Vô Hạn Tháp Phòng

Chương 9: Phó bản tân thủ 9



Hai con quái tinh anh cuối cùng đều do Tô Thần đánh chết.

Vân Nhàn ngồi dưới đất nhẹ giọng lẩm bẩm: “Tỉ lệ rơi đồ của quái tinh anh đúng là trăm phần trăm nha…”

Mới đầu cô cố ý suy đoán như vậy để ủng hộ sĩ khí, khiến mọi người tích cực lăn xả hơn, không ngờ lại đoán đúng. Giết bốn con quái tinh anh, cô nhặt được bốn loại vật phẩm.

Đôi mắt Chu Huệ bắn ra tia sáng kì dị. Họ làm được rồi! Phần thưởng điểm thuộc tính tự do đợt thứ ba lập tức về tay!

“Phần bồi thường của lam dược?” Tô Thần mang sắc mặt khó lường đi tới, muốn nói chuyện rõ ràng. Chè đậu xanh là do Vân Nhàn chủ động bỏ ra, anh chưa từng hứa hẹn bồi thường gì hết.

Vân Nhàn lạnh nhạt đáp: “Mười con quái tinh anh, bồi thường cho lam dược hai con, còn lại tôi ba con, anh ba con, Chu Huệ hai con, rất công bằng mà.”

Mà kể cả anh có ý muốn cướp lại thì sao chứ? Tô Thần còn có cách bắt cô nhả đồ đã ăn vào miệng ra sao? Muốn vượt qua đợt bốn thiếu Tô Thần main tank không được, nhưng cũng không thể thiếu chủ công như cô đâu.

Mới đầu cô mang mười phần thành ý đi mời Tô Thần hợp tác với mình, ai ngờ người nào đó giấu quá nhiều át chủ bài, cứ mỗi lần nhìn anh là lại thấy đang tính toán mưu ma chước quỷ. Đã thế thì cùng hố lẫn nhau, ai sợ ai?

Vì thế Vân Nhàn vô cùng bình tĩnh, thậm chí còn có tâm trạng khen ngợi Thánh Giới: “Kĩ năng đó của anh tốt thật đấy, quả thực là thần kì.”

Nhìn cô nàng này không hề có tí cắn rứt lương tâm nào, Tô Thần chửi thầm. Anh cảm thấy mình thua vì kĩ năng, thuật Lôi Điện cướp quái quá tốt, không có cách nào để ngăn cản.

“Lần sau gặp lại ở phó bản khác tôi nhất định sẽ không thua.” Tô Thần nghiêm túc nói.

Nhưng mà…

Vân Nhàn nhìn anh ghét bỏ vạn phần: “Phó bản lần sau còn phải gặp lại anh? Thôi đi, tôi không muốn gặp lại đâu.”

Cô đâu phải tìm đồng bọn hợp tác, rõ ràng là tìm phiền phức mà. Chẳng những phải đề phòng mọi lúc mọi nơi mà còn phải cẩn thận tính kế, dù có là đối thủ ngang ngược như Xe Tăng cũng không khó giải quyết bằng anh.

Tô Thần: “…”

Anh đơ mặt nghĩ, người không biết chuyện nghe xong còn tưởng anh cho Vân Nhàn sập bao nhiêu hố, nhưng mấy lần giao tranh người ở dưới hố rõ ràng toàn là anh.

Vân Nhàn lại bổ sung thêm: “Hứng thú của tôi là ngược đãi đồ ăn, ao ước thuận lợi đi đến cuối cùng, sống lại thành công. Nếu anh có lòng can đảm khiêu chiến tiêu chuẩn cao thì mời tìm người khác.”

“Cô có còn nhớ chúng ta chưa qua đợt thứ tư không vậy?” Tô Thần lạnh lùng nhắc nhở, giống như muốn nói một câu không hợp là rời phó bản ngay.

“Nhớ chứ, nhưng không sao cả.” Vân Nhàn chẳng hề để ý: “Thụ Yêu đã chết, đợt thứ tư không trông mong gì được.”

“Trước đợt thứ ba cô cũng nói vậy.” Tô Thần nói.

“Thế sao? Vậy nếu có thể may mắn vượt qua đợt thứ tư thì tốt quá.” Vân Nhàn không thèm để ý.

Lúc này âm thanh máy móc lại vang lên, phát phần thưởng điểm thuộc tính tự do, mỗi người được ba điểm.

Vân Nhàn cộng thêm Trí Lực thành 13 điểm, sau đó nói với Tô Thần: “Rút kinh nghiệm lần trước bị thiếu MP, lần này thêm nhiều điểm vào Trí Lực một chút.”

“Nhưng lần trước có Thụ Yêu chắn đòn, lần này chỉ có tôi. Thêm điểm vào Thể Chất mới có thể tăng HP.” Tô Thần phản bác.

Vân Nhàn nghĩ cũng đúng, nên cô không nói gì nữa.

Ai ngờ Tô Thần trầm tư một lát, đổi ý: “Thôi, trước cứ để đó, chờ xem tình huống cụ thể đợt thứ tư thế nào đã rồi quyết định cũng không muộn.”

“Cũng tốt.” Vân Nhàn tỏ ý tán thành.

Sau đó, ba người khôi phục trạng thái đầy HP MP, yên tĩnh chờ đợt thứ tư đến.

– ——————————————–

Sau khi thời gian nghỉ ngơi kết thúc, một con sói bạc thật lớn xuất hiện trước mắt ba người. Hình thể của nó cực lớn, lớp lông lấp lánh ánh bạc, tốc độ không nhanh không chậm, thong thả như đang đi dạo.

Sắc mặt Tô Thần hết sức nghiêm trọng: “Xem ra là boss. Tôi cũng không dám lên đâu, không chừng nó tát một cái tôi cũng thăng luôn.”

“Trực tiếp tấn công đi, dù sao tốc độ của nó cũng không nhanh.” Vân Nhàn đề nghị.

Chu Huệ lập tức kéo cung bắn tên.

Đạn ánh sáng, đạn ma pháp, sấm sét, mũi tên lần lượt bắn lên người sói bạc, nhưng máu sói rút xuống cực kì chậm chạp.

Vân Nhàn liên tục sử dụng sấm sét không ngừng nghỉ, dùng hết sạch toàn bộ MP, nhưng máu của sói bạc lúc này mới chỉ giảm đi khoảng một phần ba.

Tô Thần hít hà, vô cùng tò mò: “Rốt cuộc con quái này thủ cao bao nhiêu vậy? Có bao nhiêu máu vậy?”

Chu Huệ vẻ mặt đau khổ báo cáo: “Đã dùng hết MP.”

Cô ta vẫn thêm băng sương lên mũi tên để làm chậm tốc độ boss, tranh thủ cho tháp bắn tên bắn được nhiều hơn nên MP tiêu hao rất nhanh.

“Không qua nổi rồi.” Tô Thần lẩm bẩm, gương mặt tỏ vẻ tiếc nuối.

“Cũng không tệ lắm. Vốn tôi còn nghĩ rằng không qua được đợt ba, có thể đến được đợt thứ tư cũng không dễ dàng gì rồi.” Vân Nhàn cảm khái: “May mắn có anh, nếu không phó bản kết thúc từ lâu rồi.”

“Đáng tiếc vẫn không qua được.” Tô Thần chán nản xua xua tay: “Giải tán thôi.”

Thật ra Chu Huệ lại có cái nhìn khá phóng khoáng, có thể may mắn qua đợt thứ ba đã cảm thấy hết sức thỏa mãn rồi. Nghĩ đến chỉ mới ba tiếng trước mình ngốc nghếch đơn thuần như thế nào, trong lòng có cảm giác đã qua mấy đời, mới chỉ chơi phó bản đầu tiên mà nhân sinh quan thế giới quan đã trở nên điên đảo.

Thấy trò chơi kết thúc, cả người cô ta thả lỏng, cảm giác mệt mỏi cũng dội lên trong lòng.

“Tôi đi đây.” Chu Huệ chào hai người, xác định rời khỏi phó bản.

Cảm xúc của cô ta với hai người này rất phức tạp. Vì đối phương bức ép nên cô ta mới có thể nhanh chóng trưởng thành, nhưng những chuyện họ làm khiến người khác không thể nào cảm kích nổi, cho nên cô ta lựa chọn không nói gì cả, nhanh chóng rời đi.

Ánh sáng trắng lóe lên, Chu Huệ biến mất.

Vân Nhàn bình tĩnh nói: “Được rồi, người đi rồi đấy, có át chủ bài gì anh nhanh chóng lôi ra đi.”

Tô Thần nhìn Vân Nhàn, mặt tỏ vẻ vô tội: “Cô nói gì vậy?”

“Nếu không có chuẩn bị trước thì sao anh còn chưa đi?” Vân Nhàn bĩu môi, nghiêm túc nói: “Dù sao cũng từng là đồng bọn hợp tác với nhau, anh như thế nào tôi biết rất rõ. Tiện thể tôi muốn nói một câu, trước khi anh rời đi tôi tuyệt đối sẽ không đi đâu. Cho nên anh đừng lãng phí thời gian nữa, nhanh lên đi.”

“Được rồi, cô thắng.” Tô Thần bất đắc dĩ, vừa lật tay lại lộ ra một tấm thẻ.

“Sấm Sét Ầm Ầm: Triệu hồi sấm sét tạo thành thương tổn cực lớn cho một mục tiêu đơn thể.”

Mặt sau có ghi chú là tấm thẻ dùng một lần.

“Sao anh lại có hai tấm thẻ?” Vân Nhàn khó hiểu.

“Rơi xuống từ quái tinh anh ở đợt ba.” Tô Thần vừa giải thích vừa sử dụng thẻ.

“Thì ra là thế.” Vân Nhàn bừng tỉnh. Cô còn đang cảm thấy quái lạ, đợt thứ tư khó vậy thì làm gì có đội nào qua được? Thì ra đạo cụ qua ải sẽ rơi xuống ở các đợt trước.

“Coi như số cô tốt, tự nhiên thì nhặt được điểm thưởng thuộc tính.” Tô Thần có chút bất đắc dĩ.

Thực tế dù là người cùng một trận doanh cũng sẽ so bì với nhau, cho nên ngay từ ban đầu anh muốn lặng lẽ làm giàu, một mình chiếm điểm thưởng và quà boss rơi ra. Có điều giờ bị phát hiện mất rồi, đành chịu vậy.

Vân Nhàn ngẩng đầu chờ nằm không mà thắng, ai dè tia chớp đánh xuống xong, thanh máu trên đầu sói bạc biến thành màu đỏ nhưng vẫn kiên cười đi về phia Truyền Tống Trận.

Tô Thần kinh ngạc đến mức đờ người. Thương tổn cực lớn đâu? Có hai phần ba máu cũng không đánh chết được, chỉ giảm được tầm 50% máu, dối trá!!!

“Nhìn cái gì! Bắn đi!!” Vân Nhàn hét ầm lên, bắn ma pháp đạn trước, đồng thời trong lòng cô cảm thấy hết sức muộn phiền. Sống không nổi với phó bản đào hố người chơi, thêm một tên đồng đội ngốc nữa, bi thương quá mà…

Đạn ánh sáng, đạn ma pháp đan xen nhưng không thể ngăn cản bước chân vững chãi của sói bạc.

Xong xong! Vân Nhàn tuyệt vọng. Nếu lúc này đầy MP thì cô có thể thả sét đánh sói bạc nằm luôn, nhưng vấn đề là bây giờ hết sức thiếu thốn MP, muốn cũng không thể dùng kĩ năng được. Lúc cần nhất thì không có MP, thật khổ sở.

Ngay lúc mấu chốt, Tô Thần đứng chắn trước mặt sói bạc, cắn răng cứng rắn nói: “Để tôi chặn quái! Cô đánh nhanh đi!”

“Có nhanh đi nữa thì có thể nhanh hơn bao nhiêu chứ?!” Nghĩ đến chuyện Chu Huệ bị lừa đi mất rồi, áp lực của hai người ở lại tăng lên, Vân Nhàn giận muốn sôi máu.

“Dài dòng!” Tô Thần thẹn quá hóa giận, kết quả vì phân tâm nên bị móng vuốt của sói bạc chụp thật mạnh, kêu rên ra tiếng.

“Ba người chắc chắn qua ải thì không cần, nhất định đòi hai người hợp tác, mang mạng ra thử, anh chơi giỏi thật đấy.” Vân Nhàn lắc đầu thở dài, cảm giác chẳng bao lâu nữa Tô Thần sẽ bị sói đập bẹp.

Nhưng hai mấy giây qua đi Tô Thần vẫn sống nhăn, thậm chí thanh máu vẫn nguyên màu xanh lục.

Vân Nhàn nheo mắt.

Trước đó lúc Tô Thần làm main tank quá hỗn loạn, thêm nữa cô phải tập trung cướp quái nên không chú ý, cộng thêm Tô Thần có kĩ năng hồi máu nên mấy lúc nhìn thoáng qua máu anh màu xanh lục cô cũng không thấy nghi ngờ, chỉ nghĩ rằng anh tự thêm máu. Nhưng vừa rồi cô thấy rõ ràng sói bạc đánh trúng anh ba bốn cái, Tô Thần chỉ dùng một lần Thánh Giới, đáng lý ra máu phải sớm chuyển thành màu đỏ mới đúng. Lực tấn công của boss không đáng nghi, vậy thứ đáng nghi chỉ có thể là phòng thủ và máu của Tô Thần…

Có suy nghĩ này nên Vân Nhàn bỗng cảm thấy không thích hợp. Xe Tăng chọn kĩ năng giảm sát thương nên mới làm main tank, vậy vì sao Tô Thần nói bản thân là main tank? Không thể nào là vì anh có kĩ năng thêm máu chứ? Huống chi nếu chỉ đơn thuần vì kĩ năng Thánh Giới thì anh hoàn toàn có thể chọn phát triển theo hướng pháp sư mà, trừ khi… anh vì một nguyên nhân nào đó nên ngay từ đầu đã quyết tâm phải làm main tank.

“Cái tên phiền toái này, mỗi lần có chuyện gì liên quan đến anh ta là mọi chuyện bắt đầu trở nên phức tạp, phí não.” Vân Nhàn vừa ghét bỏ anh vừa nắm chặt thời gian gắt gao ra đòn, hận không thể nhanh chóng vượt ải rồi cách Tô Thần thật xa.

Nửa phút sau, sói bạc ầm ầm ngã xuống. Tô Thần chờ đợi nửa ngày cũng không thấy âm thanh máy móc thông báo, nhìn về phía Vân Nhàn lại thấy vẻ mặt cô hết sức kinh ngạc, trong lòng lập tức dâng lên cảm giác không ổn: “Cô đánh chết?”

“Ừm.” Vân Nhàn sờ sờ mũi, trên mặt lộ ra biểu cảm vui mừng.

Trời đất chứng giám, lần này cô thật sự không hề có ý định cướp quái, thêm nữa MP của cô đã dùng hết, muốn cướp cũng không nổi mà! Cô ném đạn ma pháp không ngừng chỉ vì muốn đánh chết sói bạc, nhận được điểm thuộc tính khi qua ải, ai dè cuối cùng mạng boss vẫn rơi xuống đầu cô.

Tô Thần tức quá mà cười, tính hết nước rồi cuối cùng người vớt được đồ tốt lại không phải là anh.

Lúc này âm thanh máy móc cũng lên tiếng thông báo: “Quái thú tập kích đợt thứ tư kết thúc, chúc mừng người chơi thủ tháp thành công. Mỗi người chơi nhận phần thưởng là bốn điểm thuộc tính tự do. Đã hoàn thành phó bản tân thủ, mỗi người chơi được thưởng thêm một điểm thuộc tính tự do và 300 điểm tích phân. Mời người chơi rời khỏi phó bản tân thủ trong vòng mười lăm phút, hết giờ sẽ tự động truyền tống rời đi.”

“Đi thôi.” Tô Thần chán nản rã rời, tùy tiện tạm biệt.

Vân Nhàn gọi anh lại: “Này, rốt cuộc thì vì sao anh quyết định làm main tank vậy? Thêm nữa, vì sao máu anh nhiều vậy?”

“Muốn biết à?” Tô Thần hỏi.

“Cực kì muốn.” Vân Nhàn thành thật trả lời.

“Thôi, cũng nhờ có cô hỗ trợ mới qua được ải.” Tô Thần đại phát từ bi, đưa đồng hồ đến trước mặt Vân Nhàn.

Vân Nhàn tinh mắt nhìn thấy số liệu hiển thị: “Lực Lượng 8 (+2), Nhanh Nhẹn 6, Thể Chất 10 (+2), Trí Lực 10 (Điểm thuộc tính chưa phân phối 5).”

Thiên phú: Đại Địa Chi Tâm: HP +200, Thủ +5. Công thức phòng thủ giảm sát thương: Giá trị thủ/(Giá trị thủ +20). Hiện tại miễn giảm 20% sát thương nhận vào.

Vân Nhàn: “…”

Thuộc tính của cô gồm Lực Lượng 5, Nhanh Nhẹn 5, Thể Chất 5 (+1), Trí Lực 13 (+1) (Điểm thuộc tính chưa phân phối 5).

Vừa nhìn đã thấy, ngoại trừ Trí Lực ra thì những mục khác không cách nào so sánh được. Ngay cả thiên phú gì đó cô nghe cũng chưa từng nghe thấy bao giờ.

– ——————————————

Tác giả có lời muốn nói: Vân Nhàn (đau đớn): Hình như chúng ta không phải chơi cùng một trò chơi >﹏<

Anh đến em đi hố lẫn nhau, giống như đang tán tỉnh (☆_☆)


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.