“Không được. Lỡ như bác gái thấy thì làm sao??”
Hoa Ly ngã đầu ra sau rồi lại nghiêng người lung tung để né tránh nụ hôn của Tần Viễn. Cô không nghĩ rằng anh lại nghiện hôn tới mức này, dù chỉ cần gặm môi cô một chút thôi cũng phải làm bằng được.
Sau khi lô hàng được lấy lại từ tay của tên lùn, Tần Viễn gọi A Hổ lái xe đưa anh đến tầng hầm để gặp hắn ta. Căn hầm này trước đây cha anh dùng để chứa hàng trắng, nhưng từ sau khi anh là người lên thay thế thì nó chỉ dùng để bắt giữ những kẻ không biết điều. Hàng để nơi này không được an toàn, nên anh muốn tìm một nơi khác, vừa có thể dễ dàng chứa hàng, vừa không bị ai phát hiện.
“Anh Viễn! Hắn kìa!”
Tên lùn bị treo lơ lửng ở giữa tầng hầm, trên người vô số các vết thương lớn nhỏ, tóc tai rối bù. Mặt hắn ta trắng bệch, giống như một người sắp chết. Tần Viễn quay sang nhìn A Hổ, nhíu mày hỏi.
“Ra tay nặng vậy sao?”
“Anh Viễn à! Anh đừng quá nhân từ với hắn! Nếu không phải tại hắn thì vai của anh đã không bị thương rồi.”
Anh ra hiệu cho A Hổ thả tên lùn xuống đất, để hắn ngồi trên ghế gỗ mà vẫn bị trói chặt tay chân. Lô hàng lần trước không phải nhỏ, hơn nữa bình thường hắn cũng không có gan to đến mức cướp hàng công khai như vậy. Chuyện lần đó không đơn giản, chắc chắn sau lưng tên lùn còn có người chống lưng. Tần Viễn chậm rãi đi đến rồi ngồi xuống, lúc anh ngồi thỏm cũng đã cao bằng hắn ta ngồi trên ghế.
Nhìn các vết thương trên mặt lẫn trên da thịt hắn, anh không nghĩ rằng A Hổ lại ra tay được như vậy. Là do anh ta quá nhẫn tâm, hay là do anh chưa đủ tàn nhẫn khi đối mặt với những tên cặn bã thế này?
“Là ai đứng sau lưng sai khiến anh? Nói đi! Tôi sẽ tha cho anh.”
Tên lùn đó mặc dù khắp người đau rát, nhưng vẫn cố gắng nhìn anh bằng ánh mắt khinh bỉ, còn nhổ nước bọt dưới chân anh.
“Giả nhân giả nghĩa.”
A Hổ thấy hắn ta hành xử không biết điều, chưa đợi Tần Viễn lên tiếng đã xông đến tát vào mặt hắn ta, khiến hắn chảy máu miệng.
“A Hổ.”
Anh hắn giọng, bảo anh ta dừng tay. Tên lùn này nhỏ nhắn như vậy, sau một trận đòn roi của A Hổ mà còn sống được đã là phước lớn mạng lớn nhường nào. Tần Viễn phủi tay mình đứng dậy, thở ra một hơi.
“Trung thành là tốt. Nhưng anh cũng phải biết đặt nó ở đúng chỗ. Bây giờ anh đang nằm trong tay tôi, người đó có muốn giúp anh cũng lực bất tòng tâm rồi.”
Thế lực đằng sau của tên lùn này lớn mạnh đến thế nào? Liệu có liên quan đến Cửu Chi Linh không? Cha từng nói linh dược đó không phải dễ tìm, hiện tại để một tên sát nhân như hắn nắm giữ đã là chuyện trái với lẽ thường. Nếu chẳng may hắn dùng Cửu Chi Linh làm ra chuyện ác, như vậy dân chúng sẽ càng thêm khổ cực. Cha mẹ của Hoa Ly cũng chết vì ma túy, nếu như để cô ấy biết thì mọi thứ sẽ càng thêm khó khăn cho mình.
Tên lùn đó có cạy miệng cũng không chịu nói ra người đứng sau chống lưng cho hắn là ai. Tần Viễn không còn cách, chỉ đành bảo A Hổ thả hắn ra.
“Anh Viễn! Tại sao lại để hắn đi dễ dàng như vậy chứ? Hắn cho người làm anh bị thương, thả hắn chẳng khác nào thả hổ về rừng.”
“Tôi chính là muốn thả hổ về rừng. Vì tên lùn này chẳng qua cũng chỉ là hổ con, chúa tể sơn lâm… Chắc hẳn còn ghê gớm hơn nhiều.”
Hôm nay Tần Viễn không đến công ty làm việc, vì đây là yêu cầu mà Hoa Ly đưa ra. Vậy mà sáng sớm lúc cô ngủ dậy thì anh đã không có ở nhà. Cô ra sân, ngồi bên cạnh hồ cá cảnh, ngón trỏ chạm vào mặt nước. Mấy con cá nhỏ đủ màu liền bơi xung quanh ngón tay của cô.
“Lại bỏ đi nữa! Hứa với mình ở nhà dưỡng thương không đi làm, vậy mà cuối cùng vẫn đi!”
Trước sân chỉ có mỗi mình cô, vậy mà ở đâu đó lại truyền đến một giọng nói, thoáng có nét tinh nghịch.
“Cậu chủ chỉ ra ngoài lát thôi! Sẽ về ngay mà!”
Hoa Ly ngẩn ngơ, quay đầu nhìn xung quanh một lượt. Cô còn nghĩ rằng người làm trong nhà đang ở gần đó quét dọn, nghe cô than phiền nên mới an ủi. Nhưng sau khi nhìn hết cả một vòng, trong sân cũng không có ai. Cô nhíu mày, sau đó nhìn xuống dưới hồ cá, thấy một con cá màu cam đang bơi lội xung quanh ngón tay của mình.
“Tôi ở đây! Ở đây này!”
Cô hoảng hốt rút tay lại, ngã người ngồi trên mặt đất. Lẽ nào thứ vừa nói chuyện với cô lúc nãy lại chính là con cá này sao? Không thể nào. Làm sao trên đời này lại có chuyện ảo diệu đến như vậy? Bán tín bán nghi, Hoa Ly từ từ ngồi dậy rồi nhìn xuống hồ cá, thấy con cá cam ấy vẫn đang lượn lờ như nhìn cô.
“Cậu… Là cậu… Nói chuyện với tôi sao?”
“Là tôi đấy!”
Cô há hốc mồm, không thể tin rằng mình có thể nói chuyện được với con cá này, càng không tin được rằng nó lại biết nói. Nhìn lại xung quanh, sau khi xác nhận không có người, cô mới nhích đến gần hơn để hỏi nó.
“Làm sao mà cậu lại nói chuyện được vậy?”
“Không phải tôi, mà là cô đấy. Cô không những giao tiếp được với tôi, mà tất cả các loài vật khác cũng như vậy.”