Vợ Khó Thoát Khỏi Bàn Tay Tôi

Chương 8: Cô Tự Đưa Mình Đến



Chiếc xe im lặng lái vào bãi đỗ xe của biệt thự, Quách Thanh Tú đi theo Lâm Việt Thịnh như một con cún nhỏ, hết nhìn trái lại ngó phải. Một dàn người giúp việc và bảo vệ ăn mặc gọn gàng sạch sẽ cung kính đứng trước cửa biệt thự, cúi người chào Lâm Việt Thịnh: “Chào cậu Lâm!” Âm thanh vang lên vô cùng đồng loạt, như được huấn luyện trong quân đội vậy.

Lâm Việt Thịnh chỉ hờ hững gật đầu, khẽ khàng ừ một tiếng. Quách Thanh Tú thầm oán, người lắm tiền bị làm sao vậy, cứ lắm tiền là đều cặn bã như vậy à?

Sau khi bước qua cánh cửa thủy tinh hoa lệ, Quách Thanh Tú bỗng chốc sững sờ vì quá kinh ngạc, cô còn tưởng mình đang bước vào cung điện thời trung cổ. Cầu thang hình xoắn ốc kéo dài đến tận phòng khách, chùm đèn thủy tinh kỳ công vô cùng hoành tráng, thảm lông cừu xa xỉ, quầy bar tinh tế, ghế sofa dài phô trương…

Lâm Việt Thịnh nới lỏng cà vạt, ném áo khoác ngoài lên sofa. Hắn ngồi xuống, dùng ánh mắt gian xảo nhìn về phía Quách Thanh Tú: “Qua đây.”

Quách Thanh Tú nhanh chóng điều chỉnh cảm xúc, quay về với hiện thực. Hai tay đan vào nhau, cô lí nhí nói: “Đưa video cho tôi.”
Loading…

“Qua đây, đừng chọc giận tôi!” Trong ánh mắt của Lâm Việt Thịnh lóe lên vẻ độc ác.

Quách Thanh Tú rất tự giác hiểu rằng mình không phải đối thủ của hắn, cô chầm chậm nhích tới, ngồi xuống phần ghế sofa bên cạnh hắn.

Lâm Việt Thịnh ấn nút gọi đường dây điện thoại nội bộ: “Dì Nguyễn, rượu.”

Hai phút sau, một người giúp việc mang một chai rượu vang đỏ và hai cái ly thủy tinh tới. Trên chai rượu vang kia toàn tiếng Pháp, Quách Thanh Tú không biết một chữ nào.

Ánh mắt sắc bén của Lâm Việt Thịnh nhìn chằm chằm vào Quách Thanh Tú: “Tại sao lại muốn quay tôi?”

Lẽ nào phải nói vì hắn đẹp trai? Không được, trong mắt cô, bây giờ anh ta chính là một đống phân chó, vừa thối vừa cứng. Quách Thanh Tú căng thẳng, đầu lưỡi bắt đầu xoắn vào nhau: “Tôi… tại sao anh phải thu mua công ty Á Hân?”

Sắc mặt Lâm Việt Thịnh tối đi, hắn hừ lạnh một tiếng: “Đây là chuyện của đàn ông, hơn thế nữa, tôi thu mua Á Hân thì có liên quan gì đến cô, lại còn dám quay phim.”

Lâm Việt Thịnh ghé lại gần Quách Thanh Tú với vẻ mặt nguy hiểm, hắn bóp cằm cô, giở giọng mỉa mai: “Thực ra chủ yếu là vì nhà họ Quách không có một ai tốt đẹp cả.”

Quách Thanh Tú bỗng chốc đỏ nhừ mặt mũi, cô hé miệng, câu mắng mỏ buột ra: “Lâm Việt Thịnh, anh là tên khốn nạn, nếu như nhà họ Quách không có một ai tốt đẹp, tại sao anh còn đính hôn với chị tôi? Tại sao còn làm như thế với tôi?”

“Với cô? Ha ha ha, Quách Thanh Tú, cô đúng là ngu xuẩn hết chỗ nói, nếu không phải tự cô đụng đến họng súng, tôi sẽ hứng thú với cô chắc? Cô tự tìm đến đó thôi.” Con ngươi đen như mực của Lâm Việt Thịnh trào ra khí chất điên cuồng, hắn bóp cằm cô mạnh tay hơn. “Con gái nhà họ Quách các cô sinh ra là để cho Lâm Việt Thịnh này chơi đùa, cô có hiểu không?”

Quách Thanh Tú khoàn toàn không ngờ, nhân cách của Lâm Việt Thịnh lại thối tha đến mức độ này, trong lúc hổ thẹn và phẫn nộ đan xen, cô vung tay tặng cho hắn một cái tát.

“Chát!” một tiếng vang dội, Dì Nguyễn sững sờ, đây là con gái nhà nào sao dám đánh cậu chủ! Sắp xảy ra chuyện đến nơi rồi! Quách Thanh Tú cũng sững người, cô đến đây để đòi lại video, không phải đến đánh người.

Lâm Việt Thịnh cong khóe miệng tạo thành một nụ cười gian ác hoàn hảo, đưa tay tự vuốt má mình, ánh mắt trở nên vô cùng nham hiểm. Hắn giơ tay rót một ly rượu đầy, đặt vào tay Quách Thanh Tú.

“Uống nó đi, tôi có thể coi như chưa có chuyện gì xảy ra.”

“Anh nói lời giữ lời chứ?”

“Không uống thì cút ngay cho tao!” Lâm Việt Thịnh rất mất kiên nhẫn, hắn lập tức gào rống lên.

Quách Thanh Tú nhìn về phía ly rượu đầy, chất lỏng màu đỏ thẫm ấy thật giống máu. Cô không còn lựa chọn nào nữa, bưng ly rượu lên dốc vào bụng.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.
Vợ Khó Thoát Khỏi Bàn Tay Tôi

Chương 8: Lại một lần nữa bị ăn sạch sẽ



Cả một ly rượu đầy bị cô tu hết sạch. Rượu này uống vào thì không cay, nhưng sau đó rất ngấm. Quách Thanh Tú uống hết ly rượu đã bắt đầu thấy như tỉnh như mơ rồi.

“Lăng, Lâm Việt Thịnh, anh, anh, mẹ kiếp anh nói lời phải giữ lời nhé…” Ngón tay Quách Thanh Tú run lẩy bẩy, cô chỉ vào khuôn mặt mơ hồ của Lâm Việt Thịnh mà buông tiếng chửi thề.

Câu nói kia còn chưa dứt, nụ hôn nóng bỏng của Lâm Việt Thịnh đã khóa miệng cô lại. Khoang miệng cô ngập tràn mùi rượu nguyên chất, Lâm Việt Thịnh chẳng tốn mấy sức lực đã kéo được đầu lưỡi thơm ngọt nhưng hơi chậm chạp của cô, nhấm nháp tư vị tinh tế mất hồn của nó. Quả nhiên uống rượu từ miệng của phụ nữ mới là thứ rượu ngon nhất.

Trong lúc mơ màng, Quách Thanh Tú vùng vẫy muốn đẩy Lâm Việt Thịnh ra, nhưng cô chỉ đổi lại được những nụ hôn mạnh mẽ hơn của hắn. Quách Thanh Tú tê liệt vì cồn, toàn thân mềm như một cục bông, hai má ửng hồng, nhũn oặt ngã nhào vào lòng Lâm Việt Thịnh. Đôi mắt sáng trong của cô nửa nhắm nửa mở, mái tóc đen rối loạn phủ trên vai, tôn lên bờ vai tròn trịa trắng ngần, vẻ đẹp ấy đúng là rung động cả linh hồn.

Hơi thở của Lâm Việt Thịnh nặng nề thêm, hắn thô bạo xé nát những trói buộc trên cơ thể cô, đặt cô nằm thẳng trên sofa. Da dẻ cô nõn nà, tinh tế, nụ hôn nóng rực của hắn men theo chiếc cằm tinh xảo hướng xuống dưới, hôn lên bầu ngực đầy đặn của cô mà không gặp trở ngại gì. Cơ thể thuần khiết như thánh nữ khiến ngọn lửa dục vọng trong hắn càng lúc càng cháy đượm. Bàn tay to của hắn men theo tà váy tiến vào nơi mẫn cảm của Quách Thanh Tú. Cảm giác khoan khoái từ đâu ập đến, từng tiếng rên nóng bỏng thoát ra từ miệng cô.

“Ưm…” Mái tóc dài của Quách Thanh Tú đung đưa theo tiết tấu rung động của chiếc sofa. Cánh tay trắng trẻo và mịn màng của cô buông thõng xuống, bàn tay chạm phải tấm thảm lông cừu mềm mại. Đường nét cơ thể của Lâm Việt Thịnh càng lúc càng rõ ràng trong tầm mắt cô…

Cơ thể mạnh mẽ của Lâm Việt Thịnh ra sức vận động nhanh và mạnh như một con ngựa. Nơi thít chặt, mềm mại, ẩm ướt và nóng ấm của cô khiến hắn như sụp đổ. Người phụ nữ chết tiệt này, sao cô sinh ra lại hoàn mỹ như thế, Lâm Việt Thịnh này từng nếm vị vô số ả đàn bà rồi nhưng trước giờ chưa từng được chạm vào thứ cực phẩm nào như vậy.

Sau bốn mươi phút, cơn say cũng Quách Thanh Tú cũng từ từ lui đi. Thứ rượu kia không mạnh, chẳng qua tửu lượng của Quách Thanh Tú quá kém, chỉ một ly như thế đã say rồi.

Cô nhìn người đàn ông đang rong ruổi trên cơ thể mình mà đồng tử bỗng chốc nở to vô hạn. Trời đất ạ, cô lại bị tên khốn kiếp Lâm Việt Thịnh chiếm hữu rồi. Cô suy sụp mất. Cánh tay thon thon của cô vung về phía Lâm Việt Thịnh: “Tên khốn nạn, khốn nạn, tên lưu manh, tôi phải giết chết anh…”

Cánh tay như đanh như thép của hắn kìm giữ cánh tay mềm của cô, hắn cao một mét tám bảy, nặng hơn sáu – bảy mươi ki-lô-gam, cô căn bản không phải đối thủ của hắn. Hắn liên tục đâm thúc một cách điêu luyện, cô khóc đến mức mặt mũi toàn nước mắt, kiên cường phản kháng, phản kháng mãi, cho đến khi cơ thể toàn mồ hôi, chỉ đổi lại được những lần tiến công như chạy nước rút của hắn.

Tức giận, hổ thẹn và cả cảm giác ô nhục tấn công, lúc này đây, cô chỉ muốn chết quách đi cho xong. Tiếc rằng, đến cả cơ hội đi chết cô cũng không có, Lâm Việt Thịnh khẽ gầm lên một tiếng, gắng sức đâm chọc, sau cùng nằm phủ phục lên cơ thể cô. Hai cơ thể dính dớp mồ hôi kề bên nhau thật gần.

“Quách Thanh Tú, cô giả bộ thuần khiết làm gì, có phải lần đầu tiên đâu.” Lâm Việt Thịnh ngồi dậy, nhìn cô với vẻ mỉa mai.

“Lâm Việt Thịnh, anh là tên cầm thú, lưu manh, cặn bã!”

Lâm Việt Thịnh liếc cô một cái, quấn chiếc khăn tắm trắng muốt quanh cơ thể, tiện tay lấy một chiếc máy ảnh quăng vào mặt cô, hắn nói với giọng chán ghét: “Thứ cô muốn đây, cút đi!”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.