Bầu không khí trong phòng bỗng chốc trở nên phi thường dễ chịu, khí lạnh đã tan đi không ít, mọi người có thể thở ra một hơi, cuộc họp cũng diễn ra trôi chảy hơn. Nói chung là khi tâm trạng của người ta tốt, mọi vấn đề sẽ trở nên đơn giản hơn.
Sau khi đưa xong caffe thì cậu cũng không để ý tới mấy ánh mắt nóng bỏng của ai kia, nhanh chóng rời đi rồi tiếp tục lao đầu vào công việc, cậu cũng bận lắm, bận tới mức đến giờ ăn trưa cậu cũng không có thời gian đi ăn, còn quá nhiều thứ để làm.
Mãi cho đến khi bàn làm việc bị một người gõ mạnh.
Đường Phong đứng trên cao nhìn xuống, đôi mắt đã vơi đi vẻ hằn hộc thường ngày, nhưng giọng nói thì vẫn ngứa đòn như cũ – “Cậu biết giờ này là giờ nào rồi không? Còn không đi ăn, muốn đi bệnh viện à!” – Từ lúc bên cạnh anh xuất hiện một tay trợ lý lưu manh, anh cũng dần có thói quen ăn uống đúng giờ, hiển nhiên là anh cũng muốn chộp được thời cơ để chọt lại cậu giống như bây giờ. Một ngày không đâm chọt cậu là anh ăn không ngon.
Diệp Vân Xuyên hiển nhiên là hiểu anh muốn đâm chọt mình, nhưng công việc thì ngập đầu – “Tôi biết rồi, sếp cứ đi trước, tôi làm xong rồi sẽ đến sau!” – Nói xong cậu lại gõ bàn phím bằng một tay, sắc mặt cũng bắt đầu tái nhợt vì mệt mỏi.
Đường Phong cũng nhìn thấy sắc mặt của cậu, dù định cà khịa cho sướng cái miệng nhưng cuối cùng vẫn là tạm tha cho lần này – “Hừ!” – Anh hừ một tiếng rồi đá vào bàn của cậu, sau đó đút tay vào túi quần phủi đít rời đi, bộ dạng bực bội ra mặt. Không lẽ anh thân là sếp mà phải đi năn nỉ, mơ đi há.
Thế nhưng Diệp Vân Xuyên còn lạ gì tính tình của anh, cậu thừa biết Đường đại thiếu lại lên cơn sỉ diện, nhưng mà… Cậu nhìn bản báo cáo còn dở dang rồi nhìn Đường Phong đang đi bộ với tốc độ chậm như một con rùa. Hầy, được rồi ăn thì ăn, chậm trễ công việc đều là lỗi của sếp.
Khi Đường Phong nghe tiếng bước chân vang lên sau lưng, khí lạnh quanh thân lập tức tan biến. Đường Phong lúc này lại bày ra bộ dáng cao lãnh mà bước vào thang máy, rồi đứng né sang một bên chừa chỗ cho cậu.
Nhưng đời ai biết trước được chữ ngờ, Lý thắng ngày hôm qua còn trên cơ thắng thế, chớp mắt một cái thì Diệp Vân Xuyên đã đậu tận cành cao. Hắn càng không phục và vô cùng căm ghét cậu.
Trông thấy Diệp Vân Xuyên vừa bước ra khỏi thang máy, lúc đi ngang chỗ của cậu thì hắn cố tình hất bả vai, đụng vào vai của cậu thật mạnh. Chủ yếu là muốn dằn mặt cho bỏ tức, hôm nay cấp trên bị sếp mắng, cấp trên về mắng lại cấp trên, cấp trên mắng trưởng phòng, trưởng phòng lại chĩa ngón tay vào trán hắn rồi mắng như bắn súng liên thanh. Mà cái kẻ đáng ghét như con khỉ diễn xiếc là cậu lại chả bị gì, hắn chẳng lẽ không nên tức hay sao?
Và lần này hắn trúng độc đắc rồi, chỗ Lý Thắng tông trúng lại là bả vai đau của Diệp Vân Xuyên, màn này vừa khéo để Đường Phong nhìn thấy.
“Aaaa….” – Diệp Vân Xuyên ôm vai trái đau thấu trời lùi lại vài bước, đau tới mức không nói được câu nào. Trên trán lập tức xuất hiện một tầng mồ hôi mỏng, cậu cắn răng chịu đựng, ánh mắt tức giận nhìn về phía Lý Thắng.
Lý Thắng ngược lại to mồm, chặn đầu nói – “Cậu đuôi à? Đi không biết nhìn đường sao, tông trúng người khác còn muốn ăn vạ sao? Đúng là thứ không ra gì!” – Hắn mắng một cách hả hê rồi quay lưng rời đi, nói chung là có bà con chống lưng thì lỗ mũi thường hướng lên trời là vậy đó.
Nhiều người cũng cảm thấy bực mình thay, thế nhưng Lý Thắng cũng là dạng con ông cháu cha cho nên họ vẫn cố kỵ.
Đường Phong lúc này cũng đã bước nhanh về phía Diệp Vân Xuyên, thấy sắc mặt của cậu trắng như tờ giấy thì anh lập tức nổi nóng, lớn tiếng quát – “Tôi cho cậu nói lại một lần nữa, rốt cuộc là cậu ta đuôi hay là cậu mù? Cậu có gan thì nói lại xem? Mau xin lỗi cậu ấy, còn không thì cút.” – Khí thế ma vương trên người anh lúc này lại bộc phát, bộ dáng hổ báo, đôi mắt đằng đằng sát khí, hơi đỏ lên vì tức giận. Nắm đấm cũng đã siết chặt, chỉ cần một câu không hợp là sẽ tặng cho một đấm tới ba má Lý Thắng cũng nhìn không ra.
Lý thắng đang đắc ý thì lại nghe có người lớn tiếng bênh vực cho Diệp Vân Xuyên, hắn lập tức nổi nóng quay người đốp chát “Tôi nói hắn đuôi đấy…” – Sau đó thì hắn kẹt phim giữa chừng, nhìn thấy người lên tiếng là sếp tổng thì gương mặt lập tức tái mét, hồn xiêu phách lạc, hai chân run lên bần bật – “Sếp… sếp… tôi…xin lỗi. Là tôi sai, xin lỗi, tôi xin lỗi…” – Đối với uy danh ma vương của sếp tổng thì không ai là không biết, hắn cũng không dám múa lửa, lập tức rối rít nói xin lỗi, cúi đầu hết sức chân thành, nước mắt cũng muốn rớt tới nơi.
Diệp Vân Xuyên lúc này đã đau tới mức muốn khóc, ăn uống gì cậu cũng không quan tâm nữa. Thấy Đường Phong đã lên tiếng thì cậu cũng không muốn nhiều lời nữa, cứ giao cho anh xử lý đi. Cậu chỉ muốn tìm chỗ ngồi xuống cho yên thân thôi.
Mặc kệ những người kia nghĩ gì, cậu ôm bả vai đau nhức bước trở về thang máy, ấn nút lên tầng.
Thấy cậu rời đi, Đường Phong mặt mày hầm hầm, khắp người toả khí áp cực thấp lướt qua người hắn rồi đuổi theo Diệp Vân Xuyên – “Hừ!”
Lý thắng hồn xiêu phách lạc nhìn theo bóng lưng của sếp tổng – “….” – Toang rồi, lần này hắn toang rồi.
Trong công ty ai mà không quý Diệp Vân Xuyên, ai cũng nhìn ra tổng giám đốc đối xử với cậu rất đặc biệt, thế mà thằng ngu này dám kiếm chuyện với bảo bối của sếp, mọi người cũng nhìn Lý Thắng bằng ánh mắt chán ghét. Nếu hôm nay thư ký Diệp vì việc này mà nghỉ làm thêm một ngày nữa thì họ sẽ trùm bao đánh người.
Thư ký Hạ cũng nhìn hắn bằng đôi mắt hình viên đạn, ai ai cũng nhìn ra bả vai của Thư ký Diệp thật sự là bị đau, tất cả đều nhìn Lý Thắng rồi nghiến răng ken két.
Lúc Đường Phong đuổi theo đến nơi, Diệp Vân Xuyên đang gục đầu lên bàn chịu đựng thống khổ. Nhức, thật sự là nhức kinh khủng, nhức tới mức toàn thân cậu đều run rẩy.
Đường Phong đứng nhìn cậu hồi lâu vẫn không biết nên nói cái gì? Đáy lòng có chút khó chịu, xen lẫn một chút lo lắng không tên, anh vốn không hề biết chăm sóc người khác, cũng chưa từng biết quan tâm bất kỳ một ai, cho nên hiện tại anh cũng không biết bản thân nên làm gì?
Nhìn cậu đau đớn, anh cảm thấy hơi bất lực, cuối cùng anh nghĩ có lẽ cậu cần ăn và uống thuốc, như vậy sẽ ổn. Nghĩ là làm, Đường Phong đi thẳng về văn phòng, sau đó gọi điện đặt hai phần cơm trưa.
Cô lễ tân xinh đẹp hớn hở nhận cơm rồi mang lên tận nơi giao cho cậu. Diệp Vân Xuyên lấy lại tinh thần, cắn răng chịu đựng cơn đau đứng dậy mang cơm vào văn phòng, đặt cơm lên bàn rồi quay lưng muốn đi.
“Cậu, cũng ăn đi!” – Đường Phong đột nhiên nói.
Diệp Vân Xuyên lắc đầu, thều thào đáp – “Cảm ơn sếp, tôi không đói.” – Cậu thật sự là không nuốt nổi thứ gì nữa.
Đường Phong nghẹn, đây là lần thứ hai trong một buổi trưa cậu không nể mặt anh rồi. Anh lập tức đáp trả – “Được thôi, nếu cậu không ăn thì tôi cũng rất vui lòng gọi sẵn xe cứu thương dùm cậu.” – Anh học bộ dáng vô lại của cậu, cầm sẵn điện thoại trên tay rồi nhướng mày.
Diệp Vân Xuyên nhìn mà á khẩu, đúng là cái này mà trò giỏi hơn thầy thì thầy sẽ tức chết.
Đường Phong thành công chọc cho cậu đen mặt thì cảm thấy vui hết sức, anh bước đến trước mặt cậu, bày thức ăn ra bàn, sau đó đưa một phần cháo về phía cậu, tự mình ngồi xuống phía đối diện vui vẻ dùng bữa.
Diệp Vân Xuyên lúc này lại đi cũng không được mà ở cũng không xong. Thôi được rồi, ăn thì ăn, phải ăn để còn uống thuốc, bả vai của cậu vẫn còn nhức nhối kinh khủng.
Cậu ngồi vào ghế, tay phải nhấc tay trái gác lên đùi rồi bắt đầu ăn. Dáng ăn của cậu rất không tệ, Đường Phong cũng không có gì để soi mói. Mà anh cũng không định soi mói, nhìn cậu mặt mày tái mét, ăn uống rất miễn cưỡng, khó nhọc cho nên anh từ bi không khó dễ cậu một ngày.
Sau khi ăn xong, Đường Phong cũng tự mình thu dọn mọi thứ. Trước khi cậu rời đi thì anh bất ngờ nói – “Đừng làm quá sức.” – Rồi trở lại bàn làm việc như người vừa nói chuyện không phải anh.
Mọi người trong công ty hôm đó sau một hồi lo bóng lo gió, cuối cùng cũng an tâm khi thư ký Diệp không có nghỉ làm. Nếu không, tin chắc hôm nay sẽ có người bị đánh.
Theo dòng thời gian một ngày, lại một ngày trôi, cảm giác đau khổ lúc đầu đã theo cát bụi bay xa.
Giờ đây đối với cậu, anh là một người xạ. Hai người chỉ đơn thuần là cấp trên và cấp dưới. Tình yêu đã vĩnh viễn chôn vùi cùng cát bụi và vết thương lòng đã kết vảy từ lâu. Tâm đã chết thì hà cớ gì phải ôm mãi đau khổ của quá khứ, chi bằng cứ bước tiếp đến tương lai.
Việc ngày ngày chọc Đường Phong nổi khùng khiến cậu cảm thấy rất vui, con người của anh dường như đã trở nên sinh động hơn, không còn kiểu băng sơn khó ở hay vô lý ngang ngược nữa. Ờ mà, đôi khi cũng hơi chạm dây bất tử, nhưng nói chung thì so với trước đây, Đường Phong của hiện tại đã tốt hơn rất nhiều, anh vậy mà cũng biết quan tâm đến người khác, cũng biết suy nghĩ hơn.
Chỉ một thời gian ngắn nữa thôi, ngày anh về tổng công ty cậu cũng sẽ rời đi về một phương trời khác. Nơi cậu sẽ không còn nhìn thấy Đường Phong, rời xa quá khứ và bắt đầu một tương lai không có anh.