Dụ Ấu Tri hiểu rồi.
Anh căn bản không muốn ăn trái cây gì, anh chỉ là cố ý nhắc tới thôi.
Cô hít sâu một hơi, dưới ánh mắt trêu tức của người đàn ông bình tĩnh nói: “Cho dù tôi thật sự cần được chăm sóc, cũng không cần anh chăm sóc.”
Nụ cười nhạt trên khóe miệng biến mất, Hạ Minh Sầm nhìn chằm chằm cô một lát, bỗng nhiên lạnh lùng đáp: “Vậy cô cần ai? Hạ Minh Lan sao?”
Dụ Ấu Tri im lặng không nói.
Trong chủ đề căn bản không liên quan tới Hạ Minh Lan đột nhiên nhắc tới anh ấy, trừ cố ý kiếm chuyện ra cô không nghĩ được gì khác.
“Chữ bát còn chưa viết dấu phẩy(*), đã muốn sinh con đẻ cái cho anh ta rồi.” Giọng điệu Hạ Minh Sầm mỉa mai: “Cô thật sự đủ nóng vội đó.”
(*)làm không chu đáo; chưa đâu vào đâu cả; không đến nơi đến chốn; làm không cẩn thận; làm việc ẩu tả; một nhát đến tai, hai nhát đến gáy. (Viết chữ bát mà không viết nét phẩy).
Dụ Ấu Tri thật sự không nhịn nổi nữa.
“Không phải là anh nhắc anh ấy với tôi trước sao?”
“Vì sao tôi không thể nhắc anh ta?” Hạ Minh Sầm hỏi ngược lại, trong thanh âm trong trẻo lạnh lùng xen lẫn sự buồn bực: “Nếu cô đã dám đính hôn với anh ta, còn không dám nghe tôi nhắc đến anh ta?”
Dù đang ở bệnh viện, Dụ Ấu Tri lúc này cũng không nhịn được lửa giận nữa.
Cô trừng đôi mắt hạnh nhìn anh, giọng điệu tức giận: “Hạ Minh Sầm, tôi biết anh không muốn thấy tôi, những ngày này tôi đã cố gắng tránh anh rồi, nhưng có những lúc tôi không thể tránh được, tôi không muốn làm chậm trễ công việc của tôi, càng không muốn làm chậm trễ công việc của anh, anh có thông cảm một chút được không vậy?”
“Mỗi lần anh nhắc đến Hạ Minh Lan, trừ việc móc mỉa khiến tôi khó chịu còn có tác dụng gì? Như vậy sẽ khiến anh hả giận sao?”
Càng nói về sau, cơn tức của cô càng yếu, âm thanh ngày càng thấp, khuôn mặt thanh tú điềm đạm đáng yêu nhăn lại, trên vẻ mặt cũng nhiều thêm mấy phần không biết làm thế nào.
Dụ Ấu Tri có thể bình tĩnh đọ sức với nghi phạm trong phòng thẩm vấn mấy ngày, có thể không đổi sắc mặt ghi chép lại mỗi vụ thảm án khiến người ta đồng cảm trên tòa án công tố, nhưng khi liên quan đến người hoặc chuyện cô để ý, thì cô không có cách nào giữ mãi được sự ôn hòa nhã nhặn.
Cô hi vọng khi mình đối mặt với người này tâm lặng như nước, nhưng cô không làm được.
Dụ Ấu Tri phát tiết xong, nặng nề hít thở, cúi đầu không để ý đến anh nữa.
Hạ Minh Sầm không lên tiếng, lại ngồi xuống vị trí bên cạnh cô.
Hai người đều tạm thời bảo trì sự im lặng, cuối cùng vẫn là người đàn ông khàn giọng mở lời trước.
“Cô cho rằng một mình cô không vui sao?”
Dụ Ấu Tri nghiêng đầu nhìn anh, không thể lý giải hành vi của anh, càng không thể lý giải lời anh nói lúc này là ý gì.
Cô sững sờ, hỏi: “Vậy sao anh còn như vậy?”
Nhìn nhau không nói, trong con ngươi u ám của người đàn ông phản chiếu bộ dáng nghĩ mãi không ra của cô, đột nhiên cười hai tiếng.
Hầu kết anh chuyển động, giọng khàn khàn nói: “Dụ Ấu Tri, lúc đầu là cô nói thích tôi trước.”
Dụ Ấu Tri á khẩu, đột nhiên nói không ra lời, giọng điệu của anh không phập phồng, bình tĩnh đến mức giống như đang trần thuật câu chuyện của người khác, lại như một loại tố cáo bình thản, khiến cho tim cô đau thắt từng cơn.
Tiểu thiếu gia xưa nay kiêu ngạo đến ngay cả tố cáo cũng vẫn kiêu ngạo, anh ngửa cằm nhìn cô, hờ hững lạnh nhạt, duy chỉ có khóe mắt hơi rũ xuống lộ ra cảm xúc phức tạp đan xen.
“Cho dù chúng ta đã hoàn toàn chấm dứt, nhưng nếu cô có từng nghĩ đến giữ lại chút thể diện cuối cùng giữa chúng ta thì cô không nên ở cùng Hạ Minh Lan.”
Anh hơi dừng lại, cắn môi dưới, lạnh lùng nói: “Cô có từng suy nghĩ đến tôi không? Cô xem tôi là cái gì.”
Dụ Ấu Tri quay đầu lại, nhìn chằm chằm gạch lát dưới chân, sau một lúc lâu cũng chỉ nói ra ba chữ.
“… Tôi xin lỗi.”
Hạ Minh Sầm cười: “Lại nói giống như lúc đầu.”
Dụ Ấu Tri mím môi, nhưng không nói ba chữ này, cô cũng không biết nên nói gì.
Đồng ý diễn màn kịch này với Hạ Minh Lan, là hai người đã thương lượng xong từ đầu, trừ hai người bọn họ biết, sẽ không nói với bất cứ ai.
Cô và Hạ Minh Lan là bạn bè quen biết bình thường, Hạ Minh Lan cần cô giúp đỡ, mà anh cũng có thể giúp đỡ cô, cô không có lí do từ chối.
Thực ra sâu trong nội tâm không phải cô chưa từng xét kĩ đến bản thân, lần này cô quay về, có lẽ không hoàn toàn vì cha mẹ, mà còn muốn để bản thân hoàn toàn chết tâm.
Nhiều năm như vậy nhớ nhung, sao giờ có thể không nghĩ tới đây.
Thế nên cô mới muốn dùng chuyện đính hôn đem quan hệ của cô và Hạ Minh Sầm đẩy vào một ngõ cụt không có lối ra, tiêu diệt tất cả những ý niệm trong đầu, tránh sau khi gặp lại có thể sẽ bởi vì không cam tâm, hoặc không thể quên đi mà nổi lên ý đồ giẫm lên vết xe đổ.
Hạ Minh Sầm không muốn nghe ba chữ đó nữa, anh nhắm mắt, giọng điệu chua chát: “Cô nói rõ ràng cho tôi, đính hôn với anh ta, là thật sự thích anh ta… Hay là có nguyên nhân khác?”
Trong lòng Dụ Ấu Tri thắt lại, ngơ ngác nhìn anh.
Ngày đó ở trong nhà đã náo loạn thành như vậy, thế mà anh còn có nghi ngờ về nguyên nhân bọn họ đính hôn?
Là cho rằng cô không thể buông bỏ anh nên mới đính hôn với người khác, hay là anh đã phát giác được gì đó?
Hạ Minh Sầm còn đợi câu trả lời của cô, nhưng trong phòng bệnh đột nhiên truyền tới tiếng động, hai người nhanh chóng đi ra, nhìn về phía cửa phòng bệnh.
Người đàn ông canh giữ bên ngoài phòng bệnh thấy cửa phòng bị mở ra, theo bản năng gọi một tiếng: “Tổng giám đốc Chu…”
Thế nhưng người đi ra không phải là Chu Phỉ, là Mã Tịnh Tịnh.
Vẻ mặt Mã Tịnh Tịnh hung dữ xông ra, thấy có người chặn đường, hai tay dùng sức đẩy ra nhưng không đẩy được, thế là hung thần ác sát lớn tiếng hét về phía người kia.
“Tránh ra cho tôi!”
Người đàn ông không động đậy, không có cấp trên phân phó anh ta không thể dễ dàng để Mã Tịnh Tịnh đi, đúng lúc này Chu Phỉ đi từ bên trong ra, trầm giọng phân phó: “Trông chừng cô ta cho tốt, đừng để cô ta chạy loạn.”
Mệnh lệnh của cấp trên, người đàn ông xách Mã Tịnh Tịnh giống như bắt gà.
Dụ Ấu Tri ở cách đó không xa lập tức muốn tiến lên ngăn lại, nhưng còn chưa kịp đi qua, Chu Phỉ đã mở miệng ngăn cản trước: “Bắt lại là được rồi, đừng xách thai phụ.”
Lúc nói lời này anh ta đang cúi đầu, trong tay cầm khăn tay, nhíu mày nhẹ nhàng lau vết nước dính trên tây trang đắt tiền.
Tây trang của anh ta không thể giặt tay cũng không thể giặt máy, càng đừng nói là dính nước, bị hắt ướt toàn thân như hôm nay, không cần nghĩ cũng biết là ai làm.
Dụ Ấu Tri không biết hai người này ở trong phòng nói cái gì, nhưng có một điểm chắc chắn, cuộc đối thoại của bọn họ nhất định không vui vẻ, bằng không Mã Tịnh Tịnh sẽ không tìm đường chết như vậy.
Quả nhiên, không có cách âm, giọng của Mã Tịnh Tịnh lớn đến mức cả hành lang đều có thể nghe thấy.
“Cha anh hiện tại đang bị tạm giam đó, ông ta còn không có tư cách quyết định cái bụng của tôi, anh dựa vào cái gì nhốt tôi ở đây, anh thì tính là cái thứ gì?”
Vệt nước quả thực lau không sạch, Chu Phỉ khó chịu ngước mắt, cười lạnh với cô ta: “Một con đi*m mang thai, thật sự cho rằng mình là vai chính sao?”
Sắc mặt Mã Tịnh Tịnh tái mét, lập tức nhe răng trợn mắt nhào qua: “Anh con mẹ nó chửi ai đó!”
Chu Phỉ phản ứng rất nhanh, dễ dàng bắt lấy cái tay đang giơ móng định đánh vào mặt mình của cô ta.
Sắc mặt anh ta vô cùng lạnh lẽo, không có ý định thương hương tiếc ngọc nào với tình nhân nhỏ của cha, tay dùng lực, Mã Tịnh Tịnh lập tức đau đến mức cả ngũ quan nhăn lại.
“Tiết kiệm chút sức lực đi.” Mặt Chu Phỉ không chút thay đổi, trong giọng điệu mang theo sự chán ghét và khinh thường với người phụ nữ trước mặt: “Cha tôi bao nhiêu tuổi, cô bao nhiêu tuổi, ông ta mua xe mua túi cho cô, cô làm tình nhân của ông ta, cô và con đi*m có khác gì?”
Tuy làm tình nhân cho một người đàn ông lớn tuổi rất trơ trẽn, nhưng Mã Tịnh Tịnh lại như lẽ đương nhiên cảm thấy bản thân vẫn có danh dự hơn những người phụ nữ bán thân kia, Chu Phỉ nói cô ta như vây, chẳng khác nào đạp lên lòng tự trọng của cô ta.
Cô ta nhịn đau ngửa mặt lên, không phục nói: “Tôi đây gọi là bao nuôi!”
Còn khá tự hào.
Vốn dĩ thấy thai phụ như cô ta bị một người đàn ông ức hiếp, nội tâm kiểm sát Dụ và cảnh sát Hạ đang muốn lên trước giúp đỡ nháy mắt cạn lời, đối với nghi phạm họ Mã tam qua vặn vẹo ra tận ngoài không gian, làm tình nhân của người khác không cảm thấy nhục nhã ngược lại còn thấy vinh dự này, cho dù bọn họ có là nhân viên công chức, lúc này cũng không muốn ra tay giúp đỡ.
Chu Phỉ sửng sốt, bị sự vô liêm sỉ của cô ta chọc cười.
Túm lấy tay kia của cô ta cũng ngại bẩn, anh ta ném mạnh ra, xoay người lại đi vào phòng bệnh, rút hai tờ khăn giấy lau tay.
Con trai và tình nhân của cha đang đối chọi gay gắt, đều chỉ hận không thể một dao đâm chết đối phương, hoàn toàn không chú ý đến bên cạnh có người nhìn, mà anh vệ sĩ cao to càng bị xem nhẹ như không tồn tại.
Mã Tịnh Tịnh xông vào phòng bệnh, chỉ vào Chu Phỉ nói: “Tôi nói cho anh, cha anh không quản được tôi, anh cũng đừng nghĩ quản được tôi, bây giờ tôi muốn đi phá thai!”
Chu Phỉ hoàn toàn không để ý cô ta, vẻ mặt bình tĩnh đáp: “Nếu cô nói thêm một câu nữa, đừng nói là muốn xuất viện, cửa phòng bệnh này cô cũng đừng mong bước ra.”
“Anh đáng giam giữ phạm pháp đó! Là phạm pháp đó, tôi có thể báo cảnh sát bắt anh anh hiểu không”
Chu Phỉ cười khẩy một tiếng: “Xem ra vào trại tạm giam không phí công nhỉ, ở trong đó học được không ít kiến thức pháp luật đấy chứ?”
Mã Tịnh Tịnh: “Anh!”
“Bớt hô to gọi nhỏ lại cho tôi, một con nhãi thật sự cho rằng làm tình nhân của cha tôi thì tôi phải khách khí với cô?”
“Anh phải khách khí với tôi!” Con thỏ bị ép còn sẽ cắn người, Mã Tịnh Tịnh vốn sợ anh ta lúc này cũng không sợ nữa, lại dám cố ý ưỡn bụng, ngạo nghễ nói: “Ở trong này là em trai em gái của anh, nếu tôi thật sự sinh nó ra rồi tiến vào nhà họ Chu các người, sau này anh còn phải hỏi han chào tôi là dì đó biết không?”
Sắc mặt Chu Phỉ xanh mét, ánh mắt lạnh lẽo, gần như muốn nuốt sống cô.
“Cô con mẹ nó nằm mơ.”
Mã Tịnh Tịnh lập tức nói: “Vậy anh cho tôi đi phá thai đi, nếu không cứ chờ xem, đợi tới lúc đứa trẻ trong bụng tôi phân chia tài sản với anh thì đừng có hối hận.”
Cửa phòng không đóng, Dụ Ấu Tri nghe rõ toàn bộ câu chuyện cạn lời này.
Hạ Minh Sầm bất lực, mím môi nói: “Còn không lên ngăn miệng cô ta lại nữa, sợ rằng Chu Phỉ sẽ giết Mã Tịnh Tịnh đó.”
Vì để bảo đảm an toàn thân thể cho Mã Tịnh Tịnh, Dụ Ấu Tri chỉ có thể tham gia, chạy vào phòng bệnh, lúc này Mã Tịnh Tịnh mới phát hiện cô tới rồi, thái độ ngạo nghễ vừa nãy nháy mắt giảm xuống còn ba phần, chớp mắt hỏi: “Ơ? Chị tới lúc nào thế?”
Chu Phỉ thấy có người tới, sắc mặt cũng thay đổi, nhưng sau đó nhanh chóng khôi phục lại như thường.
Dụ Ấu Tri cắt ngang đúng lúc, bằng không anh ta cũng không dám bảo đảm giây sau có bóp chết Mã Tịnh Tịnh hay không.
Vì một người phụ nữ không đáng tiền làm bẩn tay bản thân như vậy, rất không đáng giá.
Vẻ mặt khôi phục lại như thường, anh ta nhìn Mã Tịnh Tịnh nói: “Cô đợi ở đây cho tôi, lúc nào tôi đồng ý cho cô phá thai thì mới được phá.”
“Này! Vậy tôi phải đợi ở đây đến lúc nào!”
Không để ý đến sự truy hỏi của Mã Tịnh tịnh, Chu Phỉ đi thẳng ra khỏi phòng bệnh.
Lúc ra khỏi phòng bệnh lại đụng phải một người đàn ông, thì ra hôm nay tới thăm Mã Tịnh Tịnh không chỉ có một người.
Lần trước khi ở cục cảnh sát đã từng gặp một lần, Chu Phỉ có ấn tượng rất sâu với vị cảnh sát lạnh lùng này, ngược lại không phải bởi vì vẻ bề ngoài, mà là vì mặt mũi anh khiến anh ta cảm thấy có hơi quen thuộc.
“Anh Chu, tôi nhắc nhở anh một câu, nghi phạm bảo lãnh chờ thẩm vấn cũng có nhân quyền.” Hạ Minh Sầm nhàn nhạt nói: “Trừ chúng tôi ra, anh không có quyền hạn chế hoạt động cá nhân của cô ta.”
“Anh cảnh sát, hai người các vị ngày này qua ngày khác phí thời gian lên người Mã Tịnh Tịnh, còn không bằng quan tâm cha tôi nhiều hơn đi.” Chu Phỉ hơi nhếch môi, trào phúng nói: “Đừng nói muốn câu cá lớn, trước tiên trông nom cho tốt thứ trước mắt đi. Một vụ tham nhũng mà còn có thể làm chậm trễ lâu như vậy, xem ra năng lực thụ lý vụ án của cơ quan công kiểm cũng chẳng ra sao.”
–
Chu Phỉ đi rồi.
“Tôi tức chết rồi, ban đầu tôi còn tốt tính hỏi anh ta lúc nào có thể đi phá thai, ngược lại anh ta thì hay rồi, trực tiếp hạ lệnh cho tôi, anh ta cho rằng anh ta là ai? Thái tử sao? Vậy tôi là phi tần hậu cung đó!”
Dụ Ấu Tri ngồi bên giường của cô ta, uể oải nói: “Cô Mã không sợ chết à, im miệng vào được không? Nếu anh ta muốn giết cô thật sự rất dễ dàng đó.”
Mã Tịnh Tịnh không phục bĩu môi: “Tôi biết chứ, trước đây tôi rất khách khí với anh ta, nhưng cô nhìn xem anh ta có thái độ gì?”
Hạ Minh Sầm đứng một bên dựa tường, đuôi mày khóe mắt lộ vẻ hờ hững, không mặn không nhạt trách mắng một câu: “Cô làm tình nhân cha anh ta, còn có con riêng với ông ta, cô muốn anh ta có thái độ gì với cô.”
Mã Tịnh Tịnh: “… Cho dù tôi không phải người tốt, nhưng anh ta cũng không phải người tốt lành gì, vừa nhìn đã thấy giống cha anh ta, là một tên gian thương không chuyện ác nào không làm.”
“Vậy thì không phải, chúng tôi đã điều tra anh ta rồi.” Dụ Ấu Tri nói: “Anh ta vừa tốt nghiệp đã dùng tiền lập nghiệp ba anh ta cho để tự mở công ty bên ngoài, mặc dù có vấn đề về thuế, nhưng tổng thể mà nói là sạch sẽ.”
Mã Tịnh Tịnh buồn bã nói: “Chị kiểm sát, rốt cuộc chị đứng bên nào vậy.”
“Không đứng bên nào cả.”
Lần này đổi lại là Mã Tịnh Tịnh không có gì để nói.
Nghi phạm cuối cùng cũng im lặng, Dụ Ấu Tri không ngoảnh đầu lại, mở miệng: “Cảnh sát Hạ.”
Người đàn ông dựa tường nhàn nhạt đáp một tiếng.
“Chu Phỉ đã độc lập về địa vị, lần này anh ta nhúng tay vào chuyện của cha anh ta, rốt cuộc là muốn làm gì? Bên các anh có tra được gì không?”
Hạ Minh Sầm bình tĩnh kể: “Bên phòng điều tra kinh tế điều tra ra rằng sau khi Chu Phỉ có chút thành tựu đã đề nghị đem vốn gia nhập công ty cha anh ta, nhưng Chu Vân Lương nhìn không thuận mắt, nói anh ta một thằng ranh kiếm được vài ba đồng mà đã muốn thay thế địa vị của ông ta rồi.”
“Chu Vân Lương chăm lo gia đình chẳng ra sao, quan hệ với vợ và con trai cũng rất lạnh nhạt, mấy năm này ông ta làm không ít người to bụng, nhưng bởi vì vợ ông ta có thủ đoạn, không những không thể đá vợ ông ta ra khỏi công ty, mà con cũng không đứa nào sinh ra được.
Dụ Ấu Tri sáng tỏ: “Chẳng trách.”
Mã Tịnh Tịnh nghe không hiểu, truy hỏi: “Chẳng trách cái gì? Cái này có quan hệ gì với chuyện tôi phá thai không?”
“Có.” Dụ Ấu Tri đứng dậy. “Cô nghỉ ngơi đi, tôi đi trước, hôm khác lại tới thăm cô.”
“Này, đừng có nói một nửa chứ!” Mã Tịnh Tịnh làu bàu đáp: “Thiệt cho tôi còn muốn giúp cô nghe ngóng chuyện của Chu Vân Lương từ chỗ Chu Phỉ.”
Dụ Ấu Tri quả nhiên dừng bước, hỏi cô ta: “Nghe ngóng cái gì?”
Thấy cô dừng lại, Mã Tịnh Tịnh đắc ý nhướng mày: “Lần trước tôi đã phát hiện rồi, kiểm sát Dụ chị chỉ cần nghe thấy tôi nói đến Chu Vân Lương trước đây có tiếp xúc với quan chức cao gì đó là sẽ rất hứng thú, thế nên tôi nghĩ có lẽ chị tò mò rốt cuộc ông ta và quan chức kia rốt cuộc có giao thiệp gì đúng chứ?”
Dụ Ấu Tri thẳng thắn thừa nhận: “Đúng vậy.”
“Như vậy đi, tôi tiếp tục giúp chị nghe ngóng, chị giúp tôi giải quyết cái này.” Mã Tịnh Tịnh chỉ vào bụng mình.
Dụ Ấu Tri do dự giây lát, gật đầu: “Tôi sẽ xem xét rồi xử lý.”
Mã Tịnh Tịnh dựng ngón cái: “OK! Thành giao.”
Còn phải về viện kiểm sát một chuyến, Dụ Ấu Tri nói với Hạ Minh Sầm: “Đi thôi.”
Nói xong cô ra khỏi phòng bệnh trước, Hạ Minh Sầm đi chậm hơn một bước, bị Mã Tịnh Tịnh gọi lại.
Hạ Minh Sầm: “Có chuyện gì”
“Hôm nay rõ ràng kiểm sát Dụ nói với tôi chị ấy đến một mình.” Mã Tịnh Tịnh hỏi: “Sao cảnh sát Hạ cũng đi cùng vậy?”
Hạ Minh Sầm tiếc chữ như vàng đáp: “Không được?”
Mã Tịnh Tịnh nghiêng đầu hỏi: “Cảnh sát Hạ, anh cảm thấy chị gái xinh đẹp lần trước đợi anh trước cửa nơi tạm giam với kiểm sát Dụ như thế nào?”
Hạ Minh Sầm khẽ nhíu mày, không biết cô ta có ý đồ gì, nhạt nhẽo đáp: “Cô hỏi cái này làm gì.”
“Anh đừng thấy tôi nhỏ tuổi, đàn ông tôi từng gặp qua khá nhiều đó.” Mã Tịnh Tịnh cười híp mắt: “Con mắt là thứ không lừa được người khác nhất, càng huống chi mắt anh đẹp như vậy, không giấu được gì đâu, anh cảnh sát, vừa nãy khi tôi nói chuyện với kiểm sát Dụ, anh vẫn luôn nhìn cô ấy đúng chứ?”
Hạ Minh Sầm liếc cô ta một cái, không nói lời nào, định rời đi luôn.
“Nhưng chẳng phải kiểm sát Dụ có bạn trai rồi sao?”
Dây đạo đức của Mã Tịnh Tịnh khá ngắn, không hề e dè nói: “Bây giờ kết hôn còn có thể cướp được, chưa kết hôn thì càng không phải vấn đề, nếu thật sự cướp được đến tay thì kích thích biết bao, anh nói xem đúng không anh cảnh sát?”
Hạ Minh Sầm vô cảm nhướng mày, xoay người rời đi.
Mã Tịnh Tịnh không hề để ý sự lạnh nhạt của Hạ Minh Sầm, thản nhiên nhún vai, dù sao cô ta cũng chưa từng gặp bạn trai của kiểm sát Hạ, không đứng về phía nào, chỉ phụ trách xem việc vui rồi thêm dầu vào lửa thôi.
Hơn nữa ở trong lòng cô ta, một người phụ nữ được mấy người đàn ông vây quanh là một chuyện vô cùng sảng khoái, ai nói chỉ có phụ nữ đấu đá với nhau vì đàn ông, đàn ông thì không thể thanh giành ghen tuông chắc, cô ta cảm thấy kiểm sát Dụ đối xử với cô ta không tệ, thế nên muốn để cô cũng được trải nghiệm thú vui của phụ nữ.