Vợ Hờ Yêu Của Tổng Giám Đốc Ân

Chương 33: Chị muốn gặp em



Khả Di hôm nay không đi làm, cô dành trọn một ngày để dọn đồ trong nhà, đóng thùng và soạn vào vali để chuẩn bị dọn sang nhà kia. Cô không tin được mình lại quyết định được như vậy, cô cũng không nghĩ một ngày Ân Vương Hoàng lại dùng chiêu trò đó đối với mình. Từ quần áo đến vật dụng cá nhân đều được cô sửa soạn đầy đủ. Bảo Bối của Khả Di không phụ giúp gì, trên tay chỉ ôm khư khư anh siêu nhân đỏ, gương mặt ngạc nhiên nhìn mọi thứ bề bộn xung quanh, cậu bé thắc mắc hỏi Khả Di.

“Mẹ ơi, mẹ làm gì đấy?”

“Mẹ đang dọn đồ, con đợi mẹ một xíu, mẹ có chuyện muốn nói với con.”

Khả Di xoay lại nhìn Bảo Bối rồi mỉm cười. Dù dọn đồ mệt đến đâu nhưng khi thấy gương mặt kháu khỉnh của cậu bé thì bao mệt mỏi đều xua tan đi hết. Khả Di nhìn cậu bé hồi lâu, cô làm như vậy liệu đúng hay sai? Liệu thằng bé có chấp nhận được việc này hay không trong khi Bảo Bối đã quen với sự có mặt của Khả Di hằng ngày, đó là điều cô lo ngại nhất khi phải chuyển đi.

Khi mọi thứ đã sắp xếp xong xuôi, Khả Di đứng lên phủi tay rồi quần áo sau đó tiến đến chỗ ghế sofa nơi Bảo Bối đang ngồi. Cô ngồi xuống bên cạnh cậu con trai, hai bàn tay cô nắm lấy hai bàn tay đầy thịt nhỏ nhắn của Bảo Bối, giọng cô hiền từ.

“Bảo Bối.”, cô khẽ gọi tên cậu bé.

“Dạ mẹ?”, Bảo Bối mở tròn to đôi mắt nhìn Khả Di.

“Có lẽ trong ba tháng tới đây mẹ phải sống xa con rồi.”, Khả Di thủ thỉ với cậu bé, cô cũng không an tâm và không đành lòng phải xa Bảo Bối.

“Sao vậy mẹ?”

“Mẹ có công việc đột xuất nên không thể ở bên cạnh con nhiều như trước được. Nhưng con an tâm mẹ vẫn sẽ đón con đi học về, đi ăn cùng con, chỉ là những đêm tới mẹ không thể ngủ cùng Bảo Bối, cũng không thể kể những câu chuyện cổ tích cho Bảo Bối nghe được.”, Khả Di đưa tay xoa xoa đầu Bảo Bối.

“Vậy con sẽ ở đâu? Với ba Nguyên sao?”, Bảo Bối tuy nhỏ nhưng rất hiểu chuyện, không nhõng nhẽo hay la ó gì cả.

“Không, con sẽ ở cùng ông bà ngoại. Bảo Bối cũng thích ông bà ngoại mà đúng không?”

Khả Di không thể giao Bảo Bối cho Phúc Nguyên được vì khi đó cô sẽ rất khó xử. Cô muốn giữ bí mật về việc thoả thuận giữa cô và Ân Vương Hoàng. Cô biết nếu đưa Bảo Bối về nhà ngoại thì không ngoại trừ những lúc Tú Di về gặp sẽ làm khó thằng bé nhưng cô tin rằng có bà Thuý ở đó, Tú Di cũng sẽ giữ giới hạn. Còn nếu giao Bảo Bối cho Phúc Nguyên thì chuyện đó cũng sẽ bại lộ vào một ngày không xa. Cô ở bên Phúc Nguyên 6 năm chẳng lẽ cô không hiểu tính anh sao? Cô biết anh vẫn xem trọng cô, anh sẽ làm mọi cách bảo vệ và lấy lại sự tự do cho cô, đến lúc ấy chuyện sẽ càng bị làm to ra, ba mẹ cô và Tú Di đều biết được sự thật. Không, cô không thể để những người cô yêu thương phải chịu tổn thương, nhất là Tú Di trong khi chị cô đã phải trải qua quá nhiều kí ức đau buồn. Chính vì thế nhà ông Hải bà Thuý chính là nơi cô có thể yên tâm mà giao Bảo Bối.

“Nhưng dì Tú Di không thích con.”, Bảo Bối dư sức biết Tú Di không ưa gì mình.

“Bảo Bối ngoan, ông bà ngoại sẽ chăm cho con, dì Tú Di cũng ít khi về nhà ông bà lắm nên con yên tâm.”, Khả Di ôm Bảo Bối vào lòng an ủi. Từng câu nói của cậu bé làm đứt cả ruột gan Khả Di nhưng cô không còn cách nào khác, cô không thể để Ân Vương Hoàng biết được sự tồn tại của thằng bé được.

“Vậy mẹ phải xong việc nhanh để đến đón Bảo Bối nhé!”, Bảo Bối cười hì hì.

“Mẹ hứa.”, Khả Di mỉm cười.

Sau khi sắp xếp hết mọi thứ, buổi chiều Khả Di dắt Bảo Bối đến nhà ông bà ngoại. Cô chỉ nói ngắn gọn với bà Thuý là công ty đang vào giai đoạn chuẩn bị cho dự án lớn kia nên cô không có thời gian chăm sóc Bảo Bối, mang đến Nhất Phát thì sợ thằng bé sẽ phá ảnh hưởng mọi người nên nhờ bà Thuý trông giúp ba tháng, sau ba tháng ấy cô sẽ quay lại đón Bảo Bối về nhà và cũng không quên dặn dò thêm khi Tú Di đến nhà hãy để Bảo Bối tránh mặt chị cô. Tạm biệt Bảo Bối rồi rời đi, cô thấy bước chân mình nặng trĩu. Khả Di lấy điện thoại ra, ngay từ lúc màn hình khoá hiện lên đã thấy ngay gương mặt bầu bĩnh của Bảo Bối. Bảo Bối của mẹ, thời gian sắp tới mẹ không được ở cùng con thường xuyên thì mẹ chắc sẽ chết vì nhớ con mất. Mong con hiểu cho mẹ, mọi việc ổn thoả mẹ sẽ đón con về, không để mẹ con mình xa nhau thêm một giây phút nào nữa.

Reng….reng….

“Tôi nghe.”, Khả Di giọng ảm đạm.

“Em đã dọn đồ xong chưa?”, Ân Vương Hoàng giọng trầm ổn đáp lời.

“Xong hết rồi.”

“Tốt. Một tiếng sau sẽ có xe đến đón em. Em chuẩn bị đi.”, Ân Vương Hoàng nói xong rồi cúp máy.

Một tiếng sau, ngay tại dưới chân chung cư nơi Khả Di đang ở có một chiếc xe bóng loáng màu đen dừng trước sảnh. Khi thấy Khả Di bước ra, một chú lái xe mở cửa chạy đến cúi chào cô.

“Chào cô Khả Di. Cậu chủ bảo tôi đến đón cô.”, chú lái xe nói.

“Dạ, chú…”, Khả Di nói một ít rồi dừng lại.

Người lái xe như hiểu ý của Khả Di, ông ấy liền trả lời.

“Cô gọi tôi là chú Mạnh được rồi.”

“Dạ, chú Mạnh giúp cháu để vali lên xe với ạ.”, Khả Di nói rồi đẩy hai chiếc vali lên phía trước, hai tay thì vẫn ôm chặt một thùng cartong. Khi được chú Mạnh ngỏ ý bê giúp thì cô liền từ chối, hình như trong đó là đồ vật rất quan trọng với cô nên cô muốn tự tay mình cầm lấy.

Sau 30 phút chạy xe…

Tiếng bánh xe vali của Khả Di kêu cút kít cùng đôi giày cao gót nện xuống sàn nhà thu hút sự chú ý của Ân Vương Hoàng đang ngồi trên ghế sofa giữa phòng khách. Anh dừng việc đọc báo, đặt tờ báo sang bên cạnh rồi đứng lên, phong thái đĩnh đạc đút hai tay vào túi quần đi đến đối diện Khả Di, giọng trầm ổn.

“Đồ em ít hơn tôi nghĩ.”, anh đưa mắt nhìn hai chiếc vali và chiếc thùng cartong trên người cô.

“Phòng tôi ở đâu?”, Khả Di không mấy quan tâm đến câu nói của Ân Vương Hoàng, cô đã quyết tâm làm anh chán ghét thì sự lạnh nhạt cùng thờ ơ chính là điều kiện đầu tiên trong kế hoạch lần này.

“Hình như vẫn chưa đủ người.”, Ân Vương Hoàng nói câu khó hiểu rồi đưa mắt nhìn xung quanh như đang tìm kiếm ai đó.

“Chỉ có mình tôi anh không cần giở trò. Phòng tôi ở đâu?”, Khả Di tránh né ánh mắt dò xét của Ân Vương Hoàng.

“Lầu 1, phòng thứ hai bên trái.”, Ân Vương Hoàng nhìn chằm chằm Khả Di. Cô đúng là không biết nghe lời gì cả. Cô là đang giả vờ không hiểu hay cố tình không hiểu ẩn ý của anh đây?

“Không phải cùng phòng với anh chứ?”, Khả Di đưa ánh mắt nghi ngờ nhìn thẳng vào gương mặt điển trai của Ân Vương Hoàng.

“Yên tâm, phòng em chỉ kế bên phòng tôi thôi.”, Ân Vương Hoàng nhếch mép.

“Vậy tôi lên phòng trước đây. Anh cho người đem đồ lên giúp tôi.”

“Rất ra dáng bà chủ.”, Ân Vương Hoàng bật cười lớn, anh là muốn thấy cô như vậy.

Khả Di mặc kệ lời nói của Ân Vương Hoàng chỉ chăm chăm nhìn căn phòng ấy mà bước lên lầu để lại anh đứng đằng sau nhìn theo bóng dáng cô. Tôi đã bảo em đem đủ người nhưng em chỉ đem một mình bản thân tới. Vốn dĩ nếu có thêm người kia thì sẽ ngăn chặn được bớt phần nào việc anh muốn gần gũi với cô. Được, sống cuộc sống hai người trước vẫn tốt hơn, từ từ đón người kia về cũng không muộn. Ân Vương Hoàng nghĩ rồi nở nụ cười xấu xa.

Khả Di đang sắp xếp lại quần áo để cho vào tủ thì đột nhiên chiếc điện thoại của cô reo lên. Khả Di dừng công việc đi đến cầm lấy điện thoại, nhấn phím nghe.

“Alo?”, Khả Di chưa kịp nhìn tên người gọi đã bắt máy nên không biết người gọi đến là ai.

“Chị đây, Tú Di.”, Tú Di với giọng điệu kì lạ lên tiếng.

“Chị hai? Chị gọi điện đến có việc gì không?”, Khả Di thắc mắc. Bình thường chị cô ít gọi điện đến lắm sao hôm nay lại chủ động liên lạc với cô? Chẳng lẽ Bảo Bối đã làm gì sai quấy với chị hai nên chị không vừa lòng gọi đến để trách mắng?

“Chẳng lẽ có việc gì chị mới gọi cho em được sao?”

“Dạ không, ý em không phải vậy.”, Khả Di vội phản bác.

“Giỡn thôi. Em làm gì mà căng thế?”

“Chị làm em hết hồn.”, Khả Di thở phào nhẹ nhõm.

“Thật ra chị gọi điện đến là muốn hẹn em. Chị muốn gặp em.”, Tú Di bắt đầu nói vào chủ đề chính.

“Gặp em? Có việc gì sao chị?”, Khả Di thắc mắc.

“Gặp nhau thì biết thôi. Chỗ cũ vào 5h chiều ngày mai.”, Tú Di nói rồi cúp máy, gương mặt xuất hiện nụ cười gian xảo cùng với đó là đôi mắt thể hiện sự mưu mô tính toán ẩn sâu trong đó…


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.