Vô Địch Sư Thúc Tổ

Chương 37: Tử yêu



Triệu Thiết Trụ và Vương Nhị Hỉ chính là đệ tử chân truyền của một trong bốn đại tông môn của Nam cảnh Kiếm Tông, hai người đều là đạt đến cấp bậc Thiên giai, thuộc về thiên tài tuyệt đỉnh.

Lần này hai người ra ngoài lịch luyện, bởi vì nghe nói gần Tây cảnh hoang dã sắp có bí bảo xuất thế, cho nên từ vạn dặm xa xôi chạy tới nơi này.

Trải qua hai tháng chờ đợi, bí bảo rốt cục xuất hiện, lập tức các võ giả đến từ các nơi vì cướp đoạt bí bảo, không chút do dự xuất lực chém giết, cảnh tượng thảm thiết vô cùng.

Triệu Thiết Trụ cùng Vương Nhị Hỉ đương nhiên cũng không ngoại lệ.

Đúng lúc này, tai nạn giáng lâm.

Không biết từ nơi nào đột nhiên xuất hiện một đám cường giả dị tộc, không nói hai lời trực tiếp động thủ với bọn họ, vốn dĩ bởi vì đoạt bảo đã tử thương vô số, còn lại một số võ giả hoặc là có thương tích trong người, hoặc là linh lực tiêu hao quá độ, làm sao có thể là đối thủ của cường giả dị tộc, chiến đấu dường như là nghiêng về một bên.

May mà Triệu Thiết Trụ cùng Vương Nhị Hỉ phản ứng nhanh, gấp rút thi triển độn thuật của tông môn trốn thoát.

Nhưng mà những cường giả dị tộc kia lại không có vì vậy mà từ bỏ, lại liên tục truy giết bọn họ ba ngày ba đêm, trên đường đi hai người vừa đánh vừa lui, thương thế càng thêm nặng.

Ngay lúc bọn hắn đi xuyên qua dãy núi này, sắp chống đỡ không nổi nữa bị đuổi kịp, dãy núi sau lưng đột nhiên nổ tung… Nổ…

Đúng vậy, Triệu Thiết Trụ tin chắc mình không có nhìn lầm, giống như tận thế đến, những cường giả truy sát bọn hắn kia trong nháy mắt bị ánh sáng hút vào, ngay cả xương cốt cũng không sót lại một chút cặn nào, nếu không phải Triệu Thiết Trụ cùng Vương Nhị Hỉ đã rời khỏi dãy núi, lại lấy tốc độ nhanh nhất tiến vào lòng đất, chỉ sợ sớm đã cùng những cường giả dị tộc kia quy thiên chung rồi.

Dù vậy, hai người nhưng vẫn bị lực phản chấn làm bị thương, suýt nữa mất mạng.

“Ngươi không sao chứ?”

Triệu Thiết Trụ nhìn về phía sư đệ đồng môn.

“Không có việc gì.”

Vương Nhị Hỉ lắc đầu, có thể giữ được tính mạng đã là may mắn, chút thương thế ấy thì coi là cái gì.

Lập tức hai người không hẹn mà cùng nhìn về phía vết lõm to lớn trước mắt, nuốt ngụm nước miếng.

Loading…

“Cái này…”

Triệu Thiết Trụ kinh ngạc nói không ra lời, đến tột cùng là nhân vật gì mới có thể tạo ra sức phá hủy kinh người như thế?

“Chẳng lẽ vừa rồi có vị võ đạo Chí tôn đi qua nơi này?”

“Không đúng, hẳn là võ đạo Truyền kỳ.”

Vương Nhị Hỉ kiên định nói.

Lời vừa nói ra, không khí lâm vào yên tĩnh.

Phóng mắt hết Nam cảnh, cho dù là bốn đại tông môn, số lượng cường giả Truyền Kỳ cảnh không vượt qua mười ngón, hơn nữa mỗi một vị đều uy danh hiển hách, chấn nhiếp càn khôn.

Nơi này làm sao có thể đột nhiên xuất hiện một vị võ đạo Truyền kỳ? Với lại không hiểu làm sao mà phải hủy đi cả dãy núi này?

Hoặc là nói, đối phương vốn là muốn ra tay với những cường giả dị tộc, chỉ là không kịp dừng tay, không cẩn thận hủy luôn cả dãy núi?

“Không quản ra sao, vị Truyền kỳ này hẳn không phải là địch nhân.”

Triệu Thiết Trụ miễn cưỡng lộ ra dáng vẻ tươi cười.

“Ta cũng thấy vậy.”

Vương Nhị Hỉ đồng ý.

Hít một hơi thật sâu, Triệu Thiết Trụ giữ vững tinh thần nói:

“Chúng ta vẫn là mau chóng thông tri cho tông môn, dị tộc đột nhiên xuất hiện, nhất định có âm mưu gì.”

Linh Ương Giới bao la vô biên, tràn ngập các loại sinh linh, đương nhiên không chỉ có nhân tộc, mà dị tộc truy sát bọn hắn trước đó, chính là một loại chủng tộc có làn da màu tím, được xưng là “Tử yêu”, bọn hắn từng tên đều có dáng người khôi ngô, lực lớn vô cùng, ngay cả nữ tử cũng không ngoại lệ.

Bởi vì tử yêu tính cách bạo ngược, rất thích chiến đấu, ba trăm năm trước đã bị bốn đại tông môn liên hợp trục xuất khỏi Nam cảnh, chỉ có thể ở chỗ giao nhau giữa Tây cảnh và Nam cảnh tham sống sợ chết, nơi đó hoàn cảnh ác liệt, tài nguyên thiếu thốn, thời gian lâu dài sớm muộn cũng sẽ diệt vong, bởi vậy bốn đại tông môn cũng không có tiếp tục truy kích, không nghĩ tới hôm nay lại ngóc đầu trở lại.

“Ừ, chúng ta rời khỏi nơi này trước, để tránh gặp lại những tên tử yêu khác.”

Vương Nhị Hỉ nói xong, vừa muốn xuất phát, bỗng nhiên sắc mặt trắng nhợt, phun ra một ngụm máu tươi.

“Sư đệ!”

Triệu Thiết Trụ kinh hãi, liền vội vàng tiến lên đỡ lấy Vương Nhị Hỉ

“Sư đệ, ngươi thương thế quá nặng, vẫn là để ta đến cõng ngươi đi.

Nghe vậy, sắc mặt Vương Nhị Hỉ hơi hồng, nhưng không có cự tuyệt: “Được.”

Triệu Thiết Trụ mừng thầm, trải qua lần sinh tử này, quan hệ của hai người bọn họ lại gần hơn một bước, thế là hắn lập tức cõng Vương Nhị Hỉ lên, bay đến thành thị gần nhất.

Sau khi hai người rời đi, mảnh hoang dã này hoàn toàn khôi phục yên tĩnh, không biết qua bao lâu, nơi xa đột nhiên truyền đến tiếng xé gió chói tai, ngay lập tức mười tên lưng hùm vai gấu, tựa như cự nhân hình xuất hiện trong tầm mắt, quan trọng nhất là, da của tất cả bọn hắn đều là màu tím.

Mười tên tử yêu dường như đang tìm kiếm thứ gì đó, sau khi bọn hắn nhìn thấy phế tích của dãy núi, lập tức ngừng lại.

“Đại vương, khí tức của điện hạ là biến mất ở nơi này.”

Một tên tử yêu cung kính nói, giọng nói có chút run rẩy.

Ai cũng đều có thể nhìn ra, chỉ sợ vị điện hạ kia đã dữ nhiều lành ít.

“…”

Được xưng đại vương tử yêu là người cao hơn hai mét, hở ngực lộ ra vẻ tráng hán, chỉ thấy nó mặc lên người da lông của yêu thú, vết sẹo trải rộng khắp toàn thân, nhìn qua như hung thần ác sát.

“Không ngờ rằng nhân tộc lại có cường giả cấp bậc Truyền Kỳ cảnh xuất thủ!”

Tráng hán da tím trầm giọng nói.

“Cái gì?”

Tráng hán da tím cùng hơn mười tên tử yêu đi theo sắc mặt đại biến, lộ ra vẻ mặt sợ hãi.

“Hừ, sợ cái gì, cho dù là Truyền kỳ thì làm sao, Tử linh tộc chúng ta lần này ngóc đầu trở lại, chính là đến rửa sạch sỉ nhục ba trăm năm trước, để bốn đại tông môn biết, thống khổ của chúng ta trong ba trăm năm qua!”

Tráng hán lạnh lùng nói:

“Liên hệ những bộ lạc khác, chiến tranh giữa chúng ta và nhân tộc, có thể bắt đầu.”

“Vâng!”

“…”

Giờ phút này, Tần Giác còn không biết, trời xui đất khiến sao mà bản thân lại cứu hai tên đệ tử Kiếm Tông, càng không biết là, bởi vì hành động của hắn, trong lúc vô tình đã đẩy nhanh cuộc chiến giữa Tử linh tộc cùng nhân tộc.

Trở lại Huyền Ất Sơn, trời đã tối, Tần Giác thu hồi Hoả hoàng kim, thấy thiếu nữ vừa mới kết thúc tu luyện, đang đứng dậy chuẩn bị rời đi.

Nhìn thấy Tần Giác, thiếu nữ hơi kinh ngạc “Ta còn tưởng rằng ngươi đi ngủ rồi chứ.”

“…”

Ta là người thích ngủ vậy sao?

Ách… Hình như đúng là như vậy.

Thấy Tần Giác trầm mặc không nói, thiếu nữ phất phất tay nói:

“Ta đi đây, ngày mai gặp.”

“Ngày mai gặp.”

Nơi này nghiễm nhiên đã trở thành nơi để thiếu nữ tu luyện, chỉ cần không có chương trình học, cơ bản mỗi ngày đều sẽ tới.

Ngay lúc Tần Giác dự định làm đồ ăn ngon, khao bản thân mình, chỗ đại điện đột nhiên vang lên một tiếng nổ mạnh đinh tai nhức óc, Tần Giác liền nhìn thấy một đoàn khói đen bốc lên không trung, ngưng tụ thành một cái đầu lâu đáng sợ, âm trầm.

“???”

Chẳng lẽ lại là thằng ngu nào đến tìm phiền toái nữa?

Không kịp nghĩ nhiều, Tần Giác cấp tốc đến bên ngoài đại điện, hắn còn chưa đi vào, một bóng người đen như mực đã từ bên trong chạy ra.

Tần Giác chăm chú nhìn, chính là chưởng môn Huyền Ất Sơn, Bạch Nghiệp!

“Sư huynh, ngươi đây là…”

Tần Giác khóe miệng run rẩy, không hiểu cho lắm.

“Khụ khụ khụ!”

Giờ phút này cả người Bạch Nghiệp đầy bụi đất, chật vật không chịu nổi, nơi nào còn dáng vẻ tiên phong đạo cốt bình thường nữa, bộ dáng không giận tự uy, hiển nhiên đã biến thành một người da đen.

Bị Tần Giác ngăn lại, Bạch Nghiệp xấu hổ xoa xoa đôi tay, nói: “Ha ha, không có gì, chỉ là lúc vừa mới luyện đan không giữ lửa cho tốt, không cẩn thận… Nổ lô.”

Tần Giác: “…”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.