người này Ngụy Vô Tiện không biết, nhưng thật ra không biết cũng không có gì phải lấy làm lạ. Cho dù Giang gia không bị diệt, thì một Ngụy Vô Tiện mất trí nhớ như hắn cũng sẽ không nhận ra ai là ai. Hắn không có thói quen giận chó đánh mèo, cho nên thái độ đối với thiếu niên này ngược lại còn rất tốt: “Dẫn người dọn dẹp chiến trường một chút, ta phải đi trước. Trong thời gian ngắn hẳn là sẽ không có người Ôn gia tới đây nữa đâu, nhưng các ngươi cũng nên cẩn thận một chút. Làm càng nhanh càng tốt. “
Người này vừa rồi trên chiến trường còn như Tu La quỷ thần, vậy mà bây giờ lại ôn hòa như thế, thế nên nỗi sợ hãi của thiếu niên này tiêu tan không ít, ánh mắt nhìn Ngụy Vô Tiện có thêm vài phần sùng bái: “Dạ, Ngụy công tử.”
Phân phó xong, Ngụy Vô Tiện lấy từ trong túi Càn Khôn ra mấy tấm Tật Hành phù, định đuổi theo mấy người Giang Trừng, nhưng đột nhiên cảm thấy có người áp sát lại gần mình. Sau một khắc, một cánh tay hữu lực ôm lấy thắt lưng hắn, mang theo mình phóng lên trời. Hắn lại bị Lam Vong Cơ ôm lên Tỵ Trần, cùng ngự kiếm với y rồi.
Ngụy Vô Tiện sửng sốt một lát, liều mạng giãy dụa: “Lam Vong Cơ, ngươi buông ta ra!”
Lam Vong cơ lại ôm chặt hơn một chút: “Không buông.”
“Ngươi… ngươi có tin ta nhảy xuống hay không?” Ngụy Vô Tiện giật giật chân, giống như muốn dùng cả tay lẫn chân để vùng vẫy.
“…” Lam Vong Cơ không nói lời nào, chỉ yên lặng siết chặt cánh tay, dùng hai chân khóa chặt hắn lại.
Ngụy Vô Tiện giãy dụa không thành, quả thực muốn phát điên lên: “Ngươi buông tay ra! Buông chân ra! Nếu còn không buông, ta cắn ngươi đó!”
Lam Vong Cơ vẫn tiếp tục xem như chưa nghe thấy gì, trong nháy mắt tăng nhanh tốc độ, phóng đi, để lại một toán các tu sĩ vẻ mặt càng mờ mịt trông theo hình bóng và âm thanh tranh cãi đang xa dần của hai người.
Mối quan hệ của hai người này rốt cuộc là gì vậy chứ?
Nếu nói Hàm Quang Quân nhìn không quen thủ pháp bàng môn tà đạo kia của Ngụy Vô Tiện, sao lại có hành động thân mật như thế đối với hắn chứ? Nếu nói quan hệ hai người tốt, thì với tính tình của Hàm Quang Quân, hẳn là sẽ không ở trên chiến trường còn ra tay với phe mình.
Chuyện này, thật không thể hiểu nổi mà.
……
Bị Lam Vong Cơ khống chế trên Tỵ Trần bay một hồi, Ngụy Vô Tiện cũng dần yên tĩnh lại.
Khí lực của người này cũng quá lớn đi, hoàn toàn không thoát ra được. Hắn lại không thể ở giữa không trung gọi hung thi đi ra hỗ trợ, trực tiếp dùng oán khí thì lại sợ đả thương Lam Vong Cơ, chỉ đành bó tay bó chân, nghẹn khuất muốn chết đi được.
Cũng ủy khuất chết đi được.
“Lam Trạm, ngươi nói đi, tại sao vậy?”
Lam Vong Cơ trong lòng nhảy dựng, không lâu trước đây, ở dưới đáy động Huyền Vũ, Ngụy Vô Tiện hình như đã nói qua những lời này với mình. Lúc ấy, mình chỉ lo che giấu tâm ý, cũng không có nói chuyện đàng hoàng với hắn. Không lẽ bây giờ còn muốn lặp lại như lần trước sao? Nhưng phải nói với hắn thế nào đây, nói thế nào mới có thể không làm hắn tức giận?
Cuối cùng, y cũng chỉ có thể nói: “Ngụy Anh, là lỗi của ta.”
Ngụy Vô Tiện hung hăng gật đầu: “Đương nhiên là lỗi của ngươi rồi. Trên chiến trường ra tay với hung thi của ta, ngươi rốt cuộc đang nghĩ cái gì vậy? Ngươi thật sự ghét quỷ đạo thuật pháp của ta đến vậy sao?”
“Không phải!”, Lam Vong Cơ vội vàng thanh minh, “Ta chỉ là… không muốn ngươi hao phí quá nhiều tâm sức. Ngụy Anh, giao cho ta, được không?”
Ngụy Vô Đễ quả quyết cự tuyệt: “Không được.”
Lam Vong Cơ nói: “Ngụy Anh, ta biết tâm tính của ngươi, tất nhiên sẽ không bởi vì tu tập tà đạo mà thay đổi. Nhưng oán khí quả thực khó khống chế, ngươi bây giờ thật sự không nên vận dụng oán khí. “
Ngụy Vô Tiện nói: “Hàm Quang Quân, ngươi cũng coi thường ta quá đi! Đừng nói tiểu tử trong bụng bây giờ mới chỉ ba tháng, cho dù sắp sinh, cũng không ảnh hưởng đến việc ta dùng oán khí. Đều nói ba tháng đầu tiên là nguy hiểm nhất, nhưng lúc trước ở cái nơi quỷ quái kia, mỗi ngày ta đều mang theo nó đi thu nạp oán khí, hai chúng ta chẳng phải hiện giờ vẫn bình yên vô sự sao? Bây giờ chẳng qua chỉ là đối phó với một đám Ôn gia, sao có thể gây tổn hại đến ta được?”
“Là… ở đâu vậy?” Lam Vong Cơ nghe được thì vô cùng đau lòng, nhịn một hồi, thật cẩn thận hỏi hắn.
Ngụy Vô Tiện nhẹ nhàng cười cười, đột nhiên thả lỏng thân thể, tựa vào người y: “Tất cả đều đã qua rồi, ta không muốn nói.”
Lam Vong Cơ mím môi, thả lỏng cánh tay, lại điều chỉnh tư thế, làm cho hắn dựa vào thoải mái hơn: “Vậy thì không nói nữa. Ngụy Anh, sau này ta sẽ không ngăn ngươi dùng quỷ đạo nữa. Ngươi có thể cho phép ta một chuyện không?”
Y thật sự không dám làm chuyện như vừa rồi nữa. Ngụy Vô Tiện tính tình mạnh mẽ như vậy, nếu vẫn đối nghịch với hắn, nói không chừng hậu quả càng nghiêm trọng, y sẽ không chịu nổi mất. Truyện được cập nhật sớm nhất tại https://www.wattpad.com/user/uynhotrn Những trang web khác ngoài địa chỉ trên đều là reup lậu. Mong mọi người ủng hộ chính chủ. Thân!
“Chuyện gì?” Ngụy Vô Tiện chỉ cầu xin y đừng suốt ngày lải nhải chuyện quỷ đạo với mình. Dù tốt hay không, mình đã cải đạo rồi, thì tất nhiên đã chuẩn bị sẵn sàng. Khi ấy, ở nơi đó, tuy cùng đường nên mới tu quỷ đạo, nhưng đổi lại là bây giờ, hắn cũng không còn đường khác để đi. Cùng lắm thì đánh xong Ôn gia thì sẽ tĩnh dưỡng, nghỉ ngơi thật tốt, đỡ cho người này cả ngày phải lo cái này lo cái kia, thật dong dài muốn chết.
Lam Vong Cơ bị người ta oán thầm là dong dài, quả nhiên không phụ danh hiệu dong dài kia mà nói nhiều hơn một chút, lại nhắc về chuyện cũ: “Để ta giúp ngươi… hoàn thiện quỷ đạo, lại dùng Thanh Tâm âm giúp ngươi an ổn tâm thần. “
“Ngươi vẫn không tin ta.” Ngụy Vô Tiện trừng mắt, một lần nữa giãy giụa, “Ngươi vẫn luôn hoài nghi ta sẽ bị quỷ đạo ảnh hưởng tâm tính. “
Lam Vong Cơ rối rắm một lát, dứt khoát nói thẳng: “Ngụy Anh, tính tình của ngươi… thực sự đã thay đổi. “
Trong lòng Ngụy Vô Tiện chua xót vô cùng, nhưng không giãy giụa nữa, tự giễu nhếch miệng, tránh xa người y ra một chút, giữa hai người cách nhau một khoảng trống nhỏ: “Nếu đã như vậy, tà ma ngoại đạo tâm tính đại biến như ta vẫn nên cách xa Hàm Quang Quân cao khiết nhã chính này thôi. Ngươi buông ta ra, chúng ta mỗi người tự đi con đường của mình, tránh cho sau này lại có tranh chấp. “
Lam Vong Cơ vẫn chưa mở miệng, chỉ kéo hắn trở về trong lòng mình, sau đó chậm rãi hạ Tỵ Trần xuống mặt đất.
Đây là một khu rừng cây cối rậm rạp. Ánh sáng trên đầu đều bị tán cây che khuất, làm Ngụy Vô Tiện cảm thấy như có một luồng khí u ám đang dần dần bao vây lấy mình, lạnh lẽo từ tận đáy lòng theo đó tràn ra, cuối cùng truyền khắp toàn thân, làm cho cả người hắn cứng ngắc. Một hồi lâu sau, hắn mới cảm thấy mình có thể cử động lại được, chậm rãi nhắm mắt lại, hít sâu một hơi: “Vậy thì, cáo từ.”
Hắn nói xong, thoáng giãy ra, nhưng người sau lưng vẫn không buông tay. Ngụy Vô Tiện không khỏi nhíu mày: “Lam Trạm, không phải ngươi muốn tách ra khỏi ta sao? Còn ôm ta làm gì?”
Lam Vong Cơ xoay người hắn lại, nhìn thẳng vào mắt hắn: “Ta sẽ không rời khỏi ngươi. Ngụy Anh, sao ta có thể rời xa ngươi được chứ? Ta nói tâm tính ngươi thay đổi, thật ra chỉ là cảm thấy tính tình ngươi bây giờ so với trước kia… thiếu kiên nhẫn hơn và không chịu nghe ta nói nữa. Nhưng, chỉ có vậy thôi, ta chưa bao giờ nghĩ ngươi là tà ma ngoại đạo tâm tính đại biến cả. Vô luận là khi nào, xích tử chi tâm* của ngươi vẫn luôn sáng như nhật nguyệt, ta… rất vui, ta tuyệt đối sẽ không bao giờ hoài nghi về tâm tính của ngươi. “
*赤子之心 Xích tử chi tâm: tấm lòng son, ý nói bản chất, tâm nguyện ban đầu.
“Thiếu kiên nhẫn? Làm như trước giờ ta rất có kiên nhẫn vậy “. Ngụy Vô Tiện cảm thấy cả người ấm áp trở lại, thậm chí cảm thấy trên mặt mình có chút nóng, nhịn không được bắt đầu nói lung tung, “Hơn nữa, trước đây, ta rất thích nghe ngươi nói chuyện sao? Kiểu người như ngươi, sẽ cùng ta nói chuyện gì?”
Lam Vong Cơ không nói nên lời. Trước kia, y luôn rụt rè ngại nói, sợ tâm tư của mình bị Ngụy Vô Tiện phát hiện, sao có thể cùng hắn nói chuyện thẳng thắn chứ?
Chuyện đã qua, bây giờ hối hận cũng không làm gì được nữa rồi. Lam Vong Cơ bình tĩnh lại, nhìn chằm chằm đôi mắt đen nhánh kia, khẩn thiết nói: “Sau này sẽ không như vậy nữa. Ngụy Anh, sau này dù ta gặp phải chuyện gì, đều sẽ thương lượng với ngươi, sẽ nói với ngươi. Ngay cả khi không có gì đi nữa, ngươi muốn cùng ta nói chuyện gì, ta cũng đều sẽ nói cho ngươi nghe. Chỉ hy vọng rằng, ngươi cũng sẽ nguyện ý nghe ta nói. “
Nghe được những lời này, Ngụy Vô Tiện trong lòng có chút bối rối không biết làm sao, luôn cảm thấy hình như mình rất chờ mong những lời này từ y. Nhưng nếu nói là khổ tận cam lai, nhưng dư vị lại có chút chua chát, hình như vẫn chưa đủ bù đắp cho những ủy khuất khi trước của hắn. Mặc dù bị mất trí nhớ, nhưng hắn cảm thấy mình hẳn là rất nguyện ý cùng Lam Vong Cơ nói chuyện. Lần đầu tiên nhìn thấy người này, hắn cũng biết y sẽ không nói được cái gì dễ nghe với mình, cho nên những lời này, nhất định là lần đầu tiên hắn nghe được.
Vậy, tại sao bây giờ y lại nói với mình điều này? Hơn phân nửa là do những biến cố gần đây. Giang gia diệt môn, (hơn phân nửa là âm kém dương sai) kết khế, có thai, hay là phát hiện hắn không thể ngự kiếm, bất đắc dĩ phải tu quỷ đạo.
Thế nhưng, vì sao phải đến bây giờ y mới chịu nói những lời này với mình? Nếu không có những chuyện này, có phải y vẫn sẽ giống như khi vừa mới gặp mặt, ngữ điệu lạnh lùng cứng rắn, làm cho mình hoàn toàn không nghe ra được bất kỳ tâm ý nào của y dành cho mình? Hoàn toàn như đối với một người xa lạ vậy.
Nhưng mà, muốn hắn thật sự trách cứ đối phương, chính Ngụy Vô Tiện cũng cảm thấy mình có chút khiên cưỡng vô lý.
Không ai vừa sinh ra là hiểu được cảm xúc của người khác, biết được cách hòa hợp với người mình yêu, vậy nên ban đầu khó tránh khỏi sẽ làm ra vài điều ngu ngốc. Nếu Lam Vong Cơ đã tự trách như thế, còn có thể nói ra những lời như vậy, Ngụy Vô Tiện cũng sẽ không cố chấp không buông những chuyện trước đây nữa.
Thấy hắn vẫn không nói lời nào, ánh mắt Lam Vong Cơ dần dần ảm đạm xuống, nói: “Ngụy Anh, nếu ngươi không chịu tha thứ cho ta, cũng không sao. Chỉ mong ngươi, có thể cho phép ta tiếp tục ở bên cạnh ngươi. “
“Ngươi muốn nói gì?” Ngụy Vô Tiện đột nhiên nói, “Chẳng phải ngươi muốn ta nghe ngươi nói sao? Vậy ngươi muốn nói với ta cái gì?”
Lam Vong Cơ giật mình, nhìn thẳng vào mặt hắn một lát, bỗng nhiên trong lòng dâng lên một niềm vui sướng: “Ngụy Anh…ngươi…không trách ta nữa sao?”
Ngụy Vô Tiện giãy ra, thoáng lui về phía sau vài bước, tựa vào thân cây đại thụ phía sau: “Chuyện trước đây ta cũng không rõ, không biết phải trách ngươi cái gì. Nếu ngươi đã biết sai rồi, ta sẽ không tính toán với ngươi nữa. Ta sao có thể bụng dạ hẹp như vậy chứ? Kiểu người như ngươi, có thể nói với ta những điều như thế này, chắc cũng rất khó khăn nhỉ? Nhưng chuyện như hôm nay, ta vẫn phải trách ngươi. “
Lam Vong Cơ rũ con ngươi xuống, rồi lại nâng lên: “Không có gì khó, nếu ngươi thích, bất cứ lúc nào ta cũng có thể nói cho ngươi nghe.”
“Thôi, đừng, cũng không cần thường xuyên nói đâu, ta cảm thấy vẫn là quen nhìn ngươi ít nói hơn.” Ngụy Vô Tiện nổi da gà, thật khó có thể tưởng tượng ra được một người lạnh lẽo như Lam Vong Cơ suốt ngày đi nói mấy lời bóng bẩy với hắn. Có một số thứ, chỉ cần nghe một lần là đủ. Bản thân Lam Vong Cơ cũng không phải là người giỏi ăn nói, vậy thì cần gì phải làm khó y chứ?
Lam Vong Cơ ừ một tiếng, lại nói: “Chuyện hôm nay, thật sự là lỗi của ta, ta nhận phạt.”
“Ồ? Dứt khoát như vậy sao?” Ngụy Vô Tiện nhướng mày với hắn, “Vậy ta phải nghĩ thật kỹ xem, phải phạt ngươi thế nào đây? Bây giờ ngươi nói đi, muốn nói gì với ta?”
Nghe được có trừng phạt, Lam Vong Cơ ngược lại an tâm hơn một chút, trong lòng hơi thả lỏng, nhìn hắn trịnh trọng nói: “Chỉ mong ngươi, đừng có chuyện gì cũng giấu trong lòng. Bất cứ chuyện gì, cũng đều có thể nói với ta. Ngươi và ta, hai chúng ta… là đạo lữ. Tin ta, được không?”
Ngụy Vô Tiện lại cảm thấy mặt mình lại nóng lên, nhịn không được quay đầu đi nơi khác nhìn lá cây rơi xuống bên cạnh, ho khan hai tiếng: “Ai là đạo lữ của ngươi chứ?”
Vẻ mặt Lam Vong Cơ lại cực kỳ nghiêm túc: “Ngươi”. Dừng một chút, lại nói tiếp, “Bất cứ chuyện gì của ngươi, đối với ta mà nói đều không phải chuyện nhỏ. Cho nên, Ngụy Anh, sau này có ta, ngươi không cần một mình gánh vác tất cả. “
Ngụy Vô Tiện bỗng nhiên cảm thấy, hình như mình vẫn chưa hiểu hết về người này. Biết nói những lời tình tứ như vậy?! Chẳng lẽ trước kia y kỳ thật chính là như thế này, những cao lãnh ban đầu đều là giả vờ thôi sao? Trách không được mình lại cam lòng “đổ” trước người này.
Có lẽ, Lam Vong Cơ không phải là một tên tra nam cặn bã như mình nghĩ thì phải?