Thật ra thì, một số người không phải là người không thích nói chuyện, chỉ là anh ấy (cô ấy) chưa gặp được người mình muốn thổ lộ tâm tình. –Công Tử Như Tuyết
* * *
* * *
Xoay người đi về phía trước, Cam Viện giơ tay phải lên.
Giữa các ngón tay, đó là một phong bì chuyên dụng của khách sạn, phong bì rất mỏng và không thể đoán ra được là vật gì. Bìa sạch sẽ đến nỗi không có thêm một chữ nào trêи đó.
Anh chàng này sẽ không đến mức là viết thư cho cô đó chứ?
Đi đến góc hành lang, Cam Viện dừng lại và đưa thứ mà trợ lý nhét cho cô đến thùng rác.
Ngón tay cầm phong bì từng chút nới lỏng, thấy phong bì sắp rời tay, cô lại đột nhiên khép ngón tay lại, thu lại phong bì, tách phong bì ra, từ bên trong cô lấy ra một tấm thẻ.
Trêи tấm thiệp là một nét vẽ bằng bút, vô cùng tinh xảo.
Trong bức tranh là phía sau của một cô gái, cô ấy đang đứng trước cửa sổ, một tay giữ khung cửa sổ, tay kia cầm rượu vang đỏ, cô ấy dường như đang nhìn xa xăm thứ gì đó. Mái tóc dài của cô ấy tùy ý được vén lên, lộ ra chiếc cổ xinh đẹp, cô đang kéo cái tà váy đuôi cá bị gió thổi bay..
Dù chỉ chỉ là một bối cảnh nhưng vẫn đẹp đến nghẹt thở.
Cam Viện trong nháy mắt đã nhận ra chiếc váy đó, đó chính là cô!
Sau hai giây sững sờ, Cam Viện bĩu môi khinh bỉ một cái.
“Không đẹp bằng bức vẽ của con trai tôi!”
“Quản lý Cam, chào buổi sáng!”
Nhân viên quét dọn đang đẩy thùng rác đi ngang qua, nhìn thấy cô liền mỉm cười chào cô.
“Chào Buổi sáng!”
Bỏ lại tấm thẻ vào phong bì, Cam Viện liếc nhìn “cái đuôi”, sau đó giơ tay phải lên ném phong bì vào xe rác của nhân viên dọn dẹp.
Cô thực hiện động tác này cực kỳ nhanh, giơ tay lên, ném, thu lại tay, xoay người lại, toàn bộ động tác làm liền một mạch.
Người vệ sĩ né người một bên để cho người dọn dẹp đẩy xe rác đi qua, rồi người này chạm vào tai nghe Bluetooth trêи tai.
“Cô Cam, cô ấy..”
“Cô ấy có xem nó không?”
“Cô ấy đã xem nó.. nhưng sau khi xem xong cô ấy liền tiện tay vứt nó!” Giọng nói người vệ sĩ thể hiện sự bất lực.
“Anh.. anh thực sự nhìn rõ sao?”
Đầu dây bên kia, trợ lý Will của Hoàng Phủ Quyết gần như hét lên.
Đó là bức tranh mà ngài Công tước tự mình vẽ trong hai tiếng đồng hồ, nếu là đem bán đấu giá ít nhất cũng phải vài trăm ngàn, nếu những cô gái muốn lấy lòng ngài ấy biết được, e rằng sẽ vì bức tranh của ngài ấy mà trả đến hàng trăm triệu hoặc thậm chí là hơn nữa, mà người kia lại tiện tay vứt bỏ.
Người vệ sĩ nhìn nhân viên dọn vệ sinh đang đi xa, “Anh muốn nhặt về sao?”
“Hay là.. quên đi.” Nhặt về rồi xử lý thế nào? Nếu như tiên sinh nhà mình biết, bức tranh được ngài chuyên tâm vẽ lại bị người kia là tùy tiện vứt đi, không tức đến hộc máu mới lạ: “Tốt lắm, anh tiếp tục công việc của mình đi. Nếu cô ấy lên lầu, nhớ thông báo cho tôi.”
“Vâng, ngài Will.”
Người vệ sĩ trả lời một tiếng và tìm một nơi kín đáo có thể nhìn chăm chú vào cửa phòng của Cam Viện, và dừng chân lại.
Bên trong phòng làm việc.
Cam Viện ngồi vào trêи bàn, tay phải từ trong túi rút ra, bất ngờ giữa các ngón tay đang kẹp một cái phong bì nhỏ xinh xắn kia.
Hành động vừa rồi chẳng qua là động tác giả, thật sự cô cũng không có vứt đồ đi.
Tranh của người đó vẽ vô cùng khó khăn, thứ này có thể giữ lại cho con trai làm kỷ niệm.
Đem phong thư bỏ vào ngăn trong cùng của ba lô, Cam Viện cầm nhật ký công việc lên, cẩn thận xem qua nội dung trêи đó, sau đó cầm điện thoại sắp xếp từng công việc tiếp theo.
Hoàng Phủ Quyết không thể nào lương thiện từ bỏ, việc đã đến nước này, từ chức là sự lựa chọn duy nhất, sau chuyến đi châu Âu này, đã đến lúc cô phải mang con trai rời đi.
Sau khi sắp xếp công việc hoàn tất, cô đóng nhật ký công việc lại và đến văn phòng của Lý tổng.