Võ Đế Vô Cực/Võ Đạo Chi Lộ

Chương 25: C25: Thủy thương quốc lung lay



Sau mấy tháng lênh đênh trên biển ba người cùng một số người của Sát Phạt Điện cũng đã đặt chân đến được Thủy Thương Quốc. Dù là ở ngoài đảo xa nơi đây có quang cảnh còn phồn vinh hơn cả nhưng nước khác trong đất liền. Dương Tử cũng choáng ngợp trước sự nguy nga đồ sộ của Thủy Thương Quốc. Dạ Hy và Linh Nhi vừa tới nơi liền nói với Dương Tử rằng:

– Dương Huynh, huynh cho bọn ta đi chơi chút nha!

Dương Tử cũng vui vẻ mà đáp:

– Cũng được nhớ về sớm đấy nhá!

Chưa kịp để hắn nói hết câu hai nàng liền chạy đi thăm thú mà bỏ hắn lại. Dương Tử cũng lắc đầu cười trừ mà nói với Hữu Nha:

– Ngươi có biết người của chúng ta ở đâu trong Thủy Thương Quốc không đấy?

Hữu Nha mới e dè đáp:

– Ta cũng không rõ có lẽ họ sẽ tìm tới sớm thôi thưa chủ thượng!

Dương Tử cũng ra lệnh cho người của Sát Phạt Điện đi nghe ngóng tung tích của thủy mạch hạt giống. Bấy giờ hắn cũng có thời gian rảnh để đi nghe ngóng tình hình. Hắn dịch dung để người khác không nhận ra mình. Lúc đang tản bộ Dương Tử đã bị một tên to con va vào và đòi hắn bắt đền. Một tên mới nói lớn:

– Người có biết chúng ta là người của huyết lang bang không còn chưa mang tiền ra đây?

Dương Tử cũng mặc kệ bình thản bỏ đi, tên kia thì không dễ như vậy hắn liền tức giận vừa quát lớn mà vừa tung đấm về phía Dương Tử:

– Ngươi dám bỏ ngoài tai lời nói của huyết lang bang của bọn ra sao!

Dương Tử nhẹ nhàng dùng quạt đỡ lấy rồi đẩy ngược đòn đánh lại. Rồi lên tiếng với dọng điệu tao nhã mà nói:

– Không biết mấy vị huynh đài này có thể để ta đi được không, dù gì chúng ta cũng không có ân oán nhỉ?

Tên kia lập tức đáp lại:

– Cũng được thôi! Nhưng quỳ xuống và để con nhỏ bên cạnh người hầu hạ lão tử là được Hahaha!

Nãy giờ Tân Hàn vẫn luôn đi theo hắn khiến bây giờ Dương Tử đành phải ra tay. Vẫn vẻ tao nhã đấy Dương Tử lại nói:

– Chi bằng các vị lên hết một lượt đi để ta được thỉnh giáo cao chiêu của các vị!

Nghe hắn nói vậy lũ người kia lập tức lao lên, một số tên gào lớn:

– Đừng xem thường người của huyết lang bang bọn ta!

Vả mặt thường đến rất nhanh sau màn khói bụi Dương Tử cùng Tân Hàn đi ra không dính tý bụi nào. Bấy giờ Dương Tử cũng bỏ đi mà tìm thương hội gần nhất. Thật may sao khi hắn tìm được thương hội mà lại còn là của Sát Phạt Điện của mình nữa chứ. Hắn vui vẻ đi vào chuẩn bị sắm chút đồ còn luyện chế. Thế giới thiếu người tài nhưng không thiếu người hãm. Tuy ăn mặc rất nho nhã rồi nhưng Dương Tử vẫn bị một tên chê rằng dách dưới. Dương Tử cũng chẳng vừa lập tức cho hắn một cú vả mặt rất nhanh. Từ trong túi Dương Tử lấy ra Đan Dược Ngũ Phẩm mà giao dịch. Hắn cũng không quên nói lớn:

– Ai da ta thừa mấy viên phế đan này nhiều quá nên cũng muốn dọn dẹp đồ trong nhẫn!

Bị vả mặt tên kia liền im thin thít mà chuồn đi. Xong Dương Tử cũng đã gặp được người quản lý ở đây, hắn liền đem một đống đan dược ra cho đệ tử trong Sát Phạt Điện dùng để tăng cường công lực. Hắn cũng để Tân Hàn ở lại quản việc ở đây và nói với họ sau này gặp cứ gọi là Bạch Công Tử là được. Khi đang tiếp tục tản bộ thì hắn vô tình thấy được một hàng quán bán một mảnh cây Bồ Đề. Mà lại còn là loại sống qua vạn năm rồi nên tạp chất gần như không có. Dương Tử lập tức tiến tới mà mua nó nhưng từ đầu có một lũ người đi đến đòi Dương Tử giao ra vật vừa nãy coi như tiền bồi thường. Dương Tử vẫn nho nhã đáp rằng:

– Ta và các vị không thù không oán cớ gì lại bắt ta bồi thường?

Lúc này lũ người kia mới lôi mấy tên lúc sáng đã gây sự với Dương Tử ra mà nói lớn:

– Ngươi đánh người của bọn ta như thế này mà còn muốn chối hay sao?

Đột nhiên có một cô nương từ đâu lao tới đánh lui lũ người huyết lang bang kia mà kéo Dương Tử đi. Cô nàng ấy mới quay lại mà nói:

– Nhìn ngươi chân yếu tay mềm như vậy sao mà lại dây vào phải bọn chúng vậy!

Dương Tử lúc này thầm nghĩ:

– Cô mà không tới lũ kia cũng sớm chết dưới tay ta rồi!

Đầu nghĩ vậy mồm hắn cũng thành thật mà đáp:

– Ta chẳng may đụng vô người một tên lúc sáng rồi giờ chúng dẫn người tới ép ta như vậy!

Cô nàng kia cũng lắc đâu đáp xuống một mái nhà mà nói:

– Nhớ đấy lần này ta cứu ngươi nhưng lần sau không có đâu đừng động vào bọn chúng nữa đấy.

Nói xong cô nàng bay đi bỏ lại Dương Tử trên mái nhà. Hắn thở dài tự nghĩ:

– Con nít bây giờ toàn muốn làm anh hùng thôi à!

Chưa kịp làm gì Nhẫn Dạ lập tức quát lớn:

– Dương Tử mau đi có bảo bối xuất thế nhanh lên coi!

Nghe vậy Dương Tử ngay lập tức truyền âm cho Linh Nhi và Dạ Hy toạ độ để họ cùng đến. Quả nhiên vẫn có rất nhiều người phát giác ra trong số đó có cả tên áo đen đã theo dõi Dương Tử ở Kim Thương Quốc.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.
Võ Đế Vô Cực (Võ Đạo Chi Lộ)

Chương 25: Thủy Thương Quốc Lung Lay



Khi đã được nhận thẳng vào nội môn của Thu Thủy Tông vì tuổi cũng trẻ mà tu vi luyện khí nên có rất nhiều trưởng lão đến xem xét để thu làm đệ tử. Trong đám trưởng lão đấy Dương Tử thấy một người khá là kiệm lời mà lại có tu vi khá thấp. Thấy thể Dương Tử liền truyền âm cho Linh Nhi và Dạ Hy rằng :

– Hai muội tìm ai cũng được còn ta sẽ đi tìm người nào đấy ít hoạt động để có thể dễ bề hành động.

Hai người cũng đáp lại :

– Vậy bọn ta đi trước huynh cứ tìm đi.

Nói xong hai nàng chọn vào môn hạ của một vị sư phụ tên là Tuyết Nhung. Còn Dương Tử dù được mấy vị trưởng lão để mắt hắn lại chọn người có thực lực thấp nhất nội môn. Tên là Bắc Phi ở tận sâu trong núi và cũng ít hoạt động. Khi được chính thức có lệnh bài vào được nội môn Dương Tử cũng khá bất ngờ về linh khí của nơi này. Quả thực rất nồng đậm do không kiềm chế kịp mà hắn lại vô tình đột phá một cấp. Khiến luyện khí của hắn cũng lên một cấp, lúc này cao tầng của Thu Thủy Tông cũng đã chú ý đến hắn. Dương Tử tạm biệt hai người Linh Nhi và Dạ Hy mà đi theo vị sư phụ mới của hắn. Vị sư phụ mới của hắn e dè nói :

– Sao…sao ngươi lại chọn vào môn hạ của ta vậy.

Dương Tử bèn đáp :

– Tại ta thấy ngươi thú vị nên ta muốn vào thôi !

Thật ra hắn cũng nhìn ra được tư chất của vị sư phụ hắn không yếu. Chỉ là có kẻ hãm hại hắn nên không thể phát huy toàn bộ thôi. Sư phụ hắn mới lí nhí nói :

– Ta sẽ cố hết sức hỗ trợ ngươi !

Dương Tử liền bật cười đáp :

– Được ! Mong được sư phụ chiếu cố.

Khi đến nơi ở của mình hắn cũng bất ngờ về nơi đây. Linh khí dày đặc đến nỗi đều sắp ngưng thành linh dịch. Tạo nên một làn không khí ẩm ướt và lành lạnh. Chưa để sư phụ hắn đợi lâu Dương Tử liền kéo Bắc Phi đi chơi. Khiến mặt Bắc Phi đỏ ửng lên mà nói :

– Từ từ thôi đã !

Vừa nói Bắc Phi quay đi mà gạt tay hắn ra mà quay về. Dương Tử cũng khó hiểu hỏi Nhẫn Dạ :

– Sư phụ à tên đó bị sao vậy nam nhân với nhau sao phải ngại nhỉ ?

Nhẫn Dạ cũng cười đáp :

– Haha biết đầu hắn lại là vợ thứ tư của ngươi !

Dương Tử liền xị mặt đáp :

– Người đừng đùa con chứ.

Vài tuần sau khi gia nhập vào môn hạ của Bắc Phi, Dương Tử đang bay trên trường thì Nhẫn Dạ hiện ra đấm vào đầu Dương Tử rồi bấy giờ mới nói :

– Đi mau hướng bắc sâu trong rừng kia có thứ gì đó khiến thần hồn ta giao động !

Dương Tử nghe vậy vừa chạy vừa hỏi Nhẫn Dạ:

– Thứ gì làm thần hồn người giao động được vậy chứ ?

Đến nơi hai người mới bất ngờ khi linh khí còn dày đặc hơn mà còn có cả một hồ linh dịch thượng phẩm. Nhưng bất ngờ hơn hai thầy trò nhìn thấy một nam nhân chuẩn bị cởi đồ xuống tắm. Nhìn một lúc hắn mới nhận ra đấy là sư phụ mới của mình. Bông dưng Bắc Phi cởi ra thứ gì đó mà đột nhiên hai trái đào đã lộ ra. Dương Tử bây giờ mới há mồm quay lại hỏi Nhẫn Dạ:

– Người không phải biết hắn là con gái từ đầu rồi chứ ?

Nhẫn Dạ mới ho hai cái mà đáp :

– Khụ khụ tin tưởng vi sư ngươi đi ta không biết đâu !

Hai thầy trò lại chăm chú nhìn Bắc Phi tắm tiếp, đang hưởng thụ thì một con thất giai yêu thú lao ra đấm bay Dương Tử xuồng hồ linh dịch. Bắc Phi mới bất ngờ mà hét lên :

– Biến Thái !

Vì chưa biết đấy là Dương Tử nên nàng tung đầm về hắn không thương tiếc. Bấy giờ hắn mới bịt mắt lại mà nói lớn :

– Sư phụ bình tĩnh đã là ta mà !

Bắc Phi mới giật mình che đôi bồng đào lại ngượng ngùng mà hỏi Dương Tử :

– Sao ngươi lại nhìn trộm ta chứ ?

Dương Tử vừa buộc khăn bịt mắt lại mà đáp :

– Ta không nhìn trộm người ta bị con yêu thú kia truy đuổi nên mới bị nó đánh bay xuống đây!

Tưởng vậy Bắc Phi sẽ vì hắn ra tay hạ con thất giai yêu thú kia. Thì nàng lại chạy ra sau lưng hắn mà vừa khóc vừa gào lên :

– Ta…ta không đánh được nó đâu huhu.

Vừa nói nàng lại vô tình để đôi bồng đào chạm vào lưng hắn. Khiến Dương Tử giật mình bộc phát sức mạnh đạp thẳng mồm con yêu thú mà hét lớn :

– Con súc sinh nhà mi dám doạ sư phụ của ta hả ?

Con yêu thú chịu một đạp của cường giả Tiên Thiên Kì nên bay về với tổ tiên. Tẩy trắng bản thân thành công Dương Tử liền đưa cho Bắc Phi bộ quần ào mà nói :

– Nay đệ tử làm sai mong người trách phạt.

Mặt hắn thì đượm đượm buồn có vẻ rất biết lỗi nên Bắc Phi đành nói :

– Cũng không phải lỗi của ngươi.

Dương Tử định đi thì nàng lại gọi hắn lại, vừa che người vì chưa kịp mặc đồ mà vừa e thẹn nói :

– Đừng cho ai biết về chuyện này nha !

Nói xong mặt nàng đỏ bừng mà bay đi ném Dương đần với một ngàn câu hỏi vì sao. Lúc này Bắc Phi mới dừng chần lại tự nghĩ thầm :

– Đấy là cảm giác gì vậy ta vậy mà lại không thể nói một câu hoàn chỉnh trước mặt hắn ! Ta bị sao vậy chứ ?

Phía Dương Tử hắn bay đi tìm thượng nguồn của linh dịch để tìm hiểu một chút. Một kẻ nào đó đang nhìn hành tung của Dương Tử qua một quả cầu hắn thầm nghĩ :

– Quả ngọt cũng sắp thành rồi


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.