Lôi Điện Giác Long quan sát Minh Tuấn thật lâu, muốn phát hiện xem hắn có nói dối không. Nhưng từ biểu hiện, lời nói, ánh mắt đều cực kì chân thật, nhất là hận ý và sát ý tỏa ra từ người tiểu tử Viêm Thú Tộc này rất lồng nặc. Phải thực sự trải qua họa diệt tộc rồi mới sinh ra lòng căm thù đến tột đỉnh như vậy.
Lôi Điện Giác Long là ai? Là kẻ đánh bại được một vị cao tầng thuộc tốp đầu Thái Long Tộc sỡ hữu Thái Long Chân Hỏa bẩm sinh. Mọi hành động dù là nhỏ nhất của Minh Tuấn cũng không qua được mắt gã.
Lôi Điện Giác Long thầm gật gù, miệng hơi cười lộ vẻ hài lòng nhưng chẳng ai ở đây đủ trình độ nhìn ra được.
Chợt, đôi mắt Lôi Điện Giác Long trở lên lạnh băng, giọng nói vang lên đầy thờ ơ, lạnh lùng:
“Viêm Thú Tộc bị diệt chẳng liên quan tới ta. Còn ngươi….một tiểu tử Nguyên Sư Trung tinh nho nhỏ dám vào đây lấy Lôi Đình Chiến Đao của ta thì phải chết, bất kể ngươi có mục đích gì.”
Hư ảnh rồng mờ ảo dứt lời, từng tia lôi đình lam sắc xẹt dọc không gian thô to đáng sợ cực kì như đang đợi mệnh lệnh. Mỗi một tia sấm sét chứa uy lực và sức mạnh khủng bố, đánh trúng thân thể Minh Tuấn chắc chắn trọng thương.
“Chết đi! Xuống đầu thai cùng với Viêm Thú Tộc nhà ngươi.”
Lôi Điện Giác Long điều động lôi đình. Tia sét to cỡ bằng cái bánh xe giáng thẳng vào người hắn không chút thương tiếc.
Đùng!
Như trúng phải một kích toàn lực của Nguyên Linh Sơ tinh. Tất cả lân giáp đỏ đen tan vỡ, máu huyết tràn ra như suối, từng lỗ chân lông tổn thương nghiêm trọng. Thân người bị trấn áp nằm bẹp dí dưới mặt đất nứt toác do lôi điện đánh ra.
Hắn trợn tròn mắt để không gục gã và chết tại đây, đau đớn tổn thương từng tế bào, máu nhuộm đỏ thân thành quái vật đỏ.
“Chàng ơi….”, Thiến Băng Vân thấy vậy khóc thét lên, nước mắt giàn dụa chảy ra.
Minh Tuấn không chỉ là phu quân nàng, là ân nhân nàng, là chỗ dựa tinh thần, còn là kẻ nàng yêu nhất và không thể thay thế trong tim.
Thiến Băng Vân vận chuyển Đấu khí tới mức tận cùng, muốn nhảy khỏi lưng Hỏa Vân Tước xông vào biển lôi đình đưa hắn ra.
Hỏa Vân Tước dâng Nguyên khí đến mức cao nhất, tu vi Đại Nguyên Sư Sơ tinh ầm ầm toát ra, đôi mắt chim tràn đầy lo lắng và mang theo chút tình cảm khác lạ với Minh Tuấn. Nó chở Thiến Băng Vân lao xuống dưới.
Lôi Điện Giác Long nheo mắt nhìn lên:”Muốn chết!”
“Đừng….đừng….đánh bọn họ. Đánh ta được rồi.”, Minh Tuấn cố gắng nói, bàn tay đỏ vì máu chống lại cơn đau cào từng cái, trườn thân thể đến vị trí Lôi Đình Chiến Đao. Bộ dạng vô cùng thảm thiết.
“Ồ!”, Lôi Điện Giác Long hơi kinh ngạc ồ lên một tiếng, hứng thú quan sát hắn.
“Như ý ngươi!”
Xoẹt! Ầm!
Hai tia lôi đình một lớn, một nhỏ cùng lúc xẹt ngang sáng chói nơi tăm tối xong vụt tắt luôn.
Tia nhỏ đánh trước mặt Hỏa Vân Tước và Thiến Băng Vân chặn đường họ lao tới, kình khí nổi lên đẩy mạnh họ lên trên làm sắc mặt nàng tái nhợt. Hỏa Vân Tước mạnh hơn Thiến Băng Vân lên đỡ hơn rất nhiều.
Tia lớn lần nữa ập vào người Minh Tuấn. Phòng ngự lân giáp bị phá. Lôi đình đánh nát vụn từng đốt xương của hắn, hủy hoại từng tế bào, lan tràn mọi ngóc ngách. Nát bét. Nhưng chỉ có đôi mắt huyết sắc vẫn mở to dường như không thể bị tổn thương, ý chí trong mắt chẳng thay đổi.
Giờ đây trong đầu hắn duy nhất xuất hiện hai luồng ý nghĩ thôi. Một là phải sống để không khiến các thê tử hắn đau khổ, để còn hoàn thành đại nghiệp khôi phục Viêm Thú Tộc, trả thù những kẻ kia. Hai là phải lấy bằng được Lôi Đình Chiến Đao, gia tăng thực lực cho chúng nữ.
Minh Tuấn liều mạng nhảy vào biển sấm sét chỉ vì muốn rút Lôi Đình Chiến Đao mang về tặng cho vợ. Nếu vì bản thân sao hắn liều mạng như vậy làm gì? Với lại hắn không thích dùng đao nữa.
“Khá lắm! Đòn này tiễn ngươi xuống mồ.”
Lôi Điện Giác Long lệnh một tia lam sắc lôi đình đánh tới. Trúng đòn chắc chắn Minh Tuấn sẽ chết không thể nghi ngờ.
Nhưng giờ phút sinh tử, mắt hắn không hề có ý hối hận, truyền ý thức vào những chỗ còn cảm giác được cố gắng trường người tới.
Ầm!
“Không….”, Thiến Băng Vân hét lên đầy sự bị thương, lệ nóng tuôn rơi như suối, đôi mắt sưng húp lên.
Hỏa Vân Tước dồn Nguyên khí vào móng vuốt hồng ngọc, lửa bùng cháy gia trì, nó lao đến nhắm ngay cây đao kia trảo một cái thật mạnh.
Lôi Điện Giác Long hừ lạnh:”Không biết lượng sức!”
Lôi Điện Giác Long điều động lôi đình đối kháng trực diện với trảo của Hỏa Vân Tước.
Ầm!
Trảo lôi va chạm vang tiếng nổ to. Hỏa Vân Tước văng lên không trung, ra khỏi cái hố luôn, móng vuốt tê tê nhức nhức chảy vài tia máu đỏ.
Tia sấm sét vừa rồi rất mạnh nhưng chiều theo ý Minh Tuấn, Lôi Điện Giác Long chỉ đánh bật Hỏa Vân Tước ra, hạ thủ lưu tình không giết nó. Nói thật Hỏa Vân Tước có thể xem là giống loài Nguyên Thú tương đối mạnh nhưng Lôi Điện Giác Long còn chưa để vào mắt.
Lôi lam sắc ập vào thân hình be bét máu me chẳng nhìn ra hình dạng gì của Minh Tuấn. Tuy nhiên, hắn không hề cảm thấy đau đớn, ngược lại cực kì dễ chịu. Từng tế bào, mỗi lỗ chân lông đều được năng lượng dồi dào chữa trị cẩn thận.
“Cái này….là sao vậy?”, Minh Tuấn ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì.
Thoáng chốc, hắn lành lặn như lúc ban đầu không mất một sợ lông. Hắn đứng dậy khỏe mạnh hoàn hảo như thường.
Hỏa Vân Tước đang điên cuồng lao xuống hố tự dưng thấy hắn lành lặn cũng dừng luôn công kích, đầu óc nó chưa theo kịp tình huống thay đổi đột ngột. Thiến Băng Vân thì nhảy ra khỏi lưng Hỏa Vân Tước.
Vừa rồi nàng rất muốn xông tới nhưng toàn bị Hỏa Vân Tước ngay cản. Nàng không thể làm gì được vì tu vi Hỏa Vân Tước là Đại Nguyên Sư Sơn tinh, còn nàng mới Đấu Sư Trung tinh tương đương Nguyên Sư Trung tinh, đành bất lực nhìn Minh Tuấn chịu đau đớn.
Nàng rơi vào biển sấm sét nhưng không một tia nào đánh vào người nàng, dễ dàng vượt qua. Thiến Băng Vân lao vào ngực chồng mình, ôm chầm lấy.
“Thiếp sẽ chịu sét đánh thay chàng.”, nàng nức nở nói.
“Ngốc!”, Minh Tuấn xoa đầu vợ, cười:”Ta không bị sao nữa rồi!’
“Tại sao vậy?”, hắn nghi hoặc hỏi Lôi Điện Giác Long.
Tia lôi đình vừa rồi thực chất là chữa lành các vết thương cho hắn. Minh Tuấn chưa hiểu ý của Lôi Điện Giác Long.
Lôi Điện Giác Long cười to, nói:”Ngươi xứng đáng có được Lôi Đình Chiến Đao này.”
Lôi Điện Giác Long vừa rồi chỉ thử Minh Tuấn thôi. Gã không hề muốn giết hắn vì gã đã tìm được kẻ thực hiện tiếp di nguyện của mình.
Hơn vạn năm qua, rất nhiều kẻ kể cả Nhân Loại và Nguyên Thú tìm tới hố sâu ôm hy vọng lấy được Lôi Đình Chiến Đao, một món vũ khí lợi hại tung hoành với gã trên Đại Lục, làm nên tên tuổi của gã.
Đương nhiên, Lôi Điện Giác Long tính tình rộng rãi không hề tiếc trao đi Lôi Đình Chiến Đao bởi gã hiểu rằng bản thân đã chết rồi, hư ảnh rồng hiện ra chỉ là tàn hồn mà thôi. Nhưng để lấy được đao phải đáp ứng điều kiện của gã: trả thù Thái Long Tộc, giúp gã báo thù.
Tuy vậy, không một ai đáp ứng điều kiện này. Đúng thôi! Những kẻ tới đây lấy Lôi Đình Chiến Đao hoặc gia tăng sức mạnh bản thân, hoặc dâng lên lấy lòng kẻ khác mạnh hơn, hoặc bán đi đổi tài nguyên, làm sao lại tự dưng đắc tội Thái Long Tộc hùng mạnh?
Những kẻ đó, dựa vào tầm mắt của mình, Lôi Điện Giác Long chỉ liếc qua cái liền biết ngay. Gã không do dự tiêu diệt tất cả.
Giờ đây, Lôi Đình Chiến Đao chờ đợi chủ nhân thực sự của nó đến rút và nó tồn tại là để lấy đầu Thái Long Tộc, để lưỡi đao tắm máu kẻ thù. Lôi Điện Giác Long sẽ không chấp nhận người khác dùng Lôi Đình Chiến Đao vào việc khác, đó không khác gì một sự sỉ nhục.
Tất nhiên khi thử người, Lôi Điện Giác Long luôn dùng lực công kích vừa phải. Gã chẳng hề khinh thường kẻ tới có tu vi thế nào, gã tin rằng có sự trợ giúp của mình người lấy được Lôi Đình Chiến Đao mau chóng mạnh lên thôi.
“Tới rút đao đi! Ta sẽ truyền cho ngươi phần sức mạnh cuối cùng của ta cộng thêm Thuật cường đại, hy vọng giúp được ngươi trên con đường rửa hận.”, Lôi Điện Giác Long trịnh trọng nói.
Minh Tuấn nhìn thẳng mắt Lôi Long Điện Giác nói:”Tiền bối! Ngài có thể nghe ta nói chút được không? Nếu Ngài không đồng ý thì thôi.”
Lôi Điện Giác Long đang rất vui, đáp ngay:”Ngươi nói thử xem nào.”
Hắn không dài dòng vào thẳng vấn đề:”Ta muốn để Lôi Đình Chiến Đao và Thuật của Ngài cho thê tử ta sử dụng.”
Lôi Điện Giác Long hơi ngẩn ra, nói:”Tại sao?”
“Vợ ta cũng là một thành viên Viêm Thú Tộc, lại rất thích dùng đao. Ta nghĩ Lôi Đình Chiến Đao để nàng xài sẽ phù hợp hơn.”, hắn nói.
Hắn không thích dùng đao, sử dụng cây đao kia sẽ không phát huy được nhiều.
Lôi Điện Giác Long cười to:”Hahaha….Được! Tiểu tử! Người xung quanh ngươi mạnh thì càng dễ dàng báo thù hơn.”
Thực ra gã nghe Minh Tuấn nói vợ hắn cũng là Viêm Thú Tộc mới đồng ý thôi chứ nếu như Thiến Băng Vân và Thiến Mộng Vũ thì còn lâu đi. Gã thấy nếu đã thuộc Viêm Thú Tộc ắt hẳn ai cũng mang trong mình món nợ máu. Vậy nên trao Lôi Đình Chiến Đao cho hắn hay thê tử hắn đều giống nhau thôi.
Minh Tuấn cũng bất ngờ trước câu trả lời của Lôi Điện Giác Long. Hắn cứ nghĩ gã không chịu cơ. Dù sao thì người thử thách là hắn lẽ ra hắn có được cây đao mới phải.
Hỏa Vân Tước lúc này đáp xuống bên cạnh Minh Tuấn. Hai chân đỏ như hồng ngọc vẫn còn chảy máu.
Lôi Điện Giác Long thấy vậy ra lệnh cho hai tia sấm sét nhỏ như cái đũa bắn vào đó. Một phần vạn giây chân Hỏa Vân Tước đã được chữa khỏi.
Hắn xoa đầu Hỏa Vân Tước. Nó thích thú với bàn tay trong hình dạng Viêm Thú của hắn.
Hắn điều động ý nghĩ, thân hình nhoáng lên cái biến thành nhân loại.
Lôi Điện Giác Long ồ lên nói đùa:”Ồ! Nhân hình ngươi anh tuấn đẹp trai vậy, không chia cho ta một ít.”
Tuy bản thể Lôi Điện Giác Long hùng dũng, nhưng nhân hình lại bình thường.
Minh Tuấn nhìn Hỏa Vân Tước nói:”Cảm ơn ngươi!”
Hắn hôn vào mỏ chim một cái thể hiện sự chân thành. Toàn thân Hỏa Vân Tước chấn động, run hết cả lên, trong mắt tuôn ra nhiều cảm xúc khó tả. Chẳng hiểu bị cái gì.
“Mang ta về đón các nàng nhé.”, hắn và Thiến Băng Vân leo lên lưng Hỏa Vân Tước.
Hỏa Vân Tước vọt lên bay mất dạng.
Tiếng Minh Tuấn nói vọng lại:”Tiền bối chờ ta chút!”
Lôi Điện Giác Long khẽ cười:”Thiên phú của tiểu tử này rất cao, thực lựa lại mạnh. Có lẽ mang dòng máu Hoàng gia trong Tộc Viêm Thú.”
Nói thêm chút về dòng máu Hoàng gia của Tộc Viêm Thú.
Thực chất không phải ai họ hàng thân thích với Tộc trưởng Viêm Thú Tộc là có dòng máu Hoàng gia.
Trong Tộc Viêm Thú vạn năm trước, đúng ba người sở hữu dòng máu Hoàng gia đó gồm: bà nội Minh Tuấn, cha hắn tức Tộc trưởng và cuối cùng là hắn. Bà nội và cha hắn đều giữ chức Tộc trưởng, đến đời hắn thì tộc bị diệt.
Vậy từ đây suy ra điều gì? Đó là dòng máu Hoàng gia được truyền từ thế hệ này sang thế hệ khác nhưng chỉ một người duy nhất có được và người đó chắc chắn ngồi ngôi vị Tộc trưởng đứng đầu Viêm Thú Tộc.
Ví dụ như bà nội hắn hạ sinh ba anh chị em. Cha hắn là người con thứ hai nhưng lại kế thừa dòng máu Hoàng gia từ mẹ và kế thừa chức Tộc trưởng. Hai người kia tức bác và cô hắn trở thành cao tầng trụ cột Viêm Thú Tộc.
Thực lực Minh Tuấn mạnh một phần nhờ dòng máu Hoàng gia nữa. Không hề tầm thường đâu!