Vi Quang

Chương 26: Có thể



Vi Quang – Ngư Sương

Editor: phuong_bchii

Beta: LZ

——————————

Chương 26: Có thể

Vọng Thư toang rồi.

Bức tường đổ nhiều người đẩy, cây đổ bầy khỉ tản đi*, huống chi Tiêu Nhu trước kia vì nâng đỡ Vọng Thư mà không biết đã giẫm đạp lên bao nhiêu người. Bây giờ những tư liệu đen tối của cô ta toàn bộ đều bị phanh phui, cư dân mạng hóng hớt hỏi: “Loại người này mà vẫn còn có fan á?”

*Câu gốc: “墙倒众人推,树倒猢狲散”, có thể hiểu theo nghĩa bóng là khi một người nào đó mất đi vị thế, những người từng cung phụng, dựa dẫm vào người đó sẽ quay lưng rời bỏ. Cùng lúc đó, những thế lực khác sẽ tận dụng cơ hội để hãm hại.

Thật đúng là có.

Fan của Vọng Thư còn thở là còn gỡ, không muốn tin Vọng Thư hai ngày trước còn quang phong tễ nguyệt*, đơn thuần động lòng người sẽ làm ra loại chuyện này. Bọn họ khăng khăng rằng có người bỏ tiền ra mua tin đồn thất thiệt. Nhưng mỗi một việc, mỗi một chuyện có cái nào là giả? Vậy nên dù bọn họ muốn thiên vị cũng không có ích gì, còn có fan nói thẳng khẳng định là chọc giận Cảnh gia, cho nên mới bị trả thù thế này, khẳng định là Cảnh gia giở trò quỷ!

*Quang phong tễ nguyệt: con người mang phẩm chất cao thượng trong sáng, thanh tao thoát tục.

Vậy nên bọn họ cũng đào bới tư liệu đen tối của Cảnh Viên.

Thế nhưng Cảnh Viên ra mắt một năm rưỡi, ngoại trừ không quay cảnh hôn ra cũng không có tin tức gì tiêu cực, cho nên trên mạng bắt đầu có tin tức lập lờ nước đôi, cái gì lợi dụng thân phận lấy tài nguyên, cái gì không coi ai ra gì chèn ép nghệ sĩ cũ, cái gì ỷ vào gia thế kiêu ngạo ương ngạnh.

Nhưng cư dân mạng cũng không phải kẻ ngốc, loại chuyện chỉ dựa vào mấy lời nói vu vơ mà phát ra này căn bản chẳng ai tin, ngược lại trong quá trình đào bới, bọn họ càng ngày càng thích thái độ làm người của Cảnh Viên.

Không phải chỉ là không quay cảnh hôn thôi sao? Trong giới còn có đầy người thậm chí không thèm quay phim, chỉ dùng kĩ xảo cắt ghép hình ảnh, bọn họ vẫn cảm thấy OK.

Không phải chỉ là dựa vào gia thế thôi sao? Người ta sinh ra đã là công chúa mà lại phải sống như người bình thường à? Vậy người ta sinh ra ở Rome* chỉ vì khuôn mặt đẹp sao? Tại sao có quan hệ mà không dùng? Tại sao?

*”Rome” ở đây là chỉ sự giàu sang quyền quý, như một người sinh ra đã ngậm thìa vàng.

Huống chi, Cảnh Viên còn đẹp như vậy.

Thật cmn xinh đẹp! Có fan còn đem hình của nàng trong phim truyền quay từ hồi trước ra tinh tế thưởng thức, ngũ quan, nhan sắc, dáng người, đường cong, khí chất này, có cái nào Vọng Thư có thể so sánh được?

Đối với việc này fan Vọng Thư tất nhiên không phục, hai bên cứ như vậy tranh cãi kịch liệt, giằng co qua lại, không lúc nào ngơi nghỉ.

Buổi quảng bá của Tống Khê cứ vậy mà trì hoãn, buổi quảng bá của Vọng Thư cũng không có tin tức gì, cư dân mạng dường như cũng đã quên hai chuyện lớn này, chỉ là mỗi ngày đều quan tâm Vọng Thư khi nào thì rời khỏi giới.

Không có khả năng rời đi, Tiêu Nhu thế nào cũng sẽ không để cho cô ta rút lui. Sau khi chu toàn một tuần, bà ta vẫn gọi điện thoại cho Tiêu Tình: “Chị, chị phải giúp em.”

Tiêu Tình nhận được điện thoại của bà ta không hề bất ngờ, bà ấy hỏi: “Lão Cao đâu?”

“Từ chức rồi.” Tiêu Nhu nghĩ đến việc này liền nén giận: “Bên kia tay chân sạch sẽ, em không bắt được nhược điểm gì.”

“Có phải bên kia làm hay không, trong lòng em biết rõ.” Tiêu Tình ấn huyệt thái dương, một tuần gần đây bà ấy bận rộn hai bên thật sự đau đầu, phải tạm thời gác lại sự nghiệp của mình.

Tiêu Nhu nói: “Chị, em nói dối chị lúc nào? Chị tin cô ta mà không tin em phải không?”

Tiêu Tình há miệng, vấn đề không phải là tin ai, mà là có thể làm ra loại chuyện này hay không. Triệu Hòa và bà ấy có hai mươi mấy năm giao tình, đương nhiên biết con người của Triệu Hoà, mà Tiêu Nhu, cũng là em gái của bà ấy.

Khó xử.

“Được rồi được rồi.” Bà ấy ấn đầu: “Việc này chị không muốn thảo luận nữa.”

“Nếu không em cũng bỏ chuyện trong nước đi, đến chỗ chị.”

“Không được.” Tiêu Nhu nói: “Chị, công ty này là chị một tay gầy dựng, em tuyệt đối sẽ không cho phép nó mất đi trong tay em!”

Bà ta nói xong lại nói: “Chị hỏi cô ta xem, rốt cuộc còn muốn em làm như thế nào.”

Điều này tương đương với việc nhượng bộ.

Tiêu Nhu đã vài năm không tiếp xúc với Cảnh gia, cũng biết cánh tay vặn không lại đùi, cho nên bà ta có thể tránh thì tránh. Lúc Cảnh Viên ra mắt, chị bà ta nói nhét nàng vào công ty bà ta, không cần tận lực nâng đỡ, bà ta cũng không coi ra gì, bảo người đại diện làm chuyện hồ đồ. Cái này trách bà ta, Cảnh gia bên kia oán hận bà ta, bà ta có thể chấp nhận, sau đó cũng đi xin lỗi, bên kia nói như thế nào?

Sau này đường ai nấy đi, coi như không hề quen biết.

Được, bà ta coi như hai bên không quen, Triệu Hòa lại làm ra loại chuyện này.

Chỉ trách mấy năm nay bà ta bị mỡ heo che mắt, cho rằng Cảnh gia thật sự không so đo với bà ta, cho nên mới bị bọn họ đánh cho trở tay không kịp.

Quá ác độc, quá xảo trá.

Nhưng sau khi chịu thiệt thòi bà ta đã thông minh hơn một chút, tuần này bà ta đã nghĩ rõ ràng, nếu Triệu Hòa có thể làm ra loại chuyện trả thù xấu xa này, cũng đừng trách bà ta về sau trả lại gấp đôi.

Trận chiến này, chắc chắn phải đánh.

“Làm như thế nào?” Tiêu Tình nói: “Nhận lỗi, để Vọng Thư rời đi.”

“Chị.” Tiêu Nhu nói: “Chị biết đấy, hiện tại công ty em chỉ còn một mình Vọng Thư, nếu cô ấy đi rồi, em phải làm sao bây giờ?”

“Có thể không cho Vọng Thư đi được không?”

Nghĩ đến công ty của bà ấy trước mắt đúng thật không dựa vào ai khác được, hơn nữa sau khi mình ra nước ngoài, công ty của bà ấy liền dần dần xuống dốc. Lúc trước giao công ty cho bà ta, bộ dạng bà ta thề son sắt vẫn còn ở trước mắt, Tiêu Tình cũng không đành lòng làm quá tuyệt tình, bà ấy nói: “Như vậy đi, chị gọi điện thoại cho Tiểu Hòa, hai bên đều nhượng bộ một chút.”

“Nhưng Vọng Thư em tạm thời không giữ được, cho Vọng Thư nghỉ dài hạn, thử bồi dưỡng lại một người khác.”

Tiêu Nhu cầm di động, biết đây là cách duy nhất, bà ta cắn răng: “Vâng.”

Sau khi cúp điện thoại, Tiêu Nhu suy nghĩ một chút vẫn không nhụt chí, bà ta cầm điện thoại trong phòng làm việc ném về phía bàn trà, rầm một tiếng! Thư ký đi ngang qua bên ngoài run rẩy.

“Tiêu tổng lại nổi giận?”

“Chứ gì nữa, mấy ngày nay bà ấy cũng không về nhà.”

“Cũng không biết công ty có thể vượt qua cửa ải này hay không, không phải nói Tiêu tổng và Cảnh gia quan hệ rất tốt sao?”

“Cũng đâu phải Tiêu tổng này.”

Thư ký vừa dứt lời liền nghe thấy bên trong có âm thanh, cô ấy vội vàng gõ cửa hô: “Tiêu tổng, bà tìm tôi?”

“Gửi tài liệu về nghệ sĩ mà công ty vừa tuyển vào tháng trước tới đây.”

Thư ký nghe xong hơi giật mình, lập tức nói: “Vâng.”

Cô ấy không dám nhiều lời, đồng ý xong liền đi ra ngoài, đúng lúc này trợ lý gõ cửa: “Tiêu tổng.”

Tiêu Nhu giương mắt, vẫy vẫy tay với thư ký, trợ lý lướt qua người thư ký, nói: “Đây là tất cả trạng thái hiện tại của Cố Khả Hinh mà tháng trước bà bảo tôi điều tra.”

Cố Khả Hinh.

Nghe thấy cái tên này, thân thể Tiêu Nhu ngồi trên ghế dựng thẳng lên một chút, bà ta vẫy tay: “Lấy lại đây.”

Trợ lý cung kính đưa qua.

Trạng thái cũng không cập nhật, giống như trước đây, chỉ là tài nguyên có quay thêm một MV, nghĩ đến cũng bởi vì chính cô mới có thể lơ là phòng bị với Cảnh gia, khiến Triệu Hòa có cơ hội thừa dịp, Tiêu Nhu không khỏi nhíu mày.

“Có gì khác thường không?”

Trợ lý nhỏ giọng nói: “Không có gì khác thường, nhưng gần đây cô Cố mới nhận một bộ phim, có cần nhúng tay vào không?”

Cô ấy nói xong nhìn về phía Tiêu Nhu, vẫn không hiểu Cố Khả Hinh chọc tới Tiêu Nhu ở đâu, hai người chưa từng gặp mặt, có lần gặp mặt Cố Khả Hinh nhìn thấy bà ta còn khiêm tốn nói: “Thì ra là Tiêu tổng, nghe danh đã lâu, người thật cũng đẹp như trên TV.”

Là một nghệ sĩ dẻo miệng.

Ôn hòa, nhìn vào khiến cho người ta rất thoải mái, nói chuyện càng là điểm đến thì dừng, vô cùng lễ phép. Cô ấy đối Cố Khả Hinh ấn tượng rất tốt, cũng không biết tại sao ấn tượng Tiêu Nhu đối với cô lại kém như thế.

Bắt đầu từ bộ phim truyền hình đầu tiên cô quay, không phải tìm quan hệ chèn ép, thì là khơi thông quan hệ để cho kịch bản cô vừa tới tay đã ngâm nước nóng, gần đây lại lợi dụng Vọng Thư thường xuyên xuất kích.

Hiện tại Vọng Thư đã xảy ra chuyện, cũng không biết bà ta có tính toán gì không.

Có tính toán gì không?

Tiêu Nhu đặt tư liệu của cô sang một bên, nói: “Tin tức của cô ta tạm thời không cần báo cáo.”

Năm năm cũng không bò được lên tuyến đầu, đã không còn giá trị gì nữa, trước hết để cho cô tự sinh tự diệt một thời gian đã, chờ bà ta bên này xong chuyện với Cảnh gia lại tính tiếp.

Trợ lý cung kính nói: “Vâng.”

Cô ấy nói xong lấy lại tư liệu của Cố Khả Hinh, Tiêu Nhu nói: “Buổi tối chuẩn bị một bữa tiệc.”

Trợ lý không hiểu: “Tiêu tổng hẹn ai sao?”

Hẹn là chị bà ta hẹn, người có đến hay không cũng không biết.

Triệu Hòa đương nhiên sẽ không đến, bà hiện tại có thể nhượng bộ với Tiêu Tình đã là rộng lượng, làm sao còn có thể đi dự tiệc.

Bà cúp điện thoại của Tiêu Tình liền nhìn thấy Cảnh Viên từ trên lầu đi xuống, một bộ váy ngủ màu trắng, tóc dài bồng bềnh, mấy ngày nay đoán chừng là ngủ không ngon, trước mắt có quầng thâm mắt nhàn nhạt.

“Mẹ.” Cảnh Viên đi tới, ngồi bên cạnh Triệu Hòa: “Mấy ngày rồi mẹ không đi làm.”

“Ngày mai sẽ đi.” Triệu Hòa để di động xuống: “Dì Tiêu của con vừa mới gọi điện thoại tới, hy vọng chúng ta bên này nhẹ nhàng một chút, con xem…”

“Cứ làm theo lời dì Tiêu đi ạ.” Cảnh Viên nói.

“Đúng là bé ngoan.” Triệu Hòa xoa xoa mái tóc của nàng, ôn hòa nói: “Được rồi, mẹ cũng không muốn dì Tiêu của con quá khó xử, bên kia xử lý Vọng Thư, chúng ta coi như không có việc này.”

Chỉ là qua chuyện lần này, chắc là không ai còn dám vô duyên vô cớ trêu chọc Cảnh Viên nữa.

Triệu Hòa vốn không đến mức làm quá tuyệt tình như vậy. Chỉ là muốn giết gà dọa khỉ, bà không muốn xử lý xong một Vọng Thư, lại xuất hiện thêm Vọng Thư thứ hai. Bây giờ bà đang có đủ năng lực nên muốn vĩnh viễn chấm dứt các mối nguy hại sau này.

Vì thế khi xử lý Vọng Thư, bà dùng chút thủ đoạn không quang minh.

Chỉ là những thủ đoạn này, Cảnh Viên không cần phải biết.

Mấy ngày gần đây Cảnh Viên có tâm sự, cũng không lên mạng, cho dù người đại diện của nàng mỗi ngày gọi điện thoại cho nàng báo cáo tiến triển trên mạng.

“Cảnh Viên, trên mạng không có tin xấu của em.”

“Cảnh Viên, fan của em tăng không ít.”

“Cảnh Viên, có mấy đạo diễn muốn em đi casting một bộ phim mới, chị cân nhắc chọn cho em một bộ.”

“Cảnh Viên…”

Cảnh Viên nghe tai này ra tai kia, vẫn không yên lòng, hiện tại ăn cơm đã rảnh rỗi móc điện thoại ra.

Nàng muốn nhìn xem Tiêu Tình xử lý như thế nào.

Tiêu Tình cũng không đặc biệt xử lý, bà ấy đăng Weibo, nhằm vào chuyện gần đây của bà ấy và Vọng Thư, viết chút ý kiến, trình bày, bà ấy nói trong giới có cạnh tranh đây là chuyện tốt, nhưng nếu bởi vì làm diễn viên cậy sủng mà kiêu, chính là sai lầm, điều cơ bản nhất của diễn viên là cái gì? Là quay phim, là đạo đức của người nghệ sĩ, là phẩm chất, mà không phải địa vị và thân phận. Chúng ta cầm thù lao hậu hĩnh không phải vì bề ngoài ngăn nắp, mà là bởi vì chúng ta phải làm nhiều việc trong khả năng cho phép, có ý nghĩa hơn, cuối cùng hy vọng bà ấy và Vọng Thư có thể tiếp tục trưởng thành, hiểu cái gì là nghệ sĩ chân chính.

Hy vọng bọn họ tiếp tục trưởng thành, điều này cũng cho thấy thái độ của bà ấy, hy vọng bọn họ đều ở lại trong ngành.

Nếu là những minh tinh khác đăng Weibo đã sớm bị mắng dùng chiêu trò để cọ nhiệt, nhưng đây lại là Tiêu Tình đăng.

Tiêu Tình là ai? Là kiểu mẫu của giới giải trí, là trần nhà của giới giải trí này, là đỉnh cao độc nhất vô nhị, là vị thần sáng tạo ra vô số kỳ tích. Bà ấy 17 tuổi đã ra mắt, không đến 25 tuổi đã giành được trọn điểm giải thưởng Kim Hoa, Kim Diệp, Kim Chung toàn bộ thu vào trong túi. Lúc quay phim bà ấy quen biết với người chồng bây giờ, sau đó yêu đương cuồng nhiệt, có thể nói là kinh thiên động địa. Sau 25 tuổi bà ấy đi theo chồng bước vào giới ca hát, từ bỏ vinh quang vốn có, hết thảy bắt đầu một lần nữa. Tất cả mọi người cảm thấy bà ấy điên rồi, cảm thấy bà ấy là kẻ ngốc mới có thể vì yêu mà như thế, nhưng sự thật chứng minh, nói đạo lý với thiên tài, tương đương đùa giỡn lưu manh. Bà ấy bước vào giới ca hát không đến ba năm liền lấy được giải thưởng Kim Khúc, Kim Âm và Kim Ca, trở thành người đầu tiên trong giới giải trí giành được lục Kim.

Trên mạng đến nay còn có một câu chuyện cười: Kèn vừa vang lên, lưu manh lên sân khấu, Tiêu Tình mở miệng, thiên hạ vô song!

Những gì bà ấy làm có thể nói là chưa từng có từ trước đến nay, nhưng kỳ tích bà ấy thiết lập ra không chỉ có vậy, sau khi bước vào làng ca hát, bà ấy lại bước vào làng điện ảnh quốc tế, trở thành nhân vật tiêu biểu của làng giải trí nước H, nổi tiếng khắp nơi.

Năm ấy 46 tuổi, bà ấy đứng ở đỉnh cao nhất của giới giải trí, giành giải thưởng thành tựu cả đời cho nghệ sĩ của thế kỷ, là nghệ sĩ đầu tiên của nước H nhận được giải thưởng nghệ sĩ của thế kỷ, gây chấn động toàn quốc!

Cùng được người ta biết đến còn có tình yêu mãnh liệt của bà ấy, đến nay cùng chồng ngọt ngào, gắn bó keo sơn.

Sự tồn tại của bà ấy khiến vô số người tin tưởng kỳ tích, tin tưởng tình yêu.

Trong lòng thế hệ trước, bà ấy là ánh trăng sáng không thể thay thế, trong lòng người trẻ tuổi, bà ấy là nốt chu sa không thể vượt qua.

Trong giới giải trí, bà ấy càng là vị thần để mọi người kính sợ.

Cho nên sau khi bà ấy đăng Weibo này, hướng gió trên mạng tự động có chuyển biến: Cô Tiêu nói không sai, ai cũng có thể mắc sai lầm, biết sai là được.

—— Cô Tiêu a a a a! Lúc tôi còn sống, thế mà có thể nhìn thấy cô Tiêu đăng Weibo! Cuộc đời này không hối tiếc!

—— Đậu má? Thật sự là cô Tiêu sao? Thật sao? Thật sao?

—— Nhìn thấy cô Tiêu liền nhớ đến câu nói kia: Kèn vừa vang lên, lưu manh lên sân khấu, Tiêu Tình mở miệng, thiên hạ vô song! Cô Tiêu, em yêu yêu yêu cô!

—— Lời của cô Tiêu luôn làm cho người ta lệ nóng doanh tròng, nói hay quá, nghệ sĩ quan trọng nhất là diễn xuất, đạo đức, và phẩm chất, mới không phải là mắc bệnh ngôi sao gì!

Bởi vì bà ấy lên tiếng, vô số nghệ sĩ ngưỡng mộ bà ấy đều đứng ra, nhằm vào chuyện này làm thuyết minh đơn giản, ý đại khái giống Tiêu Tình, hy vọng hai vị diễn viên đều ở lại.

Nhưng Vọng Thư sau đó làm kiểm điểm, đầu tiên là cảm thấy kinh động đến cô Tiêu nên vô cùng xin lỗi, tiện đà nói mình còn có rất nhiều chỗ cần học tập, cho nên quyết định ra nước ngoài đào tạo chuyên sâu.

Còn Cảnh Viên nơi đầu sóng ngọn gió lại chỉ nhìn chằm chằm điện thoại, trên màn hình đang hiển thị Tiêu Tình vừa đăng Weibo, bình luận và like bên trong mỗi phút đếm được hàng chục ngàn, nháy mắt đã bị xóa sạch, bình luận nóng hổi lại vọt lên, ngắn ngủi mấy chữ: Cô Tiêu, chúng em rất nhớ cô.

Ánh mắt Cảnh Viên dừng ở Weibo này, im lặng vài giây, khống chế được tay muốn like.

Nàng cũng rất nhớ bà ấy.

“Cảnh Viên.” Triệu Hòa xuống lầu liền thấy nàng ngơ ngác ngồi trên sô pha: “Nghĩ gì vậy, xuất thần như vậy?”

Cảnh Viên cất di động, còn chưa trả lời đã nghe thấy tiếng chuông vang lên, nàng nhìn, là điện thoại của Ngôn Khanh.

“Cảnh Viên, bên Tống Khê có thời gian rảnh, ngày mai có buổi quảng bá.”

Cảnh Viên im lặng: “Vâng.”

Ngôn Khanh lại nói: ” Sau khi kết thúc chị thuận tiện đưa em đến xem đoàn phim mới.”

“Đoàn phim mới?” Cảnh Viên nói: “Đã quyết định rồi sao?”

“Cứ cho là vậy, tình hình chi tiết ngày mai gặp mặt nói chuyện.”

Cảnh Viên cúp điện thoại, Triệu Hòa cười: “Ngày mai có việc?”

“Vâng.” Trên mặt Cảnh Viên có chút dao động, nàng nói với Triệu Hòa: “Con ra ngoài gọi điện thoại.”

Triệu Hòa nhìn vẻ mặt nàng cười: “Bạn?”

“Là bạn ——” Cảnh Viên còn chưa nói xong Triệu Hòa cười híp mắt nói: “Đi đi đi đi.”

Vẻ mặt mẹ hiểu được, Cảnh Viên đối diện với ánh mắt như vậy của bà có chút không có cách nào, cũng không giải thích liền đi ra phòng khách.

Mấy hôm trước trời mưa, hơi ẩm vẫn rất nặng, Cảnh Viên đi tới bên cạnh ghế dài, ngồi xuống, suy nghĩ một hồi nàng tìm được Wechat của Cố Khả Hinh, yên lặng đánh chữ: Ngày mai quảng bá, chị có tới không?

Cố Khả Hinh nhận được tin nhắn của Cảnh Viên hơi giật mình, đôi mày thanh tú khép lại, sau đó trả lời: Sẽ đi, còn em?

—— Tôi cũng sẽ đi, sau khi kết thúc chị có bận gì không?

Cố Khả Hinh ngồi trên sô pha, một tay khoanh trước ngực, một tay gõ lên màn hình: Không sao, em có việc gì?

—— Có chút chuyện nhỏ muốn kết thúc cùng chị nói chuyện, được không?

Cố Khả Hinh mím môi, cằm căng cứng, chân mày cô nhíu chặt hơn, vẫn thuận theo trả lời: Có thể.

——————————

Tác giả có lời muốn nói: 

Quyển này quả thật đốt não, cho nên rùa đen quyết định chậm rãi viết, cũng sẽ không quá dài, nhắm chừng toàn văn 2-300 ngàn, cho nên cục cưng chờ không được có thể tích góp xem.

Sau đó ngày mốt sẽ mở ra một quyển ngọt văn giảm áp lực, chính là quyển Dã Hỏa kia, thích thì có thể lưu, moah moah.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.
Vi Quang

Chương 26



Edit by An Nhiên

Tiểu Ninh nghi ngờ Chu Húc vẫn chưa quên được bạn trai cũ của hắn.

Không có dấu hiệu gì, ngày đó sau khi trở về, Chu Húc vẫn giống như mọi khi, hai người vẫn một ngày gửi mấy tin nhắn, buổi tối gọi một cuộc điện thoại, Chu Húc cũng không lại nói từ “Các em” nữa.

Nhưng Tiểu Ninh rất không vui.

Cậu không thích ngày đó Chu Húc nói như vậy —— “Các em không hiểu được” —— cái này không phải là đem cậu với Trần Dịch Hoành kia đặt cùng một chỗ so sánh ư? Cái tên Trần Dịch Hoành kia, không phải là người đã ngoại tình sao…?  Dựa vào cái gì mà vẫn luôn ở trong lòng Chu Húc chứ.

Tiểu Ninh lại hoài nghi, tên Trần Dịch Hoành kia, nói không chừng mỗi ngày đều gửi tin nhắn gọi điện thoại cho Chu Húc, Chu Húc có trả lời gã không? Tiểu Ninh thật muốn kêu Chu Húc chặn số gã, nhưng lời này nếu ra khỏi miệng, chẳng phải sẽ lộ chuyện cậu lén xem điện thoại của hắn sao?

Ngoại trừ nghi ngờ chuyện bạn trai cũ, trong đầu Tiểu Ninh chỉ còn lại chuyện “Làm thế nào để lừa được Chu Húc lên giường lần nữa”. Tiểu Ninh không thể không thừa nhận, nam nhân quả nhiên là động vật suy nghĩ dựa vào nửa người dưới, hôn hai lần, cậu cũng đã cứng rắn, lòng nóng như lửa đốt, muốn làm bước tiếp theo rồi.

Tuy rằng mông bị cắm rất không thoải mái, nhưng mà phía trước được liếm… rất thích.

Nếu dựa theo tốc độ của người thành thực Chu Húc, bọn họ hôn đến ngày tháng năm nào mới có thể tiến hành bước tiếp theo? Hơn nữa hôn ở trong công viên hay trong rừng cây có gì hữu dụng đâu, giữa ban ngày ban mặt, muốn làm chút gì đó cũng không làm được.

Tiểu Ninh cảm giác hình như mình có chút sắc. (sắc trong sắc nữ:”>)

Sáng thứ bảy sau khi dạy xong, Chu Húc kêu Tiểu Ninh đến nhà hắn ăn trưa. Vừa nhận được học bổng với lương gia sư xong, Tiểu Ninh vui sướng đáp ứng, cất tiền vào trong phong bì, Chu Húc vừa mở cửa, cậu sẽ đưa phong bì cho hắn.

Chu Húc tiếp nhận phong bì, hỏi là vật gì.

“Học bổng với lương dạy thêm của em. Trong này có năm nghìn đồng, trước tiên trả lại cho anh.” Tiểu Ninh cao hứng nói, lần đầu tiên trả năm nghìn, giống như bước từng bước nhỏ về phía trước, tiếp tục bước hai mươi mấy bước nữa, là cậu có thể đến điểm cuối rồi.

Chu Húc ban đầu không muốn nhận, hắn không muốn Tiểu Ninh gấp gáp trả tiền, bình thường nếu muốn mua gì hoặc có việc gấp thì phải làm sao. Tiểu Ninh khăng khăng muốn trả hắn, năm lần bảy lượt cường điệu mình còn có trợ cấp khó khăn, còn có tiền làm thêm, đủ dùng rồi.

Cuối cùng Chu Húc nhận, nhưng vẫn nói nếu có việc gì cần gấp, nhất định phải nói với hắn.

Tiểu Ninh muốn sớm trả hết nợ, đứng ở vị trí ngang hàng với Chu Húc, để cho bằng hữu Chu Húc biết cậu không phải là lừa gạt tiền Chu Húc, cũng muốn để cho bọn họ biết, cậu tuyệt đối tốt hơn Trần Dịch Hoành, thích hợp với Chu Húc hơn Trần Dịch Hoành.

Chu Húc nhận tiền, cười nói: “Vậy hôm nay vừa vặn xem như chúc mừng em nhận học bổng.” Dứt lời từ trong phòng bếp bưng ra một bát cơm thịt bò tiêu đen nóng hổi thật lớn, để Tiểu Ninh mau chóng nếm thử mùi vị.

“Tôi chiên thịt bò trên chảo, chắc là chưa đủ mềm, em nếm thử xem.” Chu Húc xấu hổ nói, “Có lẽ không ngon bằng căng tin chỗ em.”

Bên trên phần cơm trắng tròn mẩy rưới một muôi lớn nước sốt thịt bò tiêu đen, mùi thơm xông vào trong mũi.

Tiểu Ninh nghe mùi cơm thơm, cảm giác trái tim trướng đến khó chịu.

Sau khi mẹ mất, qua thật nhiều năm như vậy, vẫn là lần đầu tiên có người đặc biệt vì cậu mà học một món mới, đặc biệt vì cậu mà làm một bữa cơm.

Cậu không muốn để Chu Húc nhìn ra tâm tình khác thường của mình, vùi đầu nuốt một miệng cơm lớn, ăn như hổ đói, liên tục nói: “Ăn ngon, ăn quá ngon!”

Cậu hơi xấu hổ, lại có chút sợ hãi Chu Húc biết được tâm tư của mình, cậu muốn có được Chu Húc, muốn đến mức bất chấp dù thế nào cũng phải có được.

Còn muốn đem tất cả những người hay vật có thể ảnh hưởng đến quan hệ giữa cậu và Chu Húc đuổi đi, ví dụ như hoa khôi của khoa, ví dụ như Trần Dịch Hoành, ví dụ như bằng hữu Chu Húc.

Buổi chiều hai người đi ra ngoài tản bộ một hồi, bữa tối Chu Húc nấu cháo ngũ cốc, xào hai món thức ăn, Tiểu Ninh ăn rất ngon miệng. Cơm nước xong, Chu Húc còn kiên trì muốn đưa Tiểu Ninh đến nhà học sinh cậu dạy, mà rõ ràng Tiểu Ninh có thể tự mình bắt xe buýt qua.

Lúc đến nhà học sinh, Tiểu Ninh ở trên xe lèo nhèo một hồi, cuối cùng đến lúc không thể không tạm biệt, vẫn không nghe thấy Chu Húc mở miệng kêu cậu buổi tối ở lại…

Tiểu Ninh biết Chu Húc là người thành thật như vậy chắc chắn sẽ không sớm thế này đã mời cậu về nhà qua đêm, dù sao cũng đã kết giao rồi, lúc này lại mời qua đêm, ý nghĩa sẽ không giống như trước kia nữa…

Nhưng Tiểu Ninh thật sự, thật sự rất muốn ở bên Chu Húc thêm một hồi, cho dù cái gì cũng không làm.

Gia sư bắt đầu từ bảy rưỡi, đến chín rưỡi thì kết thúc. Sau khi dạy xong, Tiểu Ninh một mình từ trong nhà học sinh đi ra, đột nhiên có một chủ ý.

Cậu ra khỏi nhà học sinh, bình thường đều sẽ bắt xe 598 ở trạm xe buýt gần đó, sau đó trên đường đổi sang xe 736 tới trường. Xe 736 cuối cùng là lúc mười giờ, thường ngày cậu đều tới kịp, gần đây trong nội thành đang thi công tàu điện ngầm, xe 598 đổi lộ tuyến, không đi qua nhà học sinh, Tiểu Ninh phải đi bộ hơn mười phút mới đến trạm xe buýt đầu tiên.

Hôm nay cậu từ trong nhà học sinh đi ra, không lập tức đi bắt xe buýt mà quẹo vào một hiệu sách gần đó, ở bên trong xem sách một hồi, mãi đến mười giờ mới từ tiệm sách đi ra, chậm rì rì đi về phía trạm xe tiểu khu Bắc Đô. Đến trạm xe tiểu khu Bắc Đô, Tiểu Ninh không bắt xe buýt, cũng không bắt taxi, chỉ đứng tại chỗ. Tối tháng ba vẫn rất lạnh, hàn phong thổi Tiểu Ninh đến tay chân rét run.

Chu Húc bình thường trước mười rưỡi sẽ gọi cho cậu một cuộc điện thoại, quả nhiên Tiểu Ninh run rẩy đợi một hồi, điện thoại liền vang lên.

Chu Húc hỏi cậu về tới trường chưa, Tiểu Ninh đã lạnh đến giọng cũng run, nói: “Vẫn chưa.”

Chu Húc nghe ra giọng cậu không đúng, hỏi: “Em không ở trên xe?”

“Hôm nay xe không tới, hình như xây tàu điện ngầm nên đổi lộ tuyến, không bắt kịp chuyến cuối…”

“Vậy phải làm sao?”

Đến nhà anh ngủ, trong bụng Tiểu Ninh nghĩ thế, nhưng không dám nói thẳng ra như vậy, cố ý nói: “Em đang tìm cách, chắc là ngồi xe nào đó đến nửa đường rồi bắt xe về trường.”

Quả nhiên Chu Húc nghe cậu nói như vậy, trực tiếp nói: “Không cần phiền phức như vậy, buổi tối tới nhà tôi ở. Em ở đâu, tôi qua đón em, được không?”

Tiểu Ninh vui mừng, nói: “Được ạ, em đang ở ngay trạm xe buýt, em tự bắt xe buýt qua là được rồi, buổi tối rất lạnh, anh đừng đi ra ngoài.”

Nhưng Chu Húc nhất định tới đón cậu, nói xe buýt còn phải đi đường vòng, hắn lái xe đến nhanh hơn.

Lúc Chu Húc đến, rõ ràng hắn sốt ruột đi ra ngoài, áo khoác cũng không mặc, trên người vẫn mặc quần áo ở nhà. Tiểu Ninh vừa lên xe, hắn liền sờ lên mặt Tiểu Ninh, sờ thấy một mảnh lạnh ngắt, lập tức nâng nhiệt độ hệ thống sưởi trong xe lên mấy độ.

Tiểu Ninh giống như con chuột nhỏ ăn trộm được kẹo, vui vẻ cực kỳ.

Về đến nhà thì đã gần mười một giờ, Chu Húc sợ Tiểu Ninh cảm lạnh, kêu cậu đi tắm nước nóng, còn đun trà gừng cho cậu uống.

Tiểu Ninh tắm xong đi ra, một cốc trà gừng nóng đã được đặt sẵn trên bàn trong phòng sách, để trong bình giữ nhiệt. Tiểu Ninh cầm cốc trà lên, uống một ngụm, nóng thẳng vào trong lòng.

Lòng cậu ngứa, rục rịch.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.