“Tôi không hề giúp chủ tịch Nguyễn, tôi chẳng qua chỉ đang nói thật với tư cách là một người kinh doanh mà thôi.” Trần Vĩnh Hải chống tay ra sau đầu, âm thanh có vẻ hơi lười biếng.
“Nhưng tổng giám đốc Trần phải biết rõ, công ty không phải chỉ có một mình Nguyễn Quỳnh Anh, tất cả những người đang ngồi ở đây đều đang nắm cổ phần của công ty, cô ta muốn quyết định chuyện gì cũng phải thương lượng với chúng tôi trước, nếu không thì là không coi những cổ đông chúng tôi ra gì cả.”
Lê Diệu Ngọc không cam tâm đứng dậy, hết sức bất mãn nhìn về phía Trần Vĩnh Hải.
“Thế thì sao chứ?” Trần Vĩnh Hải nâng nhẹ mí mắt: “Tôi chỉ biết, mỗi công ty đều có một chế độ quản lý để bắt kịp thời đại. Với tư cách là một trong những cổ đông của tập đoàn Nguyễn Thị, tôi cảm thấy chế độ quản lý vừa được ban hành có thể mang đến những lợi ích cho tôi, thế tại sao tôi lại không đồng ý chứ?”
“Tổng giám đốc Trần nói rất có lý.” Một nhóm người bắt đầu lên tiếng phụ họa.
Những người này đều là những người tán thành ngay từ lúc đầu.
Bọn họ cũng có cùng suy nghĩ với Trần Vĩnh Hải, có thể mang đến nhiều lợi ích cho họ thì đương nhiên là họ sẽ đồng ý rồi.
Còn về phần những người phản đối, những người có thể lên làm giám đốc bộ phận thì cũng không phải kẻ ngốc, Trần Vĩnh Hải vừa nói thế thì bọn họ nhanh chóng phản ứng.
Tuy nói việc thay đổi chế độ lần này sẽ làm suy giảm quyền lợi của họ, nhưng lại rất có ích trong sự phát triển của công ty, bọn họ chỉ là những cổ đông nhỏ, hằng năm đều sẽ lấy hoa hồng cố định.
Nhưng nếu công ty có thể phát triển tốt hơn thì đương nhiên là hoa hồng của họ cũng sẽ tăng lên, so với việc có tiền thì một chút quyền phát biểu có là gì đâu chứ?
Nghĩ như thế, những người này nhanh chóng gia nhập bên tán thành.
Lê Diệu Ngọc cảm thấy hết sức tức giận, cơ thể bà ta cũng run rẩy theo:
“Các người…”
Những người chạm phải tầm mắt của bà ta đều chột dạ quay mặt đi.
Thấy cảnh tượng này, trong lòng Nguyễn Quỳnh Anh như nở hoa, nhưng trên mặt vẫn cố làm ra vẻ bình tĩnh:
“Tổng giám đốc Trần, bây giờ ngoại trừ anh ra thì cũng không có ai phản đối, vì thế đa số thắng thiểu số, chuyện này cứ quyết định như thế.”
Cô cơ bản không hề hỏi ý kiến của Lê Diệu Ngọc.
Sắc mặt Lê Diệu Ngọc u ám nhìn chằm chằm Nguyễn Quỳnh Anh một hồi lâu, sau đó mới hừ lạnh ngồi xuống.
Bà ta có thể làm gì được nữa? Một mình bà ta sao có thể đâu lại mười mấy, hai mươi người đây?
Nhưng bà ta sẽ ghi nhớ những người đã ngu ngốc phản bội bà ta.
“Thư ký Diêm, ông tiếp tục đi, cẩn thận giải thích một vài điểm quan trọng.” Nguyễn Quỳnh Anh đưa micro cho thư ký Diêm.
Sau khi nhận lấy thì thư ký Diêm gật đầu: “Tôi sẽ giải thích cho mọi người.”
Thừa lúc thư ký Diêm đang truyền đạt cho mọi người thì Nguyễn Quỳnh Anh lặng lẽ nhìn Trần Vĩnh Hải với ánh mắt cảm kích.
Cô vốn tưởng rằng khi muốn trấn áp những tên đồng minh của Lê Diệu Ngọc thì sẽ tốn không ít nước bọt.
Nhưng không ngờ anh chỉ nói vài câu đơn giản đã nhanh chóng giải quyết được vấn đề khiến cô đau đầu.
Cô lại nợ anh một ân huệ.
Nguyễn Quỳnh Anh nhíu mày, cô nợ anh quá nhiều, nếu cứ tiếp tục như thế thì khi nào mới trả được đây.
Kết thúc buổi họp, đợi cho mọi người đã ra ngoài hết.
Trước sự thù địch của hai mẹ con Lê Diệu Ngọc, Nguyễn Quỳnh Anh đi tới bên cạnh Trần Vĩnh Hải, cung kính cúi đầu cảm ơn anh:
“Anh Trần, chuyện vừa rồi thật sự cảm ơn anh.”
“Cô không cần cảm ơn tôi, chẳng qua là tôi đang bảo vệ lợi ích của mình ở tập đoàn Nguyễn Thị mà thôi.” Trần Vĩnh Hải đặt tách cà phê xuống, âm thanh nhàn nhạt.
Nguyễn Quỳnh Anh vén lọn tóc đang bù xù ra sau tai, cười nhẹ nhàng: “Em biết, nhưng cho dù có thể nào thì anh cũng giúp em vì thế em nên nói một tiếng cảm ơn, không biết anh Trần đã có sắp xếp gì tiếp theo chưa?”
Trần Vĩnh Hải hơi nhướng mày, nghiêng đầu nhìn lại cô.
“Nguyễn Quỳnh Anh, cô đang muốn làm gì?” Nguyễn Trâm Anh tiến lên chặn Trần Vĩnh Hải ở phía sau, vẻ mặt đầy cảnh giác.
Người phụ nữ đê tiện này thật không biết xấu hổ, trước mắt mình mà lại dám quyến rũ anh Hải như thế, bây giờ lại mượn cơ hội để hẹn gặp anh Hải.
“Em chỉ muốn nói, nếu như sắp tới anh Trần có thời gian thì có thể xuống phân xưởng xem một chút không?” Nguyễn Quỳnh Anh ngước mắt nhìn Nguyễn Trâm Anh, trên mặt không một chút biểu cảm.
Nguyễn Trâm Anh còn muốn nói gì đó thì Trần Vĩnh Hải đã bước lên trước một bước: “Cô dẫn đường đi.”
Trong lòng cô thầm vui mừng, Nguyễn Quỳnh Anh bày ra tư thế mời: “Anh đi hướng này.”
Thời gian sản xuất điện thoại di động không ngắn, thế nhưng anh vẫn chưa từng đến nhà máy xem qua lần nào, cô không biết tình hình ở nhà máy có thể khiến anh hài lòng hay không, bây giờ anh đi xem thì nếu có chỗ nào khiến anh không hài lòng, cô có thể nhanh chóng thay đổi một chút.
Cố gắng khiến anh không tìm ra điểm xấu.
Nhìn thấy hai người họ chuẩn bị ra khỏi cửa, Nguyễn Trâm Anh vội vàng lên tiếng: “Tôi cũng phải đi.”
Cô ta tuyệt đối sẽ không để hai người ở một mình với nhau.
Nguyễn Quỳnh Anh dừng bước, biểu cảm nghiêm túc: “Nguyễn Trâm Anh, nhà máy là nơi quan trọng, cô không phải nhân viên thì không có quyền đến đó.”
Nguyễn Trâm Anh bịt tai, tỏ ra không nghe thấy, nắm lấy tay áo Trần Vĩnh Hải, lên tiếng nũng nịu: “Anh Hải, đưa em đi cùng đi.”
Nhìn bàn tay đang đặt trên tay áo mình, Trần Vĩnh Hải nhíu mày, tỏ vẻ không vui: “Buông tay ra.”
Nguyễn Trâm Anh ngây người.
Trong mắt Trần Vĩnh Hải lộ ra vẻ tức giận, vẻ mặt lạnh lùng, trực tiếp đẩy tay cô ta ra khỏi tay áo mình, sau đó bước ra khỏi phòng họp.
“Anh Hải…” Nguyễn Trâm Anh trợn tròn mắt, muốn đuổi theo.
Nhưng Nguyễn Quỳnh Anh đã cản cô ta lại: “Tôi đã nói rồi, nhà máy là nơi quan trọng, cô không thể đến đó được.”
“Cô bớt nói nhảm đi, cô mau cút đi cho tôi.” Hai mắt Nguyễn Trâm Anh đỏ ngầu, giơ tay đẩy cô ra.
Nguyễn Quỳnh Anh lui về sau một bước: “Cô có muốn tôi gọi bảo vệ đuổi cô ra khỏi đây không?”
“Cô.”
“Được rồi Trâm Anh, con đừng có lộn xộn.” Lê Diệu Ngọc bước lên, kéo Nguyễn Trâm Anh ra sau lưng mình, u ám nhìn chằm chằm Nguyễn Quỳnh Anh: “Ở đây, con không đấu lại cô ta đâu.”
“Tốt lắm, tổng giám đốc Lê hiểu rất rõ.” Nguyễn Quỳnh Anh nhẹ nhàng cong môi, không sợ hãi đối mặt với Lê Diệu Ngọc.
“Tôi có cần phải cảm ơn sự khen ngợi của chủ tịch không?” Lê Diệu Ngọc cười giễu, trong lòng mang ý thù ghét.
Bà ta không thể không thừa nhận, Nguyễn Quỳnh Anh bây giờ cũng không phải là người mềm yếu, dễ bị bắt nạt như trước đây nữa.
Nếu sớm biết được bà ta sẽ không thể nắm trong tay con người này thì lúc ông già kia chết, bà ta nên động tay động chân một chút, khiến cho con người này chết chung mới phải.
“Bà không cần phải cảm ơn, nhưng có một chuyện tôi muốn nhắc nhở tổng giám đốc Lê một chút, Nguyễn Trâm Anh cũng không phải là cổ đông của công ty, cũng không phải nhân viên của công ty, vì thế sau này đừng tùy tiện đưa cô ta vào công ty, và càng không được đưa đến phòng họp.” Nguyễn Quỳnh Anh cảnh cáo nhìn Nguyễn Trâm Anh một cái.
Nguyễn Trâm Anh bước lên một bước, hất cằm khiêu khích: “Tôi vẫn muốn tới đấy thì sao?”
“Vậy cũng đừng trách tôi dùng thân phận chủ tịch của mình để giáng chức tổng giám đốc Lê đây.”
“Nguyễn Quỳnh Anh, đây là cô đang dùng công việc để trả thù riêng.”
“Nếu bà đã cho là như thế thì nếu tài liệu quan trọng của công ty bị mất cắp, hoặc những chuyện cơ mật của công ty bị lộ ra ngoài thì tôi sẽ tính trên đầu hai mẹ con bà, tôi nói được làm được.”
Nguyễn Quỳnh Anh cười lạnh nhìn Lê Diệu Ngọc, sau đó xoay người đuổi theo Trần Vĩnh Hải.
Chậm trễ mất mấy phút, e rằng bây giờ anh đã không chờ nữa.
“Trâm Anh, ngày mai đến công ty làm việc.” Lê Diệu Ngọc híp mắt nói với Nguyễn Trâm Anh.
“Con không làm.”
Đi làm rất mệt mỏi, từ nhỏ cô ta đã không phải chịu khổ rồi.
Thân phận của cô ta bây giờ là con gái thứ hai của nhà họ Nguyễn, là vị hôn thê của Trần Vĩnh Hải thì có ngu mới đi làm.
“Con không nghe lời Nguyễn Quỳnh Anh vừa nói à? Nếu con không đi làm thì sẽ không thể tới công ty.” Lê Diệu Ngọc tức giận chỉ vào trán Nguyễn Trâm Anh.
Bà ta cũng biết rõ đức tính của con gái là gì, vì thế thở dài nói tiếp: “Yên tâm đi, mẹ sẽ sắp xếp cho con một chân trợ lý, bình thường chỉ cần đến xem là được.”
“Cái này cũng không khác là bao.” Nguyễn Trâm Anh không phản đối.
Nhưng cô ta vẫn cảm thấy không cam tâm, hung hăng giậm chân: “Mẹ, con thật sự không chịu nổi, mẹ nhìn dáng vẻ phách lối vừa nãy của Nguyễn Quỳnh Anh đi, con thật sự muốn giết chết cô ta.”
“Con cho là mẹ không nghĩ thế sao?” Lê Diệu Ngọc liếc cô ta một cái.
Ánh mắt Nguyễn Trâm Anh sáng lên, vui sướng kéo tay Lê Diệu Ngọc: “Mẹ, mẹ có cách sao?”