Cảm nhận được mấy kẻ rình mò rời đi, Minh Tuấn bước tới trước mặt Hỏa Vân Tước đang hấp hối, đôi mắt lạnh lùng nhìn nó, Nguyên khí trong cơ thể điều động, chuẩn bị vỗ một chưởng kết thúc mạng sống con chim này.
Hỏa Vân Tước không hề biết suy nghĩ của người thanh niên. Ánh mắt giờ đây chẳng còn cao ngạo mà chỉ tràn đầy sự kính nể đối với hắn.
Hỏa Vân Tước yếu ớt gáy lên vài tiếng. Ý muốn nói đa tạ ân nhân cứu mạng, để cảm ơn ta sẽ mang Ngài đến một nơi chắc chắn sẽ giúp ích cho con đường tu luyện của Ngài.
Minh Tuấn nhướng mày:”Một nơi giúp ích cho ta?”
Hỏa Vân Tước gáy tiếng nữa xác nhận.
Tiếng gáy của Hỏa Vân Tước rất trong trẻo, thánh thót, dễ nghe. Nó là con cái.
Hắn thấy từ biểu hiện đến ánh mắt Hỏa Vân Tước cực kì chân thành, không giống nói dối.
Thu lại Nguyên khí, hắn cười nhạt:”Ngươi chữa thương trước đi. Ta sẽ ở đây canh chừng.”
Nói rồi, Minh Tuấn ngồi xuống xếp bằng gần đó, mắt nhắm thần ngưng vào trạng thái tu luyện, hồi phục năng lượng đã tiêu hao. Thiến Băng Vân ngồi ngay bên cạnh.
Hắn không sợ Hỏa Vân Tước lừa mình vì Minh Tuấn đủ tự tin đánh chết nó.
Có người thanh niên tóc đỏ ở đây, Hỏa Vân Tước vô cùng yên tâm vận chuyển Nguyên khí chữa trị từng vết thương. Thương thế của nó rất nặng, cần thời gian tương đối lâu mới bình phục hoàn toàn, ước chừng hai tháng.
Hai tháng qua đi, trong khoảng thời gian này một vài con Nguyên Thú vì Lục Sắc Bích Hinh mò tới nhưng bị Minh Tuấn tiêu diệt hết cả.
Hỏa Vân Tước khỏe lại, vết thương lành lại hết, trạng thái đạt đến phong độ đỉnh cao nhất. Nó chầm chầm bước tới chỗ Lục Sắc Bích Hinh.
Minh Tuấn luôn chút ý mọi tình huống xung quanh lên phát hiện ra hành động của Hỏa Vân Tước ngay. Hắn vẫn cứ nhắm mắt giả vờ không biết gì để xem Hỏa Vân Tước muốn làm gì.
Hỏa Vân Tước dùng mỏ nhổ gốc Lục Sắc Bích Hinh lên sau đó đặt bên cạnh Minh Tuấn.
Hắn giật mình, thật chẳng ngờ Hỏa Vân Tước lại làm vậy. Chục phút sau, hắn mới mở mắt, giả bộ ngạc nhiên, hỏi:
” Tại sao ngươi không cướp Lục Sắc Bích Hinh và chạy đi?”
Hỏa Vân Tước hót, ý nói Ngài xứng đáng có được Lục Sắc Bích Hinh.
Minh Tuấn cười phá lên.
Hỏa Vân Tước cất giọng thánh thót, muốn truyền đạt rằng ta sẽ mang Ngài đi như lời ta nói hai tháng trước, nhảy lên lưng ta đi.
Minh Tuấn cất Lục Sắc Bích Hinh vào ngực cùng Thiến Băng Vân leo lên lưng Hỏa Vân Tước. Hỏa Vân Tước vỗ cánh liền vọt lên trời xanh, vài giây đã biến mất.
“Chỗ đó xa không?”, hắn hỏi.
Hỏa Vân Tước gáy vài tiếng: không xa lắm đâu, với tu vi Đại Nguyên Sư Sơ tinh của ta mấy ngày đường sẽ tới nơi thôi.
Quả nhiên vậy, ba ngày sau Hỏa Vân Tước đưa Minh Tuấn và Thiến Băng Vân đến một vùng núi hoang sơ hùng vĩ, cây cối mọc lớn, cao vút nhưng có điểm khác là tại đây một vài chỗ xuất hiện sương mù trắng mờ.
Hỏa Vân Tước đáp xuống dưới đất cạnh một cái miệng hố đen ngòm tương đối lớn gấp mười lần thân thể nó. Nó hót: nơi ta nói chính là bên dưới cái hố này.
“Bên dưới cái hồ này?”, Minh Tuấn tò mò. Chẳng biết dưới đó có cái gì đây.
Hỏa Vân Tước lao vào hố đi thẳng xuống lòng đất, đôi chân hồng ngọc bùng lửa soi sáng lối đi. Trông từ xa chẳng khác gì đốm lửa lớn rơi vào hố đen.
Minh Tuấn quan sát thành hố không phát hiện điều gì bất thường cả, khá giống một cái hố tự nhiên. Xuống sâu gần ngàn mét, hắn bỗng dưng cảm giác được áp lực vô cùng lớn áp thẳng lên người mình. Phía xa xa còn thấy vài đốm sáng màu lam lóe lên xong tắt ngay.
Càng xuống sâu, áp lực vô hình càng lớn khiến tim hắn đập nhanh hơn, từng hơi thở trở lên khó khăn.
Đến tận bên dưới, cách đáy hố bốn trăm mét, Minh Tuấn và Thiến Băng Vân mới thấy được rõ ràng những đốm sáng màu lam hóa ra lại là những tia lôi điện to thô cực kì đáng sợ, Nguyên khí nồng đậm như thể ngưng tụ thành thực chất. Giữa đáy hố cắm dọc một cây đao rất đẹp, sắc bén, sáng choang, xung quanh quấn lấy lôi điện.
Minh Tuấn, Thiến Băng Vân, Hỏa Vân Tước hộc máu mồm, vội vàng bay lui lên.
“Cây đao này là gì?”, hắn không nhịn được hỏi ngay.
Hỏa Vân Tước gáy liên tục: Bả đao này tên Lôi Đình Chiến Đao, từng theo một vị Nguyên Thú thực lực rất mạnh đi chinh chiến khắp nơi trên Đại Lục, cuối cùng bị thương nặng chạy đến hòn đảo này, không qua khỏi, vẫn lạc tại đây.
“Thế vị Nguyên Thú đó là giống loài nào?”, hắn hỏi tiếp.
Hỏa Vân Tước hót vài tiếng trả lời: Lôi Điện Giác Long.
Trước khi Viêm Thú Tộc bị liên minh các thế lực tấn công từng có cuộc chiến giữa một vị Lôi Điện Giác Long đánh với một cao tầng Thái Long Tộc.
Nói qua một chút về Lôi Điện Giác Long. Đây là giống loài biến dị sở hữu lôi điện lam sắc bẩm sinh, thực lực tương đối mạnh, nhưng cá thể khá ít. Còn về Thái Long Tộc thì chính là một trong các thể lực liên minh diệt đi Viêm Thú Tộc.
Thái Long Tộc sở hữu ngọn lửa trời phú Thái Long Chân Hỏa đương nhiên mạnh hơn Lôi Điện Giác Long. Nhưng cuộc chiến năm đó lại sinh ra kết quả khác, vị Lôi Điện Giác Long kia cầm trong tay Lôi Đình Chiến Đao tăng mạnh thực lực áp chế đến chết vị cao tầng Thái Long Tộc dù cho có Thái Long Chân Hỏa xếp ngang với Viêm Thú Thánh Diễm.
Sau cuộc chiến này, Thái Long Tộc bị nhiều thế lực khác cười nhạo, chế giễu. Đây chính là một sự sỉ nhục lớn với chủng tộc luôn tự hào và kiêu hãnh về ngọn lửa của mình. Tộc trưởng Thái Long Tộc rất tức giận, điều động kẻ mạnh truy sát toàn bộ Lôi Điện Giác Long, giết sạch một tên cũng không tha.
Vị Nguyên Thú Lôi Điện Giác Long đó tuy mạnh nhưng làm sao chiến đấu lại khi bị nhiều kẻ đáng sợ vậy công? Vị đó thất thủ song vẫn không muốn rơi vào tay địch chạy ra biển tìm được hòn đảo này và vẫn lạc ở đây.
Có thể thấy được vị Lôi Điện Giác Long đánh bại cao tầng Thái Long Tộc chẳng phải nhân vật tầm thường.
“Thế vạn năm qua không ai biết chỗ này ư?”, Minh Tuấn nghi hoặc hỏi.
Cái hố này rất lộ liễu, không hề che dấu gì cả vậy chẳng nhẽ nhiều năm qua không kẻ nào tham lam mò tới nhằm lấy Lôi Đình Chiến Đao ư? Nếu thật vậy thì quá mức vô lý.
Hỏa Vân Tước hót, ý nói đã từng có nhưng bất kể kẻ nào đến gần đều bị lôi đình đánh cháy đen.
Hắn nghe Hỏa Vân Tước nói vậy khuôn mặt lộ rõ vẻ ngưng trọng. Minh Hương hay Minh Nguyệt hai nữ đều dùng đao, nếu có Lôi Đình Chiến Đao chẳng phải thực lực hai nàng sẽ tăng trưởng trên mảng lớn sao?
Minh Tuấn nhìn chằm chằm vào cây đao kia, nghĩ làm sao lấy nó về.
“Để ta thử xem thế nào?”
Hắn nhảy khỏi lưng Hỏa Vân Tước, thân người rơi thẳng xuống biển lôi đình lam sắc hung tợn kia.
Hỏa Vân Tước hót lên đầy lo lắng và ngưng trọng. Thiến Băng Vân hoảng hốt hét to:”Chàng làm gì vậy?”
Minh Tuấn quát:”Yên tâm đi !Nàng đừng lo lắng, ta sẽ không sao. Hỏa Vân Tước đừng để nàng vào đây.”
Hỏa Vân Tước do dự nhưng cuối cùng nghe theo lời người thanh niên tóc đỏ. Nó hiểu hắn làm thế hẳn có lý do nào đó, lòng thầm cầu nguyện, đôi mắt không rời khỏi người hắn. Nếu thật sự xảy ra bất trắc gì nó sẽ bất chấp lao tới dù phải đánh đổi mạng sống của mình.
Minh Tuấn hóa thân thành bản thể Viêm Thú Tộc, Viêm Thú Thánh Diễm gào thét tràn ra bao bọc quanh thân thể.
Ầm! Đùng! Đùng!
Như phát hiện người lạ xâm nhập, lam lôi sắc hung tợn hơn trước, đánh thẳng vào người hắn.
Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm!
Bị một tia sấm sét to như cái bánh xe quật trúng, lân giáp đỏ pha đen trên thân thể Minh Tuấn bị cháy xám lại, đau đớn thấm vào da thịt, khiến mắt hắn hơi nheo lại.
Rầm!
Đôi chân hắn chạm vào đáy hố, lún sâu năm mươi phân.
Tia sét vừa rồi tương đương một kích mạnh nhất của Đại Nguyên Sư Cực tinh. Đương nhiên tia sét vừa rồi không đơn giản như tia sáng đen lúc hắn chiến đấu với báo lớn.
Đùng!
Lôi đình lần nữa giáng xuống ngay lưng Minh Tuấn làm hắn hộc máu mồm, lân giáp lân giáp nứt vỡ ngay lập tức, máu tươi chảy ra ồ ạt, thân thể đứng không vững nữa.
Đòn này sáng ngang một chưởng mạnh nhất của Nguyên Linh Sơ tinh. Không đùa được đâu.
Gào….gào….gào….
Đột nhiên, có tiếng long ngâm như sấm sét vang dội, lôi đình lam sắc tạm thời không tấn công Minh Tuấn nữa.
Trước con mắt kinh ngạc của hắn, Hỏa Vân Tước và Thiến Băng Vân, một hư ảnh cự long uy nghiêm xuất hiện từ Lôi Đình Chiến Đao. Hư ảnh này rất mờ ảo giống như có thể biến mất bất cứ lúc nào.
Chỉ thấy hư ảnh cự long toàn thân lam sắc có đường vân trắng, trên đầu mọc ra độc giác trông khá lạ mắt nhưng không kém phần hùng dũng mạnh mẽ, chính là Lôi Điện Giác Long.
Vị Nguyên Thú Lôi Điện Giác Long mở miệng, phun tiếng người:”Tiểu tử Viêm Thú Tộc! Khá khen cho ngươi đỡ được hai đòn sấm sét khá mạnh khi tu vi mới chỉ Nguyên Sư Trung tinh.”
Minh Tuấn giật mình:”Ngài biết Viêm Thú Tộc sao?”
Cự long cười lớn:”Đúng vậy! Viêm Thú Tộc có Viêm Thú Thánh Diễm rất nổi tiếng.”
Vị Lôi Điện Giác Long chợt nheo mắt:” Ngươi tới đây chắc hẳn muốn lấy đi Lôi Đình Chiến Đao của ta.”
Minh Tuấn ho ra máu, trả lời dứt khoát:” Đúng! Ta muốn chiến đao của Ngài.”
“Vậy ngươi có biết bao nhiêu kẻ vào đây đều đã chết rồi không?”, giọng Lôi Điện Giác Long lạnh băng, hai mắt bắt ra lôi đình rất đáng sợ.
Hắn nắm chặt hai đấm, vuốt nhọn chọc thủng lân giáp đâm vào bàn tay, máu tươi nhỏ giọt xuống đất, đôi mắt huyết sắc chứa đồng tử màu đen bắn ra hận thù thao thiên khiến người khiếp sợ và chứa đầy sự kiên định, gằn lên từng chữ:
“Dù chết tại đây ta cũng phải lấy được thanh chiến đao kia để báo thù cho tộc của mình.”
Lôi Điện Giác Long nheo mắt:”Báo thù? Ý ngươi là sao?”
Minh Tuấn nói:”Tộc của ta đã bị diệt.”
Lôi Điện Giác Long giật mình thốt lên, ánh mắt chứa sự kinh sợ:”Bị diệt? Làm sao lại bị diệt? Ai diệt? Viêm Thú Tộc sơ hữu Viêm Thú Thánh Diễm huyền thoại mạnh mẽ vô cùng, thế nào lại thất thủ.”
Viêm Thú Tộc hùng mạnh, chấp chưởng một phương sao lại bị diệt gần như toàn tộc? Nghe có vẻ hơi vô lý.
“Viêm Thú Tộc ta bị liên minh các thể lực úm hội đồng…”, giọng Minh Tuấn đầy hận thù kẻ lại.
Nghe xong, Lôi Điện Giác Long kinh hoảng không dám tin vào tai mình. Hóa ra vạn năm trước sau khi gã chết xảy ra sự kiện đại chiến kinh khủng như vậy.
Quá khủng khiếp!