**Định Phong** cố gắng tiếp tục sống như bình thường, nhưng cuộc sống của anh giờ đây giống như một bộ phim câm, vô hình và không có màu sắc. Anh vẫn làm việc, vẫn giao tiếp với mọi người, nhưng trái tim anh luôn cảm thấy thiếu thốn, như thể một phần quan trọng của bản thân đã bị lấy mất.
Những đêm đầu tiên sau khi lời nguyền bị phá vỡ, anh thường mơ thấy những hình ảnh mờ ảo, nhưng càng về sau, những giấc mơ càng trở nên rõ ràng hơn. Trong giấc mơ, anh luôn thấy một người con gái đứng giữa một biển sương mù dày đặc. Cô không bao giờ nói một lời nào, nhưng đôi mắt cô lại ẩn chứa một nỗi đau khổ vô hạn. Cô nhìn anh từ xa, đôi mắt đong đầy tình cảm và sự khao khát, nhưng khi anh cố gắng tiến đến gần, cô lại biến mất, tan vào làn sương mù như chưa từng tồn tại.
Mỗi lần tỉnh dậy, trái tim **Định Phong** như bị bóp nghẹt. Anh cảm thấy có gì đó rất quan trọng đã bị lãng quên, nhưng anh không thể nhớ nổi là gì. Những giấc mơ ấy không phải là ác mộng, nhưng chúng luôn để lại trong anh một nỗi đau âm ỉ, không tên, khiến anh càng ngày càng bứt rứt.
Một buổi sáng, **Định Phong** tỉnh dậy với mồ hôi lạnh ướt đẫm. Anh ngồi bật dậy, đôi mắt đăm chiêu nhìn vào khoảng không. Cảm giác mơ hồ và khó chịu lại trỗi dậy. Lần này, anh có thể nhìn rõ hơn khuôn mặt của cô gái trong giấc mơ. Đó là một khuôn mặt quen thuộc, nhưng anh lại không thể nhớ nổi tên cô. Một khoảng trống vô hình bao trùm lấy tâm trí anh.
**”Cô ấy là ai?”** Anh tự hỏi mình. **”Tại sao mình lại thấy cô ấy trong những giấc mơ này?”**
Câu hỏi ấy cứ lặp đi lặp lại trong đầu anh, ngày qua ngày. **Định Phong** không thể thoát khỏi nó, không thể tìm ra câu trả lời. Anh cảm thấy cuộc đời mình dường như đã mất đi một phần quan trọng, như thể đã đánh rơi một mảnh ghép của chính mình. Nhưng anh không thể tìm thấy nó, dù cho có cố gắng thế nào.
Một ngày nọ, khi đang đi dạo trong thị trấn, **Định Phong** bước vào một quán cà phê nhỏ mà anh thường ghé qua. Không khí trong quán vẫn bình yên và ấm cúng như mọi khi, nhưng anh cảm thấy mình không thể tận hưởng nó trọn vẹn. Mọi thứ xung quanh anh đều mang một cảm giác mờ nhạt, thiếu vắng sức sống.
Anh chọn một bàn gần cửa sổ, nơi ánh nắng nhẹ nhàng rọi vào. Định Phong nhìn ra ngoài đường phố nhộn nhịp, nhưng tâm trí anh lại đang trôi dạt về những giấc mơ kỳ lạ mà anh đã gặp suốt thời gian qua.
**”Cô ấy là ai? Tại sao mình không thể nhớ nổi?”** Anh nhủ thầm, cảm giác thất vọng và bất lực càng ngày càng lớn dần trong lòng.
Cầm tách cà phê lên, anh nhấp một ngụm, nhưng vị đắng của nó cũng không làm tâm trạng anh tỉnh táo hơn. Một cơn gió nhẹ thổi qua cửa sổ, mang theo hương thơm nhẹ của hoa cỏ. Trong khoảnh khắc đó, **Định Phong* bất ngờ cảm nhận được một cảm giác quen thuộc đến kỳ lạ, như thể hương thơm này đã từng xuất hiện trong một khoảnh khắc quan trọng nào đó của đời anh.
Anh quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, và trong giây phút ấy, anh thấy một bóng dáng quen thuộc lướt qua. Trái tim anh đập mạnh, nhưng khi anh nhìn kỹ lại, chỉ là một người qua đường bình thường.
Tối hôm đó, **Định Phong** lại mơ thấy giấc mơ quen thuộc. Nhưng lần này, nó rõ ràng hơn bao giờ hết. Anh thấy mình đứng giữa một cánh rừng tĩnh lặng, trước mắt là người con gái ấy. Cô đứng dưới ánh trăng bạc, tấm áo trắng phất phơ trong gió, khuôn mặt thanh thoát nhưng ẩn chứa nỗi buồn sâu sắc. Ánh mắt cô hướng về phía anh, như muốn nói điều gì đó nhưng không thể thốt nên lời.
**”Em là ai?”** Anh cố gắng hỏi, giọng anh vang lên trong không gian yên tĩnh của giấc mơ.
Cô gái vẫn im lặng, nhưng đôi mắt cô lại nói lên nhiều điều hơn ngàn vạn lời. Đôi mắt ấy chứa đựng sự yêu thương và khát khao, nhưng cũng mang theo nỗi đau và sự hy sinh. **Định Phong** cảm thấy tim mình nhói lên, như thể anh đã từng yêu cô sâu đậm, nhưng không thể nhớ nổi bất cứ điều gì về cô.
Cô gái đưa tay ra, như muốn chạm vào anh. Nhưng khi anh bước đến, cô lại tan biến vào làn sương mù, để lại anh đứng đó, một mình với nỗi đau không thể gọi tên.
Khi **Định Phong** tỉnh dậy vào sáng hôm sau, cảm giác mơ hồ và khoảng trống trong lòng anh càng trở nên nặng nề hơn. Anh không thể hiểu nổi tại sao giấc mơ này lại ám ảnh anh đến vậy. Mỗi lần tỉnh dậy, anh cảm thấy như mình đã mất đi điều gì đó vô cùng quan trọng, nhưng không thể tìm lại được.
Ngày qua ngày, những giấc mơ ấy vẫn tiếp tục xuất hiện. Chúng trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc sống của anh, luôn hiện hữu, luôn gợi nhắc anh về một ký ức nào đó mà anh không thể với tới. **Định Phong** bắt đầu cảm thấy mình đang bị kẹt trong một vòng lặp của nỗi đau và sự mất mát, mà không thể tìm ra lối thoát.
Anh cố gắng tìm kiếm câu trả lời trong những cuốn sách, trong những cuộc trò chuyện với bạn bè, nhưng không ai có thể giúp anh giải đáp được những giấc mơ ấy. Mọi người đều nghĩ rằng anh chỉ đang trải qua một giai đoạn căng thẳng, và những giấc mơ chỉ là kết quả của tâm trạng bất ổn.
Nhưng **Định Phong** biết rằng không phải vậy. Anh biết rằng những giấc mơ ấy mang một ý nghĩa sâu xa hơn. Anh biết rằng cô gái trong giấc mơ không phải là một hình bóng mơ hồ, mà là một phần của anh, một phần mà anh đã đánh mất.
Cuối cùng, sau nhiều đêm không thể ngủ yên, **Định Phong** quyết định đi tìm câu trả lời. Anh không biết phải bắt đầu từ đâu, nhưng anh tin rằng nếu anh tiếp tục tìm kiếm, anh sẽ tìm thấy sự thật về những giấc mơ kỳ lạ và cô gái bí ẩn đó.
**”Dù là ai đi nữa… mình sẽ không từ bỏ.”** Anh thầm nhủ, ánh mắt tràn đầy quyết tâm.
Trái tim anh biết rằng cô vẫn ở đâu đó, và dù cho ký ức về cô có bị xóa nhòa, tình cảm mà họ từng chia sẻ vẫn còn mãi.