**Định Phong** mở mắt ra, cảm giác như vừa trải qua một giấc mơ dài và mệt mỏi. Ánh sáng ban mai nhẹ nhàng len lỏi qua khe cửa sổ, soi rọi khắp căn phòng. Anh nằm đó, mắt nhìn lên trần nhà, nhưng tâm trí lại như đang lạc trong một thế giới mơ hồ nào đó, nơi mọi thứ đều xa lạ và trống rỗng.
Có điều gì đó không đúng.
Anh ngồi dậy, đưa tay xoa nhẹ trán. Cảm giác đau nhói thoáng qua, như thế anh vừa mất đi một phần rất quan trọng của bản thân mà không thể nhớ nổi là gì. Một khoảng trống vô hình lan tỏa trong tim anh, một nỗi đau kỳ lạ không thể gọi tên.
**”Lạ thật..”** Anh lẩm bẩm với chính mình, cố gắng nhớ lại những gì đã xảy ra. Nhưng đầu anh hoàn toàn trống rỗng. Tất cả chỉ là một màn sương mờ ảo, những ký ức không có hình hài rõ ràng, và một cảm giác mất mát đang gặm nhấm anh từ bên trong.
Dù cố gắng thế nào, anh vẫn không thể hiểu được lý do. **Định Phong** không nhớ về **Vân Nhiên**, về trận chiến, về lời nguyền hay những kiếp sống trước kia. Tất cả đã bị xóa sạch, như thể chúng chưa từng tồn tại. Nhưng cảm giác mất mát lại quá chân thật, quá sống động, khiến anh không thể bỏ qua.
Anh rời khỏi giường, bước ra khỏi phòng và đứng nhìn ra ngoài cửa sổ. Cảnh vật bên ngoài vẫn bình yên như mọi khi – bầu trời trong xanh, những ngọn cây lay động nhẹ trong gió, và mọi thứ dường như vẫn đang tiếp diễn một cách tự nhiên. Nhưng trong lòng anh, mọi thứ lại khác.
**”Tại sao mình lại cảm thấy thế này?”** Anh tự hỏi, đôi mắt mơ hồ nhìn ra xa. Không có lời giải đáp nào. Tất cả chỉ là một sự trống trải khó chịu, một cảm giác như thể một phần linh hồn anh đã bị lấy đi.
Những ngày sau đó, **Định Phong** cố gắng tiếp tục cuộc sống như bình thường. Anh vẫn làm việc, gặp gỡ bạn bè và gia đình, nhưng không ai nhận thấy sự thay đổi bên trong anh. Bởi vì chính anh cũng không hiểu rõ sự thay đổi đó là gì. Chỉ có một mình anh cảm nhận được nỗi buồn không tên này.
Một ngày nọ, **Định Phong** quyết định đi dạo quanh thị trấn, hy vọng không khí trong lành có thể giúp anh thoát khỏi cảm giác nặng nề đeo bám anh suốt thời gian qua. Anh bước đi vô định, để cho đôi chân mình dẫn lối.
Không biết từ lúc nào, anh lại đứng trước một con đường nhỏ dẫn vào khu rừng ven thị trấn. Con đường này anh không nhớ rõ mình đã từng đến bao giờ, nhưng nó lại có một sức hút kỳ lạ đối với anh. Một điều gì đó trong anh thôi
thúc anh tiến bước.
Anh bước dọc theo con đường mòn, những tán cây dần bao phủ lên đầu, ánh nắng chỉ còn lọt qua vài kẽ lá, tạo nên những mảng sáng tối đan xen. Gió thổi nhẹ qua, mang theo hương thơm của cây cỏ và đất ẩm.
**Định Phong** không hiểu vì sao nhưng trong lòng anh có một cảm giác quen thuộc khó tả khi đi trên con đường này. Anh tiếp tục bước đi, cho đến khi đến một khoảng trống nhỏ giữa rừng, nơi có một băng ghế gỗ cũ kỹ nằm lặng lẽ dưới bóng cây.
Anh dừng lại, nhìn quanh và cảm thấy trong lòng dâng lên một cảm xúc kỳ lạ. Không biết vì sao, nhưng khoảng trống này, nơi yên tĩnh và bình yên đến lạ lùng, lại làm anh có cảm giác như mình đã từng đến đây trước kia, như thể có một ký ức nào đó đang chực chờ quay trở lại nhưng lại không thể nắm bắt.
**”Nơi này…** Anh thì thầm, ánh mắt xa xăm. Một cảm giác thân quen ùa về, nhưng ký ức lại không thể nối lại với nhau. Anh ngồi xuống ghế, đôi tay vô thức chạm vào mặt gỗ nhám của chiếc ghế đã mòn qua năm tháng.
Tim anh bỗng nhói lên một cách kỳ lạ, như thể có một thứ gì đó vô cùng quan trọng đã bị bỏ quên ở đây. Một điều gì đó đã xảy ra, và nó liên quan đến nơi này. Nhưng là gì? Anh không thể nhớ nổi.
Thời gian trôi qua, **Định Phong** bắt đầu nhận ra rằng không chỉ có anh cảm nhận được sự trống trải này. Đôi khi, trong những giấc mơ của mình, anh thấy những hình ảnh mờ ảo, như một người con gái đứng giữa biển sương mù, gọi tên anh từ xa. Nhưng anh không thể nhìn rõ mặt cô, và khi anh cố tiến đến gần, mọi thứ lại tan biến như chưa từng tồn tại.
Những giấc mơ ấy để lại cho anh một cảm giác mất mát sâu sắc mỗi khi tỉnh dậy, và càng ngày anh càng bị ám ảnh bởi chúng. Anh cảm thấy mình đang mất dần kiểm soát, như thể cuộc sống của anh đang bị chi phối bởi một điều gì đó vô hình nhưng vô cùng mạnh mẽ.
Dù không có bất kỳ ký ức rõ ràng nào về **Vân Nhiên**, nhưng tình yêu và sự hy sinh của cô vẫn để lại một dấu ấn sâu sắc trong tâm hồn **Định Phong**, một dấu ấn mà ngay cả cái chết hay sự xóa nhòa ký ức cũng không thể xóa bỏ hoàn toàn.
Một buổi chiều, khi hoàng hôn buông xuống, **Định Phong** lại quay trở lại khoảng rừng nhỏ nơi có chiếc ghế gỗ cũ kỹ. Anh ngồi đó, lặng lẽ nhìn mặt trời khuất dần sau những ngọn cây. Trong khoảnh khắc ấy, một cơn gió thoảng qua, mang theo hương hoa nhẹ nhàng, và anh cảm nhận được một cảm giác ấm áp lan tỏa khắp cơ thể.
Anh không thể giải thích được, nhưng trong khoảnh khắc đó, anh cảm thấy như mình không còn cô đơn nữa. Một phần của anh đã tìm thấy sự bình yên, dù anh không hiểu vì sao. Và dù không thể nhớ về **Vân Nhiên**, nhưng trái tim anh vẫn lưu giữ một phần ký ức về cô, một phần mà không một lời nguyền hay thế lực nào có thể chạm tới.
**Định Phong** ngước nhìn bầu trời, ánh mắt tràn đầy sự thanh thản. **”Dù là gì đi nữa… ta sẽ sống tiếp, vì một ai đó đã hy sinh để ta có thể tự do.”**
Và từ đó, anh tiếp tục sống, mang theo một khoảng trống không tên, nhưng trái tim anh vẫn giữ được sự bình yên nhờ vào tình yêu bất diệt của **Vân Nhiên**